Hắc Phong quân một đường thẳng tiến, tốc độ nhanh vô cùng, chỉ sau hai ngày đã tiếp cận địa giới của Long Tu ngũ quốc. Đến đây, bước tiến của đại quân mới hơi có phần ngưng lại.
Phía Trịnh gia bảo, trong mật thất của Trịnh gia, một cuộc họp khẩn cấp đang được diễn ra, là do gia chủ Trịnh Hằng và đại trưởng lão Trịnh Biến cùng hợp lực triệu tập. Tất cả cao tầng Trịnh thị đều “góp mặt”, trong đó có không thiếu những nhân vật máu mặt, bá chủ một phương. Đủ biết thế lực của Trịnh thị trải rộng đến mức nào. Đương nhiên, bọn họ cũng là sử dụng truyền tấn hình ảnh để dự họp, chứ không chính thức xuất hiện. Trong mật thất thực chất chỉ có vài người mà thôi.
Ngoại trừ tam trưởng lão Trịnh Hồng Hải đang dẫn đại quân công phá Dạ quốc, hầu như tất cả cao tầng của Trịnh thị đều tụ hội về đây!
Thấy người đã đông đủ, gia chủ Trịnh Hằng mới lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Người đã đến đông đủ, vậy chúng ta cũng không nên kéo dài thời gian! Như mọi người đã biết, Hắc Phong quân của Dạ quốc đã áp sát địa giới Long Tu ngũ quốc, kẻ địch đã ngày càng tới gần, chúng ta cũng không thể vì khinh thị mà để bọn chúng lấn tới như trước đó nữa.
Một câu nói đã bày tỏ quan điểm rõ ràng, Trịnh thị muốn thực sự động thủ rồi!
Đại trưởng lão trước nay đều chống đối quan điểm của gia chủ, nhưng lần này lại phối hợp lạ thường, gật đầu tán thành, sắc mặt tràn ngập oán hận:
- Thằng nhãi con kia, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện ám hại Vũ nhi, lần này ta muốn điều động Phi Hổ quân, tự thân xuất mã, để bọn chúng có đến mà không có về, còn xin gia chủ tác thành!
Dứt lời còn cung kính khom người bái Trịnh Hằng một cái, thái độ vô cùng thành khẩn. Trong Trịnh thị ai ai cũng biết Trịnh Vũ là cháu ruột của Trịnh Biến, hơn nữa còn là đệ nhất thiên tài của Trịnh thị, vô cùng được lão yêu thương. Những tưởng lần này chỉ là một trận đánh nhỏ, đối phương chỉ có một vạn người, phái Trịnh Vũ ra thừa sức trấn áp, nào ngờ, vậy mà đối phương có thể trong đại quân mười vạn người qua lại tự nhiên, hơn nữa còn dùng thủ đoạn ám sát, một kích đắc thủ. Khiến ái tôn chết bất đắc kỳ tử.
Nghe được tin tức này, Trịnh Biến có thể nói là lửa giận ngập trời, sát khí xung thiên hòa cùng sự oán hận nồng đậm, khiến lão suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng còn phải tổn hao một viên Tịnh Liên Thanh Tâm Hoàn mà lão thiên tân vạn khổ mới đấu giá được mới giữ lại cái mạng già này.
Viên thuốc kia vốn dĩ lão định chờ đợi ngày đột phá cảnh giới, trợ giúp bản thân phá tâm ma kiếp, một lần thành Thần, nào ngờ hiện giờ lại bị bức phải sử dụng, đột phá cũng trở thành càng xa tầm với, nỗi oán hận của lão với hai anh em họ Lâm có thể nói là ngập trời.
Gia chủ Trịnh Hằng nhìn chằm chằm Trịnh Biến không nói lời nào. Lão già này, đến thời khắc này vẫn không quên tính kế bản thân. Phi Hổ quân là cánh quân tinh nhuệ của hắn, là một tư bản vững chắc để hắn có thể áp chế đại trưởng lão một bậc, ngồi vững cái ghế gia chủ này, vậy mà lão già này bây giờ lại mở mồm muốn Phi Hổ Quân?
Thời điểm không khí căng cứng đến cực độ, một giọng nói đầy châm chọc bỗng dưng vang lên:
- Chẳng phải chỉ là một nhánh quân vạn người thôi sao? Cho hắn thêm mười vạn nữa cũng chẳng lật lên sóng gió gì! Trịnh thị chúng ta từ bao giờ lại trở nên sợ bóng sợ gió như vậy? Cũng chỉ có đồ phế vật Trịnh Vũ kia mới có thể lật thuyền trong mương. Loại như vậy, chết đi còn đỡ lãng phí tài nguyên gia tộc!
Trịnh Biến quay phắt người lại, hai mắt đỏ đậm gầm lên:
- Trịnh Vân! Ngươi nói cái gì? Vũ nhi chết là do kẻ địch quá âm hiểm xảo trá, cháu ta một thân thiên phú được cả Trịnh thị công nhận, ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục nó?
Trịnh Vân là một người thanh niên chừng hơn ba mươi, khuôn mặt anh tuấn, da dẻ trắng nõn, không một sợi râu, thần sắc cực kỳ cao ngạo, tư thế ngồi biếng nhác, dựa lưng ra đằng sau, bộ dạng giống như “lão tử là số một”, cực kỳ chướng mắt.
Trịnh Vân coi như đồng lứa với Trịnh Vũ, nhưng tuổi lớn hơn nhiều, đã từng là đệ nhất thiên tài của Trịnh thị, mới thăng cấp thành trưởng lão được mấy năm. Sau đó thì Trịnh Vũ xuất hiện, dùng thiên phú kinh người thoáng chốc vượt qua hắn trước đó, trở thành tân tú mới của Trịnh thị, cũng vì chuyện này mà Trịnh Biến thường thường đắc ý khoe khoang trước mặt hắn, khiến sự bất mãn của Trịnh Vân với Trịnh Vũ không phải là nhẹ.
- Đệ nhất thiên tài? Danh hiệu này cũng không phải nói là được! Sự thật chứng minh, hắn không xứng! Không những thất bại để đối thủ lấn tới, còn làm tổn thất mười vạn tinh binh của gia tộc! Ta còn nghe nói, hắn là vì ngày đêm sênh ca, ăn chơi trác táng mất hết cả ý chí nên mới để kẻ địch thừa dịp mà vào! Loại như vậy, không bị họ Lâm kia giết chết, sớm muộn cũng sẽ bị cường địch băm thành tám mảnh!
Trịnh Vân đối chọi gay gắt, nói ra từng điểm từng điểm như xoáy sâu vào tim Trịnh Biến! Cháu mình là loại gì, lão chẳng lẽ không biết? Sự thực cũng có đến bảy tám phần giống như Trịnh Vân nói. Nhưng rốt cuộc vẫn là đứa cháu mình thương yêu nhất, tuyệt đối không thể để kẻ khác sỉ nhục! Nhất là đối phương còn là Trịnh Vân.
Rầm
Mắt thấy một cuộc nội chiến sắp nổ ra. Trịnh Hằng tức giận vỗ bàn một cái, âm thanh hùng hậu như chuông đồng xen vào:
- Đủ rồi, chúng ta ở đây là để bàn kế sách đối phó kẻ địch, không phải để cắn xé lẫn nhau.
Dứt lời, hắn uy nghiêm quét nhìn Trịnh Biến, lại nhìn chằm chằm Trịnh Vân, khiến hai người này chợt có chút chột dạ tránh né, không dám chính diện phản bác.
Hắn nói:
- Ý ta đã quyết! Lần này phái ra toàn bộ ba vạn Phi Hổ Quân, do đại trưởng lão cùng Trịnh Vân trưởng lão cùng nhau thống lĩnh, đi trước đón đầu quân địch! Tuyệt đối không thể để bọn chúng tiến thêm một bước!
- Gia chủ…
Trịnh Vân hơi biến sắc, vốn định nói cái gì, nhưng ngay lập tức bị Trịnh Hằng chặn họng:
- Không cần nói nhiều, sự việc lần này đã được thái tử coi trọng, Lâm Thế Hàn cùng Lâm Thế Ôn cũng đều là kẻ có lai lịch, là con cháu trực hệ của Lâm gia học viện Cửu Long, năng lực không thể coi thường. Chuyện này không cho phép ta, hay bất cứ ai có tư tâm trong khi đối địch. Kẻ nào còn dám giở trò gian, vậy thì Trịnh Vũ chính là bài học đau đớn nhất dành cho hắn!
Trịnh Hằng cũng biết phe phái trong gia tộc phân chia quá phức tạp, mà tình thế trước mắt không cho phép Trịnh thị được lơ là, khổ nỗi, ngay trong nội bộ phe hắn cũng không biết kẻ địch đáng sợ, ai ai trong lòng cũng có khinh thị, phái ai ra cũng không ổn, cuối cùng cũng chỉ có thể giao cho đại trưởng lão, bởi hắn biết, đại trưởng lão dù đối địch với mình, tư tâm rất nặng, nhưng ít nhất vẫn có cái nhìn đại cục, cũng chỉ có lão mới có thể ứng phó tình huống trước mắt.
Đây… chính là cái khó của đại tộc, đuôi to thì khó vẫy, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, nào có như Lâm Hàn, một lời cửu đỉnh, tung hoành ngang dọc nào phải kiêng kỵ gì?
Ngay lúc này, cửa mật thất đột nhiên bị người mở ra, một lão già trong trang phục quản gia hốt hoảng chạy đến, thì thầm gì đó vào tai Trịnh Hằng!
- Cái gì?
Trong ánh mắt nghi hoặc của cả tộc, Trịnh Hằng nghe xong vậy mà kinh sợ vỗ bàn đứng phắt dậy, cái bàn đá xanh cứng chắc là thế, vậy mà thoáng chốc nát thành bột phấn, chứng minh Trịnh Hằng lúc này đã dùng chân lực.
- Gia chủ! Xảy ra chuyện gì?
Trịnh Biến sắc mặt ngưng trọng hỏi. Mấy hôm nay tin dữ liên tiếp truyền tới, lão cũng bắt đầu nghe đến chết lặng.
- Hắc Phong quân đại phá Long Tu ngũ quốc, năm đại quốc vương bị trảm lập quyết, Hắc Phong quân đã vơ vét toàn bộ quốc khố năm quốc, ngựa không dừng vó công tới Trịnh gia bảo!
Cái gì?
Mật thất thoáng chốc xôn xao! Trịnh Vân cực kỳ kinh ngạc la lên:
- Không thể nào! Bọn chúng mới đánh bại Trịnh Vũ, thông qua Vạn Dược thành bao lâu? Long Tu ngũ quốc mặc dù là tiểu quốc, nhưng đều mang truyền thừa của Long Tu Môn thời thượng cổ, thực lực không thể coi thường, nào có chuyện bị phá nhanh như vậy?
- Không có gì là không thể nào!
Đại trưởng lão lúc này lại trở nên bình tĩnh lạ thường:
- Hiện giờ không phải lúc truy cứu nguyên nhân, quan trọng nhất là phải ứng phó với kẻ địch! Gia chủ, thời gian không nhiều, ta để nghị triệu tập Phi Hổ quân, ngay lập tức xuất phát, đón đầu kẻ địch.
- Đại trưởng lão nói đúng! Chúng ta không thể trì hoãn thêm được nữa! Trịnh Phúc, mang theo lệnh kỳ của ta, triệu tập Phi Hổ Quân, đại trưởng lão cùng Trịnh Vân, hai người chuẩn bị đi, xế chiều nay nhanh chóng xuất phát.
- Rõ…
…
Một phương hướng khác, Lâm Ôn lúc này sắc mặt có chút ửng hồng, đầy mặt sùng bái nhìn Lâm Hàn.
- Đại ca, thì ra anh chờ nửa năm là vì như vậy sao?
Lâm Hàn mỉm cười gật đầu:
- Nửa năm, bọn nhóc kia làm rất khá, vậy mà lợi dụng chuyện xấu của đám vương công quý tộc ngũ quốc, vu oan giá họa bọn họ, tung tin đồn khiến một bên triệu tập quân đội, khiến bốn bên còn lại cảnh giác, châm ngòi ly gián ngũ quốc, khiến bọn họ tự chiến lẫn nhau, lại thừa cơ trà trộn vào bên trong, khống chế một phần sức mạnh. Lần này chúng ta thuận lợi đại phá ngũ quốc, bọn chúng lập công đầu! Khà khà…
Thì ra, nửa năm trước, Lâm Hàn đã phái hầu hết nhẫn quân của mình lén lút vượt qua Vạn Dược thành, trà trộn vào Long Tu ngũ quốc khuấy đảo phong vân. Hắn giả vờ yếu thế trước Trịnh Vũ nửa năm để tất cả đều buông lỏng cảnh giác, không vì bản thân mình mà tự kiềm chế lẫn nhau, cuối cùng nhận được tin tức, chiến tranh giữa ngũ quốc đã bùng nổ, Lâm Hàn chờ chính là cơ hội này, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ám sát Trịnh Vũ, lại lợi dụng tốc độ nhanh chóng xông về phía chiến trường, một mẻ hốt gọn ngũ quốc nơi chiến trường, thuận lợi thông quan.
Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Nhẫn nại nửa năm, để đánh bại kẻ địch trong chớp mắt, tất cả đều đáng.
Đó cũng là tinh hoa của một chữ “nhẫn” này!
…
Lại qua hai ngày một đêm, cuối cùng đại quân của Lâm Hàn đã tiến tới gần Trịnh gia bảo.
Nhìn tòa thành hừng hực khí thế trước mặt, trong mắt Lâm Hàn chợt nổi lên chiến ý chưa từng có.
Trịnh gia! Rồi các ngươi sẽ thành một hòn đá trải đường trên nhẫn đạo mà ta đang từng bước xây dựng!