Một cuộc tỷ võ, hai bên đối phương sức lực ngang nhau chính là tiết mục đặc sắc nhất. Mà trận này tỷ võ của Triệu Đại cùng Lý Tam, là thuộc về phạm vi này.
Hai người đã đánh hơn một trăm hiệp, mắt thấy mặt trời chiều ngã về Tây, bàn ghế bị hủy hết, trừ Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ra, người vây xem đã sớm lùi lại nhiều lần, toàn bộ núp ở cửa, rướn cổ lên chờ một kết quả.
Trên bàn trà đã lạnh, Sở Trường Ca lần nữa giơ tay ra dấu, "Đổi trà."
Tiểu nhị vừa nghe hai chữ đổi trà, đã cảm thấy muốn tự tử. Trời mới biết, hắn đã mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đổi trà tám lần. Dạo này, làm tiểu nhị cũng quá khổ sở đi. Trái tim của hắn dù có mạnh đến mấy thì cũng không nhịn được bị hù doạ như vậy nha!
Oán giận thì oán giận, tiểu nhị vẫn rất tích cực đổi trà. Không phải hắn muốn tiền không muốn sống, thật sự là, ở khách điếm nhiều năm như vậy, đã gặp người giang hồ đi qua đi lại đếm không xuể, hắn đã sớm luyện thành một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, vị công tử kêu đổi trà kia, vừa nhìn là biết có lai lịch lớn, như vô hình giết người vậy, hơn nữa tính khí cũng không tốt chút nào. Hắn dám khẳng định, nếu như hắn cự tuyệt đổi trà, không đợi hai vị đại gia kia đánh nhau đên lúc bị thương, hắn đã đi đời nhà ma rồi.
"Công tử, trà của ngài, mời dùng." Tiểu nhị khách khí đưa trà lên, sau đó lui về một bên, kính cẩn lễ phép chờ đợi, đợi sẵn sàng đổi trà. Mặc dù đổi trà là không cam tâm tình nguyện, nhưng không thể không nói, chỗ này hiện tại là nơi an toàn nhất.
Sở Trường Ca rót trà cho Mộ Dung Vân Thư trước, rồi tự mình rót, để bình trà xuống, tay phải nâng chung trà lên, nhưng không uống trà mà tính toán, không kiên nhẫn liếc hai người bên cạnh đang đánh nhau một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu thắng bại khó phân, coi như hoà đi, Trang gia thắng."
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại giống như sét đánh, khiến đao kiếm trên tay hai người kia đột nhiên dừng lại, sắc mặt biến thành trắng bệch. Mà mọi người vây xem làm vẻ mặt muốn nói lại thôi, muốn nói cho dù bất phân thắng bại cũng không cho ngừng, lại sợ chọc giận hai người.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là loại người nào? Lại dám ám toán bản đại gia!" Triệu Đại vừa mở miệng, mọi người mới đột nhiên phát hiện, bọn họ không phải tự mình dừng tay, mà là bị người điểm huyệt đạo. Bởi vì, động tác của bọn họ còn dừng ngay giữa không trung. Triệu Đại giơ đao Dục Sứ phóng ra tuyệt chiêu Kình Thiên sét đánh, mà chiêu thức của Lý Tam dừng lại ở chiêu Trường Phong Phá Lãng, dùng để phá giải Kình Thiên sét đánh của Triệu Đại.
Sở Trường Ca còn bưng ly trà, không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào, chỉ có Mộ Dung Vân Thư phát hiện, trong chén trà của hắn chỉ còn một chút ít.
Nhìn lại Triệu Đại cùng Lý Tam, thấy xuất hiện bên hông hai người này có nhiều viên băng nhỏ, một nửa ở trong quần áo, một nửa lộ ở bên ngoài.
Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên hiểu ra, là Hàn Băng Chân Khí. Hắn trông vậy mà lại dùng chân khí đem nước trà ngưng tụ thành hạt băng, làm ám khí điểm huyệt đạo của Triệu Đại cùng Lý Tam, hơn nữa, hạt băng còn ở lại trên người bọn họ. Nói cách khác, hắn chỉ cần thêm ít lực đạo, hai hạt băng kia sẽ trực tiếp cắm sâu vào cơ thể của Triệu Đại và Lý Tam, đến lúc đó, thì không phải đơn giản là điểm huyệt bằng hàn băng nữa.
Khiến Mộ Dung Vân Thư trong bụng cảm thấy ngạc nhiên, hắn dung chiêu ngay trước mắt mình, mà nàng lại không chút nào phát hiện. Nàng biết qua khinh công của bốn người Đông Nam Tây Bắc, thần kì biến mất vô ảnh, cũng đoán được võ vông của Sở Trường Ca nhất định là càng thêm khó lường, vẫn cảm thấy không khỏi giật mình.
Khác với Triệu Đại lỗ mãng nông cạn, Lý Tam xuất thân từ Sơn Trang, kiến thức rộng rãi, trong lòng hiểu rằng, chỉ trong chốc lát ngăn cả hắn lẫn Triệu Đại, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Các hạ nếu nói như vậy, thế thì thôi vậy. Triệu Đại, chúng ta hôm nay tạm thời ngưng chiến, ngày mai trên lôi đài một lần nữa phân cao thấp." Lý Tam nói.
Không đợi Sở Trường Ca nói tiếp, Triệu Đại liền vượt lên trước kêu lên: "Phi! Hắn là cái thứ gì! Lão tử hôm nay không đánh cho ngươi không bò dậy nổi, quyết không bỏ qua!" Nói xong lại chuyển hướng tới Sở Trường Ca, nói: "Dùng ám tiễn thì gọi gì là hảo hán! Ngươi nếu thật có can đảm, giải huyệt đạo cho ta, chờ giải quyết xong tiên khốn Lý tam này, sẽ cùng ngươi phân cao thấp!"
Nghe vậy, Lý Tam nghĩ thầm trong lòng kêu hỏng bét, hắn mặc dù cực kỳ ghét tên Triệu Đại lỗ mãng này, nhưng lại không muốn hắn chọc giận cao thủ, dù sao, vị cô nương kia xem ra không hề giống người phân rõ phải trái, bạn của nàng đương nhiên sẽ không dễ nói chuyện, ngộ nhỡ đối phương mất hứng, đem hắn cùng Triệu Đại đưa lên Tây Thiên, vậy thì oan uổng."Triệu Đại, ngươi đừng như vậy. Người ta một chiêu là có thể giữ chặt ngươi, mà ngươi hoàn toàn không biết mình bị trúng chiêu, cái này chứng tỏ ngươi không phải đối thủ của người ta, ngươi cần gì phải tự rước lấy nhục?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Triệu Đại trợn tròn đôi mắt, "Lão tử nếu không phải đang toàn tâm cùng ngươi giao đấu, sẽ không bị tiểu nhân ám hại! Rồi lại sợ chết.”
Lý Tam nổi giận, rồi lại ngại vì bên cạnh có các bằng hữu cao thủ, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống tức giận, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thấy hai người rốt cuộc ngừng nghỉ, Sở Trường Ca mới ưu nhã xoay người, tiếp theo cả người cả ghế cùng nhau xoay tròn nửa vòng về phía bên trái hai người Triệu Đại, Lý Tam, ly trà như cũ đang ở trên tay, nước vẫn không nhúc nhích, nửa điểm sóng gợn cũng không có. Sở Trường Ca lười biếng trở tay đem ly trà đặt trên bàn, từ từ giương mắt, nhếch môi cười, nói: "Ngươi muốn cùng ta tỷ thí, ta liền cho ngươi một cơ hội."
Lúc đó, hai chân Lý Tam đã bắt đầu run rẩy, mặt biến sắc. Mà trên mặt Triệu Đại cũng không còn vẻ phách lối. Hắn chỉ cảm giác viên băng bên hông hoà tan nhẹ nhàng, khí huyết trong cơ thể nhất thời thông suốt.
Mà tư thế Sở Trường Ca vẫn không thay đổi nửa phần, nếu hắn ở phía trước, Triệu Đại nhất định sẽ cho rằng là người khác ra tay giải khai huyệt đạo của mình. Nhưng vào giờ phút này, gặp được đối phương xuất đầu lộ diện, Triệu Đại tin rằng huyệt đạo của mình là do hắn cởi ra. Bởi vì, đối với Sở Trường Ca mà nói, đây là chuyện quá đơn giản. Hắn hiểu rằng nếu ngay cả điểm huyệt đạo cũng để cho người ta nhìn ra, thì hắn cũng không sống đến tận bây giờ.
"Ngươi muốn so cái gì? Đao, kiếm, chưởng hay là khinh công, nội lực?" Sở Trường Ca cười từ từ hỏi.
Nụ cười nhẹ như lá liễu đưa trong gió, trong mắt nhìn Triệu Đại so với thanh kiếm rỉ máu còn đáng sợ hơn. Nhưng Triệu Đại mặc dù lỗ mãng nóng nảy, cũng không phải không sợ chết. "Ta đánh không thắng ngươi, động vào ngươi là ta xui xẻo. Muốn đánh muốn giết tuỳ ngươi! Nhưng là ta muốn cùng Lý Tam chấm dứt trước."
Lý Tam âm thầm thở dài, Triệu Đại ơi Triệu Đại, sao ngươi cứ ngu xuẩn như vậy? Khắp thiên hạ cũng biết, bên người Sở Trường Ca, nếu có nữ tử đồng hành, kia tất nhiên chính là Đại Tiểu Thư của Mộ Dung phủ ở Kim Lăng, Mộ Dung Vân Thư. Mộ Dung Vân Thư là ai? Là người thủ đoạn cao minh nhất của Đại Nghiệp Vương Triều! Nếu nàng nói là Trang gia, ta và ngươi lần này chỉ có thể hoà.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư cũng thầm tán thưởng Triệu Đại, chỉ là bội phục hắn là người có khí khái. Biết rằng, cùng nhau đi gặp gỡ người giang hồ, những người đối mặt với Sở Trường Ca thì không có người nào là không cầu xin tha thứ hay sau lưng mắng nhiếc rất khó nghe. Triệu Đại có thể tự nhận xui xẻo, cũng coi là có chút can đảm. Cùng với Lý Tam, càng làm cho nàng thưởng thức.
Người nếu thấy quá nhiều người cung kính, sẽ chỉ thấy toàn nguỵ quân tử. Nhưng khi thấy đại trượng phu thì sẽ xuất hiện vài phần kính. Cho dù hắn đang chửi ngươi, ngươi cũng chính là nguyện ý mở cho hắn một con đường sống. Sở Trường Ca chính là cái loại người này. Mà khi Sở Trường Ca nghĩ để một con đường sống thì cũng sẽ thay hắn chọn phương hướng—— thu lại lưu cho chính mình dùng.
Lông mi Sở Trường Ca nhẹ rủ xuống, lạnh nhạt nói: "Lý Tam, nơi này không có chuyện để ngươi nói."
Lý Tam sửng sốt, ngay sau đó phát hiện huyệt đạo đã cởi ra, lúc này mừng rỡ, khom lưng ôm quyền hành lễ, "Đa tạ Sở giáo chủ tha không giết." Dứt lời, nhìn Triệu Đại một cái, liền xoay người rời đi.
"Ngươi đây là có ý tứ gì?" Triệu Đại tức giận nhìn về phía Sở Trường Ca, vẻ mặt kia, thật giống như bị vũ nhục mạnh mẽ. "Trang gia ăn sạch."
Những lời này nửa câu dưới là: các ngươi có thể đi nha.
Mọi người đều cảm thấy thức thời, vừa thấy hắn bày ra tư thế này, rối rít tản đi. Mặc dù không có cam lòng, nhưng, thua bạc là chuyện nhỏ, cũng không thể mất tính mạng.
Nhưng làm như vậy là lừa đảo nha! Mọi người một mặt đi một mặt lắc đầu, không nên, thật không nên nhất thời ngứa tay, đúng là đánh bạc cùng với thổ phỉ mà.
Triệu Đại đối với Sở Trường Ca làm như vậy cảm thấy uất ức thật sâu, hừ lạnh một tiếng, căm phẫn nói: "Hèn hạ!"
Sở Trường Ca hoàn toàn không quan tâm, giả vờ không nghe thấy, cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là người hầu của ta."
Vẻ mặt Triệu Đại kinh ngạc, ngay sau đó khinh thường nói: "Triệu Đại ta mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng là người thích sạch sẽ, không giống như tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, dù có chết cũng không thèm làm bạn."
"Rất tốt. Thật là một con người rắn rỏi, ta không nhìn lầm người." Sở Trường Ca rất vui mừng gật gật đầu, nói: "Bất kể ngươi có nguyện ý hay không, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi."
"Ngươi......" Triệu Đại nổi giận, "Ta chết cũng sẽ không cúi đầu dưới loại người như ngươi!" Nói xong, rút đao liền muốn cắt cổ, tay mới vừa tiến tới, chỉ nghe ‘rốp’ một tiếng, đao bị cắt thành hai đoạn. "Ngươi......" Trên trán Triệu Đại đã thấy gân xanh hiện ra hai chữ - dữ dội.
"Ta không cho ngươi chết, nếu như ngươi chết, sẽ khiến phái Côn Luân của ngươi chôn theo." Sở Trường Ca rất trôi chảy nói xong, đáy mắt cũng đã có vẻ giận dữ. Sở Trường Ca không phải người có tính khí tốt, cực kỳ không thích người khác không vâng lời hắn.
"Ngươi...... Ngươi......" Triệu Đại chỉ vào hắn, giận đến ngón tay phát run, cuối cùng cả giận nói: "Ngươi ở Thiếu Lâm sỉ nhục phái Côn Luân ta, giết Chưởng môn sư huynh, hôm nay lại muốn ta trở thành đày tớ của ngươi. Sở Trường Ca, phái Côn Luân của ta cùng vời ma giáo của ngươi từ trước đến giờ đều nước giếng không phạm nước sông, ngươi vì sao cứ phải chèn ép như vậy?”
"Chưởng môn Côn Lôn? Ngươi nói Lý Đao?" Sở Trường Ca như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói: "Đúng là có chuyện này. Ngươi bây giờ đã là người trong ma giáo, ta liền nói cho ngươi biết, Lý Đao dám có ý làm tổn thương phu nhân ta, trừng phạt hắn là đúng tội." Nói đến ‘làm tổn thương phu nhân ta’ thì đáy mắt Sở Trường Ca đột nhiên kết thành một tầng băng.
Triệu Đại không dám tin, hướng nhìn Mộ Dung Vân Thư, thấy nàng gật đầu, hắn giống như bị đả kích, lảo đảo quay ngược lại mấy bước, nói: "Chưởng môn sư huynh...... Tại sao lại động thủ với nữ nhân......"
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi và Lý Đao đều không cùng một loại người, thế nên ngươi mới sống đến bây giờ." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca nói: "Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi. Triệu Đại, ngươi đi đặt cho ta một gian phòng hảo hạng."
Triệu Đại nghe vậy liền giật mình, nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, buồn bã đi xuống lầu.
"Hắn nhìn nàng làm gì?" Sở Trường Ca khó chịu.
Mộ Dung Vân Thư nhướng mi mắt, nói: "Bởi vì danh tiếng của ta không bừa bãi giống chàng."
"......"
"Nói thật, Đông Nam Tây Bắc có phải hay không cũng bị chàng thu vào ma giáo như vậy?" Mộ Dung Vân Thư định nói ‘đẩy vào ma giáo’, nhưng suy nghĩ một chút, quyết định đối với hắn khách khí ‘một chút’.
"Phu nhân, tối nay ánh trăng không tệ, chúng ta lên nóc nhà ngắm cảnh thôi." Sở Trường Ca nói lảng ra chuyện khác.