Một buổi sáng đẹp trời, ông mặt trời già lại lấp ló trồi đầu lên khỏi đỉnh núi, báo hiệu ngày mới đã đến được một thời gian rồi.
Lúc này, Lâm Hàn mới mơ màng tỉnh dậy trong tiếng réo gọi ầm ỹ cùng tiếng đập cửa dồn dập của Dương Đan Hòa.
Đã gần hai tuần trôi qua kể từ ngày Lâm Hàn trở về thành Băng Nguyên. Hai tuần này, hắn cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc. Có cha mẹ quan tâm, có một thằng em mặc dù chả thân thiện cho lắm, lúc nào cũng giơ mặt ra cho hắn đánh, ách… là muốn tỷ thí với hắn. Nhưng thực ra, chính thằng em này lại là người hiểu hắn nhất trong phủ thành chủ.
Lâm Hàn vẫn quyết định giấu kín việc mình có thể tu luyện. Hắn biết, trong phủ này tai vách mạch rừng, hắn có thể tin tưởng cha mẹ và em trai, nhưng tuyệt đối không thể không đề phòng người của Lâm gia.
Hắn ghét đại gia tộc, ghét ràng buộc, căm ghét tất cả những kẻ hắn không quen biết, nhưng lúc nào cũng muốn đứng trên đầu hắn. Hắn là một người hiện đại, tư tưởng có phần khác biệt so với người của thế giới này. Hắn sẽ không cống hiến cho bất cứ một thế lực nào, trừ phi hắn cảm thấy điều đó có lợi cho mình. Còn tất cả trách nhiệm, nghĩa vụ,… với hắn chỉ là chó má. Tất nhiên, ngoại trừ trách nhiệm đối với người thân, vì điều đó là thứ thiêng liêng mà hắn nguyện ý gách vác.
- Hàn nhi! Hàn nhi! Dậy mau, con có thấy Ôn nhi đâu không? Thằng bé này, hôm nay là ngày ra mắt mà lại biến đi đường nào rồi?
Lâm Hàn dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu ý thức được việc gì đang xảy ra.
Lâm Ôn sắp về học viện Cửu Long rồi, trước đó, Dương Đan Hòa muốn làm một mối hôn sự cho hắn, đối phương cũng là một nhà rất mạnh trong thành Băng Nguyên, gia tộc sau lưng cũng trực thuộc học viện Cửu Long, xem như đồng minh của Lâm gia.
Hải gia!
Con gái thứ ba của Hải gia, Hải Vô Yên năm nay cũng gần mười ba tuổi, coi như bằng tuổi với Lâm Ôn. Nàng đã vào học tập trong học viện Cửu Long từ năm năm tuổi, đến hiện tại, trải qua gần tám năm tu luyện, tu vi của nàng cũng đã là Pháp Tông cấp tám, coi như một thế hệ thiên tài trong học viện Cửu Long. So với Lâm Ôn, tu vi của nàng cao hơn, nhưng thời gian tu luyện lại dài hơn, so sánh hai người, cũng không thể quá khẳng định thiên phú của ai xuất sắc hơn. Vì vậy, coi như xứng đôi vừa lứa.
Nhưng Lâm Ôn nghe thấy chuyện này lại sợ như sợ cọp, kiên quyết không đồng ý. Mặc cho Dương Đan Hòa khổ sở khuyên bảo hay biện pháp cứng rắn cũng không được. Lâm Hàn nghe chuyện này cũng bật cười, nhảy vào khuyên ngăn Dương Đan Hòa, nào ngờ lại tự dẫn lửa thiêu thân, bị mắng cho máu chó đầy đầu, giáo huấn cho một trận, yêu cầu mau chóng tìm con dâu về cho bà còn bế cháu.
Còn may, Dương Đan Hòa không quá dây dưa Lâm Hàn, vì tình huống của hắn hơi lúng túng. Con dâu tốt quá thì Lâm Hàn với không tới, còn con dâu quá kém thì Dương Đan Hòa sợ mất thân phận. Vì vậy, cuối cùng Dương Đan Hòa lựa chọn mặc kệ, bản lĩnh của Lâm Hàn đến đâu thì hắn hưởng đến đó, nàng cũng không xen vào nhiều nữa.
Nhưng Lâm Ôn thì khác, hắn là một thiên tài, phải kiếm một đứa con dâu xứng tầm, mai này hai vợ chồng song kiếm hợp bích, đánh ra một mảnh giang sơn, cộng thêm sự ủng hộ của hai bên nội ngoại, nàng cũng khỏi cần lo lắng thêm về hắn nữa. Hải Vô Yên là một lựa chọn tốt nhất mà Dương Đan Hòa gặp được, xinh đẹp, tài giỏi, tính tình hơi tiểu thư một chút, nhưng lại rất ngoan ngoãn với trưởng bối, gia đình bên kia cũng rất có thiện chí. Một mối tốt như vậy, có mà bói bảy ngày không ra, Dương Đan Hòa không muốn bỏ qua như vậy.
Bị hành hạ mất cả giờ đồng hồ, Lâm Hàn chạy trối chết về phòng ngủ, vất tàn nhẫn vứt bỏ người em trai yêu quý.
Nào ngờ, vừa lim dim được mười phút, Lâm Ôn đã hùng hùng hổ hổ chạy vào, dựng bật hắn dậy. Mặt nghiêm trọng nói: - Đại ca! Đệ quyết định rồi!
- Quyết định gì? – Lâm Hàn dụi mắt nói.
- Quyết định ngày mai sẽ về học viện! Ca có muốn tới học viện Cửu Long thì chuẩn bị đồ đầy đủ đi! Sáng sớm ngày mai hẹn nhau trước cổng thành! Mẹ cũng thật là, cả một năm bình yên thì không sao, vừa khỏi bệnh đã nghĩ đến mấy chuyện kiểu này! Aiz,… tiểu đệ còn quá yếu, mẹ lại quá cường đại, sợ rằng tu luyện cả đời cũng không thể vượt qua mẹ, đành lựa chọn biện pháp hèn kém này. Ca cũng đừng có bán đứng đệ đó!
Lâm Hàn tràn đầy đồng cảm vỗ vỗ vai Lâm Ôn, hai anh em ôm nhau khóc ròng một lúc, ai thán về sự cường đại của người sinh ra mình. Lâm Hàn cũng thầm cảm thấy may mắn, nếu mẹ biết mình tu luyện được, còn không nhảy dựng lên kiếm vài mối nào nào đó sao? Chẳng may kiếm phải con sư tử,… á không được! Ca chỉ yêu một mình thần tiên tỷ tỷ, không thể dính vào mấy chuyện này.
Sau đó, Lâm Ôn về phòng chuẩn bị đồ đạc, Lâm Hàn ngồi trong phòng, trìu mến vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út một lúc, mọi đồ đạc cần thiết hắn đều có sẵn bên trong rồi, không cần vẽ vời thêm nữa. Rồi, Lâm Hàn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, chờ trời sáng.
Nào ngờ vừa ngủ đã đến lúc mặt trời lên cao. Lâm Hàn bật dậy, vội vã chạy ra cửa phòng, nói với Dương Đan Hòa: - Mẹ! Thằng ôn vật kia trốn nhà đến học viện rồi, con cũng cần đuổi kịp nó, nếu không có nó dẫn vào, con cũng hết đường đi học. Thôi con đi.
Nói xong, Lâm Hàn nhấc chân chạy nhanh hơn thỏ, bỏ lại sau lưng tiếng gầm giận dữ như một con sư tử cái của Dương Đan Hòa. Nghe tiếng gầm đầy giận dữ và căm tức này, Lâm Hàn thầm vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Quá cường đại rồi, công lực này,… còn mạnh gấp tỷ lần đám Ninja làng Âm Thanh của Orochimaru!
Chạy ra khỏi cổng thành, hai anh em nhanh chóng hội hợp với nhau, rón rén rón rén như ăn trộm, chạy đến bên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ trước. Ném cho người phu xe một túi bạc, Lâm Ôn thoải mái nói: - Lên đường.
Và thế là, hành trình mới chính thức bắt đầu, chiếc xe ngựa đang từ từ bôn ba tới học viện Cửu Long – vùng đất mơ ước của bao thế hệ tài tuấn.
---
Một tháng sau.
Một chiếc xe ngựa thô kệch dần tiến tới thành Cửu Long, chỉ cần thêm vài phút là tới cổng thành rồi.
- Đại ca! Tiếp theo huynh định làm gì? Mặc dù cha mẹ nói sẽ để huynh tiến vào khoa chính trị, nhưng với thực lực bây giờ của huynh, cũng không nhất thiết phải như vậy chứ?
Đã gần đến nơi, Lâm Ôn bắt đầu truy hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Lâm Hàn ngước nhìn cổng thành tráng lệ gấp trăm lần thành Băng Nguyên trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: - Ta muốn vào Kim Cương Đường của Võ Viện! Chỉ có nơi đó mới là thích hợp nhất với ta!
Học Viện Cửu Long được chia ra rất nhiều viện, rất nhiều khoa, đường. Nhưng có hai Viện nổi bật nhất, đó là Pháp Viện và Võ Viện, giáo dục ma pháp và võ công. Cũng vì vậy mà hai viện này mới có số cường giả nhiều nhất, trở thành chính tông của học viện Cửu Long, các viện khác chỉ là thêm vào, hoặc là loại viện đặc biệt như Đan Viện chẳng hạn.
Trong Võ Viện lại phân thành hai Đường chính, có đường lối giáo dục khá là khác biệt: - Tĩnh Ngộ Đường: Coi trọng thiên phú, thiên phú càng cao thì càng được nhiều tài nguyên. Đệ tử Tĩnh Ngộ Đường quanh năm bế quan tu luyện, tài nguyên cuồn cuộn. Những thiên tài đạt được đột phá càng lớn thì càng được cung cấp thêm tài nguyên, ngược lại những kẻ tiến triển chậm chạp sẽ dần bị cắt giảm, lui ra khỏi vòng trung tâm.
Lâm Ôn chính là đệ tử trung tâm của Tĩnh Ngộ Đường, bởi thiên phú của hắn rất cao, đột phá cũng cực nhanh, rất được các sư phụ trong Tĩnh Ngộ Đường coi trọng.
- Kim Cương Đường: Không quá coi trọng thiên phú, cũng không quá coi trọng đột phá, mà coi trọng chiến đấu. Chỉ có chiến thắng, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đạt được tài nguyên. Ngươi không đột phá về tu vi, nhưng thủ đoạn của ngươi lại có thể đánh bại kẻ đã đột phá, vậy thì tài nguyên sẽ là của ngươi.
Đệ tử Tĩnh Ngộ Đường được thân truyền công pháp, được chỉ bảo tận tình. Còn đệ tử Kim Cương Đường, công pháp lợi hại có rất nhiều, nhưng lĩnh ngộ lại là tự thân, từ trong chiến đấu mà tự hiểu ra, nếu không thể tự hiểu, vậy xin lỗi, ngươi đã bị loại!
Hai phương pháp cách biệt một trời một vực, nhưng không thể nói là ai đúng ai sai, tất cả phải tùy trường hợp. Ví dụ có những kẻ cốt cách rất tốt, nhưng ngộ tính lại chẳng ăn ai, nếu có danh sư chỉ điểm chỗ sai cho hắn, chắc chắn hắn sẽ là cường giả, nhưng để hắn tự lĩnh ngộ, vậy hắn cả đời cũng chỉ đành làm kẻ thấp kém.
Nhưng có những kẻ có ngộ tính rất cao, thiên phú lại bình thường. Nếu để hắn tự lĩnh ngộ, hắn sẽ tự có được con đường riêng của bản thân, trở thành cường giả. Nhưng nếu có người can thiệp sự lĩnh ngộ của hắn, đưa hắn vào một con đường không thích hợp, vậy cuối cùng ngộ tính của hắn cũng đành bỏ đi, vô vị sống qua cả đời.
Lâm Hàn đã dò hỏi rất kỹ, vào học viện Cửu Long, đầu tiên sẽ được kiểm tra thiên phú. Hắn biết, thiên phú của mình không ăn thua, cách tu luyện cũng khác người, vì thế Tĩnh Ngộ Đường không thích hợp với hắn.
Nhưng Kim Cương Đường thì khác, ở đó, người ta không cần biết ngươi tu luyện cái gì, thiên phú của ngươi ra sao. Chỉ cần ngươi có thực lực mạnh, tài nguyên là của ngươi tất! Lâm Hàn đến học viện Cửu Long là vì cái gì? Hắn đến là vì tài nguyên tu luyện cuồn cuộn ở nơi đây, không phải đến vì công pháp! Trên đại lục Ma Võ này, nếu có một công pháp thích hợp với hắn, vậy thì chỉ có Trường sinh bí điển mà thôi!
Không cần công pháp, không cần dạy bảo, chỉ cần tài nguyên!
Kim Cương Đường, đúng là cái đích mà hắn cần nhắm đến!
Đúng lúc này, đột nhiên hệ thống lách tách vang lên trong đầu Lâm Hàn: - Kích hoạt nhiệm vụ hệ thống đầu tiên: Gia nhập học viện.
- Mục tiêu: Thành công gia nhập Võ Viện hoặc Pháp Viện của học viện Cửu Long. Nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành trong hai mươi tư giờ.
- Phần thưởng: Mười ngàn điểm thưởng (x100) - Trừng phạt: Trực tiếp xóa bỏ Phi Lôi Thần Thuật, vĩnh viễn không thể học tập lại!
Chú thích: Đây là nhiệm vụ đầu tiên, ký chủ được ưu đãi phần thưởng gấp 100 lần, đồng thời trừng phạt cũng tăng lên 50 lần. Chúc ký chủ thành công mỹ mãn!
Lâm Hàn choáng váng!
Móa! Ta đệt! Đạch sờ mía mía….
Phi Lôi Thần Thuật giá trị thế nào?
Nếu giao dịch theo cách bình thường, giá trị của thuật này phải lên đến gần năm triệu điểm thưởng! Đấy là chưa kể Phi Lôi Thần của Lâm Hàn đã đạt đến 100% thuần thục!
Còn phần thưởng chỉ có một triệu điểm? Giời ạ, có đùa bố mày không đấy?
Nhưng nghĩ lại, trong mắt Lâm Hàn chợt nổi lên ngọn lửa khát khao. Một triệu điểm thưởng a! Hắn có cày hộc bơ cả nửa năm cũng mới chỉ kiếm được hai mươi lăm ngàn, vậy mà một nhiệm vụ đầu tiên này đã có được một triệu. Tất nhiên, đấy là được ưu đãi của nhiệm vụ đầu tiên, nhưng kể cả như thế, nhiệm vụ đơn giản thế này cũng đã được thưởng tới mười ngàn điểm thưởng a!
Có một triệu điểm thưởng này, Lâm Hàn sẽ có cơ hội mạnh lên rất nhiều. Bí thuật sẽ là thứ trong tầm với, không còn quá xa xôi!
Lâm Hàn hai mắt lóng lánh nhìn cổng thành Cửu Long, trong lòng vô hạn ước mơ về tương lai của mình.