Sở Trường Ca đã sớm ngờ tới nội lực của Phương Hồng Phi có thể tăng lên lớn như vậy, hẳn là luyện Hấp Tinh Đại Pháp, cho nên lúc cùng hắn giao thủ tận lực tránh khỏi trực tiếp tiếp xúc, để tránh trúng Hấp Tinh Đại Pháp của hắn. Cố tình sợ điều gì sẽ gặp điều đó, một chưởng mạnh mẽ này, làm cho ngũ tạng lục phủ của hắn bị đánh thẳng vào cực mạnh, giống như muốn nứt ra. Mà chân khí trong cơ thể, cũng theo Phương Hồng Phi vận hành Hấp Tinh Đại Pháp, từng dòng chân khí cuồn cuộn chảy ra ngoài.
Phương Hồng Phi giống như ma quỷ, cặp mắt đỏ lên, cuồng tiếu không ngừng, "Ha ha ha ha......"
Trong khoảnh khắc, cuồng phong tán loạn, bụi đất tung bay, tất cả mọi người ngưng đánh nhau. Hấp Tinh Đại Pháp cực kỳ nham hiểm, là công phu tà ma ngoại đạo mới có thể luyện, Phương Hồng Phi thân là Võ Lâm Minh Chủ, lại luyện nội công này, thật sự có tổn hại âm đức. Một đám Võ Lâm nhân sĩ trong lòng mặc dù đối với việc Phương Hồng Phi luyện Hấp Tinh Đại Pháp rất bất mãn, nhưng tất cả giận mà không dám nói gì, rối rít lặng lẽ lui về phía sau, sợ nội lực của mình cũng bị hút đi.
Bắc hộ pháp khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Một đám người ra vẻ đạo mạo!"
Đông Nam Tây ba người đều giận đến muốn giết người, chỉ hận mình có phần nội lực trong người, một khi đến gần Phương Hồng Phi, không chỉ có tự thân khó bảo toàn, còn có thể liên lụy giáo chủ. Bởi vì Hấp Tinh Đại Pháp có một đặc điểm, người bị hút càng nhiều, tốc độ hút lại càng mau.
"Phượng Thành, ngươi có biện pháp gì không?" Bắc hộ pháp không còn kế sách hỏi.
Phượng Thành lắc đầu, gương mặt không thể làm gì, "Ta có thể làm, chẳng qua là chờ Phương Hồng Phi hút khô nội lực của hắn, sau đó thay hắn chữa thương."
Bắc hộ pháp tức giận không chỗ phát, hung hăng nắm trường thương, nguyên cả cánh tay bởi vì tức giận mà run rẩy.
Mắt thấy máu trên mặt Sở Trường Ca càng ngày càng ít, chợt, một đạo bóng dáng gầy nhỏ màu đỏ tươi xông vào trong đám người, không đợi mọi người phản ứng kịp, bóng dáng đỏ tươi đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đụng vỡ Sở Trường Ca cùng Phương Hồng Phi.
"Giáo chủ!" Nam Bắc hộ pháp vội vàng đỡ lấy Sở Trường Ca nguyên khí bị tổn thương nặng nề, Đông Tây hai người chặn phía trước, vẻ mặt cương quyết ‘muốn thương tổn giáo chủ, trừ phi từ dẫm lên thi thể của ta’
Sở Trường Ca không để ý hồi sức, lập tức ngồi xếp bằng, vận công điều tức.
Bỏ dở Hấp Tinh Đại Pháp, Phương Hồng Phi cũng bị thương không phải nhẹ, mặc dù nội lực có tăng lên, nhưng chân khí từ Sở Trường Ca hút được cùng chân khí tự thân hắn bất hòa, hai luồng chân khí ở trong người xuyên loạn, làm cho hắn thống khổ không dứt, cả người thật giống như muốn nổ tung.
Chuyện tốt bị phá hư, Phương Hồng Phi thẹn quá thành giận, cũng không quản bây giờ có thể không thể vận dụng nội lực, bổ tới một chưởng, lại bởi vì đầu đau buốt mà mất chính xác.
"A!" Lục Nhi vừa hét vừa giơ chân, "Giết người là phạm pháp!" Sở Trường Ca dở khóc dở cười, thật đúng là có kỳ chủ phải có kỳ nô, nói tới nói lui cùng một dạng với Mộ Dung Vân Thư." Ngươi đã sợ chết, mới vừa rồi sao còn dám đụng vào?"
"Cái gì đụng vào nha!" Lục Nhi mặt hơi sợ nhảy đến sau lưng Sở Trường Ca trốn, nói: "Ta mới vừa rồi là chạy quá mau, không có dừng chân lại được." Nói xong còn đặc biệt vô tội sờ sờ cái mũi đỏ sưng nhẹ của mình, nói: "Cũng không biết xương của người nào cứng giống như đá vậy, đau chết đi."
Thì ra nàng còn chưa hiểu tình huống! Sở Trường Ca thật không biết nên nói cái gì cho phải rồi, trầm ngâm thật lâu, mới nói: "Ngươi tại sao chạy trốn gấp như vậy?"
“Lúc ta vừa vào thành nghe người ta nói tiểu thư trong thành, cho nên liền hết sức khẩn cấp vội vàng tìm đến tiểu thư. Đúng rồi, tiểu thư đâu?" Lục Nhi đông nhìn tây nhìn.
Lại nhắc đến nàng. Sở Trường Ca thần sắc tối sầm lại, chậm rãi đứng lên, nói: "Nàng không ở nơi này." Nói xong, rồi hướng Phương Hồng Phi nói: "Ngươi mặc dù hút đi của ta hai tầng nội lực, nhưng dù vậy, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, huống chi hai tầng nội lực kia căn bản không phải bây giờ ngươi có thể khống chế, mạnh mẽ dụng công, chỉ chuốc tẩu hỏa nhập ma. Muốn sống, trước khi ta thay đổi chủ ý, cút cho ta!"
Phương Hồng Phi biết rõ Sở Trường Ca nói không ngoa, hận hận trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, phẩy tay áo bỏ đi.
Phương Hồng Phi vừa đi, đám Võ Lâm nhân sĩ khác cũng đều tán loạn như chim như thú. Đan Thiểu Vũ nhìn Bắc hộ pháp do dự chốc lát, chợt móc ra một chai Kim Sang Dược ném cho Bắc hộ pháp, nói: "Cái này mặc dù không trị được nội thương của hắn, nhưng có thể trị ngoại thương." Nói xong, cũng xoay người rời đi.
Bắc hộ pháp tiếp được thuốc, nhìn bóng lưng của Đan Thiểu Vũ, muốn nói cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng không nói. Hắn biết Đan Thiểu Vũ đối với hắn có một phần thấu hiểu cùng luyến tiếc không cần nói, mà hắn cũng thế. Là một người dùng thương, Đan Thiểu Vũ coi như là cao thủ hiếm thấy. Mà làm một tướng quân, Đan Thiểu Vũ có thể không chú ý đến cố kị của thế tục tặng thuốc, có thể thấy được người kia cũng là tính tình sảng khoái. Nhưng, người bạn này, nhất định kết không được.
"Phương Hồng Phi xấu xa thế kia, sao cô gia thả hắn đi thế?" Lục Nhi không hiểu hỏi.
Sở Trường Ca nói: "Bởi vì ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Trên quan đạo hoang vu, một chiếc xe ngựa khiêm tốn cũ rách chậm rãi chạy đi, thỉnh thoảng phát ra tiếng bánh xe lăn va chạm lạch cạch, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Ngoài xe ngựa, có hai phu xe, một cợt nhã, một mặt không chút thay đổi. Hai người này chính là Vương Triều cùng Trương Dụ.
Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư tựa vào vách xe mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Sớm biết vẫn sẽ rơi vào trong tay bọn họ, ban đầu cũng không thiết kế dẫn dụ sự chú ý của Tịnh Biên hầu rồi, dầu gì, còn có quyển sách để xem.
Cùng ngồi ở bên trong xe ngựa, còn có Kim, Ngân Yến Tử, họ lạnh như băng nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư đang mơ màng, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì cứ nói đi." Mộ Dung Vân Thư nhắm hai mắt, nhàn nhạt mở miệng. Bị hai luồng tầm mắt tha thiết chú ý như thế, khó chịu lạ thường.
Kim, Ngân Yến Tử mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau một cái, Ngân Yến Tử mở miệng, "Sở Trường Ca đối với ngươi tuyệt tình như vậy, tại sao ngươi còn lừa gạt Phượng Thành đi giúp hắn?"
"Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không cần phải hỏi tại sao." Mộ Dung Vân Thư nhắm hai mắt chậm rãi nói, giọng của nàng lặng như sóng nước không mang một chút tình cảm. Nhưng Ngân Yến Tử từ trong đó nghe ra được thâm tình như núi như biển, cố định mà sâu không thấy đáy.
Nhưng Ngân Yến Tử không hiểu, không hiểu trên đời tại sao có thể có người như vậy, cho dù đối phương phụ mình, cũng vẫn mang vẻ bình thản, làm chuyện trong lòng mình cho là đúng. "Ngươi thật yêu hắn như vậy? Yêu đến tình nguyện dấn thân mình vào nhà tù, cũng muốn cho hắn mạng sống?"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy chậm rãi mở mắt ra, nói: "Ngươi nghĩ tình yêu quá vĩ đại rồi. Không phải người nào cũng đều vì ai đó mà dâng hiến, cho dù là đem cơ hội sinh tồn để lại cho đối phương, đó cũng là bởi vì một người còn sống sẽ càng thêm thống khổ, mà ta, không muốn thống khổ." Dừng một chút, nàng lại nói: "Huống chi, Phượng Thành không cứu được ta, lưu lại cũng không làm nên chuyện gì, không bằng để cho hắn đi giúp Sở Trường Ca, có thể sống được một người cũng là sống."
"Nếu như Vương Triều cùng Trương Dụ không kịp thời xuất hiện, Phượng Thành có thể cứu ngươi từ tay chúng ta, ngươi còn có thể để cho hắn đi giúp Sở Trường Ca sao?" Ngân Yến Tử hỏi.
"Không biết." Mộ Dung Vân Thư trả lời không chút nghĩ ngợi, trên mặt vẫn như cũ không gió không sóng.
Ngân Yến Tử mặt lộ vẻ bị khi dễ, có chút tức giận nói: "Thật ích kỷ!"
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư chợt cong môi cười một tiếng, nói: "Ta cũng chỉ là thay thế hắn, làm một quyết định ích kỷ mà thôi. Sao ngươi lại tức giận?"
Ngân Yến Tử cau mày, "Ngươi làm sao biết, hắn sẽ quyết định như vậy?"
Mộ Dung Vân Thư cười nói, "Ta biết."
"Luôn có một cái nguyên nhân."
"Nếu như ngươi nhất định truy cứu nguyên nhân, như vậy đi, đại khái là bởi vì, hắn cùng với ta là cùng một loại người mà thôi." Nói đến bốn chữ ‘cùng một loại người’, Mộ Dung Vân Thư đường như đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất vui vẻ, mặt mày cong cong, cười yếu ớt nhẹ nhàng.
Ngân Yến Tử không hiểu vì sao Mộ Dung Vân Thư cao hứng như thế, đổi lại là nàng, bị người bắt đi, nàng chắc chắn sẽ liều chết giẫy dụa cho dù là vật lộn đọ sức không thắng, cũng sẽ không cho kẻ địch sắc mặt tốt để nhìn, chứ đừng nói đến vẻ mặt tươi cười. Thật là một tên quái nhân!
"Ngươi dám giết ta sao?" Mộ Dung Vân Thư dùng là chữ ‘dám’, mà không phải là chữ ‘sẽ’, bởi vì nàng biết rõ, tiểu Lương vương muốn tuyệt đối không phải thi thể của nàng.
Ngân Yến Tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Vương gia mặc dù chưa nói giết ngươi, nhưng cũng sẽ không cho ngươi sống thoải mái! Chờ sau khi đến Thục Trung, xem ngươi còn cười được nữa không!"
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, nói: "Vậy trước phải xem các ngươi có bản lãnh dẫn ta đi Thục Trung hay không."
Ngân Yến Tử cả kinh, mặt lộ vẻ cảnh giác, "Lời này là có ý gì?"
" Ý ngay mặt chữ." Mộ Dung Vân Thư nói.
Vẫn trầm mặc không nói, yên lặng theo dõi biến hóa Kim Yến Tử lúc này đột nhiên rút kiếm chỉ thẳng vào Mộ Dung Vân Thư, lãnh khốc nói: "Nói mau, ngươi lại đang tính toán cái gì!?"
Mộ Dung Vân Thư mặt không đổi sắc, khẽ cười nói: "Ta đang ở ngay dưới mắt các ngươi, có thể giở trò gì."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất!" Kim Yến Tử thu hồi kiếm, không nói thêm gì nữa.
Ngân Yến Tử lại mắt nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Vân Thư không chớp, càng nhìn càng thấy được có kỳ hoặc, " Ngươi có phải lại động tay chân gì hay không?"
Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại: "Ta có thể động tay chân gì?"
"Bộ dáng của ngươi xem ra, giống như rất tự tin chúng ta không đến được Thục Trung."
Mộ Dung Vân Thư chỉ cười mà không nói, từ chối cho ý kiến. Điều này làm cho Ngân Yến Tử càng thêm bất an.
Nghĩ một lát, Ngân Yến Tử nói: "Ngươi đang trông cậy vào Sở Trường Ca tới cứu ngươi sao?"
Mộ Dung Vân Thư còn chưa nói chuyện, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm nồng đậm.
"Hai quả đấm khó địch bốn chân, trải qua một trận đánh hôm nay, Sở Trường Ca cho dù không chết cũng đi nửa cái mạng, tuyệt sẽ không có tinh lực tới cứu ngươi, ngươi bỏ ý niệm này đi!"
"Đã như vậy, các ngươi cần gì phải thúc ngựa không ngừng như vậy? Chẳng lẽ, không phải các ngươi đang sợ Sở Trường Ca đuổi theo sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Tâm đen bị nói trúng, Ngân Yến Tử mặt lộ vẻ bối rối, ngoài miệng lại kiên trì nói: "Sở Trường Ca nói không chừng đã chết."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đã như vậy, ngươi cần gì phải lo lắng? Hắn đã chết, sẽ không còn có người đến cứu ta. Dĩ nhiên, nếu hắn không chết, như vậy nhất định sẽ, không chỉ sẽ đến, hơn nữa còn sẽ mang theo giáo đồ của ma giáo. Ngươi là người trong giang hồ, nên biết thế lực của ma giáo chứ?"
"Ngươi, ngươi hù ta sao! Ngân Yến Tử ta không phải là người dễ bị hù dọa!"
Mộ Dung Vân Thư không hề tranh chấp cùng với nàng nữa, hai mắt nhắm lại giả vờ ngủ say. Qua thật lâu sau, Ngân Yến Tử bỗng nhiên giống như nghe nàng nói một câu, "Nếu như ta là ngươi, sẽ phái người trở về xác nhận thử xem Sở Trường Ca chết hay sống, đỡ công ăn ngủ không yên."
Ngân Yến Tử cau mày, cảm thấy Mộ Dung Vân Thư nói có lý, nhưng nghĩ lại, thầm nghĩ: "Đây nhất định là ý định của nàng ta. Nàng ta biết rõ ta đối với nàng ta từng câu từng lời đều có phòng bị, cho nên cố ý nói ra lời như vậy. Muốn để cho ta đi xác nhận Sở Trường Ca chết hay sống, muốn cho ta bởi vì cố kỵ âm mưu đùa bỡn của nàng ta mà không đi, như vậy nàng ta có thể tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí rồi. Hừ! May nhờ ta thông minh, khám phá quỷ kế của nàng ta. Nàng ta càng không muốn ta đi, ta liền càng phải đi. Chỉ cần xác nhận Sở Trường Ca đã chết, sẽ không sợ nàng ta giở trò gì nữa rồi!"
Nghĩ đến đây, Ngân Yến Tử nói với Kim Yến Tử: "Các ngươi áp nàng lên đường, dọc đường lưu lại ký hiệu, ta trở về Tịnh Biên thành dò xét xong hư thật, sau đó lại tới cùng các ngươi hội hợp."
Kim Yến Tử đang có ý đó, "Ta cùng đi với ngươi."
Ngân Yến Tử nói: "Không được, giao người cho hai phế vật bọn hắn, ta không yên lòng."
"Này, Yến Tử chết tiệt, ngươi nói ai là phế vật?" Vương Triều ở bên ngoài bất mãn kêu to.
Không có ai chú ý tới, khi Ngân Yến Tử nhảy xuống xe ngựa, trong một chớp mắt cái kia, khóe miệng của Mộ Dung Vân Thư lặng lẽ giương lên một nụ cười nhạt, người quen thuộc với nàng hẳn sẽ biết, đó là nụ cười sau khi gian kế được như ý.
*
Sở Trường Ca dọc theo con đường nhỏ phía sau Tiền trang vẫn đuổi theo đến ngoài thành mười dặm, cũng không hề phát hiện tung tích của Mộ Dung Vân Thư, cuối cùng mặt mày tối tăm trở lại khách điếm, bàn bạc kỹ hơn.
So với vị trí của Mộ Dung Vân Thư, Phượng Thành quan tâm một chuyện khác hơn, "Ngươi nói Tích Nguyệt còn sống, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Sở Trường Ca thật sự vô tâm giải thích quá nhiều, mệt mỏi nói: "Ta đã phái người đón nàng trở về Hắc Phong Sơn rồi, ngươi đi tìm nàng là được. Những chuyện khác, ngươi hỏi nàng."
Phượng Thành mặc dù trong lòng có trăm ngàn mối nghi vấn, nhưng là rất rõ ràng, lấy trạng thái bây giờ của Sở Trường Ca, cho dù có người cầm đao gác trên cổ của hắn, hắn cũng sẽ không suy nghĩ chuyện gì ngoài chuyện của Mộ Dung Vân Thư.
"Thuốc giải của Đoạt hồn đan tìm được chưa?"
Nhắc tới chuyện này, vốn là cúi đầu ngồi ở trên ghế Sở Trường Ca chợt ngẩng đầu lên, nói: "Hồ Bá Cách nói, lấy lượng thuốc trong cơ thể nàng đến xem, dược hiệu của đoạt hồn đan nhiều nhất ẩn (ý là ẩn trong người chưa bộc phát) bảy tháng, hiện tại cách kỳ hạn chót chỉ có một tháng thôi......" Hắn chợt dừng lại, sau đó lời nói lại chuyển hướng, lạnh lùng nói: "Đông Nam Tây Bắc, các ngươi lập tức đi tìm bốn loại đồ vật ‘Tê Ngưu giác’, ‘máu Kỳ Lân ’, ‘Mực cốt ’ cùng ‘Linh Chi mộc’."
"Dạ!" Tứ Đại Hộ Pháp trong lòng biết bốn món đồ cần này có liên quan đến việc giải độc Đoạt hồn đan trong cơ thể của Mộ Dung Vân Thư, chốc lát cũng không dám chậm trễ, lĩnh mệnh rời đi.
Tứ Đại Hộ Pháp mới vừa đi, một Hắc y nhân đội nón rộng vành vào đến báo cáo, "Giáo chủ, có người ở bên trong thành hỏi thăm tin tức của ngài."
Sở Trường Ca nghe vậy tròng mắt đen lạnh lẽo, ở vào thời điểm này hỏi thăm tin tức của hắn, không phải muốn giết hắn, chính là sợ hắn còn chưa chết. Hắn có khuynh hướng vế sau hơn, bởi vì, giang hồ hiện tại người muốn giết hắn không ít, người dám trắng trợn hỏi thăm tin tức của hắn lại không có mấy ai.
"Của môn phái nào?" Sở Trường Ca hỏi.
"Không môn không phái, chỉ là nhìn nàng ta vóc người trẻ tuổi mặt mũi già yếu, rất giống Ngân Kiếm Ngân Yến Tử trong ‘ Kim Ngân Kiếm Yến Song Phi ’."
Kim Ngân kiếm Yến Song phi, võ công thường thường, lại bởi vì muội muội dung mạo như thiên tiên, tỷ tỷ tuổi già sức yếu mà nổi tiếng giang hồ. Sở Trường Ca mặc dù đối với vô danh tiểu tốt cũng không để ý, nhưng, khéo chính là, mấy tháng trước hắn đã gặp qua họ —— ở Thục Trung.
Phút chốc, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Sở Trường Ca lại hiện lên đoàn sát khí lẫm liệt, nhưng gương mặt tuấn mỹ lại nơ một nụ cười, làm người ta cảm thấy xương cốt lông măng dựng thẳng.