Mây mưa qua đi, Lê Ân Tĩnh lại co rúc người lại, tựa lưng vào ngực Lâm Hàn, hai má đỏ hây hây, đôi mắt híp lại như con mèo nhỏ, thích thú hưởng thụ sự vuốt ve của Lâm Hàn.
Cảm thụ hơi ấm dịu nhẹ từ cơ thể hắn, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng cựa quậy thân thể, suýt nữa khiến Lâm Hàn lại hùng phong tái khởi, chinh phạt thêm hiệp nữa. Còn may, hắn vẫn còn kiềm chế được, chỉ nhẹ nhàng mân mê, kiếm chút lợi nhỏ, hiện giờ nàng có cho hắn cũng không dám động nhiều, cô nàng này giờ đang mang thai a!
- Nếu cứ mãi như vậy thì thật tốt!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên thở dài, giọng điệu tràn ngập u oán lẩm bẩm.
Lâm Hàn đầu óc vẫn có chút không theo kịp, chỉ đành nhẹ nhàng hỏi:
- Sao đột nhiên lại giận? Nói ra đi, để anh có thể sửa sai!
Hắn cơ bản không cần phân bua xem rằng mình có bị trách oan hay không, mà lại chủ động nhận sai trước. Đối với Lâm Hàn, làm như vậy rất bình thường, nhất là đối với vợ chồng trong nhà, nhưng đối với Lê Ân Tĩnh, một người đàn ông có thể vì nàng mà làm đến mức này, thực sự khiến nàng thấy có chút cảm động.
Xưa nay hắn vẫn luôn nhường nhịn nàng như vậy, cũng là người duy nhất có thể bễ nghễ với người ngoài, nhún nhường với người nhà. Không giống đại đa số người trên thế gian này, chỉ biết nạt nộ với người trong nhà, còn với người ngoài thì lại khúm núm lo trước tính sau.
Đối với một cô gái nóng nảy như Lê Ân Tĩnh, tìm một người đàn ông xứng với nàng, chưa chắc đã quan trọng bằng tìm được một người có thể chịu đựng nàng.
Lâm Hàn làm được điều ấy, mặc dù tư thái mỗi lần đều vô liêm sỉ một chút, nhưng nàng biết, hắn cũng chỉ đang làm trò để nàng vui mà thôi. Tính cách vừa tinh tế, lại vừa hoạt bảo như vậy cũng là một điều rất quan trọng khiến Lê Ân Tĩnh say mê.
Lâm Hàn là một người rất đặc biệt, hắn thường bo bo giữ mình, mặc kệ sự đời ra sao không cần biết, có mấy phần vô vi tiêu dao như đạo gia. Nhưng đối với người mà hắn nhận đồng, hắn lại dốc lòng mà quan tâm, dù là bất cứ chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào giúp đỡ mà không cần phải báo đáp, Lê Ân Tĩnh biết, tên này thực ra cũng có “hiệp” tâm, chẳng qua thường ngày bị che giấu đi mà thôi.
Hắn là một người hào hiệp, nhưng lại không ham danh hám lợi, thậm chí có chút xa lánh quyền thế, người như vậy, thường thường rất có mị lực, cũng rất dễ khiến các thiếu nữ say như điếu đổ. Chưa kể đến Lâm Hàn còn là một kẻ đầy tài năng và mạnh mẽ, ngoại hình thì khỏi nói, mặc dù không đến mức soái ca trong truyền thuyết, nhưng tuyệt đối là đẹp hơn đa số người.
- Chuyện lần này tôi biết rồi!
Lê Ân Tĩnh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm mà ngưng trọng, có vẻ hơi không phù hợp với hoàn cảnh ấm áp bây giờ:
- Tôi biết tính cách của cậu! Càng tiếp xúc với cậu, sẽ càng ngày càng thấy thân thiết, nhất là mấy bé gái mới lớn, lại càng dễ sinh lòng mộng mơ! Nhưng cậu bây giờ cũng là người có gia đình rồi, cậu cũng phải nghĩ lại một chút! Nào phải bao giờ cũng có thể tùy tiện tiếp cận với người khác, lại còn… lại còn… Chuyện lần này chỉ là một Hạ Cơ, hơn nữa cô ta vì cậu mà chết, tôi cũng không nói nhiều! Nhưng sau này cậu hành sự có thể nghĩ một chút không? Không vì tôi, vì Tuyết Thiên Lăng, thì cũng vì mấy cô gái vô tội kia! Cậu còn nhớ cậu từng hứa gì với tôi không?
Lâm Hàn hơi siết chặt vòng tay, ôm lấy Lê Ân Tĩnh, hơi sầu não nói:
- Nhớ! Là ngoài em và Thiên Lăng ra, anh không được tìm thêm người nào nữa.
- Ừm! Cậu còn nhớ được!
Lê Ân Tĩnh xoay người lại, đầu rúc vào ngực hắn, hạnh phúc nói:
- Mặc dù đàn ông trên đại lục này tam thê tứ thiếp rất bình thường! Nhưng tôi không hy vọng bạn đời của mình cũng tầm thường như vậy! Mặc dù cậu cũng không phải chuyên nhất với một mình tôi, nhưng ít ra cậu cũng yêu Tuyết Thiên Lăng thật lòng, chị ta cũng rất yêu cậu, giữa hai người cũng đã có kết tinh, tôi cũng sẽ không nói thêm điều gì. Tôi chỉ hy vọng, mỗi khi cậu định trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, hãy nghĩ cho kỹ xem mình đang làm cái gì, và kết quả sẽ ra sao. Người đàn ông của tôi phải là một người có đủ trách nhiệm với những việc mình làm. Còn nếu cậu không thể giải quyết việc mình gây ra, hoặc vì cái đại cục chó má gì đó mà buông xuôi trách nhiệm của mình… vậy thì…
Lâm Hàn trong đầu rối như một mớ bòng bong, chỉ biết máy móc gật gù, chầm chậm tiêu hóa những lời mà Lê Ân Tĩnh nói. Nàng cũng chưa hề nói rõ cái gì, nhưng Lâm Hàn biết, nàng bất mãn, là vì hắn ở bên ngoài vậy mà lại khiến một cô gái khác xiêu lòng, thậm chí còn vì hắn mà chết!
Đây là tội nghiệt lớn dường nào a?
Thực ra, nếu Lâm Hàn đứng ở khía cạnh của Lê Ân Tĩnh, hắn sẽ hiểu được dụng tâm của nàng lương khổ tới mức nào. Lê Ân Tĩnh vốn còn sợ Lâm Hàn sẽ bị ám ảnh vì cái chết của Hạ Cơ, tự dằn vặt mình một thời gian dài. Với tính cách của Lâm Hàn, chuyện đó có thể lắm chứ! Vì vậy nàng mới cố tình lái hắn sang một hướng khác, để hắn đặt sự chú ý lên người nàng, từ đó mà quên đi cái chết của Hạ Cơ.
Một cô gái, có thể vì người mình yêu suy nghĩ đến mức này, Lê Ân Tĩnh cũng coi như là một kỳ nữ.
Nhưng ở khía cạnh của Lâm Hàn, cái chết của Hạ Cơ giờ đây chẳng còn làm hắn dao động gì. Người mà hắn phải bận lòng, lại mang một cái tên khác: Phượng Sương Nghi.
Không chịu nổi nỗi tò mò, Lâm Hàn hít sâu một hơi, sau đó mới ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Thực ra! Anh muốn hỏi em một chuyện!
- Chuyện gì?
Lê Ân Tĩnh thấy Lâm Hàn cũng không quá dao động khi nhắc đến Hạ Cơ, trong lòng nàng cũng thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy hơi khó hiểu. Bây giờ hắn lại hỏi nàng một chuyện, khiến nàng cảm thấy có chút mê man.
- Năm năm trước! Trước khi tôi ngất đi, có một người đã xuất hiện bên cạnh chúng ta! Tôi muốn biết, người đó là ai? Còn cả chuyện sau đó nữa!
Lâm Hàn cuối cùng cũng hỏi ra điều mà hắn muốn biết nhất.
Lê Ân Tĩnh hơi run lên một chút, sắc mặt có chút ngờ vực nhìn Lâm Hàn, không đáp mà lại hỏi ngược hắn:
- Cậu đã gặp ai rồi phải không?
Lâm Hàn nghiêm túc nhìn nàng, hắn có linh cảm, Lê Ân Tĩnh chắc chắn biết cái gì đó. Hắn sắp xếp lại từ ngữ một lúc rồi mới chậm rãi kể lại:
- Thực ra, Hạ Cơ mà tôi quen biết chưa chết! Thân phận của nàng là Phượng Sương Nghi, cũng là Băng Phượng từng bị chúng ta đánh cắp rễ Tam Bảo Thụ,…
Lâm Hàn lần lượt kể ra quá trình gặp gỡ “Hạ Cơ”, cho đến khi biết được thân phận của nàng, hơn nữa còn cả suy đoán về những lần xuất hiện trước đó. Càng nghe, sắc mặt Lê Ân Tĩnh càng trở nên cổ quái, nói thế nào nhỉ? Vừa là bất đắc dĩ, lại vừa có chút thán phục, lại là khó hiểu.
Ba lần! Con chim ngốc đó vậy mà ba lần đến “quyến rũ” Lâm Hàn, hơn nữa còn là dùng những bộ mặt khác nhau, tính cách khác nhau. Nhưng cuối cùng, tất cả vậy mà đều thất bại!
Lộ Bách Linh là đại diện cho tính cách ngây ngô của nàng, sùng bái cường giả, yêu anh hùng. Cũng là mặt vui tươi nhất, giống như con chim Bách Linh suốt ngày chạy nhảy réo rắt ầm ĩ.
Lam Khổng Tước đại diện cho tài năng và niềm kiêu hãnh của Phượng Sương Nghi. Giống như một con khổng tước xòe cái đuôi rực rỡ kiêu sa, muốn chờ đợi kẻ khác đến quỳ dưới chân mình. Đương nhiên, “Lam Khổng Tước” cũng đã rất chủ động, chỉ tiếc Lâm Hàn không quá hứng thú với phương diện này, lúc đó hắn còn đang bận tâm Tuyết Thiên Lăng và hai đứa nhỏ, nào có tâm trạng kia.
Còn Hạ Cơ…
Thân phận này đại diện cho mặt yếu ớt nhất của Phượng Sương Nghi, bất đắc dĩ, khổ sở, bất lực, nhưng vẫn kiên cường trụ vững bản tâm, tiến lên phía trước. Người ta nói, Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, Phượng Sương Nghi đã trút bỏ lông vũ kiêu hãnh của mình, đưa tinh thạch của mình cho Lâm Hàn, lúc ấy nàng không chỉ là giả bộ, mà nàng thực sự là “hạ kê”, một con phượng hoàng rụng lông đầy yếu đuối cần được Lâm Hàn che chở!
Kết quả, nàng thực sự đã bắt được sự hào hiệp trong lòng hắn, từng bước tới gần, khiến hắn thích nàng. Chỉ tiếc, còn thiếu một bước lại thất bại! Cho dù nàng đã vì hắn mà “chết”, nhưng trước sau hắn vẫn chưa từng nói rằng hắn yêu nàng! Đối với Lâm Hàn, tình cảm mặc dù quan trọng ở cảm giác, nhưng vẫn cần một thời gian tích lũy tìm hiểu. Thời gian của hắn và Hạ Cơ vẫn còn quá ngắn, tình cảm chưa sâu, Để Lâm Hàn nói yêu nàng là điều không thể!
Đã nói ra mọi chuyện, trong lòng Lâm Hàn chợt thấy nhẹ nhõm lạ thường, hắn chờ mong nhìn Lê Ân Tĩnh, chờ đợi nàng cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
- Thực sự muốn biết?
Cổ quái nhìn Lâm Hàn một hồi lâu, khiến hắn thấy sởn cả tóc gáy, Lê Ân Tĩnh mới thốt ra một câu như vậy.
Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc, một bộ tiểu sinh chờ thụ giáo.
- Muốn biết cũng được!
Lê Ân Tĩnh bĩu môi, đầy mặt khinh khỉnh nói:
- Trước hết trả lời tôi một vấn đề: Cậu thích rồi phải không?
Trên trán Lâm Hàn thoáng chốc vã đầy mồ hôi, cắn răng nhìn Lê Ân Tĩnh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Ngay từ lúc hỏi nàng chuyện này, hắn đã lường trước là nàng sẽ hỏi vấn đề đó. Và chắc chắn, hắn không bao giờ giấu nổi Lê Ân Tĩnh, cô nàng này mặc dù bộp chộp, nhưng lại như con giun trong bụng hắn, giống như hắn nghĩ cái gì nàng cũng biết vậy. Giấu không nổi a!
- Hừ! Thế nào? Cảm giác được theo đuổi rất tuyệt phải không? Bây giờ người ta đi rồi lại gấp khó dằn, đến hỏi han mụ vợ già này chứ gì?
Nghe cái giọng điệu ghen tuông chua lòm của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn chỉ có thể ngậm miệng ăn tiền. Cô nàng này còn không biết xấu hổ tự xưng “mụ vợ già”? Đạ mấu, không nhìn nàng bao nhiêu tuổi? Phượng Sương Nghi bao nhiêu tuổi? Ầy, nếu tính cả kinh lịch hàng trăm kiếp thì cô nàng này thực ra cũng không có nhỏ a!
Lê Ân Tĩnh hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất bất mãn về thái độ của Lâm Hàn, nhưng nàng cũng không có nổi giận, ngược lại còn rất bình tĩnh nói, một câu nói khiến Lâm Hàn thoáng chốc ngẩn người:
- Thực ra, tôi và Phượng Sương Nghi là chị em tốt!
Chị em tốt?
Lâm Hàn ngẩn hết cả ngơ! Chị em tốt gì mà ngày xưa cô dẫn tôi vào nhà người ta ăn trộm quả, còn suýt nữa bị phân thân trận giết chết? Đùa cái gì vậy? Chị em tốt mà làm cái chuyện khiến tôi còn tưởng người ta đến báo thù mình à?
Hoang Đường!
Tức giận khó bình, Lâm Hàn rất là hung mãnh vỗ mạnh một cái, người ngồi thẳng dậy. Nào ngờ hắn vỗ không phải bàn, mà lại là vị trí nhô cao của đại tiểu thư nào đó, khiến nàng đột nhiên bão nổi, một đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn, khiến hắn không tự chủ được vừa nuốt nước miếng vừa lùi lại phía sau.