NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 97

“ Hoàng… hoàng thượng.” Y bình cả người run lên, nghĩ hoàng đế tức giận là vì mình ném đồ làm bẩn y phục hắn mới cố gắng phát ra tiếng: “ Y.. Y Bình thật… không cố ý.”

Kỳ Nguyên đôi mắt sắc lạnh nhìn kẻ trước mặt, hắn lạnh giọng ra lệnh: “ Vệ Quân, đưa hoàng hậu về Thái Dương điện nghỉ ngơi.”

“ Tuân lệnh hoàng thượng.” Vệ Quân từ dưới đất đứng dậy, hắn cúi người trước mặt Linh Phi, hai tay đấu trước mặt mới nói: “ Hoàng hậu, xin để thần hộ tống người trở về nghỉ ngơi trước.”

Linh Phi nhìn thiếu niên kia gương mặt xinh đẹp đáng yêu hiện giờ lại tái trắng cùng sợ hãi, vùng vẫy tay chân muốn trốn khỏi bàn tay đang siết chặt lấy cổ mình. Y dù rất khó chịu vừa rồi người kia kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng muốn thay y xin tha một tiếng: “ Hoàng thượng…”

“ Hoàng hậu.” Vệ Quân biết Linh Phi sau đó sẽ nói gì mới vội lên tiếng khuyên nhủ: “ Hiện giờ người thay kẻ khác cầu xin, chỉ sợ càng khiến hoàng thượng thêm tức giận mà thôi.”

Linh Phi nghe hắn nói cũng không thể phản bác, suy nghĩ kỹ lại thì Kỳ Nguyên tức giận là vì y chút nữa đã bị thương. Bây giờ y lại đi thay đối phương xin tội sẽ khiến hắn càng tức giận. Hơn nữa nghe thiếu niên kia vừa rồi có thể tự tin nói mình trở thành hoàng hậu, Linh Phi không tin vô cớ hắn lại có gan lớn như vậy.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại khó chịu. Linh Phi cho rằng Kỳ Nguyên nếu đã ưu ái thiếu niên kia, vậy chắc cũng sẽ chẳng nỡ xuống tay. Kết luận như vậy Linh Phi mới im lặng nhìn lướt qua gương mặt lạnh băng của hoàng đế, y sau đó gật đầu nói với Vệ Quân: “ Đi thôi.”

Y Bình lúc này trong lòng càng thêm sợ hãi, y đôi mắt nhìn theo bóng lưng Linh Phi rời đi, giọng nói trở nên run rẩy: “ Hoàng hậu… tên đó thế nhưng chính là a…”

Nhìn thấy Y bình mặt đã không còn chút máu, An Xuân hoảng sợ dập đầu cầu xin: “ Hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng cho chủ tử của nô tỳ. Chủ tử cũng là vì muốn tự tay hầm canh mang đến cho người, nhưng không ngờ hoàng hậu lại.”

“ Câm miệng.” Kỳ Nguyên quát tiếng liền thấy cung nữ kia hai mắt trợn trắng ngã lăn ra đất, hắn một chân đá Y Bình làm cả người bị hất đến một khoản xa. Nhìn chủ tớ hai người thê thảm nằm trên đất không động mà lạnh giọng: “ Không biết sống chết.”

“ Hoàng thượng… khụ…” Y Bình đau đớn ôm lấy bụng mình, hắn biết bản thân ngu ngốc làm chuyện hấp tấp. Vì muốn làm hoàng đế bớt giận mà ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ ửng ướt lệ mà nghẹn ngào nói: “ Y Bình… Y Bình thật sự không biết người đó chính là hoàng hậu. Ta thật sự không cố ý, hoàng thượng… ta…”

Không thấy hoàng đế nói gì, Y Bình không có sức đứng lên mà chỉ có thể trên nền đất kéo thân người đến dưới chân hắn. Tay bám lấy một góc y phục của Kỳ Nguyên, Y Bình bộ dạng vô cùng đáng thương cũng khiến người đau lòng luyến tiếc: “ Ta chỉ là nóng giận nhất thời… hức… hoàng hậu cũng không có bị thương. Xin người… không phải hoàng thượng luôn tha thứ cho Y Bình sao? Hoàng thượng…”

Kỳ Nguyên khóe môi khẽ nhếch lên, hắn cúi người ngồi xuống, hai ngón tay bắt lấy cái cằm thon gọn của Y Bình. Trong mắt hắn thế nhưng một chút tiếc thương cũng không có, chỉ cho đối phương cảm thấy tựa như mình vừa bị ngàn lưỡi đao sắc bén cứa trên da thịt: “ Nếu y thật sự bị thương, cái miệng dơ bẩn này của ngươi vốn đã không thể thốt ra được một lời nào nữa.”

“ Hoàng…” Y Bình trợn lớn hai mắt, cơn đau trong bụng cuồn cuộn nổi lên như muốn nổ tung. Hắn co quắp người ôm lấy bụng mình, một mùi tanh nồng trong cổ họng trào ra ngoài.

An Xuân bên cạnh nhìn thấy liền hoảng sợ đến mức muốn hét toán lên, thế nhưng trong miệng chỉ phát ra mấy tiếng “ aa aa” kinh hãi, sau đó vì nhìn thấy Y Binh chật vật đau đớn đang tự đập đầu mình xuống nền đất, cả mùi máu tanh đến ghê tởm khiến cô không chịu nổi mà ngất đi.

Y Bình lúc này vì quá mức đau đớn mà bắt đầu tự đập đầu mình lại cầu xin: “ Hoàng thượng, tha cho ta… Y Bình chỉ là vì muốn lấy lòng người, cầu xin người… tha cho ta.”

“ Lấy lòng?” Hoàng đế gương mặt anh tuấn lại lạnh lùng đến lòng người cảm thấy giá lạnh, hắn cười nửa môi khinh thường nói: “ Hoàng tử Cương Luân quốc nổi danh với nhan sắc mỹ lệ lại thích lấy lòng nam nhân như vậy sao? Trẫm thành toàn cho ngươi.”

“ Hoàng…”

Kỳ Nguyên mắt thấy tay đối phương lại với tới mình, không muốn làm bẩn y phục hắn liền lui ra sau vài bước, như tránh đi một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn mà lớn tiếng gọi: “ Người đâu.”

Vệ binh tuần tra liên tục xung quanh nghe thấy liền chạy vội đến, cả đám người giật mình vì cảnh tượng trước mắt nhưng cũng lập tức quỳ xuống chờ mệnh lệnh: “ Hoàng thượng vạn an.”

“ Đệ nhất dung mạo hoàng tử một nước chắc là rất nhiều người muốn đi.” Đôi mắt liếc nhìn kẻ đang nằm trên đất mà lạnh giọng: “ Đưa hắn đến Hồng Liêm viện, không ngoài trừ ai, bất cứ kẻ nào muốn đều có thể thử qua.”

Y Bình vừa nghe liền có thể đoán ra Hồng Liêm viện kia là địa phương nào, y cảm thấy lạnh sống lưng, đầu óc cũng sắp phát điên rồi: “ Không… không được…”

Hoàng đề trước khi bỏ đi còn lạnh nhạt ra lệnh: “ Canh chừng thật kỹ, tuyệt đối không được để người tự sát.”

Cả đám lính đều vì lời nói lạnh lùng và cách làm tàn độc của hoàng đế mà phải rùng mình, họ nuốt nước bọt tự hỏi thật ra vị hoàng tử con tin này đã làm gì mới khiến hoàng đế có thể ra tay tuyệt tình như vậy, khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong.

- -------------------------------------------------------------

Thái Dương điện rộng lớn lúc này chỉ có một mình Linh Phi ngồi trên long sàng tự mình khó chịu, tuy rằng vừa rồi nhìn thấy hoàng đế tức giận vì mình, nhưng rõ ràng hắn trong lúc y không ở lại có thể vui vẻ với người khác.

Cứ nghĩ đến thiếu niên gương mặt non trẻ xinh đẹp kia, lại nhớ đến lời kiêu ngạo của hắn mà tức giận: “ Hoàng thượng… chắc là vẫn đang ở cùng với người đó đi.”

“ Còn dám nói chỉ cần duy nhất một mình ta, người là kẻ nói dối.” Hai mắt có cảm giác cay cay, Linh Phi tức giận túm lấy cái gối của Kỳ Nguyên ném xuống cuối giường.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khó chịu của Linh Phi, cảm giác không tốt của hắn cũng bị xua đi không ít. Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Phi nhi là đang mắng ta sao?”

Linh Phi giật mình nhìn lại, không biết hắn đi vào từ lúc nào. Thế nhưng cảm giác vẫn vô cùng khó chịu, y như vậy liên xoay mặt đi đưa lưng về phía hắn tỏ vẻ giận dỗi.

Kỳ Nguyên nhìn vật nhỏ như vậy chẳng khác nào thỏ trắng xoay mông về phía mình, hắn mỉm cười nhẹ rồi mới đi lại ngồi xuống bên cạnh y mà dịu giọng: “ Làm sao vậy, có phải vừa rồi đã bị thương hay không?”

“ Không có.” Linh Phi tùy tiện trả lời cũng không chịu nhìn mặt hoàng đế.

Kỳ Nguyên thật lòng lo lắng y có bị bỏng, hắn kéo vật nhỏ lại muốn nhìn thật kỹ: “ Không được, để ta xem xem.”

“ Không muốn.”

“ Phi nhi, đừng bướng.” Kỳ Nguyên dùng sức hơn kéo người xoay lại, hắn bất ngờ nhìn thấy gương mặt nhỏ của y lại ướt nước mắt, cùng với bụi bẩn trên mặt lấm lem đến mức không thích hợp: “ Phi nhi.”

Linh Phi đúng là kiềm nén không nổi, y bên ngoài lâu như vậy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến phải trở về thật nhanh. Thế nhưng về đến lại nghe nói hắn có người khác, nói y không uất ức chính là nói dối: “ Người cứ mặc kệ ta.”

“ Đừng khóc, ngươi khó chịu ở đâu?” Kỳ Nguyên thấy nước mắt của bảo bối liền đau lòng, hắn dùng tay lau nước mắt trên mặt y: “ Mau nói cho ta.”

“ Đã nói người cứ mặt kệ ta, đi tìm người khác mà quan tâm đi.” Linh Phi tức khó chịu đẩy ra tay của Kỳ Nguyên.

Bây giờ thì thật không muốn nhịn nữa, Kỳ Nguyên rõ ràng không biết y giận mình cái gì mới nhíu mày: “ Ngươi thật ra làm sao? Bỏ đi lâu như vậy vừa mới trở về đã tỏ ra lạnh nhạt, người nên tức giận phải là ta.”

“ Cái gì mà bỏ đi lâu, ta cho dù mấy tháng nữa chưa trở về cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Linh Phi lớn tiếng: “ Người lúc ta đi vắng còn có thể mang tiểu tam đến, như vậy còn muốn không cho ta tức giận, không cho ta lạnh nhạt?”

“ Tiểu tam?” Kỳ Nguyên ngạc nhiên một chút rồi chân mày cũng giãn ra, hắn mỉm cười đưa tay ôm lấy vật nhỏ vào lòng rồi khẽ giọng: “ Hoàng hậu của ta hóa ra là đang ghen sao?”

Rất lâu mới lại được cảm nhận lại hơi ấm quen thuộc, Linh Phi ngây ra một chút sau đó liền nhớ lại mình vẫn còn giận. Y vùng vẫy muốn đẩy hắn ra: “ Người buông ra đi, đi tìm phi tần của người mà ôm.”

“ Đừng nháo.” Sức của vật nhỏ không bao lớn, đối với cái ôm của hắn chẳng chút xê dịch gì. Kỳ Nguyên dịu dàng hôn nhẹ lên môi y: “ Hậu cung của trẫm ngoài hoàng hậu là ngươi thì còn ai khác sao? Không tìm ngươi ôm thì trẫm phải tìm ai?”

“ Hoàng tử gì đó không phải?”

“ Không phải.” Kỳ Nguyên bình tĩnh nói: “ Những lời đó ngươi từ đâu nghe được, chuyện như vậy cũng có thể tin?”

Linh Phi nhìn hắn lại hoài nghi nói: “ Thật sự không phải?”

Kỳ Nguyên thở ra một tiếng: “ Phi nhi, lời của ta không đáng tin đến vậy?”

“ Vậy…” Linh Phi suy nghĩ lại ngoan cố nói: “ Vậy tại sao hắn lại được tự do đi lại trong cung, hơn nữa… hơn nữa đêm khuya như vậy còn mất công mang canh nóng đến cho người?”

“ Hắn là hoàng tử Cương Luân quốc, vì muốn chứng tỏ thành ý quy phục Ân Ly ta mới dâng đến làm chất tử xem như cống phẩm.” Kỳ Nguyên lại nói: “ Ta để hắn lại chẳng qua muốn quản lý tên nhóc Vân Tịnh kia một chút, như vậy cũng khiến y chịu chút thiệt thòi.”

Linh Phi nghĩ đến tình tình kiêu ngạo của chất tử kia, lại đoán lục hoàng tử mà đụng phải hắn lại được hoàng đế tiếp tay thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt. Y ngước nhìn Kỳ Nguyên, chân mày khẽ động: “ Hoàng thượng đợi ta đi rồi thì dạy dỗ lục hoàng tử?”

“ Còn không phải vì ngươi lúc nào cũng ở phía sau làm chỗ dựa, mới khiến y càng vô pháp vô thiên? Thế nhưng còn dám chạy đến nháo một trận lớn ở tướng quân phủ, không dạy dỗ liền không được.”

Kỳ Nguyên xem vật nhỏ cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im trong lòng mình, hắn cuối người áp môi mình lên môi của y. Đã hơn ba tháng mới lại được ôm người trong lòng, hắn thật tham lam muốn lập tức ăn sạch.

Linh Phi dù cũng rất nhớ nhung hơi ấm của Kỳ Nguyên, y thế nhưng mấy ngày vì vội trở về mà chưa tắm, trên người không phải mồ hôi thì là bụi bẩn, vì vậy mới từ chối đẩy hắn ra: “ Chờ đã… Phi nhi… Phi nhi còn chưa tắm rửa.”

“ Không sao.” Hơi thở thật nóng phả lên cổ Linh Phi, Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Ta không để ý.”

Cả người cảm thấy nhột nhạt nhưng vẫn nhất quyết từ chối, Linh Phi lớn tiếng: “ Đã nói không được, không chỉ chưa tắm mà Phi nhi cũng rất mệt nữa.”

“ Hừ.” Không dễ chịu gì kiềm lại lửa nóng của mình, hoàng đế rời đi chiếc cổ thon nhỏ của y mới nói: “ Được rồi, hôm nay để ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Linh Phi đỏ mặt chỉnh lại cổ áo mình vừa rồi bị hắn kéo lệch, y sau đó mới bắt đầu cảm thấy vừa rồi mình giận dỗi còn làm ra mấy hành động xua đuổi mới cúi đầu nhỏ giọng: “ Hoàng thượng… xin lỗi, là ta hiểu lầm người.”

“ Phi nhi.” Nâng lên đầu của Linh Phi, hắn ngón cái lau đi một vết bẩn trên mặt y: “ Ngươi là hoàng hậu cường đại Ân Ly quốc ta, không thể xin lỗi, cũng không được cúi đầu.”

Linh Phi mỉm cười nói: “ Cho dù là trước hoàng thượng người sao?”

Hoàng đế nghiêm túc trầm giọng: “ Ngay cả ta cũng không được.”