Tên to con thoáng chốc tỏ ra giật mình, nhưng hắn lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Chúng ta xưa nay không oán không cừu, nếu có chuyện gì hiểu lầm, hy vọng các hạ có thể ra mặt nói chuyện một lần cho ra nhẽ.
Chỉ một khoảnh khắc vừa rồi, to con đã hiểu rõ thực lực đối phương hơn xa mình. Cứng không được, ngay lập tức chơi mềm, không thể không nói, tên này rất giảo hoạt.
Trong lòng to con lúc này đang vô cùng buồn bực, cũng có chút lo lắng. Kế hoạch vốn dĩ đã gần được hoàn thành, nhưng đến phút chót lại nhảy ra một nhân vật như vậy. Tàn nhẫn, dứt khoát, quan trọng nhất là thực lực cao đến biến thái. Cho đến giờ phút này, dù không ngừng tra xét tình hình xung quanh nhưng to con vẫn không hề bắt được bất cứ dấu hiệu gì về sự tồn tại của kẻ giấu mặt, điều này làm hắn càng thêm thấp thỏm bất an.
Không khí nhất thời rơi vào sự trầm mặc đến quỷ dị. Càng như vậy, to con lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Hắn rất sợ, Lâm Hàn đột ngột động thủ, sau đó bản thân mình đầu rơi xuống đất mà không rõ ràng đầu cua tai nheo ra sao, như vậy chẳng phải quá uất ức.
Còn may, qua chừng mười phút, Lâm Hàn cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nói đi! Cho ngươi một cơ hội! Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau tất cả những chuyện này?
Tiếng nói vọng đến, to con tập trung toàn bộ dây thần kinh để cảm nhận, nhưng trước sau vẫn không rõ kẻ địch ở nơi đâu. Tinh thần càng trở nên trầm trọng, nhưng ngoài mặt hắn lại hết sức ngơ ngác:
- Chuyện này? Chuyện gì?
- Đừng giả nai! Tưởng ta không biết tình trạng hỗn loạn của Dạ quốc này diễn ra nhanh như vậy là vì đâu? Người mắt mờ cũng hiểu được là có kẻ đứng đằng sau châm ngòi thổi lửa, thậm chí trực tiếp nhúng tay vào! Chỉ dựa vào một đám phế vật Triệu gia kia mà cũng dám hùng hổ làm phản Triệu Thiên Hồng, thậm chí thành công nhanh như vậy?
- Ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu?
To con vẫn tỏ ra ngơ ngác, đầy mặt nghi hoặc.
- Một!
Lâm Hàn không nói nhảm nữa, một số đếm thốt ra, khiến trái tim to con siết chặt.
Nói, hay không nói? Hắn vô cùng xoắn xuýt! Không nói, chắc chắn chết! Nếu nói, chắc chắn người kia cũng sẽ giết mình, nhưng ít ra vẫn còn một cơ hội sống sót.
- Ta nói! Ta nói!
Mắt thấy Lâm Hàn há mồm định đến ba, bỏ qua số hai, to con thoáng chốc đầu hàng. Hắn mặc dù nóng nảy ngông cuồng, nhưng không phải đồ ngu không biết tình thế:
- Ta là Long Ngũ, là thủ hạ dưới tay Thái Tử!
- Thái tử?
Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Thái Tử nào? Thần Tướng Chiến Quốc có thái tử từ bao giờ? Hay là thái tử của một tiểu quốc nào đó? Ngươi nói rõ ra cho ta!
Lâm Hàn mặc dù nói vậy, nhưng hắn chắc đến chín phần, thái tử này chắc chắn là hoàng tử của Long Thị, chỉ bởi vì tên to con này mang họ Long! Trong đế quốc này, họ Long thì nhiều, nhưng hoàng tộc dám ban họ Long cho gia tướng, thì chỉ có duy nhất Long thị mà thôi!
- Thái tử… chính là đại hoàng tử Long Nhiên Khôn! Ta là người của đại hoàng tử!
To con trù trừ một lúc, có vẻ như tư tưởng về việc Long Nhiên Khôn làm thái tử đã bị quán triệt quá sâu, khiến hắn nhất thời có chút không thích ứng.
- Hắn làm vậy để làm gì?
Lâm Hàn lại hỏi.
Có vẻ như đã có lần một, to con cũng bớt đi chút kiêng kỵ, sửa sang lại lời nói rồi đáp:
- Đại hoàng tử muốn có kho báu của Dạ quốc! Chìa khóa chính là truyền quốc ngọc tỷ của Dạ quốc! Nhờ đó đạt được trợ lực lớn trong việc đánh bại những người cạnh tranh.
- Ồ!
Lâm Hàn chợt cười nhạt một tiếng:
- Biết vậy là đủ rồi! Ngươi rời đi đi, mang theo tất cả nhân thủ của mình! Vĩnh viễn đừng để ta thấy ngươi xuất hiện ở Dạ quốc! Nếu không, đó sẽ là ngày cuối cùng ngươi được đón bình minh đó!
Dứt lời, to con cảm thấy sau lưng mát lạnh, một thanh kunai sắc bén đã đâm vào lưng hắn đến một nửa, nhưng không phải chỗ hiểm, nên cũng chỉ hơi đau đớn mà thôi! To con biết, đây chính là lời cảnh cáo dành cho mình. Thử tưởng tượng nếu đối phương thực sự ra tay ác độc… to con không dám nghĩ nữa, chỉ trầm mặt đạp bước rời đi, mang theo tất cả những người xuất hiện trong căn viện này!
Thấy ngay cả vị đại nhân kia cũng bị dọa cho chạy mất dép! Triệu Thiên Hà thoáng chốc ngẩn người tại chỗ, không biết làm sao! Lúc này, Lâm Hàn lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng ấn lên bụng trong lúc Triệu Thiên Hà còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Triệu Thiên Hà cảm thấy toàn bộ chân khí tu luyện bấy lâu nay như hoàn toàn mất đi, một chút cũng không thể vận dụng, đan điền cũng như bị bế tắc, không cảm ứng được. Hắn thoáng chốc kinh hoàng hét to:
- Ác ma! Ngươi đã làm gì ta?
- Tạm thời cho ngươi làm người bình thường mà thôi! Ta là người ngoài, không tiện xử lý chuyện trong Triệu gia khi chưa có lệnh của quốc chủ! Hiện tại ngươi trở về Triệu gia, chờ đợi phán xét đi thôi! Đừng có nghĩ đến chạy trốn! Hiện tại ngươi chỉ là một con kiến mà bất cứ ai cũng có thể bóp chết, đến lúc chết trong tay bọn đạo chích thì cũng đừng oán trách người khác.
Lâm Hàn lạnh lùng để lại một câu như vậy, sau đó lắc mình biến mất, chỉ để lại một cái bóng trắng trong ánh mắt tuyệt vọng của Triệu Thiên Hà.
Lúc Lâm Hàn trở lại thủ phủ, tình trạng có vẻ như đã tốt hơn một chút. Trong nhà lúc này đã có thêm khoảng mười người cùng nhau quét tước dọn dẹp. Tiến độ cũng khá nhanh, ít nhất đã dọn ra được một khu vực sạch sẽ để cho ba người Triệu gia cũng đám người mình cư ngụ.
Mười người này là do Tuyết Thiên Lăng chọn mua ngoài chợ nô lệ. Trước đây rõ ràng không có loại thị trường này, nhưng hiện tại, qua sự làm loạn của Long Nhiên Khôn, loại buôn bán này mọc lên nhan nhản, kể ra cũng bớt công bớt sức cho đám Lâm Hàn đi kiếm hạ nhân.
Lúc này, mấy đứa trẻ đều đã đi ngủ, một ngày này trôi qua đối với chúng cũng có chút mệt mỏi rồi. Tuyết Thiên Lăng vẫn lặng lẽ ngồi trong phòng luyện công, nhưng đồng thời cũng là cảnh giới tình hình xung quanh. Còn Băng nhi lúc này lại tung tăng chạy tới chơi đùa với Triệu Linh Hạ, hai bé con này nhanh như vậy đã thành bạn tốt, Triệu Linh Hạ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, liên tục cười đùa cùng bé con nhà Lâm Hàn.
Chỉ có Triệu Thiên Hồng, lúc này hắn đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong sân, bên cái bàn đá, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà đắng ngắt, ánh mắt xa xăm mà có chút mờ mịt nhìn lên bầu trời. Cái vầng trăng không được trọn vẹn kia, cũng giống như tâm tình của hắn lúc này vậy, có chút thiếu hụt, mà lại chẳng biết thiếu ở nơi nào.
- Ngài đang nghĩ cái gì đây?
Lâm Hàn lặng lẽ ngồi xuống hỏi một câu, mặc dù có chút vô lễ, nhưng thần thái hắn lại vô cùng tự nhiên, khiến Triệu Thiên Hồng cũng không cảm thấy có gì bất ổn, giống như vốn dĩ phải như vậy.
Triệu Thiên Hồng cũng không quay đầu lại, chỉ có chút cảm khái nói:
- Ta đang nghĩ… thế sự có phải chuyển biến quá nhanh hay không? Giờ này ngày hôm qua ta vẫn đang đau khổ uống rượu, bất lực suy nghĩ nên phải cứu Linh Hạ thế nào. Nhưng hôm nay, ta lại ngồi đây nhàn nhã uống trà, mờ mịt không biết mình phải làm gì tiếp theo.
- Còn làm gì nữa? Chẳng phải gây dựng lại Dạ quốc tươi đẹp của ngài hay sao?
Lâm Hàn cười nhẹ nói.
- Nói cho ta biết! Mục đích thực sự của ngươi có phải chỉ là như vậy?
Triệu Thiên Hồng không đáp mà lại hỏi lại:
- Mặc dù đã nghe ngươi trả lời, nhưng ta vẫn muốn hỏi lại một lần nữa. Ta vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng! Một tuyệt đại cường giả như ngươi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Còn cần gì phải tìm đến một tiểu quốc đang kéo dài hơi tàn như Dạ quốc này? Ta tin rằng, với năng lực của ngươi, chỉ cần nói một câu, đừng nói bất cứ hoàng tộc nào, thậm chí ngay cả Long thị cũng sẽ nhiệt liệt chào đón, thậm chí còn có thể lựa chọn giai nhân tuyệt sắc, thậm chí công chúa cao quý để gả cho ngươi, nhằm giữ ngươi ở lại. Còn cần gì…
- Đó là vì ngài chưa hiểu tôi mà thôi!
Lâm Hàn vẫn cười, nụ cười hết sức nhẹ nhàng mà thoải mái:
- Người ở địa vị càng cao, sẽ càng âm mưu trục lợi nhiều! Tâm tôi không lớn, chỉ mong có một nhóm người nhỏ, có thể thừa kế y bát của mình, còn Nhẫn tông có thể lan rộng tới đâu, vậy thì còn nhờ đám trẻ đó, chứ một mình tôi không làm được! Tôi cần một người đồng bạn chân thành, một người ủng hộ tôi, chứ không phải những kẻ lúc nào cũng nghĩ rằng có thể từ tôi vắt ra được lợi ích gì.
- Nói ra có lẽ ngài không tin, nhưng đã từng có một vị công chúa hết sức lợi hại ở Đế quốc này đưa ra lời đề nghị để tôi làm phò mã của nàng. Nhưng tôi từ chối, bởi tôi biết, hoàng tộc bạc bẽo, nàng ta lại càng bạc bẽo, lao vào đó chẳng khác nào sa vào vũng lầy không thoát ra được! Tôi cũng không có ngu như thế.
- Không! Ta tin!
Triệu Thiên Hồng nghiêm túc nói:
- Ta không rõ ngươi lợi hại tới đâu, nhưng người như ngươi, không cần phải nói dối những chuyện như vậy.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải ta cũng là hoàng tộc hay sao?
Triệu Thiên Hồng lại như cười như không hỏi một câu.
- Không giống!
Lâm Hàn lắc đầu:
- Long thị rất đáng sợ! Tôi không có chút tự tin nào dứt ra được! Còn với Dạ quốc, có lẽ ngài cũng hiểu, tôi có thể thoát ra khỏi trói buộc bất cứ khi nào tôi muốn.
- Quan trọng nhất là, ngài là một vị vua tốt! Tôi cũng hy vọng học trò của mình sẽ được lớn và học hành trong một xã hội đẹp giống như Dạ quốc trước đây! Để bọn chúng trở thành những người biết lý lẽ phải trái, chứ không phải một đám từ nhỏ đã câu tâm đấu giác, vì lợi ích mà bán đứng lương tâm!
- Hay cho một câu vì lợi ích bán đứng lương tâm!
Giống như Lâm Hàn đã chạm tới nơi nhạy cảm nhất của Triệu Thiên Hồng, thoáng chốc hắn cười, cười ra nước mắt:
- Có những người vì lợi ích mà để lương tâm cho chó tha. Biến một Dạ quốc tươi đẹp trở thành nơi địa ngục trần gian như vậy! Chỉ riêng lời này của ngươi đã đủ để ta kính ngươi một chén! Nơi này không có rượu, nào, cạn hết chén trà này!
- Cạn!
Lâm Hàn cũng thoải mái nâng chén uống cạn.
- Vậy giờ, ngài có thể cho tôi biết, chúng ta cần làm gì tiếp theo rồi chứ?
Dường như thấy tâm tình Triệu Thiên Hồng đã tốt hơn nhiều, Lâm Hàn mới bắt đầu dò hỏi:
- Quân đội!
Nhìn chằm chằm Lâm Hàn, Triệu Thiên Hồng thốt ra một câu như vậy.