Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 307: Thân phận chân thực Hiện ra

Nàng là…

Lâm Hàn đầy mặt kinh nghi nhìn Phượng Sương nghi đang càng ngày càng dâng cao khí thế, há miệng, nhưng không nói ra được lời nào.

Qua một hồi lâu, hắn mới cười khổ nhìn sang một bên:

- Nàng là… ai ấy nhểi?



Phượng Sương Nghi ngã ngửa, đầy chật vật chỉ vào mũi Lâm Hàn.

Tác giả lau mồ hôi:

- Đại ca! Tiểu đệ quỳ xuống cầu xin ngài diễn đúng kịch bản đi mà! Cầu xin ngài…

Lâm Hàn đầy mặt mê man:

- Nhưng mà ta thực sự không nhớ rõ a…

Tác giả tức sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh, câu chuyện kết thúc do không còn ai viết tiếp…





Khụ! Đùa chút! Chúng ta tiếp tục câu chuyện!



Tròng mắt Lâm Hàn mở lớn, kinh nghi nhìn hình tượng của Phượng Sương Nghi phía trước! Bộ váy lông vũ này, hắn đã từng nhìn thấy một… không, là hai lần mới đúng! Lần đầu là khi hắn gặp Phượng Sương Nghi mấy tháng trước, còn lần thứ hai,…

Chính tay hắn đã cầm lấy bộ váy ấy, mặc lên người Hạ Cơ!

Mặc dù giữa ba lần, chiếc váy này đều có khác biệt, giống như lần này, lông vũ trên chiếc váy không chỉ là màu lam, mà có lốm đốm những sợi lông vũ có đầu bạc trắng, càng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo hơn trước vô số lần, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể khẳng định, ba lần, đều chỉ là một chiếc váy!

Sở dĩ trước đó hắn không nhận ra, là vì lần đầu chiếc áo đó là một pháp bảo rất mạnh, nhưng lần thứ hai, nó lại ảm đạm vô sắc, chẳng qua chỉ có chút lạnh, giống như có chút đặc biệt mà thôi! Mặc dù hình thức như nhau, nhưng hắn cũng chỉ thấy ngờ ngợ, cho là trùng hợp.

Nhưng lần này thì khác!

Bởi vì…

Chiếc váy mà Phượng Sương Nghi đang mặc có thuật thức của hắn! Thuật thức phi lôi thần!

Chỉ có duy nhất bộ váy của Hạ Cơ mới có thuật thức ấy!

Lúc này, Phượng Sương Nghi dường như đã hấp thu lại toàn bộ năng lượng của mình, khí tức cũng dần bình ổn xuống. Một đôi mắt phượng đầy mỹ diễm nhìn hắn, yên lặng mà nhìn, bên trong bao hàm bất đắc dĩ, khổ sở, chua xót, tự giễu… Lâm Hàn đều có thể nhìn thấy rõ ràng! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng Sương Nghi, tại sao lại có thể giống đến thế? Giống đến từng chi tiết, từng thần thái. Có lẽ… đáp án chỉ có một mà thôi!

Phượng Sương Nghi… mới thực sự là Hạ Cơ!

Không! Phải nói là! Ngay từ đầu, Hạ Cơ mà hắn biết đã là Phượng Sương Nghi rồi!

Chẳng trách… khi Hạ Cơ mặc bộ váy này lên, hắn vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, một luồng khí chất rất cao quý, thanh lãnh,… trước đó hắn không hiểu, nhưng giờ thì rõ rồi!

Mặc dù khó mà tin nổi, nhưng Lâm Hàn vẫn ép mình phải bình tĩnh mà suy xét, càng nhìn nàng, càng ngẫm nghĩ, hắn càng cảm thấy lớp sương mù sau tất cả những chuyện này bị xé bỏ. Chỉ một manh mối duy nhất, tất cả những nghi hoặc mà hắn để trong lòng bấy lâu nay thoáng chốc được giải khai!

Dường như… cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích tất cả mọi việc!

Hạ gia tính kế hắn! Là Phượng Sương Nghi biết được, cướp lấy thân phận của Hạ Cơ, làm loạn toàn bộ kế hoạch này lên! Từ một mắt xích quan trọng đưa hắn vào chỗ chết, nàng lại trở thành một người cung cấp thông tin chính xác cho hắn, âm thầm bảo vệ hắn, cuối cùng, vẫn là nàng ở bên chăm sóc cho hắn từ đầu tới cuối, chưa một lời oán trách! Cũng chưa từng cho hắn biết thân phận chân thực của nàng.

Còn Hạ Cơ bị nàng giết kia! Hẳn chính là Hạ Cơ thật! Cũng là chủ nhân của giọng nói đầy cay nghiệt mà hắn nghe thấy!

Vô thức sờ lên cái vòng cổ mà nàng trao cho hắn, nhưng nơi đó chẳng còn cái vòng nào, chỉ là một mảnh trống không. Trong lòng Lâm Hàn lại càng thêm khẳng định, bởi cái vòng cổ đó… năng lượng mà nó tích tụ đã toàn bộ trở về với Phượng Sương Nghi! Theo những gì mà hắn biết về sinh linh của rừng rậm, thứ đó… có đến chín phần mười là tinh thạch bản mệnh của nàng! Là thứ quan trọng nhất, đại diện cho toàn bộ tu vi và sinh mạng của một yêu tộc hoặc ma thú!

Nàng… vậy mà trao thứ quan trọng như vậy cho hắn?

Hơn nữa trước sau nàng cũng chưa từng lấy lại! Có lẽ… là do nàng không thể lấy lại, mà phải chờ một điều kiện gì đó nơi hắn!

Cũng là điều mà nàng muốn đạt được ở hắn! Điều mà nàng vì nó, sắp xếp tất cả những chuyện như vậy!

Cần gì phải khổ thế chứ?

Lâm Hàn khổ sở cười, hắn không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào.

Cảm động? Áy náy? Tội lỗi? Có lẽ là tất cả những điều đó!

Tinh thạch của nàng nằm trong tay hắn, đó cũng là lý do mà trước sau nàng vẫn chỉ có sức mạnh như một Võ Vương, thậm chí vừa rồi hắn còn có thể một đòn đánh cho nàng không gượng dậy nổi! Không phải là nàng dối trá, mà vì thực sự nàng đang rất yếu ớt!

Không… không chỉ là như vậy! Mà còn vì trước đó nàng đã lợi dụng bí pháp gì đó, mạnh mẽ chiết xuất năng lượng từ cơ thể, hồi phục tu vi trong thoáng chốc, một đòn giết chết Hạ Cơ. Vốn dĩ còn định liều mạng với Hạ Thái Long, nhưng ai ngờ đúng lúc đó Lâm Hàn tỉnh lại. Nàng không muốn dùng sức mạnh đó làm tổn thương hắn, vì vậy bí pháp nghịch chuyển, chính nàng cũng bị thương, lại bị Lâm Hàn giáng thêm một kích, thương càng thêm thương…

Chẳng trách… chẳng trách vừa rồi nhìn thấy nàng hai má bầm tím, hắn rõ ràng nhớ mình một quyền đánh lên lưng nàng, làm sao có thể có vết tích bị bạt tai như vậy?

Càng nghĩ càng thấy hoảng hốt. Lâm Hàn cảm thấy mình như một tội nhân vạn ác trong những phim truyền hình tự ngược! Nàng từ đầu tới cuối vẫn luôn lặng lẽ ở bên hắn, giúp đỡ hắn, che chở hắn! Nàng mới thực sự là đôi cánh thiên sứ đằng sau con đường phẳng mà hắn đi! Nhưng hắn đã làm cái gì? Không những đánh nàng ngay sau khi nàng liều mạng bảo vệ hắn, mà còn muốn giết nàng! Một kiếm kia mặc dù không đâm xuyên qua trái tim nàng, nhưng có khác gì nhau chứ?

Lâm Hàn há miệng, hắn vốn định nói cái gì đó, nhưng lời đến miệng lại bị hắn nuốt trở về. Trên mặt trước sau vẫn chỉ là nụ cười khổ cùng vẻ bất đắc dĩ!



- Xem ra… ta sai rồi!

Một hồi lâu sau, Phượng Sương Nghi mới phá vỡ trầm mặc bằng một tiếng thở dài:

- Mẹ nói đúng! Dù ta có cố gắng cách nào! Ta cũng không thể làm được! Ta vốn dĩ không nên vì người khác mà thay đổi chính mình!

Khóe miệng Lâm Hàn giật giật, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ cúi đầu.

Phượng Sương Nghi đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như băng tuyết tan chảy, mùa xuân ấm áp tràn đến, khiến con tim Lâm Hàn chợt nhảy lên thình thịch! Vẫn là nụ cười vui vẻ kia… nụ cười của Hạ Cơ mà hắn biết!

- Ngươi biết không? Khi ngươi vì ta mà giết ta! Ta cảm thấy rất vui…

Phượng Sương Nghi chân thành nhìn hắn, một đôi mắt phượng nheo lại, ẩn chứa sự vui vẻ, cực kỳ đáng yêu.

Nhưng… lời này nghe đi nghe lại vẫn thấy quỷ dị thế nào! Nhưng Lâm Hàn hiểu được ý nàng nói.

- Chỉ đáng tiếc!

Đôi mắt nàng lại trở nên ảm đạm, thở dài nói:

- Chỉ tiếc, tâm ngươi trước sau vẫn như chỉ thủy! Dao động nhưng không cảm nhiễm! Aiz… vẫn là ta quá ngây thơ! Ngươi sao có thể yêu một nhánh hoa tàn được đây?

Vừa nói, Phượng Sương Nghi vừa ủ rũ như quả bóng xì hơi, lọn tóc dựng trên trán cũng trở nên quăn queo, thập phần thiếu sức sống.

Lâm Hàn càng thêm áy náy cúi đầu! Hắn không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy, càng không hiểu vì sao nàng lại có tình cảm với mình! Nhưng sự thực đúng như nàng nói! Mặc dù hắn rất thích “Hạ Cơ”, nhưng nói đến yêu thì chưa, càng không có dục vọng chiếm lấy nàng! Hắn bảo vệ nàng, tất cả đều là hành động theo tâm tính, từ trước đến nay, đối với người có quan hệ với mình, hắn đều như vậy! Trước đây là Tuyết Thiên Lăng, rồi Lê Ân Tĩnh trong bộ dạng tên “áo đỏ”, và rồi đến “Hạ Cơ”, hắn vẫn làm như thế! Đơn giản là vì một chữ “nghĩa” mà thôi!

Nhìn Lâm Hàn trầm mặc không nói, Phượng Sương Nghi cắn chặt cánh môi mềm, thần thái dần trở nên bình tĩnh mà cao ngạo, giống như nữ vương từ trên cao nhìn xuống Lâm Hàn, đổi giọng nói:

- Ta sẽ không làm khó ngươi! Lần tới gặp nhau, sẽ là Phượng Sương Nghi gặp Lâm Hàn. Đến lúc đó, ta cũng sẽ không làm nhiều trò hề như vậy nữa!

Dứt lời, một đôi cánh đầy diễm lệ mọc ra sau lưng Phượng Sương Nghi, khiến hình ảnh nàng càng trở nên giống thiên sứ thánh thiện. Nàng nói:

- Một điều nữa! Nếu ngươi đã để tâm đến hai vị kia như vậy, thì đừng tùy tiện đối tốt với một cô gái khác nữa, cũng bớt hành sự liều lĩnh đi! Mặc dù ngươi rất trượng nghĩa, nhưng cũng rất trọng tình! Nếu không cân bằng được giữa cả hai, vậy thì tốt nhất nên từ bỏ một trong hai thứ đi!

- Còn điều cuối cùng…

Lúc này, Phượng Sương Nghi đã bay đến giữa bầu trời, đôi mắt biến ảo nhìn qua Lâm Hàn một lần cuối:

- Người phía sau Hạ gia là người của Thiên Thần Giáo Đình!

Dứt lời, thân ảnh nàng vù vù bay đi như một cơn gió, một giọt máu đào từ trên cao chảy xuống mặt Lâm Hàn, trượt dài theo gò má hắn! Một giọt máu chảy ra từ ngực Phượng Sương Nghi, giống như từ khoảnh khắc ấy đến giờ, con tim nàng vẫn chưa từng ngừng nhỏ máu!