Lâm Hàn thống khổ nhíu mày, toàn thân đều tràn ngập cảm giác tê dại và nhức nhối như có ròi bọ trong xương tủy. Nhưng so với năm năm trước, tinh thần và ý chí của Lâm Hàn đã mạnh hơn rất nhiều, hắn trước sau chưa hề mất đi ý thức, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, chỉ nằm ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đây chính là cái gọi là “kháng tính” mà hệ thống đã từng đề cập tới! Trong trường hợp như bây giờ, tức là cường độ sát khí nhập thể đã vượt quá sức chịu đựng của Lâm Hàn, thân thể của Lâm Hàn tự giác đưa hắn vào trạng thái “phong bế”, mặc dù bản thân hắn tỉnh táo, vẫn có thể nghe rõ và cảm nhận sự việc xung quanh, nhưng ý thức đó lại bị ẩn sâu trong não hải. Bởi nếu lúc này ý chí của hắn được phóng thích, chắc chắn 100% Lâm Hàn sẽ bị sát khí xâm lấn tâm thần, đánh mất bản thân bất cứ lúc nào.
Ẩn sâu ý chí, thân thể hắn sẽ tự động vận dụng sức mạnh của vỏ kiếm, thu liễm sát khí một cách từ từ, cho đến khi sát khí suy yếu đến mức không thể làm ảnh hưởng đến tâm hồn hắn nữa, vậy tức khắc hắn sẽ tỉnh lại như ban đầu!
Đây chính là “kháng tính” mà hệ thống đã trao tặng cho Lâm Hàn, nó đã gắn kết chặt với hắn giống như một phần bản năng của thân thể, không cần hắn điều động, kháng tính này sẽ tự phát động mỗi khi Lâm Hàn gặp nguy hiểm!
Lâm Hàn cảm thấy khá bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ trách mình bất cẩn, đánh giá sai thực lực hai bên, đồng thời cũng khá mạo muội khi sử dụng Sát Pháp một lần nữa.
Nhưng trải qua chuyện lần này, Lâm Hàn cũng có kinh nghiệm hơn rất nhiều, trước đó hắn không biết thân thể mình có thể chịu được Sát Pháp đến mức nào, có thể duy trì bao lâu.
Trước đó hắn cũng có phán đoán nhất định về sức mạnh của cường giả Thần giai, vẫn cho rằng mình nắm giữ Sát Pháp thì có thể liều một trận. Nhưng giờ hắn biết, mình sai rồi, sai thái quá! Dù cho có dùng Sát Pháp, hắn cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được một hai chiêu của Thần giai, có lực bỏ chạy mà thôi! Còn chống lại… Haiz!
Cười khổ một tiếng, Lâm Hàn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng mình bây giờ đã là cường giả, có vốn liếng tiếu ngạo đại lục, nhưng xem ra mình vẫn còn chưa đủ a! Vẫn là khiêm tốn hành sự tốt nhất, không nên trương dương bá đạo làm gì!
Trên thực tế, cũng là Lâm Hàn quá xui xẻo, một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản, nào ngờ lại nhúng vào một âm mưu lớn, vốn là chuyện giữa các đại thế lực với nhau! Dẫn đến lão quái vật kia ra tay chống đỡ! Nếu là bình thường, một cường giả Thần giai sẽ không dễ dàng ra tay, trừ phi ngươi gây chuyện thái quá trên sân nhà của hắn, hoặc ngươi mạo phạm đến hắn.
Một cường giả Thần giai bình thường cũng rất ít khi động thủ, hầu hết đều quanh năm bế quan mong chờ tiến bộ. Còn vị cường giả kia là một trường hợp đặc biệt, lão cũng mới chỉ đột phá chưa đến năm mươi năm, trần duyên chưa dứt, vẫn còn nợ ân người khác nên mới phải ra mặt làm việc. Cũng vì thế mà sau khi Lâm Hàn chặn được một đòn của lão, còn khiến lão vì không kịp thu tay mà bị thương một vết nhỏ trên đầu ngón trỏ, nhưng lão vẫn nhất quyết rút lui, không tiếp tục truy cứu.
Bởi chứng kiến Lâm Hàn có thực lực như vậy, sau lưng hắn chắc chắn còn có người khác bao bọc. Lão mặc dù là Thần giai, nhưng so với các vị cường giả lâu năm thì vẫn còn chút thua kém, làm việc cũng không thể tuyệt đường như vậy.
Còn chuyện thấy người tài là nổi sát tâm này nọ, tuyệt đối là đánh rắm! Cường giả Thần giai đã sống bao nhiêu tuế nguyệt? Chẳng lẽ còn không nhìn thấu những chuyện như vậy hay sao? Giết người, rồi cũng sẽ đến lúc người bên mình bị giết! Vô cớ gây thù chuốc oán, hiển nhiên là đại kỵ trong đại kỵ!
Còn chuyện tính toán đối phương sao? Vốn dĩ cũng chẳng tính là gì, hai phe khác biệt, không tính kế ngươi tính kế ai? Tính kế chết được đối phương là tài của ngươi, thiếu chủ tính toán Lâm Hàn, thậm chí tính kế học viện Cửu Long cũng là thiên kinh địa nghĩa! Người sau lưng Lâm Hàn có biết cũng sẽ không nói gì! Nhưng nếu mình ra tay truy sát Lâm Hàn, đó tuyệt đối là lấy lớn hiếp nhỏ, chắc chắn sẽ rước lấy ân oán cá nhân không đáng có, thậm chí rước lấy thù hận của cả một thế lực to lớn, gây họa cho thế lực sau lưng mình! Một Thần giai nào có người ngu xuẩn đến dường ấy?
Nếu Lâm Hàn mà hiểu được quy tắc ngầm này, chắc chắn sẽ ngồi suy nghĩ theo một hướng rất trực tiếp: Đơn giản đó là tính nguy hại mà thôi!
Dù cho có là âm mưu gì đi nữa, tính toán thiên đại, nhưng vẫn chỉ là cùng thế hệ Lâm Hàn, nguy hại tới các thế lực là có, nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ! Những việc như vậy xảy ra cũng là khảo nghiệm cho tất cả đệ tử của một thế lực. Nhưng nếu Thần giai động thủ với đám đệ tử này, vậy thì tính chất hoàn toàn khác, sức mạnh của Thần giai không phải trò đùa! Tuyệt đối có thể khiến bất cứ một thế lực nào trên đại lục này thương cân động cốt!
Tính nguy hại quá lớn, hiển nhiên cao tầng chân chính sẽ ra mặt, lúc đó không chỉ là chuyện có thể bỏ qua nữa rồi, tuyệt đối là đại sự với cả hai bên!
…
Quay trở lại Hạ gia!
Hạ Thái Long lúc này sắc mặt tái nhợt, đầy mặt âm trầm ngồi trước bàn. Từ trước đến nay lão vẫn âm trầm như vậy, chỉ khác là mọi khi trong mắt hắn là một mảnh hờ hững lạnh nhạt, nhưng hôm nay lại là một mảnh lửa giận cùng với… tuyệt vọng!
Lúc này, tên tôi tớ chuyên bẩm báo cho lão cuối cùng cũng trở lại, run giọng báo cáo:
- Gia chủ… đúng như gia chủ suy đoán, Lâm Hàn quả nhiên không tiến về phía Tây Bắc, người của Bộ gia đợi ở hướng đó, cùng với mật thám của chúng ta toàn bộ đều bị đập thành tro bụi bởi thần thông của vị kia! Chỉ có một tên mật thám duy nhất may mắn về báo cáo ngay trước đó là thoát chết! Theo những gì hắn nói, tính đến lúc hắn rời đi, Lâm Hàn chưa từng xuất hiện!
- Ngược lại ở phía Đông Nam, chúng ta đã tra ra được từ một trong những nữ nhân được cứu trợ, rằng có một Mộc Bích đã che chở cho bọn họ trước địa lôi trận của chúng ta! Có thể xác định, tám phần là do Lâm Hàn làm ra! Năng lực dùng gỗ của hắn hẳn là gia chủ hôm nay cũng được chứng kiến!
- Được rồi!
Hạ Thái Long mệt mỏi phất phất tay:
- Đi xuống đi! Ban thưởng cho tên mật thám kia nhiều một chút! Dù sao hắn cũng là kẻ duy nhất còn sống sót, coi như phúc duyên không tệ! Sau này có thể còn có kỳ ngộ… mà thôi…
Hạ Thái Long vốn định biểu diễn một bộ gia chủ nhân từ như mọi khi, nhưng nghĩ đến mạng mình không còn dài, lão cũng chỉ có thể mệt mỏi vuốt trán một cái, không nói thêm nữa.
Tên tôi tớ kia nghe vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống! Là một trong số những người may mắn sống sót sau tai nạn, hắn cũng đã chứng kiến được thần uy của vị đại năng kia, cũng hiểu được tình huống của gia chủ hiện giờ! Nhưng biết làm sao? Hắn cũng chỉ là một tên gia nô mà thôi…
Người đã rời đi, Hạ Thái Long vẫn trầm mặc ngồi đó thật lâu… thật lâu… Giống như đã dồn nén quá nhiều, lão đột ngột gầm lên một tiếng giận dữ, toàn bộ thư hương bút mực đầy trân quý trên bàn cũng bị lão hất bay xuống dưới sàn, tiếng đồ đạc đổ vỡ đầy chát chúa vang lên, giống như cái nỗi lòng của lão bây giờ vậy, cũng tràn ngập mặn đắng cùng bất đắc dĩ.
Choang! Loảng xoảng!
Những tiếng đồ đạc bị đạp đổ, vỡ nát cứ liên tục vang lên, hòa với tiếng gầm gừ như dã thú của Hạ Thái Long, khiến cho đám hầu gái bên ngoài chỉ có thể sợ hãi run lẩy bẩy, động cũng không dám động, chỉ sợ làm gì sai rước họa vào thân mình.
- Tiện nhân! Là con tiện nhân kia! Trước giết cha mẹ nó, sau đó lại tìm đến nó! Ta muốn cho con tiện nhân kia muốn sống cũng không được! Muốn chết cũng không xong! Dám phản bội Hạ gia, dù có bị róc xương róc thịt, đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu tra tấn lăng nhục một vạn năm cũng không đủ!
Aaaa…
Theo một tiếng rít gào, Hạ Thái Long giống như một trận cuồng phong cuốn bay cửa gỗ, như mưa rền gió dữ rời khỏi thư phòng, một đường phong quyển tàn vân tiến tới, chẳng mấy chốc đã vào đến mật thất của Hạ gia.
Mật thất của Hạ gia giống như mê cung, nhưng lão lại rất thuần thục rẽ trái rẽ phải hàng chục lần, tiến tới một gian nhà đá trống rỗng. Lão cười gằn ấn lên một cơ quan nhỏ trong góc phòng, nhất thời mặt đất tách ra làm hai, để lộ một con đường đi xuống đầy tăm tối.
Càng tiến sâu vào mật thất, sắc mặt Hạ Thái Long càng trở nên âm trầm. Lão đã tưởng tượng ra trăm ngàn cách để dằn vặt cha mẹ Hạ Cơ đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong, sau đó tàn nhẫn vứt bọn chúng đến trước mặt tiện nhân kia,…
Nhưng, khi xuống đến nơi, cảnh tượng trước mắt lại khiến tròng mắt Hạ Thái Long co rút lại, trên mặt tràn ngập kinh hãi, khó tin và phẫn nộ! Cái cảnh tượng trước mắt ấy khiến trong đầu lão hiện ra cả trăm ngàn suy đoán một lúc! Chân tướng sự việc thoáng chốc đã trở nên minh bạch tỏ tường!
Càng nghĩ, sắc mặt Hạ Thái Long càng trở nên tái nhợt, đồng thời trong lòng cũng nổi lên ngọn nộ diễm vô biên.
- Được! Được lắm! Không ngờ Hạ Thái Long ta cả đời chơi âm mưu, đến bây giờ lại bị kẻ khác lừa một vố! Thù này không báo! Ta chết không nhắm mắt!
Hạ Thái Long cười gằn một tiếng, thân hình chớp lên, biến mất khỏi gian mật thất, một lần nữa trở lại thư phòng!
Oành!
- Hạ Tịch! Mau lăn lại đây!
Chiếc bàn bằng hồng mộc bị lão một chưởng vỡ thành bụi phấn, giọng nói tràn ngập sát khí của lão vang vọng cả trạch viện Hạ gia. Ngay lập tức, một thanh niên cao gầy, thân mặc thanh sam xuất hiện trong phòng, thần tình cung kính nói:
- Gia chủ có gì căn dặn?
Hạ Thái Long lạnh lùng nhìn Hạ Tịch, khiến trên trán hắn thoáng chốc tràn ngập mồ hôi, giọng nói lão lúc này dần trở nên khàn khàn như đang cố kìm nén cái gì đó:
- Phùng Tự là ngươi cứu, cũng là ngươi chịu trách nhiệm sắp xếp vị trí cho Phùng Tự và Hạ Cơ! Hiện tại tình huống thế nào rồi? Ngươi còn nắm giữ được hành tung của Hạ Cơ không?
Hạ Tịch cẩn thận đáp:
- Thưa gia chủ! Sau khi Lâm Hàn cướp lấy Hạ Cơ, chúng ta đã hoàn toàn mất dấu bọn chúng! Chỉ có thể biết được Lâm Hàn mang theo Hạ Cơ di chuyển đại khái về hướng Tây Nam.
- Phế vật!
Hạ Thái Long lạnh lùng mắng một tiếng, nhưng thần sắc vẫn tràn ngập trấn tĩnh:
- Nhanh tra xét toàn bộ huyện Chu Tước cho ta! Đồng thời phong bế cổng thành, kiểm tra nghiêm ngặt người ra người vào, không được để lọt một con kiến! Ta cũng không tin tên kia có thể nhẹ nhàng chịu một đòn của đại nhân mà không chịu bất cứ tổn thương gì! Tranh thủ thời gian tìm ra hai người bọn chúng, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để Hạ gia chúng ta lấy công chuộc tội!
- Vâng! Thưa gia chủ!
…
Hạ gia bắt đầu điều động lực lượng khắp nơi, gây nên từng đợt chấn động trong huyện Chu Tước! Bộ gia ở huyện Bạch Hổ cũng náo loạn không kém. Một phần năm chủ lực của Bộ gia, trong đó có đến ba đại Võ Đế, thân phận trưởng lão cao quý đã vẫn lạc! Chỉ một chưởng duy nhất kia đã làm Bộ gia nguyên khí đại thương! Hoàng Tử Long Nhiên Tường lúc đó may mắn không xuất hiện, thoát được một mạng, nhưng cũng bị kinh hãi không nhẹ. Càng nhiều là tức giận, lệnh cho Bộ gia phải tra xét đến tận cùng, rốt cuộc tất cả những chuyện này là thế nào?
Đối với tất cả những chuyện này, Lâm Hàn hồn nhiên không biết! Tư duy của hắn mặc dù hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trước sau không thể thức tỉnh, đồng thời trên thân thể còn mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đau đớn cho chú ấn hành hạ!
Nhưng tất cả những thứ này vẫn chưa là gì! Quan trọng nhất là Lâm Hàn vẫn luôn có cái cảm giác nguy cơ rình rập xung quanh mình! Hắn vẫn phải tự hiểu lấy bản thân, hiện tại hắn đang ở trong vòng vây của địch, là nơi nguy cơ tứ phía, nếu hắn vẫn cứ làm người thực vật thế này, trước sau gì cũng rước lấy họa sát thân!
Thực ra… Lâm Hàn có thể rời đi xa hơn, rời khỏi thành huyện Chu Tước, rời khỏi thành Tứ Tượng… Nhưng không rõ vì cái gì, trong cái khoảnh khắc chỉ còn tích tắc để quyết định ấy, hắn lại lựa chọn Tạ Thủy Hiên, một cách vô thức, không hề qua suy nghĩ!
Có lẽ… từ sâu trong thâm tâm, Lâm Hàn vẫn rất lo lắng cho Hạ Cơ! Hắn sợ, mình đi rồi, nàng chỉ còn cô linh linh một mình chống đỡ. Nếu nàng rơi vào tay giặc một lần nữa, Lâm Hàn không biết mình sẽ có cảm tưởng gì.
Có lẽ là nuối tiếc, hối hận đi… Hắn rất ghét cái tâm trạng đó, và quyết sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Như bây giờ, mặc dù rơi vào tay giặc đi nữa, hắn vẫn còn ở bên nàng, chỉ cần hắn có thể tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn có thể giải quyết! Chưa kể đến, trước khi bất tỉnh, hắn đã bố trí một Mộc Trận phòng thủ xung quanh căn phòng này, chỉ cần Hạ Cơ trốn trong phòng, nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều, không mấy ai ở huyện Chu Tước này có thể làm hại đến nàng!
…
Nhưng…
Có lẽ trên đời này, mười chuyện thì có đến chín chuyện không thể theo ý mình!
Lâm Hàn lo nhất cái gì, điều đó cuối cùng lại xảy đến.
Một ngày này… cũng không rõ là đã qua bao lâu nữa, Lâm Hàn vẫn cố gắng tăng nhanh tiến độ tiêu trừ sát khí, nhưng tất cả chỉ là vô vọng, thân thể này trước sau vẫn ở trạng thái mất không chế, tự hành vận động, hắn giống như chỉ là một khối linh hồn vất vưởng không thể khống chế thân thể mình vậy!
Tiếng rung động ầm ầm vang lên bên tai, cùng với đó là một luồng năng lượng yếu ớt mà Mộc Trận truyền vào thân thể hắn, Lâm Hàn biết, có người đang công kích nơi này, công kích Mộc Trận mà hắn đã bày ra.
Bên người loạt xoạt âm thanh mặc quần áo, Lâm Hàn cảm thấy như có một bàn tay mềm mại như tơ lụa đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, âm thanh nàng có chút run run, tràn ngập lo lắng:
- Lâm Hàn! Sao đến giờ phút này mà huynh vẫn không tỉnh? Tình huống này… Aiz…
Oành!
Cánh cửa gỗ rắn chắc độ ngột bị đánh ra một cái lỗ hổng lớn, nhưng lại nhanh chóng liền lại như lúc ban đầu! Nhưng như vậy cũng đủ cho người bên ngoài nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Âm thanh âm trầm của một người phụ nữ vang lên, tràn ngập lạnh lùng và oán độc:
- Tiện nhân! Dám phá hỏng kế hoạch của ta! Ngươi chắc chắn phải chết!
Là ai?
Lâm Hàn mê man! Trong ký ức của hắn hình như chưa từng xuất hiện một phụ nữ như vậy! Chẳng lẽ đứng sau tất cả chuyện này là một phụ nữ? Là người của thiếu chủ kia phái đến, hay là chính “hắn” là một nữ nhân? Rốt cuộc thiếu chủ kia là ai?
Chẳng lẽ…
Trong lòng Lâm Hàn đột nhiên nổi lên một suy đoán… một suy đoán khiến hắn tràn ngập kinh hãi, trong lòng đột nhiên khó nén nổi sự gấp gáp.