Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 288: Chuyện cũ Hiện ra

Trước đây, trong thành Tứ Tượng từng tồn tại hai người con gái, cả hai đều thiên tư trác tuyệt, nhan sắc khuynh thành, là tình nhân trong mộng của biết bao thanh niên tài tuấn. Hai nàng, một người là đại tiểu thư Lưu gia – Lưu Tuyền Cơ, còn một người là con cháu trực hệ Hạ gia – Hạ Cơ.

Hai nàng, một người ở huyện Thanh Long, một người ở huyện Chu Tước, nhưng vì hai nhà cũng có qua lại, từ nhỏ đã là bạn thân, đi đâu cũng có nhau, được thiên hạ mệnh danh là Long Phụng Song Cơ!

Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ như vậy trôi qua, đôi bạn cùng tiến sẽ ngày càng trở nên lợi hại, sẽ đạt được đến cảnh giới mình mơ ước, cuối cùng kiếm một lang quân xứng đáng, trải qua những tháng ngày tu luyện không nhàm chán.

Nhưng nào ngờ, mọi chuyện cũng chỉ là huyễn tưởng mà thôi! Cho tới một ngày, Lưu Tuyền Cơ đột phá Võ Hoàng ở tuổi mười sáu, lại được người cố ý nâng tầm, vậy mà cuối cùng lại trở thành nhân vật trên đại lục mỹ nhân bảng, mặc dù chỉ là thứ mười, nhưng cũng đã mang về vinh dự không nhỏ cho Lưu gia! Còn nhớ lúc ấy, người đến cầu hôn thậm chí còn đạp nát cả bốn cổng trạch viện Lưu gia, nhưng không một ai được chấp nhận, cũng khiến Lưu gia mát mặt một phen.

Còn Hạ Cơ, mặc dù hai người vẫn là chị em tốt, nhưng thiên phú lại có chênh lệch rất lớn. Hạ Cơ mặc dù lớn hơn Lưu Tuyền cơ hai tuổi, nhưng năm ấy cũng chỉ là một Đại Võ Sư nho nhỏ mà thôi!

Biết chênh lệch giữa hai người, Hạ Cơ liều mạng tu luyện, liều mạng đột phá. Trời không phụ lòng người, chỉ sau hai năm, nàng đã nhảy vọt trở thành Võ Tôn cấp tám, là một người nổi bật trong lớp thanh niên thành Tứ Tượng này. Lại thêm nhan sắc tuyệt thế, nàng thậm chí còn được Á Linh Tông nhìn trúng, trở thành một trong những ứng cử viên được lựa chọn trở thành thánh nữ Á Linh Tông, thân phận cũng bắt đầu bay vọt.

Mối quan hệ giữa song Cơ vốn đã mờ nhạt đi đôi chút, lúc này lại trở nên gần gũi hơn. Bởi chênh lệch giữa hai người đã được rút ngắn lại rất nhiều!

Chính thời điểm này, Lưu Tuyền Cơ dẫn một người đến gặp Hạ Cơ! Người đã làm thay đổi hoàn toàn vận mệnh của nàng, đưa nàng từ tư thế cất cánh bay cao đánh xuống vực sâu vạn trượng!

Hôn phu của Lưu Tuyền Cơ!

Một người rất bí ẩn! Mặc dù lúc ấy Lưu Tuyền Cơ không nói rõ, nhưng Hạ Cơ hiểu, một người có thể đánh động Lưu gia giao ra Đệ Thập Mỹ Nhân, thân phận chắc chắn không đơn giản, cực kỳ không đơn giản!

Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại có ý định với Hạ Cơ!

Năm lần bảy lượt, hắn lén lút tìm Hạ Cơ, mục đích là gì khỏi nói cũng biết. Cả những lời hứa hẹn vô liêm sỉ kia, cho đến bây giờ nàng cũng không quên! Nếu nàng làm vậy, không chỉ Lưu Tuyền Cơ sẽ oán hận nàng, mà ngay chính nàng cũng sẽ oán hận mình mắt mù đi theo tên dơ bẩn đó!

Đỉnh điểm là lần thứ tám hắn lén lút chặn đường Hạ Cơ, lại xin lỗi hứa hẹn gì đó, Hạ Cơ nghe cũng chẳng thèm nghe, không chút do dự tặng cho hắn một cái tát.

Đó cũng là lần cuối cùng hắn lén lút đến tìm nàng!

Nhưng một lần nữa, nàng đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của hắn!

Hắn nhờ Lưu Tuyền Cơ mời nàng dùng một bữa, danh nghĩa là tiệc chia tay, bởi hắn sắp phải rời đi. Hạ Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm, thiết nghĩ có Lưu Tuyền Cơ ở bên cạnh, hắn cũng sẽ không làm gì, vì vậy mới miễn cưỡng dùng một bữa cho qua chuyện, mong sớm ngày đuổi được tên ôn dịch này đi.

Nào ngờ… nàng lại bị người hạ thuốc!

Đúng! Chính là hạ thuốc!

Một trò gian quen thuộc biết mấy! Hạ Cơ từ nhỏ đã không ít lần nghe bí sự về đủ loại dâm tặc trong thành lẫn trên đại lục, nhưng nàng không ngờ lại có ngày mình cũng trúng chiêu, hơn nữa còn là ngay trên quê nhà, ngay bên cạnh bạn tốt của mình.

Không có gì bất ngờ, cũng không có anh hùng nào xuất hiện…

Dưới tác dụng của xuân dược cực mạnh, nàng - một thiếu nữ tâm trí sắt đá, đêm đó cũng trở thành đãng phụ ai ai cũng có thể làm chồng. Còn may, tên đó cũng chỉ hưởng thụ một mình, nếu không nàng khó tránh khỏi nỗi khổ bị luân gian…

Không chỉ như vậy…

Hắn còn dùng ma pháp lưu lại những hình ảnh đó, những hình ảnh ghê tởm mà chính Hạ Cơ cũng phát buồn nôn khi nhìn lại. Hắn dùng nó để áp chế nàng, ép nàng trở thành đồ chơi của hắn ngay dưới mắt Lưu Tuyền Cơ!

Hạ Cơ là người thế nào? Nói nàng là một cô gái cương liệt như thép cũng không quá đáng! Ngoài mặt nàng bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng âm thầm lại báo chuyện này cho cha mình, muốn cha lợi dụng sức mạnh của Hạ gia diệt trừ hắn.

Nhưng… nàng quên mất, hắn cũng là người có thân phận!

Hơn nữa còn là một thân phận cực kỳ khủng bố!

Ngũ Hoàng Tử của Thần Tướng Chiến Quốc – Long Nhiên Tường!

Khi sự thật nổi lên mặt nước, mọi chuyện cũng đã quá muộn! Bộ gia hiệu trung với Thần Tướng Chiến Quốc, vừa đe dọa vừa an ủi Hạ gia, lại thêm Hạ gia cực kỳ cố kỵ Thần Tướng Chiến Quốc, cũng không dám làm gì hắn. Cho đến cuối cùng, mọi chuyện cũng nổi lên mặt nước!

Hạ Cơ thân bại danh liệt!

Á Linh Tông cũng chính thức xóa bỏ tư cách của nàng!

Còn cả đoạn hình ảnh kia cũng bị tràn ra ngoài, còn may đã bị Hạ gia nhanh chóng đè xuống, cũng chỉ có vài người xem thấy, dù sao đây không phải là thời đại Internet! Dù thế, cái danh phóng đãng, dâm phụ cũng đã bị chụp lên đầu Hạ Cơ, có rửa cũng không hết, mà càng che giấu thì lại càng thêm trầm trọng!

Từ một thiên chi kiêu nữ, tràn đầy ước vọng về tương lai, Hạ Cơ chính thức trở thành đứa con bị vứt bỏ. Gia tộc vứt bỏ, Á Linh Tông vứt bỏ, ngay cả bạn tốt Lưu Tuyền Cơ cũng suýt nữa bỏ nàng mà đi! Trong lòng Hạ Cơ tràn đầy khuất nhục, tràn đầy căm hận, tràn đầy khổ sở. Rốt cuộc nàng đã làm sai cái gì? Nàng mới là người bị hại cơ mà?

Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều nhìn nàng như vậy? Nàng không phải dâm phụ, cũng không phải nàng quyến rũ Long Nhiên Tường. Tại sao nàng có thể quyến rũ hắn, đưa hắn vào bẫy, rồi tức giận trả thù khi hắn vì Lưu Tuyền Cơ mà từ chối nàng cơ chứ?

Nhưng sự thực vẫn là sự thực, ô danh đó đã theo Hạ Cơ suốt bốn năm trời, ai ai cũng nhìn nàng như vậy, hoặc có thể là do Hạ Cơ cảm thấy thế. Nàng đau khổ, tuyệt vọng, đã nhiều lần nàng muốn chết, nhưng có một người vẫn luôn ở bên nàng, an ủi nàng, khuyên nhủ nàng, cũng vì thế mà nàng mới sống được đến ngày hôm nay…

Lưu Tuyền Cơ!

Cô bé thiện lương kia vẫn tin nàng…

Chuyện của Lưu Tuyền Cơ và Long Nhiên Tường đã kết thúc rồi. Ít nhất còn Lưu Tuyền Cơ là người sáng mắt, biết Long Nhiên Tường là người thế nào, và Hạ Cơ là người thế nào.

Trong mắt Hạ Cơ bây giờ, người thân nhất của nàng không ai khác, chỉ còn Lưu Tuyền Cơ!

Nhưng…

Hai tháng trước, liên tiếp những vụ bắt cóc phụ nữ xảy ra, hung thủ càng ngày càng táo tợn, nạn nhân cũng càng ngày càng có địa vị và tu vi cao hơn. Cho đến một ngày, Lưu Tuyền Cơ cũng tao ngộ độc thủ.

Hơn nữa còn là bị bắt đi ngay bên cạnh nàng, chỉ còn để lại những dấu vết dâm uế và xử nữ huyết của Lưu Tuyền Cơ, còn bản thân nàng lại chỉ bị trúng thuốc mê, ngoài ra không chịu bất cứ sự xâm hại nào khác.

Nàng phẫn hận!

Vô cùng phẫn hận!

Hận mình quá vô dụng, hận mình mang cái danh quá nhơ nhuốc! Tại sao người bị bắt đi không phải nàng, mà lại là Tuyền Cơ? Nàng hận bọn chúng, lũ khốn đó, nàng muốn tìm ra bọn chúng, giết sạch bọn chúng. Nhưng một cô gái như nàng, dù là Võ Vương đi nữa thì cũng chỉ là một người, nào có cái năng lực ấy? Bất đắc dĩ, một lần nữa nàng tìm đến Hạ gia!

Trợ giúp không thấy, nhưng lại thấy một thử thách, để nàng kinh doanh Tạ Thủy Hiên ở khu vực này. Nếu kinh doanh tốt, gia tộc sẽ một lần nữa công nhận nàng, và đưa cho nàng một số trợ giúp nhất định!

Nhưng thử thách này… phải chờ đến bao giờ?

Hơn nữa, Hạ gia kia cũng chẳng phải tốt lành gì! Nào có gì đảm bảo bọn họ không lừa nàng đây?

Vì thế Hạ Cơ ngày càng nóng ruột, ngày càng dễ cáu gắt, nhìn thấy gia nhân không vừa ý là ngay lập tức nổi giận! Nhưng sâu trong thâm tâm nàng lại đầy vô lực, đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể lẳng lặng một thân một mình tìm đến cái nơi này ngẩn người… Nàng… không biết phải làm gì bây giờ!

- Đó là lý do mà muội nguyện ý trợ giúp ta tìm ra bọn khốn kia chứ?
Lâm Hàn lúc này đã lười biếng nằm xuống, có chút say mê nhìn lên bầu trời bao la đầy mây trắng kia.

- Không!
Hạ Cơ vậy mà lại lắc đầu:
- Nếu có thể, muội mong huynh hãy cứu lấy mấy cô gái kia! Họ không có tội gì cả, cũng không đáng phải làm vật hy sinh như thế.

Lâm Hàn giật mình.

Từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ nghĩ đến làm thế nào tìm được tổ chức kia, làm thế nào lôi bọn bắt cóc ra để tiêu diệt, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến làm thế nào cứu người. Nói cho cùng, hắn cũng không phải là loại người thiện lương gì cho cam, nhưng việc nhìn thấy, nghe thấy mà khó chịu, hắn sẽ can thiệp. Nhưng rất nhiều lúc, hắn cũng không nghĩ nhiều về những việc không phải của mình.

Ngay cả như bây giờ, Lâm Hàn cũng chỉ cảm thấy có chút xấu hổ vì không lo nghĩ chu toàn, chứ cũng không quá cảm thấy áy náy.

Đối với hắn, cứu những người kia về không phải chỉ là cứu, mà còn vô số những việc phải làm, rất dài dòng và phức tạp, mà một người lười biếng như hắn nào có nguyện ý đi quản những chuyện này?

- Ha! Cứu họ về rồi sao?
Lâm Hàn đột nhiên hỏi ngược lại.

- Huynh nói cái gì?
Hạ Cơ cau mày nhìn hắn, ngờ vực nói.

- Muội là người từng trải qua, có lẽ muội nên hiểu. Họ đã phải trải qua quá nhiều đau khổ, trở thành vết sẹo trong lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Cứu họ, không chỉ là cứu lấy thể xác họ, mà còn phải cứu cả tinh thần. Nếu không, dù cho có sống sót trở lại, họ cũng chỉ là những cái xác biết đi, sống còn thống khổ hơn chết mà thôi! Nhất là ở cái xã hội này, muội nên hiểu, một người phụ nữ bị vấy bẩn sẽ là thế nào trong con mắt của người khác!
Lâm Hàn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Trên mặt Hạ Cơ thoáng chốc hiện vẻ thất vọng:
- Hóa ra huynh cũng thấy là như vậy sao?

- Oh no no!
Lâm Hàn liên tục lắc lắc ngón tay trỏ, rất hài hước nhìn nàng:
- Không phải ta thấy như vậy! Mà là muội cảm thấy vậy! Muội luôn cảm thấy người xung quanh chán ghét mình, khinh bỉ mình, soi mói mình. Những cô gái kia chắc chắn cũng sẽ sống trong cái tâm lý như muội! Mặc dù ta không có ý nghĩ xấu gì về muội, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người nghĩ như thế. Nếu muội không thể vượt qua được miệng đời, vậy thì cuộc sống của muội sẽ chỉ tràn ngập u ám mà thôi! Cái này ta không giúp nổi, chỉ có thể dựa vào chính bản thân muội! Mà cứ giả như muội có thể vượt qua, vậy những cô gái kia thì sao? Ta cam đoan, chắc chắn sẽ có người phải sống trong đau khổ dằn vặt cả đời, thậm chí nghĩ quẩn quyên sinh ta cũng không nói chắc!

- Vậy nên a! Muốn ta cứu người, trước hết chính muội phải chiến thắng đám miệng đời chết tiệt kia trước đi đã! Muội còn không vượt qua nổi, vậy mấy cô gái chưa từng chịu đau khổ kia làm sao vượt qua? Ây da, chết tiệt, có chút manh mối, ta đi trước!

Lâm Hàn cười hì hì vỗ vỗ vai Hạ Cơ. Vẫn là cái nụ cười có phần lông bông hư hỏng kia, nhưng trong mắt Hạ Cơ, tại sao nụ cười ấy lại ấm áp đến thế?

- Này!
Hạ Cơ cuống quít gọi theo:
- Huynh thật sự không coi thường muội sao? Kể cả khi nghe xong những chuyện kia?

- Coi thường cái gì?
Lâm Hàn ngừng lại, đầy mặt mê man nhìn nàng:
- Chẳng phải chỉ là một tai nạn, bị con rắn nhỏ cắn một cái sao? Ây da… không dông dài nữa nha, có chuyện mai gặp nói tiếp, chậm nữa thì hỏng việc rồi!

Nói xong, Lâm Hàn dứt khoát chạy đi mất, chỉ để lại Hạ Cơ sững sở ngồi lại, trên mặt thoáng chốc hiện lên đôi chút cảm động, lại có mấy phần ngọt ngào…