Lâm Hàn cuối cùng cũng đã giải khai được đa phần nghi ngờ. Mặc dù hắn vẫn còn khúc mắc ở một vài điểm, nhưng nhìn chung, hắn cũng đã bắt đầu có thể giải thích được chuyện đang xảy ra.
Nhìn chung, ban đầu Phượng Sương Nghi nhìn trúng thể chất của hắn, có thể là liên quan đến bình cảnh của nàng. Nàng cũng cho rằng đàn ông đều là ngựa giống vô liêm sỉ, vì vậy muốn tách hắn ra khỏi người chị em mới đoàn tụ, đồng thời lợi dụng hắn thành toàn bản thân.
Nhưng đến khi biểu hiện của hắn thuyết phục được nàng, ấn tượng ác liệt ban đầu của nàng lập tức bị đánh nát, tình cảm cũng bắt đầu nổi sinh chút gì đó dị dạng. Có thể là lúc đó chính nàng cũng không biết, nên mới muốn thử tiếp xúc với hắn nhiều hơn, từ đó đưa ra đề nghị kia với Lê Ân Tĩnh.
Rồi sau đó, tiếp xúc với hắn càng sâu, thất bại càng nhiều lần, thứ tình cảm trong nàng càng thêm mãnh liệt, lý do là gì thì chính Lâm Hàn cũng không rõ lắm, mà tình cảm thực ra cũng không cần lý do, chỉ biết rằng, có lẽ lúc đó, “Hạ Cơ” kia đã thực sự thích hắn.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn cũng không rõ nữa, dù sao hắn cũng đã chính tay đâm nàng một kiếm. Hắn cũng không rõ Phượng Sương Nghi là người thế nào, càng không chắc nàng có oán hận hắn hay không?
Thôi kệ nó đi!
Lâm Hàn hắn trước nay vẫn luôn lạc quan hướng về phía trước, vạn sự đều tùy duyên! Mặc dù chính hắn cũng chẳng rõ lắm duyên phận là cái thứ gì, nhưng hắn tin rằng nó tồn tại! Nếu thực sự có duyên, mọi chuyện chắc chắn sẽ có một kết quả tốt!
Còn nếu đã vô duyên, dù cho có suy nghĩ nát óc cũng không bao giờ thay đổi được sự thật!
Quý trọng người trước mắt! Chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Nhẹ nhàng xoa lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào. Năm xưa hắn đã vì những lý do không thể thoái thác mà để Tuyết Thiên Lăng sinh con một mình, bây giờ lại vì những chuyện không đâu kia mà bỏ lỡ Lê Ân Tĩnh, chẳng phải là tội lỗi ngập trời sao?
- Chúng mình… cưới nhau đi!
Lâm Hàn dường như lâm vào một trạng thái vô ngã, trong đầu chỉ toàn những huyễn tưởng về tương lai, hắn vô thức mà phun ra một câu rất kinh điển như vậy.
Đó là lời hứa mà hắn dành cho Lê Ân Tĩnh trước khi rời đi. Hắn vẫn luôn mong ngóng ngày trở về, để có thể thực hiện lời hứa hẹn này! Dù cho Phượng Sương Nghi có tạo cho hắn sự bối rối rất lớn, nhưng vẫn không thể lấn át được khát vọng lớn lao kia của hắn.
Trong lòng Lâm Hàn lúc này, ước vọng lớn nhất là có thể lấy được Lê Ân Tĩnh, để nàng thực sự trở thành bạn đời kết tóc se tơ với mình. Không chỉ là vì Lê Ân Tĩnh, mà còn vì đứa con kia, hắn cũng không muốn con mình được sinh ra trong những lời đàm tiếu, càng không muốn một cô gái tuyệt vời như Lê Ân Tĩnh phải chịu bất cứ điều tiếng gì.
Thân thể mềm mại hơi run lên, Lâm Hàn không nhìn thấy, trong hốc mắt Lê Ân Tĩnh lúc này đã bắt đầu có chút ướt át. Từ khi quyết định muốn sinh con mang họ Lâm, Lê Ân Tĩnh cũng đã bắt đầu chờ cái giây phút này rồi. Mặc dù không nói, nhưng với tính cách của nàng, có lẽ bây giờ cũng đã sốt ruột muốn nổ tung.
Đợi thêm vài tháng nữa, đến khi bụng nàng lớn hơn, mọi chuyện vỡ lở, nàng có thể không sao, nhưng danh tiếng của Uy gia chắc chắn sẽ tổn thất lớn. Làm một thành viên của Uy gia, chứng kiến người mình yêu lại vì vô tâm mà làm ảnh hưởng xấu đến gia tộc, chính nàng cũng sẽ rất khó xử.
Còn may, tên này không làm nàng thất vọng, hắn trước sau vẫn là một người đàn ông rất có trách nhiệm!
Là một người có thể giao phó!
- Sao? Chị không muốn?
Lâm Hàn đã chờ một lúc, nhưng Lê Ân Tĩnh vẫn không trả lời, hắn cảm thấy có chút sốt ruột hỏi han.
Lê Ân Tĩnh lúc này mới coi như tỉnh hồn lại, sắc mặt đột nhiên hồng hồng không ngớt, cực kỳ xinh đẹp. Nàng cổ quái nhìn Lâm Hàn một cái, đột nhiên cười hì hì nói:
- Muốn cưới tôi cũng được! Cậu đến nói chuyện với cha mẹ tôi đi! Hì hì…
Dứt lời, Lê Ân Tĩnh như một làn khói biến mất khỏi căn phòng trong sự ngẩn ngơ của Lâm Hàn! Cô nàng này, đến lúc này còn chơi trò gì vậy? Hắn quen nàng, còn cha mẹ nàng… ách… thật xấu hổ, hắn không có quen a!
À không, thực ra hắn có quen mẹ của Lê Ân Tĩnh, người đã giả làm chị gái nàng suốt hai mươi mốt năm trời: Lê Ân Ninh, nhưng hắn và Lê Ân Ninh cũng tiếp xúc không quá hai lần, hơn nữa cũng chưa từng nói chuyện tử tế a!
Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn cũng cảm thấy như vậy là đúng! Kiếp trước muốn cưới nhau đúng là cần cha mẹ hai bên ra mặt giải quyết, ây, lần này chắc phải nhờ đến cha mẹ thật rồi!
Ạch, cũng trách mình quá vô tâm, mang tiếng thề thốt yêu đương gì mà cha mẹ người ta cũng không quen? Trong khi Lê Ân Tĩnh đã thân cha mẹ hắn đến mức gọi hai người là cha mẹ rồi! Mà thôi mà thôi, cô nàng này có vẻ cũng hiểu cho hắn, không hề trách cứ mấy chuyện này, bây giờ bổ cứu vẫn còn kịp a!
Quyết định như vậy, Lâm Hàn hăm hở đi gặp cha mẹ, nói ra nguyện vọng của mình. Đúng như trong dự đoán, ngay khi nghe dự định của Lâm Hàn, Dương Đan Hòa tỏ ra vui mừng ra mặt, ngay cả khuôn mặt quặm quạu của Lâm Tuyệt cũng dãn ra, có mấy phần vừa lòng nhìn Lâm Hàn.
Nhưng một lần nữa Lâm Hàn lại bị hắt hủi. Đây là chuyện của hắn a! Vậy mà nỡ lòng nào xua đuổi hắn ra ngoài, hai người bàn bạc một mình? Quá bất công, quá chuyên quyền! Ta… không dám có ý kiến a! Hu hu…
Lâm Hàn chỉ biết lệ rơi đầy mặt rời đi. Vốn định về gặp Tuyết Thiên Lăng một mặt nhưng giữa đường, đột nhiên có một người xông ra chặn đường hắn.
Là cô nàng Hải Nguyệt bên người mẹ. Ngày thường, ngoài việc phụ trách hầu hạ Dương Đan Hòa, nàng còn có nhiệm vụ đón tiếp, bưng trà rót nước tiếp đãi khách nhân, phân phó người đi gọi chủ nhà ra đón khách.
Được giao nhiệm vụ như vậy, chứng minh năng lực giao tiếp của nàng rất mạnh, ít nhất đã được cả cha và mẹ Lâm Hàn tin tưởng. Nếu giao việc tiếp khách này cho một kẻ lỗ mãng, chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
- Đại thiếu gia! Có người tìm gặp ngài!
Hải Nguyệt theo lệ cúi chào Lâm Hàn một cái, nhẹ nhàng nói.
- Ai vậy?
Lâm Hàn có phần buồn bực hỏi. Hắn vừa mới về thành Cửu Long, cũng chẳng phô trương gì, vậy mà thoáng chốc đã có người tìm đến tận nhà rồi?
- Hải Nguyệt không biết! Nhưng nhìn trang phục thì có vẻ là người của Lâm gia, chỉ đích danh muốn gặp đại thiếu gia!
- Ừm! Ta biết rồi! Em còn bận việc gì thì đi làm trước đi!
Lâm Hàn mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi mất.
Tiến vào phòng khách, Lâm Hàn ngay lập tức nhìn thấy một người trung niên gầy gò, tầm tuổi bốn mươi, “nhan sắc” bình thường, nhưng làn da lại trắng lạ thường, thậm chí… có thể gọi là nhợt nhạt, giống như lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời vậy.
Thấy Lâm Hàn tiến tới, người này ngay lập tức đứng lên, khom người nói:
- Nhị thiếu gia! Ta là Lâm Sung, nhận lệnh của nhị trưởng lão tới đây mời ngài tới gặp trưởng lão một chuyến!
- Ồ! Là ông Chấn Sơn hả? Được, dẫn đường đi!
Lâm Hàn cũng không có thắc mắc nhiều nữa! Nếu là Lâm Chấn Sơn, vậy thì mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng phải bàn cãi.
Lâm Sung cũng nghiêm túc gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường, tác phong cực kỳ nhanh nhẹn, lôi lệ phong hành, không nói nhảm lan man, thực ra lại rất hợp khẩu vị của Lâm Hàn.
Chỉ là, Lâm Hàn trước sau vẫn cảm thấy người này có chút âm trầm, mặc dù hắn đã cố thu liễm, nhưng sát khí như có như không trên người dù có thể nào cũng không qua được mắt Lâm Hàn.
Mặc dù hơi có chút tò mò với thân phận của Lâm Sung, nhưng với tính cách của Lâm Hàn, hắn đời nào lại đi bắt chuyện hỏi han mấy thứ như vậy? Cuối cùng, cả con đường vẫn chỉ tràn ngập trong sự trầm mặc.
- Nhị thiếu gia! Đã đến nơi rồi!
Theo chân Lâm Sung tiến vào tiểu thế giới của Lâm gia, lại trải qua một loạn các loại rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng coi như đến nơi. Là một cánh đồng hoa bát ngát, tràn ngập các loại hoa cỏ đủ màu sắc, trộn lẫn cùng hương thơm dịu nhẹ thấm nhuần tâm gan, khiến Lâm Hàn không khỏi hai mắt sáng ngời.
Thừa hưởng huyết kế Mộc Độn, đối với Lâm Hàn, hoa cỏ coi như là một trong những thứ hắn yêu thích, rất có cảm giác gần gũi với tự nhiên. Hoa cỏ, cây cối, ngay cả rừng xanh, đều có thể giúp hắn giải tỏa đi phần nào buồn bực trong lòng.
- Nhị thiếu gia! Ta chỉ có thể dẫn ngài tới đây! Nhị trưởng lão đang đợi ngài trong đình nghỉ mát giữa đồng, ngài có thể dễ dàng tìm thấy!
Lâm Sung để lại một câu như vậy, sau đó không chút phí lời xoay người rời đi. Lâm Hàn liếc nhìn lại, quả nhiên chính giữa cánh đồng bát ngát này có một tòa kiến trúc khá nổi bật. Là một tòa tháp canh ba tầng, tầng dưới cùng chỉ có tám cây trụ đá rắn chắc, ngoài ra hoàn toàn không hề che đậy gì khác, chính là đình nghỉ mát mà Lâm Sung nói, còn hai tầng phía trên, có lẽ là nơi phẩm trà hoặc ngắm cảnh. Dù sao những nhân sĩ thanh cao vẫn rất thích cái cảm giác “từ trên cao nhìn xuống”.
Trong đình đã có một người ngồi sẵn, đang từ tốn rót một chén trà, rung đùi đắc ý hưởng thụ hương đồng gió nội, chính là Lâm Chấn Sơn.
Nhắc đến, có một điểm ở Lâm Chấn Sơn mà Lâm Hàn rất thích, đó là lão già này thực sự rất tiêu dao! Tiêu dao theo đúng nghĩa của nó, không phải là những kẻ ra vẻ mình tiêu dao, nhưng thực ra tâm tư lại toàn là tạp niệm, đầy đố kỵ và ghen ghét, dễ nổi nóng và thù hận kẻ khác.
Lòng dạ của Lâm Chấn Sơn thực sự rất rộng lớn. Thân là một trụ cột của thế gia đại tộc như Lâm gia, bên dưới có đến hàng trăm ngàn tộc nhân sùng bái lão như thần minh, nhưng lão xưa nay lại chưa từng có chút kiêu căng phách lối nào, thuần túy là một bộ ông già hiền lành. Mặc dù đôi lúc lão cũng rất hèn mọn, cũng giảo hoạt như hồ ly, nhưng không khiến người ta ghét, bởi từ sâu trong thâm tâm, Lâm Hàn biết, Lâm Chấn Sơn chưa bao giờ là kẻ âm hiểm, mỗi việc lão làm đều rất có chuẩn tắc, chưa bao giờ làm hại đến người khác,… ít nhất là chưa bao giờ làm hại đến Lâm Hàn hắn.
Lâm Hàn vẫn luôn vững tin, mọi chuyện đều bắt đầu từ bản tâm của con người! Nếu tâm tư khoáng đạt, hành sự sẽ bình thản công chính, mưu cầu những điều tốt đẹp rộng lớn mà bỏ qua những tiểu tiết không đáng có. Ngược lại, kẻ nội tâm chật hẹp, trước sau chỉ mưu cầu danh lợi có riêng mình, thì dù có treo đại nghĩa bên miệng cuối cùng cũng vẫn chỉ là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, là sự sỉ nhục của tạo hóa mà thôi!
Lâm Hàn nhận xét, Lâm Chấn Sơn chính là một người có lòng dạ rộng lớn như vậy! Có một số chuyện, Lâm Hàn cũng mới biết, đó là chuyện năm xưa Lâm Hàn một thân một mình ngăn chặn ma Tướng! Lúc đó mặc dù Lâm Hàn đã làm được việc đại nghĩa, nhưng lại vi phạm nghiêm trọng việc phân chia lợi ích mỏ tiên thạch giữa các bên. Các thế lực khác cũng từ đó kiếm cớ muốn chiếm lợi, lúc đó, Lâm Hàn hôn mê không biết gì, nhưng chính hắn lại đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Không chỉ là người ngoài, mà ngay cả người trong học viện, thậm chí là cả người của Lâm gia cũng muốn buông bỏ Lâm Hàn để đảm bảo lợi ích riêng mình, với danh nghĩa là “lợi ích chung”. Nhưng cuối cùng, vẫn là Lâm Chấn Sơn đứng ra chặn cơn sóng lại cho hắn, kết quả chính là học viện Cửu Long mất đi một phần năm lợi ích chiếm được, tất cả đều tính lên đầu Lâm gia!
Lâm Chấn Sơn không nói, nhưng Lâm Hàn biết, mấy lão già trong tộc không ít người đã bắt đầu oán hận Lâm Hàn hắn, oán hận cả Lâm Chấn Sơn. Nhưng khi hắn tỉnh dậy, Lâm Chấn Sơn lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ giao cho hắn một nhiệm vụ: trợ giúp Lâm Thế Tuyền có cơ hội thách đấu Lã Thiên Thanh, giành lại lợi ích mà năm năm trước đã mất đi!
Đó không phải chỉ là giúp cho Lâm gia đòi lại tổn thất năm xưa, đòi lại danh dự, mà còn vô hình chung tạo thế cho Lâm Hàn, giúp hắn xóa bỏ đi “tội lỗi” mà hắn bị người trong tộc áp đặt!
Mặc cho vai trò của hắn trong cái nhiệm vụ kia cũng không lớn!
Lâm Chấn Sơn thực sự là một con người rất thâm thúy, cũng rất đáng kính! Lâm Hàn năm xưa vẫn còn rất đề phòng lão, mặc dù ngoài miệng ra vẻ cười đùa lông bông, nhưng trong nội tâm luôn không muốn nợ nần lão bất cứ nhân tình nào. Mọi chuyện đều lấy hình thức giao dịch để hoàn thành, không hơn.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn phục rồi! Phục từ trong tim! Không chỉ đơn giản vì ân tình mà hắn nhận được, mà còn vì bội phục lòng dạ của Lâm Chấn Sơn!
Bản thân Lâm Hàn cũng có nội tâm giàu tình cảm, với một Lâm Chấn Sơn có “tình nghĩa” như thế, hắn thực sự cảm thấy rất thân thiết.
Vẫn như năm năm trước, nhìn thấy Lâm Hàn, Lâm Chấn Sơn cười cười ra hiệu:
- Ngồi đi! Không cần câu nệ! Ta biết nhóc không thích đông người, cũng không thích ra vẻ trang trọng làm việc với mấy lão già cổ hủ kia! Vì vậy gọi riêng nhóc tới đây một chuyến!
Lâm Chấn Sơn cười cười hớp một ngụm trà, nhìn Lâm Hàn thoải mái ngồi lên ghế mây, híp mắt hưởng thụ gió đồng man mát, lão cũng cười lên ha hả:
- Thằng nhóc mi đúng là không khách sáo! Làm sao? Đồng hoa này của ta đẹp chứ?
Lâm Hàn cười tít mắt:
- Đúng là rất đẹp! Không những cây cỏ đa dạng, mà còn có hương thơm cực kỳ quyến rũ. Còn không thiếu thảo mộc, thậm chí là cả dược liệu. Có cơ hội thằng cháu cũng nên làm một vườn hoa như vậy, nhàn rỗi thì nhắm mắt hưởng thụ trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng dẫn vợ con ra chơi đùa, dựng thêm vài kiến trúc quái đản vui vui cho Băng nhi nghịch ngợm, hắc hắc…
Lâm Chấn Sơn bĩu môi:
- Đừng có mơ! Mi có biết vườn hoa này tiêu tốn của ta bao nhiêu tâm huyết không? Ta…
Lâm Chấn Sơn đang định khoe khoang đắc ý một phen, nhưng nói một nửa đã tự ý thức ngậm miệng. Sắc mặt lão tràn ngập buồn bực nhìn Lâm Hàn, khoe khoang tài trồng cây với kẻ sở hữu Mộc Độn, không phải muốn chết sao?
Nhìn Lâm Hàn đang dương dương đắc ý hết nhìn đông lại nhìn tây đằng kia, Lâm Chấn Sơn đột nhiên híp mắt lại, như con cáo già nhìn chằm chằm khiến Lâm Hàn bất giác lạnh cả người!
- Trong vườn này có rất nhiều giống hoa hiếm lạ, không những đẹp mà còn có mùi hương rất tuyệt vời! Nếu nhóc muốn, ta có thể tặng nhóc một ít hạt giống về gieo trồng. Khà khà…
- Điều kiện?
Lâm Hàn rất là đề phòng nói. Mặc dù hắn đã nhận đồng Lâm Chấn Sơn từ nội tâm, nhưng không thể cho lão già này sắc mặt tốt! Lão không quen nhìn hắn lười biếng, rất là thích bóc lột hắn a!
Lâm Chấn Sơn đảo đảo tròng mắt:
- Nhóc đến chăm sóc vườn thuốc cho ta năm năm, thế nào?
Ây!
Lâm Hàn đột nhiên ngây cả người, trong mắt lòe ra sắc thái quái dị nào đó, nhưng sắc mặt vẫn rất đề phòng:
- Không được! Cùng lắm năm ngày!
Lâm Hàn thừa hiểu “chăm sóc” là cái kiểu gì! Chẳng phải nhìn trúng Mộc Độn của hắn, muốn cho hắn làm vườn sao? Ngày nào cũng chơi lớn như vậy, chẳng phải mệt chết sao?
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ ra một tầng ý nghĩa khác mà Lâm Chấn Sơn muốn nói, nghĩ lại từng hành động đầy thâm ý của Lâm Chấn Sơn, hắn mới nhất thời có thần sắc quái dị đến vậy.