Trong lúc luống cuống, Âu Lỗi quơ tay loạn xạ, vớ lấy một cái ghế gỗ, ném về phía Trương Hùng. Đối phương chỉ hừ lạnh, một cái phất tay đã đập chiếc ghế ra thành trăm mảnh.
Nhìn bộ dạng tù túng hoảng loạn của Âu Lỗi, Âu Tuấn không quên trào phúng!
- Âu Lỗi thiếu gia! Ta nghĩ ngài không cần chống cự vô ích nữa! Chỉ bằng mấy chiêu đầu đường xó chợ học từ tên rác rưởi nào đó, ngài cho rằng có thể chống lại Trương Hùng đại sư sao?
Vừa nói vừa liếc qua Lâm Hàn, ý tứ quá rõ ràng.
Đối với người bình thường, chỉ cần có chút tự trọng, bị trào phúng như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn nổi, nổi khùng lao lên liều mạng với đối phương.
Lâm Hàn đúng là cũng không nhịn nổi, nhưng hắn chắc chắn sẽ không liều mạng!
Loại người này… xứng để hắn liều mạng sao?
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Âu Lỗi, Lâm Hàn thấy cũng gần đủ rồi, hắn cười lạnh liếc nhìn ba người Trương Hùng đang làm trò trước mắt mình, thản nhiên nói:
- Cút ra ngoài!
Trương Hùng cũng dừng bước chân, lạnh lùng quay lại nhìn Lâm Hàn:
- Khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác! Ngoan ngoãn cúp đuôi làm thầy giáo của ngươi đi!
Lâm Hàn cảm thấy rất tức cười!
Miệng thì nói ngoan ngoãn làm thầy giáo, trong khi ngươi xồng xộc chạy vào phá tiết học của ta, lại còn ngay mặt uy hiếp ta, chẳng phải là đánh mặt ta sao? Thầy giáo mất mặt như vậy, còn dạy được ai nữa?
Nên nói ngươi quá bá đạo, hay là nói ngươi quá ngu ngốc đây?
Lâm Hàn lười nói nhảm thêm, tay phải đột nhiên động, một chưởng nhẹ nhàng đẩy ra, mang theo chakra nhu kình mạnh mẽ, chỉ một chiêu đã cuốn bay cả ba người Trương Hùng ra khỏi lớp học, bay xa đến mười mấy mét mới chật vật ngã xuống đất, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Nhu quyền - phách không chưởng!
Cho đến lúc ba tên kia ngã xuống đất, Âu Lỗi vẫn không thể phản ứng kịp, đơn giản là vì Lâm Hàn xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Đến khi Lâm Hàn đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng học, hắn mới giật mình, nhanh chân đuổi theo.
Lâm Hàn vừa rồi xuất thủ cũng không nặng, kình khí mang theo lực đẩy là chính, chứ không phải lực nén bạo phát như ở thành Tứ Tượng, ba tên kia cũng không bị thương.
Trương Hùng phản ứng lại đầu tiên, một chiêu cá chép vẫy đuôi đã vững vàng đứng dậy, khiến bản thân không quá chật vật. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, gằn giọng nói:
- Làm một thầy giáo mà lại làm chuyện đánh lén, ngươi không biết nhục sao?
- Không nhục bằng các ngươi! Bắt nạt người không có tu vi còn có thể trào phúng hay như hát vậy!
Lâm Hàn cười hì hì chắp tay nói.
- Được! Được lắm! Để ta xem thực lực của ngươi có cứng như cái miệng thối kia không!
Đến lúc này, Trương Hùng vẫn cho rằng Lâm Hàn không bằng mình, vừa rồi bị thiệt chỉ là do bị đánh lén mà thôi!
Dứt lời, thân hình hắn như biến thành một cơn gió lao tới Lâm Hàn, tốc độ cực nhanh, thế tới cực hung mãnh, người chưa đến mà khí thế đã như thái sơn áp đỉnh đè xuống, đã có chút phong thái hình thành đạo cảnh.
- Âu Lỗi!
Lâm Hàn cười cười gọi.
- Dạ?
Âu Lỗi giật mình đáp.
- Vừa rồi trò ném cái ghế rất không chuyên nghiệp! Nhẫn giả chúng ta coi ám khí là một môn nghệ thuật, nào có chuyện ném cái ghế đơn giản như vậy để đối thủ phá mất? Nhìn cho kỹ!
Lâm Hàn tươi cười như không, một cái ghế gỗ giống hệt vừa nãy đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, sau đó gào thét lao trực diện tới Trương Hùng.
Trương Hùng khinh thường hừ một tiếng, cái ghế này mặc dù được ném mạnh hơn, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ lều hều không khác gì Âu Lỗi ném, còn dám mở miệng khoác lác?
Khoan đã!
Lều hều không khác gì Âu Lỗi?
Không đúng, trong mắt hắn Lâm Hàn dù không mạnh bằng mình, nhưng chắc chắn mạnh hơn cả Âu Tuấn và tên tây dương kia! Làm sao có thể ném ra một chiếc ghế tầm thường như vậy.
Trương Hùng phản ứng rất nhanh, nhưng… muộn rồi!
Phía trước hắn, Lâm Hàn nhếch mép, lộ ra một nụ cười nửa môi đầy tà dị, hai mắt cũng nheo chặt lại, hai bên thái dương lộ ra những đường gân đầy dữ tợn.
Haa
Lâm Hàn gầm lên một tiếng, sắc mặt ôn hòa thường ngày chợt trở nên tràn ngập hung lệ và sát khí. Tay phải hắn dựng lên trước miệng, ngón trỏ và ngón giữa đứng thẳng. Theo tiếng hét của hắn, chiếc ghế đang lửng lơ kia đột ngột nổ tung ngay trước mặt Trương Hùng.
Không… không phải là nổ tung.
Mà là chiếc ghế gỗ đó đột nhiên biến dạng, từ một điểm ban đầu, hàng chục những thân cây thô to quỷ dị đâm trồi, chỉ trong tích tắc đã sinh trưởng thành những cành cây quái vật, cuốn chặt lấy thân thể Trương Hùng, biến hắn thành một cái bánh chưng không lọt kẽ hở
Chưa dừng lại ở đó, một cành cây vươn lên thật cao trên không trung, sau đó nổ bung ra hàng trăm ngàn những nhánh cây nhọn hoắt, giống như những cây mộc thương đầy hung lệ lao xuống đất, bao vây toàn bộ đường lui của hai tên đông tây kia.
Gaaa…
Trương Hùng không cam lòng hét lên một tiếng, một cây đao đỏ như máu xuất hiện trước người hắn, giúp hắn phá tan sự khống chế của cây cối. Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý, những ngọn mộc thương phô thiên cái địa đã lao xuống, đâm xuyên qua tứ chi của hắn, ghim cứng hắn xuống mặt đất, không thể giãy dụa!
Oành oành oành!
Những ngọn mộc thương đâm xuống đất, vậy mà không khác nào đạn đạo, khiến mặt đất run lên bần bật như động đất cấp năm. Uy lực như vậy, đủ để khiến một Võ Đế như Trương Hùng vô kế khả thi, chỉ có thể bất lực chịu trói.
Thanh đao đầy máu cũng theo đó rời tay, rơi lẻng kẻng xuống đất trong sự cay đắng của Trương Hùng.
Đây… đây là chuyện gì?
Cả Âu Lỗi và hai mươi đứa trẻ trong lớp cùng kinh sợ nhìn tình cảnh phía trước. Ma pháp bọn chúng đều biết, thậm chí như Natsume Philz, từ nhỏ đã sống trong thế giới của ma pháp sư, có thứ ma pháp nào mà nó chưa từng nhìn qua? Nhưng người có thể khống chế cây cối như vậy… tuyệt đối không nằm trong phạm vi của ma pháp sư!
Bởi mộc chất trên thực tế là những sinh mệnh, bọn chúng cơ bản không phải là nguyên tố, tinh thần lực của ma pháp sư không thể điều động chúng giống như những nguyên tố trong môi trường. Vì vậy ma pháp sư hệ mộc là không tồn tại!
Chỉ có một truyền thuyết duy nhất về những người sử dụng ma pháp hệ mộc để chiến đấu, đó là tộc tinh linh của rừng xanh! Chủng tộc đó, tuyệt đối là khắc tinh của toàn bộ Ma Pháp Sư!
Những người khác mặc dù không có kiến thức như Natsume! Nhưng chứng kiến thầy mình có thể một chiêu chế phục kẻ địch, hơn nữa còn mang uy thế hùng hồn như vậy, khiến kẻ địch không đường chống trả, trong lòng bọn chúng thoáng chốc cảm thấy cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng càng thêm mong đợi vào thứ gọi là nhẫn thuật mà thầy đã nói.
Thầy Lâm nói rằng, tất cả chúng ta đều có tiềm năng trở thành Ninja, nếu… nếu chúng ta có thể mạnh như thầy…
Trong lòng đám trẻ chợt cảm thấy vui vẻ và hy vọng tràn trề! Đây chính là tác dụng mà thực lực đưa tới, cũng là hiệu quả mà Lâm Hàn mong muốn!
- Dừng tay!
Một tiếng quát đầy nghiêm nghị truyền tới, Lâm Hàn đưa mắt nhìn lại, chẳng phải là sáu tên phòng vệ quân kia sao?
Tên dẫn đầu là một gã chừng ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, nhìn qua thần thái cũng có mấy phần nghiêm nghị uy phong.
Liếc nhìn thẻ tên trước ngực Lâm Hàn, tên dẫn đầu trang nghiêm nói:
- Thầy Lâm Hàn! Quy định của học viện chúng ta là không được tự tiện tranh đấu, có chuyện cũng cần thông báo cho đội phòng vệ hoặc tài phán viện tới phân xử! Thầy làm như hiện tại là nghiêm trọng trái với quy định, mời thầy theo chúng tôi, tới gặp trưởng quan để xử lý.
- Ồ!
Lâm Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn tên dẫn đầu, trong mắt không hề có tức giận, hoảng sợ, hay bất ngờ nào, có chăng chỉ là một sự bình lặng đến chết chóc, bình lặng giống như một người lớn đối mặt với con kiến hôi dưới đất vậy.
- Các ngươi là ai?
Lâm Hàn cười nhạt hỏi một câu khiến đám phòng vệ quân kia ngẩn ra.
Tên dẫn đầu phản ứng trước tiên:
- Thầy Lâm Hàn, mong thầy không nên giả vờ trước mặt phòng vệ quân chúng tôi! Với trang phục hiện tại của chúng tôi, thiết nghĩ sẽ không có ai đặt câu hỏi như vậy cả!
- Phòng vệ quân?
Nụ cười của Lâm Hàn vẫn tươi roi rói:
- Phòng vệ quân là hành sự giống các ngươi đó hả? Không phân đúng sai, không hỏi nhân quả, chỉ biết làm theo ý mình, một chút phân minh cũng không có?
- Lớn mật!
Tên cầm đầu thoáng chốc giận tím mặt:
- Phòng vệ quân là lực lượng bảo vệ an ninh cho cả thành Cửu Long, một tên tôm tép như ngươi cũng dám lên tiếng chỉ trích hay sao? Nhân quả thế nào ta không cần biết! Chỉ cần biết ngươi tự tiện động thủ trong học viện, còn gây ra thanh thế lớn như vậy, vậy là trái với quy định, cần đưa về xử trí!
- Rất tốt!
Lâm Hàn cũng dứt khoát không thèm nói nhảm thêm:
- Ngươi có thể đi chết được rồi!
Tiếng nói lạnh lẽo như hàn băng truyền tới từ sau lưng khiến đội trưởng thoáng chốc giật nảy mình. Không biết từ khi nào, một Lâm Hàn thứ hai đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, thanh kunai đen đặc đầy băng lãnh gác lên cổ, khiến hắn bất giác cảm thấy một trận rùng mình.
Nhưng đội trưởng cũng phản ứng hết sức nhanh chóng, lộn mèo một cái, đã thoát ra khỏi phạm vi của Lâm Hàn, không quên hô lên:
- Lục mang tinh trận! Vây hắn lại!
Lâm Hàn vậy mà cũng không truy kích! Chứ với với thực lực của tên này, chỉ cần một chiêu phi lôi thần trảm, chắc chắn hắn sẽ đầu rơi xuống đất! Nào có chuyện thoát ra khỏi tay hắn dễ như vậy?
- Lấy nhiều khi ít sao?
Lâm Hàn nực cười lắc lắc đầu! Chơi quần ẩu với ai khác còn được, còn chơi với hắn? Đùa sao?
Mộc phân thân chi thuật!
Cây cối phía sau Lâm Hàn nhúc nhích một trận, thoáng chốc đã xuất hiện sáu người giống nhau y hệt, đều là một thần tình chế nhạo nhìn về phía đám người kia.
Cùng một lúc, cả sáu người lao đi như tên bắn, lựa chọn đối thủ cho mình.
Lục mang tinh trận là một loại trận pháp vây khốn kẻ địch, sáu người vây theo sáu hướng khác nhau theo hình lục mang tinh. Mặc dù trận pháp này rất tốt, nhưng chỉ là trong trường hợp áp đảo về nhân số, sáu người địch một mới phát ra hiệu quả thần kỳ, lấy yếu thắng mạnh.
Còn trường hợp hiện tại…
Mỗi người đều phải vất vả đương đầu với kẻ địch của mình, làm gì có tâm trí mà hợp trận vây khốn?
Lục mang tinh trận thoáng chốc bị phá tan tác, sáu Lâm Hàn, người thì sử dụng phi lôi thần thuật nhanh như chớp giật khiến kẻ địch vô lực hoàn thủ, người thì dùng quái lực quyền nện ra từng cái hố sâu hoắm rợn người, khiến kẻ địch kinh hồn táng đảm, người thì lại dùng kiếm pháp sắc bén, nhanh như lôi đình tật phong khiến kẻ địch thương thế chồng chất, không thể đứng lên!
Đặc biệt nhất chính là tên đội trưởng, hắn đang bị Lâm Hàn đùa giỡn như mèo vờn chuột, từng chiêu từng thức nhìn như chỉ hời hợt yếu đuối, nhưng lại ẩn chứa biến hóa quá khôn lường, khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Ví như một thanh kunai mà hắn muốn đánh bay, nó lại ngay lập tức phát nổ, khiến hắn đầu đầy tro bụi. Lần thứ hai hắn sợ hãi muốn tránh, thì thanh kunai đó lại biến thành một Lâm Hàn khác, rạch lên người hắn một đao từ phía sau, lần thứ ba hắn vừa phải né tránh, vừa phải đề phòng kunai, thì Lâm Hàn thật lại tiến lên tặng cho hắn một chiêu rasengan, đánh hắn bay đi như đạn pháo, toàn thân là thương tích.
Nhưng, bị đòn đau không những không khiến đội trưởng tỉnh hồn, ngược lại còn khiến hắn như nổi điên. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn tràn ngập căm tức và thù hận!
- Đê tiện!
Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu như vậy! Hắn vẫn không cho rằng Lâm Hàn có thực lực mạnh hơn mình, từ cường độ công kích của Lâm Hàn thì biết, hắn chưa từng bị thương nặng. Có trách thì trách đối thủ quá giảo hoạt, thủ đoạn quá ti tiện bỉ ổi…
Không ti tiện bỉ ổi, chẳng lẽ nói rằng thủ đoạn của đối phương quá kỳ dị, bản thân mình thiếu kiến thức không chống lại được sao?
Không thể không nói, trên đời này, có một số người thực sự rất đê tiện, cái sai luôn luôn nằm ở phía người khác, còn bọn chúng mãi mãi là thánh nhân nói gì đúng đó. Đội trưởng chính là loại người này! Mà không chỉ riêng hắn, Trương Hùng đang trừng cặp mắt đầy oán độc lên nhìn Lâm Hàn cũng là loại người như vậy!
Để một đám người này tồn tại, thực sự cần thiết sao?
Trong đầu Lâm Hàn bất giác tuôn ra một câu tự nghi vấn như vậy.