- Thời gian không còn nhiều, sẵn sàng chưa? Đứng dưới chân núi, ngẩng đầu ngưỡng vọng nhìn đỉnh phong đồ sộ trước mắt, Lâm Hàn cố gắng trấn định bản thân nói.
- Có lẽ ngươi nên tự hỏi mình! Áo đỏ lạnh nhạt đáp.
Trải qua sự kiện lần trước, cả Lâm Hàn và Áo đỏ đều đã có một chút tín nhiệm đối phương, thủ đoạn cũng không cần giấu bưng bưng như mèo giấu c** như trước. Ít ra, Lâm Hàn cũng đã thoải mái sử dụng các loại thủ đoạn kỳ dị, trải ra một con đường bằng phẳng đi thẳng tới chân núi này.
Tất nhiên, việc giấu diếm thực lực cũng không thể tránh khỏi, dù sao hai tên này cũng không thể tín nhiệm nhau hoàn toàn được.
- Đi thôi! Ta cũng muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt! Lâm Hàn vừa run run người để xóa tan bớt cái lạnh, vừa đưa ra ý kiến.
Áo đỏ gật nhẹ đầu, trong lòng lại thầm có cái gì đó nặng nề. Hắn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Chẳng phải nơi đây vốn là một ngọn núi lửa hay sao? Chỉ có ngọn núi lửa dồi dào hỏa khí nhất mới có khả năng sinh sản ra Tam Bảo Thụ này. Tại sao? Tại sao nơi đây lại chỉ là một vùng trắng xóa, hơn nữa… còn rét lạnh một cách quỷ dị?
Đường lên núi rất cheo leo, nhưng nhờ có Mộc Độn của Lâm Hàn, từng gốc cây thô to đã bất chấp giá lạnh, vươn mình tạo thành hình bậc thang, trải đường cho hắn và Áo đỏ nện từng bước lên đỉnh núi.
Dù thế, con đường phía trước vẫn rất xa xôi. Không những vậy, càng lên cao, sự giá lạnh lại càng trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết. Trải qua một ngày di chuyển, Áo đỏ đã cảm thấy sức lực hao tổn, đành phải tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Lâm Hàn thành thục kết ấn, sử dụng Liệt Thổ Chuyển Chưởng tạo ra một cái hố sâu hai ba mét, rồi lại sử dụng Thổ Lưu bích lấp kín lại, phong bế hoàn toàn không gian bên dưới với cái lạnh giá của môi trường. Vậy là một nơi cư trú tạm thời đã được hình thành.
- Ta nghĩ… lần này cũng không dễ gì mà lấy được Tam Bảo Thụ! Vừa ngồi xuống, Lâm Hàn đã nghiêm túc nói chuyện: - Ở đây rất lạnh, nhưng vẫn chưa lạnh đến cái mức mà không có một con ma thú nào chịu nổi! Nhưng từ sáng tới giờ, ta và ngươi chưa hề nhìn thấy một bóng dáng sinh vật nào. Thậm chí một ngọn cỏ cũng không có! Người xưa đã có kinh nghiệm, bảo vật luôn có thủ hộ! Không phải bẫy rập trùng trùng như mấy động phủ thượng cổ, thì cũng là có ma thú mạnh mẽ canh giữ thiên tài địa bảo. Ta nghĩ…
- Tam bảo thụ đã bị ma thú mạnh mẽ phát hiện ra từ trước, đúng không? – Áo đỏ tiếp lời.
Lâm Hàn trầm trọng gật đầu, rất đồng ý với Áo đỏ.
Rồi, cả hai chợt chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, không ai đưa ra ý kiến gì.
Chợt, khuôn mặt Lâm Hàn giãn ra, chắp tay sau gáy nằm ườn ra đất, giọng thản nhiên nói: - Mặc kệ đi! Thủ đoạn của ta thì ngươi cũng biết, đánh nhau chưa chắc ăn ai, nhưng đâm lén và chạy trốn thì ta là số hai, chưa chắc có số một! Đến lúc gặp nguy hiểm, cùng lắm ta lại mang ngươi “bắn” ra xa chừng trăm dặm là được chứ gì?
Áo đỏ trầm mặc không nói! Thủ đoạn trốn chạy thì bản thân hắn cũng có, chỉ là… trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó bất an.
Hai ngày sau.
Hai bóng người nhỏ xíu đang đi ngược dòng bão tuyết, cố gắng tiến từng bước về phía đỉnh núi.
Áo đỏ chật vật vô cùng, nhưng lại không dám sử dụng ma pháp trên diện rộng, đánh tan bão tuyết, vì hắn sợ đánh động đến sinh vật đáng sợ đang tồn tại đâu đây trên đỉnh núi này. Vì vậy, hắn chỉ dám dùng vài ma pháp hệ hỏa nho nhỏ, gia cố lên thân thể hai người để sưởi ấm mà thôi.
Lúc này, Lâm Hàn cũng không còn sử dụng cây cối tạo thành bậc thang nữa, hắn có thể tạo hình cây cối thành ghế ngồi, sau đó để cây cối tự trườn lên đỉnh, bản thân hắn chỉ tập trung thao khống mà thôi.
Cho đến hiện tại, trải qua rất nhiều rèn dũa, Lâm Hàn đã có thể tạo ra và thao khống rất nhiều cây cối cùng một lúc, hơn nữa còn biến thành khá nhiều hình thái, không giới hạn chỉ là vài cây để tạo hình Mộc Đĩnh Bích như ban đầu. Nếu không phải vì tinh thần lực còn quá yếu, có lẽ Lâm Hàn đã đủ sức lĩnh ngộ hoàn toàn hình thái biến hóa rồi.
- Này… ngươi nói thật cho ta biết, vừa rồi ngươi lấy được cái gì? Tại sao thái độ lại kỳ quái như vậy? Lúc này, Lâm Hàn đột nhiên ngừng thao khống cây cối, hỏi một câu.
Lúc vừa rồi, đột nhiên Áo đỏ nhảy khỏi ghế gỗ, đi tới một vị trí, nhặt được thứ gì đó. Sau khi quay lại, thái độ của hắn trở nên rất lạ thường, khiến Lâm Hàn không thể không sinh nghi.
Trong tay Áo đỏ chợt xuất hiện một tấm gì đó trăng trắng… không, nó còn hơi có màu xanh da trời nữa. Là một tấm băng?
Chẳng phải băng ở trên đỉnh núi này rất bình thường hay sao?
Không!
Không phải!
Nhìn kỹ lại, tấm băng này không phải là loại bình thường. Nó có hình dáng rất giống lông chim, chỉ là… chỉ là kích thước hơi to thái quá, bằng cả cánh tay của Áo đỏ, hơn nữa còn đóng băng nên nhất thời Lâm Hàn không nhận ra mà thôi!
- Ngươi nhận ra cái gì hay sao? – Lâm Hàn cũng đã hiểu được ý nghĩ của Áo đỏ, nhanh chóng dò hỏi.
- Băng Phượng! Áo đỏ chỉ gian nan thốt ra hai chữ, giọng điệu băng giá đến cực điểm.
Băng Phượng?
Nghe có vẻ trâu bò! Chẳng phải phượng là loài trong truyền thuyết hay sao? Hơn nữa còn đều là sinh vật hệ hỏa, tại sao lại có cả băng phượng? Đây là khái niệm sinh vật gì?
Lâm Hàn không hiểu, không có nghĩa là Áo đỏ cũng vô tri như hắn.
Phượng hoàng không phải là truyền thuyết! Thậm chí, Phượng Hoàng còn là một trong những tộc mạnh nhất của rừng rậm Táng Hồn. Băng Phượng thì càng nổi tiếng hơn nữa! Cả rừng rậm này chỉ có một con! Tu vi của nó đã được tất cả các thế lực lớn ghi nhớ!
Thánh Thú đỉnh phong!
Là một thành viên của Phượng tộc cao quý, lại sinh ra đã mang trong mình dòng máu biến chủng, thiên phú thần thông của Băng Phượng là cực kỳ mạnh mẽ!
Trải qua năm tháng dài tu luyện, tu vi của nó đã đạt đến Thánh thú đỉnh phong, cộng thêm với thiên phú thần thông hệ băng khủng bố, thậm chí cả Pháp Thần, Võ Thần cũng không dám đơn giản trêu chọc!
Ngay cả bá chủ của rừng rậm Táng Hồn này cũng chưa chắc đã dám tùy tiện khiêu khích Băng Phượng! Bởi kể cả có tu vi áp đảo Băng Phượng, kẻ địch của nó chắc chắn cũng sẽ phải chịu thiệt nặng nếu đối đầu trực tiếp.
Nhưng vấn đề là, Băng Phượng đang ở ngay đây!
Ngay trên ngọn núi này!
Còn nó ở đây làm gì, có lẽ chỉ có duy nhất Tam Bảo Thụ mà thôi!
Tưởng tượng đến việc mình tranh ăn với một Thánh Thú, Lâm Hàn chợt cảm thấy có phần lạnh sống lưng!
Trong lòng sinh ra chút thối ý, nhưng nhìn thấy thái độ có phần trầm trọng, nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm của Áo đỏ, Lâm Hàn chợt thấy hơi hổ thẹn!
Mẹ nó, sợ cái gì?
Chẳng phải chỉ là một con chim sao?
Không danh chính ngôn thuận cướp đồ ăn của mày được, chẳng nhẽ ông đây không đủ bản lĩnh đi ăn trộm?
Đúng! Là ăn trộm!
Trộm xong té, đây là kỹ năng mà một Ninja như Lâm Hàn phải am hiểu đến không thể am hiểu hơn. Khà khà… càng nghĩ, Lâm Hàn lại càng cảm thấy kích động.
Nghĩ thông suốt, giọng điệu của Lâm Hàn cũng trở nên đầy tự tin: - Băng Phượng thì sao? Chúng ta vẫn sẽ tới lấy Tam Bảo Thụ! Hay là ngươi sợ? Nếu sợ thì quay về đi, ta đi một mình!
Áo đỏ cười khẩy: - Muốn ta dẫn ngươi tới đây rồi độc chiếm Tam Bảo Thụ một mình? Không có cửa đâu!
- Vậy thì đi tiếp thôi! Lâm Hàn khoát tay, từ chối cho ý kiến và tiếp tục lên đường.
----
Lại một ngày nữa trôi qua!
Lúc này, Lâm Hàn và Áo đỏ đã đạt đến đỉnh núi, vị trí của Tam Bảo Thụ ghi trong bản đồ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Ngọn núi này vốn dĩ không phải núi băng, mà là núi lửa. Trên đỉnh núi là một miệng núi lửa rộng khoảng hai dặm, nhìn xuống bên dưới là dung nham nóng chảy đỏ rực như màu máu, đang hung hăng tỏa ra nhiệt khí trùng thiên.
Chỉ là…
Nhiệt khí này đang bị một tấm trần vô hình nào đó ngăn chặn, hoàn toàn không thể gây ra bất cứ sóng gió gì. Từ tấm trần vô hình ấy, dòng khí lưu lạnh lẽo lan tràn lên đỉnh, tán phát ra khắp cả ngọn núi, tạo nên khung cảnh băng thiên tuyết địa nơi đây.
Lâm Hàn nheo mắt nhìn xuống, đập vào mắt hắn đầu tiên là một cái cây ăn trái nhỏ, chỉ cao chừng ba mét. Lá cây cực kỳ xum xuê, có màu đỏ rực, nhưng lại pha một ít màu lam thẫm.
Quan trọng nhất.
Ở đó có thứ mà hắn đang tìm!
Trên ngọn cây, ba quả trái cây được bao bọc giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, nhưng vẫn đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, giống như chứng minh sự tồn tại của mình.
Thứ mà Lâm Hàn chú ý đến tiếp theo chính là ba cái lông chim giống hệt cái mà Áo đỏ tìm được, chúng đang xếp lại với nhau thành thế Tam Tài, liên tục không ngừng cung cấp băng khí cho Tam Bảo Thụ. Cây này cũng tham lam hấp thu, khiến lá cây màu xanh càng ngày càng nhiều thêm, có xu thế cân bằng với lá cây màu đỏ. Ba quả trái cây trên ngọn cũng có vẻ càng ngày càng sáng!
- Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước! Áo đỏ khó được lại giở trò đùa với Lâm Hàn.
Lâm Hàn bây giờ thì lại không có tâm trạng đùa cợt, bất đắc dĩ lắc đầu: - Nói cả hai đi!
- Tin tốt là chúng ta đã gặp may, Băng Phượng hiện tại không có ở đây, nó sử dụng lông phượng để làm Tam Tài Trận, cung cấp Băng Khí cho Tam Bảo Thụ, khiến trái cây này đạt đến tình trạng cân bằng Âm Dương! Chất lượng quả này có lẽ còn tốt hơn ta dự tính vài lần là đằng khác!
Nghe Áo đỏ công bố tin tức, Lâm Hàn cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng. Nếu Tam Bảo Thụ chỉ hấp thu dương khí, hiệu quả vẫn sẽ rất tốt, nhưng có lẽ ăn vào sẽ có tác dụng phụ khó lường trước. Nhưng nếu đã cân bằng Âm Dương, vậy thì hoàn toàn không có tác dụng phụ nào khác. Việc này có lẽ phải cám ơn Băng Phượng! Mi thật là đáng yêu…
- Còn tin xấu? Đè xuống kích động trong lòng, Lâm Hàn hỏi tiếp.
- Tin xấu đó là trái cây này hiện tại chưa thành thục! Vốn dĩ chúng ta đã có thể hái lấy ngay, nhưng hiện tại chúng lại đang trong trạng thái cân bằng Âm Dương, nếu bây giờ lấy xuống, Âm Dương không cân bằng, một là trái cây sẽ hỏng, hai là trái cây không hỏng, nhưng chúng ta ăn vào thì Âm Dương trong thân thể sẽ bị vặn loạn, bạo thể mà chết!
Lâm Hàn bất giác run run, thân thể mất cân đối từ bên trong, hắn đã tự thân nếm trải. Cái cảm giác đó, cả đời hắn cũng không dám quên. Vì vậy, chỉ nghe đến mấy chữ Âm Dương mất cân bằng, Lâm Hàn đã thấy kinh hồn táng đảm rồi!
Nếu Tam Bảo thụ chỉ có tính Dương, vậy thì lại khác. Khi phục dụng quả này, thuộc tính Dương trong cơ thể sẽ hoàn toàn cộng hưởng, thuộc tính Âm bị áp xuống, sẽ không có xung đột gì xảy ra. Nhưng Âm Dương không điều hòa, cả Âm cả Dương đều sẽ rục rịch một cách mất cân đối, từ đó… bùm, xong phim!
- Còn cần đợi bao lâu thì trái cây này mới chín?
- Ba năm! Áo đỏ lạnh lùng đáp, đập tan mọi ảo tưởng của Lâm Hàn. Ba năm? Hắn có chờ được không? Mà kể cả có chờ được, lúc đó Băng Phượng cũng tìm về đến đây rồi! Chẳng nhẽ bọn hắn phải rình rập đồ ăn của Băng Phượng ba năm?
Lâm Hàn là Nhẫn Giả, nhưng rình rập đồ của người khác ba năm trong tình trạng nơm nớp lo bị phát hiện, Lâm Hàn hắn vẫn còn chưa “nhẫn” được đến tình trạng đó!