Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 105: Luận đàm

- Ma pháp không gian... quả nhiên rất thần diệu đúng không?
Vừa bước ra khỏi đấu trường, Lâm Hàn đã nhìn thấy một người thanh niên phương Tây điển trai đứng đó, mái tóc ngắn màu da trời mềm mại như tơ hơi phất phơ trong gió, khuôn mặt mang theo một chút gì đó u buồn, nhìn xéo lên bầu trời.

- Ngươi là...
Lâm Hàn hơi ngờ vực hỏi, hình như hắn không quen bất cứ ai như vậy.

Người thanh niên kia đứng thẳng, mỉm cười giới thiệu:
- Xin chào! Tên tôi là Galand Unik, tộc Unicorn từ rừng rậm táng hồn! Tôi là người đã thất bại ngay trong trận đầu tiên, không biết cậu có xem trận đó hay không?

À à...

Lâm Hàn nhanh chóng nhận ra, đây chính là đại diện của tộc kỳ lân một sừng đã bị Lê Ân Tĩnh đánh bại ngay trận đầu! Lúc đó hắn mặc giáp trụ che kín toàn thân, chỉ để lộ mỗi đôi mắt màu xanh nhằm quan sát, vì vậy mà Lâm Hàn nhất thời không nhận ra được.

Nếu là Galand, vậy thì câu nói của hắn vừa rồi cũng trở nên dễ hiểu.

Bởi cả hai người đều đã sử dụng thuật không gian để chiến đấu!

Từ trước đến nay, thần thông không gian vẫn luôn là tiêu chí của tộc kỳ lân một sừng, muốn tìm được một ma pháp sư không gian thực sự rất khó. Không ngờ lần này đến đây lại có cơ hội gặp được, trong lòng Galand cũng chợt nổi lên ý nghĩ kết giao.

Thực ra, Galand này cũng chỉ là một con chim non, từ nhỏ tới lớn vẫn sinh trưởng trong tộc, kinh nghiệm cuộc sống thực sự rất ít, nếu không hắn đã không tùy tiện tới bắt chuyện với một người xa lạ như Lâm Hàn.

Rất may cho hắn, Lâm Hàn cũng không phải loại người nham hiểm hay tính toán người khác, cũng không phải loại thô lỗ cục cằn hoặc mắt cao hơn đầu. Thái độ của Galand rất tốt, Lâm Hàn không thể nào tỏ ra bất lịch sự với hắn được...

- Tôi đã xem, chẳng phải anh là người sử dụng ngọn thương đâm xé không gian đó sao? Thực sự rất mạnh, chỉ tiếc...
Lâm Hàn cười nhẹ, không tiếc vài lời ca ngợi an ủi Galand.

- Chỉ tiếc còn chưa đủ để chiến thắng nàng ta!
Galand cũng hơi buồn bực nói. Hắn đã là thiên tài xuất sắc nhất trong cùng thế hệ, cũng là người phù hợp nhất mà tộc kỳ lân một sừng có thể chọn ra đi tranh tài. Vậy mà chẳng ngờ, ngay trận đầu tiên hắn đã bị đối thủ vùi dập, đánh mất tư cách đi tiếp! Cảm thấy bị sỉ nhục hay mặc cảm thì không có, bởi tinh thần của Galand rất lạc quan, nhưng cảm thấy đáng tiếc thì không thể nào tránh khỏi.

- Nhưng điều đó không quan trọng nữa! Thua thì cũng thua rồi. Chỉ là, tôi đã xem cảnh tượng cậu chiến đấu với Harlem Crist. Chiêu cuối cùng thực sự rất xinh đẹp, thuật không gian dịch chuyển nhanh tới mức tôi chợt hoảng hốt nhận ra chính mình cũng không thể phản ứng kịp! So với thần thông không gian của tộc Unicorn chúng tôi, cách dịch chuyển của cậu lặng lẽ và hiệu quả hơn nhiều! Tôi thực sự rất thành tâm muốn luận đàm với cậu đôi chút.
Galand hơi cúi người, tay để trước ngực, rất là chân thành nói.

Lâm Hàn cũng mỉm cười tán thưởng:
- Thực ra cũng không đến mức như vậy, chẳng qua là cách vận dụng của chúng ta khác nhau mà thôi! Thần thông không gian của anh thiên về phía công kích, vì vậy động tĩnh khá lớn, nhưng lực phá hoại tác động lên đối thủ lại rất mạnh! Điều này tôi không làm được. Nhưng thuật không gian của tôi lại thiên về tốc độ, đi xuyên không gian trong tích tắc, vô thanh vô tức mà tiêu diệt đối thủ. Không những có thể công, mà còn có thể né tránh. Thực sự thì chúng ta đều chưa hoàn hảo, vì vậy tôi cũng rất vui khi có thể học hỏi thêm từ anh!

Vừa nói, Lâm Hàn vừa làm động tác mời, bước chân cũng dẫn đầu, đưa Galand về phòng... Ách, đừng hiểu lầm, đây là luận đàm, luận đàm thuần túy nha!

....

Những trận đấu tiếp theo cũng lần lượt được diễn ra trong ngày hôm đó, và cả hôm sau nữa. Có trận khá gay cấn, như là Lâm Thế Hùng gặp phải một luyện khí sư, bị những vũ khí thiên kỳ bách quái của hắn giày vò đến hơn một tiếng. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến đan dược độc môn của Lâm gia mới bộc phát năng lực đánh bại tên kia.

Hay như đại diện tộc Philz, học viện Cửu Long, không ngờ lại rất đen đủi gặp phải người của gia tộc Thần Tướng, Dương gia đến từ Thần Tướng Chiến Quốc!

Một bộ Dương gia thương mang đầy tính bá đạo và sát phạt, lại thêm đạo cảnh chiến trường đầy máu tanh và chết chóc, khiến cho đại diện gia tộc Philz vốn sống trong bình yên từ nhỏ tới lớn nhất thời choáng váng không chịu nổi, cuối cùng phải ngậm ngùi tiếc nuối thua cuộc.

Hoa lệ nhất vẫn là Lã Thiên Thanh đến từ Võ Đạo Môn, tên này như đã tính trước, đúng thời điểm mà giám khảo đọc tên hắn thì hắn cũng xuất hiện trong đấu trường. Thân hình bồng bềnh như thần tiên đáp xuống, và cũng rất hoa lệ chỉ dùng một chiêu duy nhất đánh bại đối thủ! Cái khí thế kinh khủng như cả thiên địa, khiến kẻ địch của hắn bị ép tới mức không thở nổi, muốn né cũng không xong. Một chiêu như đã tính trước mọi đường đi nước bước của kẻ địch, ép hắn phải trực tiếp chống trả. Và rất tiếc, chống trả lại một kích của Lã Thiên Thanh, võ Thánh cấp một kia còn chưa đủ đẳng cấp!

Những chuyện này, Lâm Hàn tạm thời không quan tâm! Tư liệu về đối thủ hắn đã nắm được hết, đương nhiên, tất cả tư liệu này đều là bản thiếu, còn lâu mới mô tả đầy đủ được về thực lực chân thực của kẻ địch. Nhưng Lâm Hàn cũng phải tự hiểu lấy, đó là vòng một này được sắp xếp như vậy, hầu hết các trận đấu đều khá vô vị, tẻ nhạt, liệu có thể nhìn được bao nhiêu thủ đoạn đây?

Chỉ có vòng hai trở đi, thủ đoạn chân chính của mỗi người mới dần được hé lộ.

Trải qua vòng một, số người thi đấu từ ba hai giảm còn mười sáu! Trong đó chỉ có bốn người trong số mười người vươn lên từ vòng loại là có thể đi tiếp! Đó là Lâm Hàn, Kim Huyền, Long Hạo Nguyệt và Linkle Bell. Hòa thượng Vân Hư rất đáng tiếc gặp phải đạo sư Jacob đến từ công hội Ma Pháp, ma pháp hệ Hắc Ám vừa xâm nhập thân thể, vừa công kích tinh thần khiến tín tâm của hắn với Phật Tổ suýt chút nữa tan vỡ, còn may Jacob không muốn đắc tội “thần linh” bằng cách phá hoại tín tâm của tín đồ, vì vậy nên hắn mới cho Vân Hư một cơ hội nhận thua.

Hai ngày trôi qua!

Lúc này đã sau một ngày kể từ khi Lâm Hàn và Galand đàm luận xong về thuật pháp, về thần thông không gian. Hai người tạm chia tay trong vui vẻ với lời mời của Galand dành cho Lâm Hàn, rằng khi nào rảnh hắn có thể tới tộc Unicorn làm khách!

Luận đàm với Galand khiến cho Lâm Hàn được lợi rất nhiều.

Theo lời Galand nói, năng lượng trong người họ tất cả đều bắt nguồn từ cái sừng! Khi chính thức hóa hình, sừng rụng đi biến trở thành ngọn thương trong tay, còn gốc sừng ở lại, biến thành ma hạch, ẩn chứa mọi năng lượng của bọn họ! Và năng lượng này chính là bí quyết để xé mở không gian.

Tộc kỳ lân một sừng gọi đó là năng lượng không gian, là một hệ đặc biệt hơn một chút so với năng lượng của các loại ma thú khác!

Vận dụng năng lượng vào mũi thương, kết hợp với cảm nhận không gian nhạy bén trời sinh, tộc kỳ lân một sừng có thể xuyên thủng khoảng cách, đạt tới công kích bất ngờ, tốc độ di chuyển cũng nhanh gấp nhiều lần nhờ xuyên qua không gian. Hơn nữa có thể vặn xoắn không gian lại, hoặc xé mở ra để không gian tạo áp lực lên đối thủ.

Tất cả đều chỉ là lý thuyết! Còn vận dụng được, đó là cả một quá trình rèn luyện dài đằng đẵng mà mỗi thành viên trong tộc đều phải trải qua!

Nghĩ lại bản thân, Lâm Hàn rất ngờ vực nhận ra, trước nay mình vẫn không để ý đến vấn đề năng lượng dùng cho thuật phi lôi thần!

Thuật này là hắn có được do hệ thống trao tặng, trực tiếp có độ thành thục 100%, trước nay hắn vẫn sử dụng nó như là một bản năng thấm vào máu, chỉ cần động niệm là dễ dàng sử dụng. Hắn cũng chưa từng quá để tâm đến cơ chế hoạt động và cách thức tu luyện thuật này! Có thể nói, thuật này trong tay Lâm Hàn trước này đều rất cứng nhắc, không có căn bản và không có khả năng phát triển!

Đó cũng là một điểm bất ổn khi được hệ thống trực tiếp trao tặng nhẫn thuật! Nếu là nhẫn thuật do mình luyện ra thì đã khác rồi!

Lâm Hàn đã mất một ngày để cảm nhận. Nhưng kết quả lại chưa đâu vào với đâu! Rõ ràng, khi hắn sử dụng thuật phi lôi thần, chakra của hắn rất bình thường, không hề có loại năng lượng không gian giống như Galand miêu tả. Vậy rốt cuộc hắn đã sai ở đâu?

Lâm Hàn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi Lâm Chấn Sơn lại đến, mạnh mẽ xách cổ hắn đi, ném vào đấu trường để tham gia trận thứ hai!

Ách!

Lâm Hàn ngớ ngẩn gãi gãi đầu. Hắn không ngờ mình chỉ suy tư về vấn đề này mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Vậy là hắn đã bỏ lỡ trận đấu của Lê Ân Tĩnh mất rồi!

Áy náy nhìn qua gương mặt xinh đẹp của nàng, Lâm Hàn nhận ra cô nàng này có vẻ hơi giận dỗi, nhưng khi nhìn qua một hướng khác, nhìn thấy một mỹ nữ tóc vàng ăn mặc nóng bỏng nào đó của Thiên Thần Giáo Đình, nàng lại có vẻ hơi thở phào! Ách... cảnh chiến đấu của Kim Huyền và cô nàng này vừa rồi thực sự rất “hót”, ách... trẻ con như hắn không được xem thứ này! Không đến rất tốt, có đến thì chị đây cũng nghiêm cấm không cho xem trận đấu kia!

Bước vào đấu trường, thần tình và thái độ của Lâm Hàn hoàn toàn biến đổi! Lưng đứng thẳng tắp như một ngọn thương, kiếm Hàn Tuyết cầm chắc trong tay, những bước chân cũng trở nên vững chắc và đầy quyết đoán.

- Đặt đê! Đặt đê nào! Tỷ lệ lần này là 5 ăn 5 thua! Cả hai đều là ngựa ô mới xuất hiện, trước đó không có tư liệu gì, hiện tại cũng không có! Tỷ lệ thắng thua hoàn toàn dựa vào biểu hiện từ vòng một! Đặt nào, đặt nào...

Tại một căn phòng vip rộng lớn trên khán đài, hoạt động cá cược vẫn đang sôi nổi diễn ra. Lúc này, một lão già quắc thước đột nhiên nghênh ngang đi vào, tới thẳng bàn đặt cược cao nhất, cũng là chỗ người ta đặt cược to nhất!

Rầm!

Lão đập mạnh một cái nhẫn trữ vật lên bàn, cười hừ hừ nói:
- Linh chi Vạn năm một cây, Tiên Đào vạn năm một quả, hàn băng tinh huyết mười hai lượng...

Theo giọng đọc của lão, mấy con bạc xung quanh trợn tròn mắt kinh hãi! Lão già này chơi cũng quá lớn đi! Số tiên dược kia ít nhất cũng bằng gia tài của cả một gia tộc hạng hai rồi! Rốt cuộc là định đặt vào ai vậy... Đặc biệt là trong một góc khác, có một lão già mặt hồng hào đang tủm tỉm đắc ý vuốt râu, chờ mong lão già này đặt càng nhiều càng tốt.

- ... Tất cả số tài sản này... ta không đặt!

Ách!

Đám người xung quanh suýt chút nữa ngất xỉu, lão già trong góc lỡ tay vuốt đứt chục sợi râu quý báu, đọc một lô một lốc những tài sản quý báu kia ra rồi nói không đặt, vậy là ý gì?

Trêu người cũng có giới hạn thôi nha!

Nói xong, lão già này nhanh chóng sợ hãi quay người, như con thỏ nhỏ chạy mất. Lão già mặt hồng hào trong góc đột nhiên nóng nảy chạy ra, chỉ thẳng vào mặt lão già đang tính chuồn kia:
- Lâm Chấn Sơn! Ngươi có ý gì? Mang hết tài sản đã từng thắng ta ra khoe khoang rồi không đặt? Nằm mơ!

Lâm Chấn Sơn rất là khó chịu đẩy đẩy lão già kia, không đồng ý nói:
- Gì mà căng? Lão đây định cược, nhưng mà chưa chắc có người cược nổi! Nhìn đi, nhìn tiểu cô nương kia đi! Đã choáng váng không dám nhận hàng kia kìa? Ngươi nhìn xem cái ổ cá cược nhỏ xíu này có nhận được không?

Vừa nói, lão vừa chỉ thiếu nữ đang ngồi trên bàn đặt cược. Thấy lão chỉ mình, nàng liên tục gật gù như gà mổ thóc, khiến lão già mặt hồng hào tức mà không làm gì được!

- Cái gì? Ở đây không nhận được thì lão đây nhận! Móa! Ta cũng không tin dây đen của ta dài như vậy. Quá tam thì ba bận, thua lão già ngươi ba trăm năm rồi, ta cũng không tin sẽ dài hơn nữa.

Lâm Chấn Sơn bĩu môi:
- Hình như thời điểm ba năm và ba mươi năm ngươi cũng nói như vậy!

- Im ngay!
Lão già mặt hồng hào gầm lên:
- Rốt cuộc có đánh không? Lần này dù có táng gia bại sạn lão cũng đánh với ngươi!

- Đánh thì đánh! Ta sợ...

Đám người xung quanh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời dở khóc dở cười với hai lão già giàu có mà bị dở hơi này.