NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 92

Hơi thở nóng hổi phả lên cổ Linh Phi, Kỳ Nguyên nghiêng đầu liếm dài trên chiếc cổ non mềm sau đó mút nhẹ lấy.

“ ân…” Run lên một chút sau đó siết chặt hai bên vai Kỳ Nguyên, Linh Phi vừa xấu hổ lại vừa mong chờ những cái đụng chạm của hắn trên cơ thể mình. Cảm giác như vậy so với mỗi lần trước kia bị hắn ôm hôn đều không giống, có gì đó thôi thúc khiến y muốn được Kỳ Nguyên vuốt ve càng nhiều hơn.

Khóe môi nhếch lên vì những hành động trong vô thức của Linh Phi, vật nhỏ này là từ trong tay hắn nuôi lớn, cơ thể đã tự nhiên thích nghi với những đụng chạm yêu thương của hắn.

“ Ừm… hoàng… hoàng thượng.”

Đôi môi cắn mút từ cổ dần di chuyển xuống, đầu lưỡi nóng bỏng liếm dọc theo xương quai xanh của y rồi cắn nhẹ trên đó. Nghe thấy tiếng rên khẽ của Linh Phi cũng khiến hắn trở nên nôn nóng hơn, Kỳ Nguyên nhanh chóng cởi đi y phục trên người mình.

Linh Phi vừa thấy hắn cởi bỏ đai lưng thì đã xấu hổ nghiêng mặt đi không dám nhìn tiếp, sau đó lại cảm nhận thấy sức nặng đè xuống cơ thể mình. Không còn tầng y phục ngăn cách, Linh Phi có thể cảm nhận thật rõ ràng tiếp xúc da thịt với đối phương.

“ A…” Đầu ngực chưa từng có người khác chạm qua, đột nhiên lại bị cảm giác ấm nóng ướt át bao phủ khiến Linh Phi không kiềm chế được kêu lên tiếng. Y có chút hoảng sợ ngọ nguậy cơ thể muốn tránh đi.

Đương nhiên không để cho vật nhỏ có cơ hội tránh được, cơ thể y hoàn toàn bị Kỳ Nguyên kẹp chặt. Miệng đang ngậm lấy đầu ngực của y lại mút vào mạnh hơn, ngay lúc đó hắn liền có thể nhận ra Linh Phi bị kích thích đến thân thể cũng nhũn ra.

“ A…. đau… ư…” Bị hắn cắn mút đến đau rát lại ngứa ngáy, Linh Phi không ngăn được mình phát ra mấy tiếng rên rỉ mất mặt. Y xấu hổ như vậy liền cắn lấy vành môi dưới của mình: “ ừm…”

“ Phi nhi.” Ngước đầu nhìn thấy đôi mắt có chút đỏ của vật nhỏ, lại thương tiếc không muốn y tự làm bản thân bị thương. Kỳ Nguyên rời đi bờ ngực đang run rẩy của y, đưa tay muốn Linh Phi nhả ra môi của mình: “ Ngoan nào, mau buông ra.”

“ Ư…” Linh Phi mơ hồ nhìn Kỳ Nguyên, dù nghe rõ hắn đang nói gì nhưng vẫn nhất quyết cắn chặt môi. Y sợ chỉ khi mình vừa buông ra thì lại không thể kiềm chế phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, chỉ là cánh môi đang cắn chặt của y lại bị hắn thương tiếc liếm qua.

Linh Phi có thể cảm nhận được sự ôn nhu và dịu dàng từ cái hôn nhẹ của hắn, vô thức hé miệng muốn gọi tên thì môi nhỏ lập tức đã bị cuốn lấy: “ Hoàng… ừm…”

Thô bạo chiếm đoạt bên trong khoang miệng Linh Phi, Kỳ Nguyên dẫn dắt y hơi vươn đầu lưỡi liền ngậm lấy cắn mút. Linh Phi chìm đắm trong cái hôn của hắn mà đầu óc cũng trở nên mụ mị, không còn sức phản kháng.

Chờ khi vật nhỏ hoàn toàn bị hắn làm cho mơ hồ, cơ thể bị kích thích đã có phản ứng. Kỳ Nguyên vẫn không rời khỏi môi y, tay bắt đầu di chuyển xuống bên dưới.

“ Ư…” Phân thân đã có phản ứng của mình bị bàn tay to lớn của Kỳ Nguyên bất chợt nắm lấy, y không tự chủ khẽ kêu trong cổ họng. Đầu lưỡi lại bị hắn dây dưa phát ra những tiếng mút nước kích thích bên tai.

Dù là khi y vẫn còn là Thường Hy cũng chưa từng phải đối phó với loại chuyện như vậy, Linh Phi không còn bất cứ sức lực nào để phản kháng lại. Cả suy nghĩ và cơ thể đều thuận theo mỗi hành động của kẻ phía trên người mình, từ từ đắm chìm trong ham muốn dục vọng của cả hai.

Tay bao phủ phân thân của Linh Phi không ngừng chuyển động lên xuống, đến khi nhận ra cơ thể y phát run, vật nóng trong tay hắn cũng được phóng thích. Kỳ Nguyên lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi đã bị mình dày vò đến sưng đỏ, nơi đầu lưỡi hai người khi tách ra kéo theo một sợi dài chỉ bạc, ướt át hòa vào nhau rơi xuống kéo dài từ khóe môi đến cằm Linh Phi

Cẩn thận ngắm nhìn đôi mắt mơ hồ của y, gương mặt xinh đẹp tựa tinh linh không có tì vết. Từ cổ đến bờ ngực đang phập phồng lên xuống của y, làn da trắng nõn lưu lại chằng chịt những dấu ngân hồng do hắn để lại, tựa như những cánh hoa đào rơi trên nền tuyết trắng. Vô cùng xinh đẹp, lại vô cùng câu dẫn kẻ khác.

Hắn trong lòng lại đột nhiên nổi lên một tia tà ác, muốn đem y tàn phá từng chút từng chút một, khiến cơ thể này lưu lại tất cả những dấu ấn duy nhất mà mình để lại. Muốn mang cả thiên hạ này đại sát để không còn bất cứ ai có thể nhìn thấy y, duy nhất chỉ còn lại hai người tồn tại mà thôi.

“ Phi nhi.” Gọi một tiếng với giọng nói chứa đầy sự khao khát, nỗi khao khát mãnh liệt đến mức chỉ hận không thể mang y toàn bộ nuốt vào vào trong bụng mình.

“ Ư…”

Đặt tay dày vò đầu ngực còn ẩn hiện vết cắn của mình, tai lại nghe thấy một tiếng rên khẽ của y. Kỳ Nguyên nuốt xuống một chút nước bọt để làm giảm đi cảm giác khô khốc nơi cổ họng, từ từ trượt trên làn da mịn màng, bàn tay hắn tưởng như còn có thể ôm hết được cái bụng bằng phẳng của Linh Phi.

“ Để đợi được ngày hôm nay, ta đã đợi hết những mười tám năm đi.”

Không còn nghe rõ được lời mà Kỳ Nguyên đang nói, Linh Phi mơ màng chỉ cảm giác được hai chân mình bị tách ra, sau đó là một thứ mang theo chút ướt lạnh chui vào trong cơ thể mình: “ A…”

“ Hoàng… hoàng thượng…” Linh Phi giật mình hoảng hốt, toàn bộ cảm giác được thỏa mãn sau khi phóng thích đều bay biến. Y mở to đôi mắt có vẻ hoảng sợ của mình nhìn hắn, môi nhỏ cũng run run phát ra tiếng: “ Ngón tay… ư…”

Cơ thể chèn vào giữa không cho y khép lại hai chân, Kỳ Nguyên dùng ngón tay đã được phủ ngọc cao chậm rãi đi vào mật động bên dưới Linh Phi. Hắn một tay lại nhẹ xoa trên mặt y, giọng nói dịu dàng quan tâm: “ Phi nhi, đừng sợ. Không sao đâu.”

“ Ư… thật kỳ lạ… rất khó chịu.” Hai mắt ửng đỏ bắt đầu xuất hiện hơi nước che phủ, nơi đó như vậy thật sự rất kỳ quái.

Kỳ Nguyên chồm người đến hôn lên mắt y, hắn mỉm cười an ủi. Cho dù bản thân đang vô cùng khó chịu vì dục vọng không ngừng dâng lên, thế nhưng hắn vẫn không muốn làm vật nhỏ của mình hoảng sợ: “ Không có việc gì, chờ khi ngươi quen rồi mới có thể tiếp nhận ta vào trong.”

“ Vào… vào?” Linh Phi mặt lại phát nóng, chỉ mới là ngón tay đã khiến y cảm thấy kỳ lạ như vậy, xấu hổ như vậy. Nếu thật sự phải tiếp nhận Kỳ Nguyên, nơi đó… liệu có bị rách ra hay không?

“ A.” Lúc y còn đang suy nghĩ thì bên dưới lại bị Kỳ Nguyên cho vào thêm một ngón tay, Linh Phi hoàn toàn ngã người trờ lại trên giường. Đầu y hơi ngước, ngực phập phồng lên xuống đến lợi hại.

Kỳ Nguyên mặt lại vùi vào bên cổ y, hắn cảm thấy mình không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Cho dù đã quyết không thể làm Linh Phi sợ hãi, nhưng giọng nói lại tựa như đang khẩn cầu đối phương: “ Phi nhi, ta không chịu được. Muốn ngươi, rất muốn ngươi.”

“ Hoàng thượng?”

Kỳ Nguyên giọng nói khàn đặc bên tai y: “ Phi nhi, tiếp nhận ta. Được không?”

“ Ta…” Nghe như lời cầu xin bên tai mình, Linh Phi ngượng đến không thể mở lời được. Y chỉ có thể vòng hai tay ôm lấy cổ Kỳ Nguyên, cố gắng thả lỏng cơ thể, điều chỉnh tâm trạng mình ổn định hơn.

Kỳ Nguyên cũng có thể cảm nhận được cơ thể y thả lỏng hơn rất nhiều, ngón tay trừu sáp bên trong hậu huyệt cũng vì vậy mà dễ dàng khuếch trương lối vào. Kiên nhẫn chờ khi vật nhỏ có thể thích nghi với hai ngón tay của mình, bên dưới nhờ vào ngọc cao mà ẩm ướt cũng mềm hơn.

Vẫn để Linh Phi vòng tay ôm trên cổ mình, Kỳ Nguyên rút ra hai ngón tay giúp y mở rộng hậu huyệt. Mang phân thân của mình đặt trước cửa động, Kỳ Nguyên thật chậm kiên nhẫn đẩy hông đi vào. Nếp nhăn bên ngoài căng ra rồi từ từ nuốt lấy dục vọng đã phát đau của hắn, cảm giác thoải mái đến cổ họng mức “ hừ” nhẹ một tiếng.

“ A…” Không ngờ tới thứ đó còn to lớn hơn cả mình tưởng tượng, Linh Phi hoàng sợ siết chặt hai tay ôm lấy cổ Kỳ Nguyên. Nước vẫn chực chờ trong hốc mắt vì đau mà trào ra khóe mi, y thở gấp liên tục lắc đầu: “ Không được… đau lắm… không vào được đâu… hức…”

“ Ừm…” Chỉ mới đi vào được một nửa lại bị kẹp chặt đến không thể tiến lùi, Kỳ Nguyên hơi nhíu mày một chút rồi tạm thời ngừng lại. Hắn nhẫn nại liếm đi nước mắt chảy dài bên gò má Linh Phi, nhẹ giọng an ủi: “ Không sao, thả lỏng một chút, quen rồi sẽ không thấy đau nữa.”

“ Hức…”

“ Phi nhi ngoan, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, tin ta.”

“ Hức… ân…!” Nhìn thấy vẻ nhẫn nại an ủi mình của Kỳ Nguyên, Linh Phi biết hắn cũng thật khó chịu mà vẫn quan tâm đến mình hơn cả mới vừa khóc vừa gật đầu.

Y hít sâu một hơi lại cố thả lỏng thêm một lần, cảm nhận rất rõ ràng cảm giác thô nóng như lửa bên dưới lại từ từ đẩy vào bên trong cơ thể mình.

Lần này vật nhỏ đã có thể tiếp nhận được hắn hoàn toàn, Kỳ Nguyên thế nhưng vẫn vô cùng cẩn thận cùng chậm rãi để không khiến y phải chịu đau. Chờ khi Linh Phi đã thích nghi được với kích cỡ của mình, hắn lúc này mới bắt đầu chuyển động hông.

“ Ừm… ah…” Vì vật thô to trong cơ thể mình không báo trước mà rút ra, Linh Phi khẽ kêu lên thật nhỏ cũng vặn vẹo thân thể. Miệng nhỏ bên dưới thế nhưng còn lưu luyến cảm giác Kỳ Nguyên để lại, không tự chủ khít chặt không muốn để hắn rời đi.

Kỳ Nguyên vô cùng cẩn thận và chậm rãi, khiến cái đau của Linh Phi cũng chỉ đọng lại ở một khắc lúc hắn vừa mới đi vào. Y đôi mắt ướt át nhìn hắn với vẻ mơ hồ không rõ, cảm giác trương trương vừa được rút ra, không ngờ vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đã một đường đỉnh vào sâu bên trong mình.

“ Ah…” Linh Phi kêu lớn một tiếng chói tai, không còn thấy đâu mà trái lại cơ thể đều như muốn phát run vì cảm giác kỳ lạ chạy dọc theo cơ thể. Linh Phi nức nở thành tiếng: “ Hoàng thượng… ta cảm thấy rất lạ ah…”

“ Phi nhi.” Nghe tiếng rên rỉ thổn thức bên tai, Kỳ Nguyên khó lòng có thể tiếp tục dịu dàng nhẫn nại như vừa rồi. Dục vọng được nội bích ấm áp ôm chặt lấy, cảm giác như được và không được thỏa mãn quẫn quanh khiến hắn càng thêm nôn nóng khó chịu.

Ôm chặt vật nhỏ trong tay sợ như y biến mất, hông bắt đầu đưa đẩy ra vào nhanh hơn. Cơ thể va chạm theo mỗi lần di chuyển sẽ phát ra tiếng “ bạch bạch ”, cùng những âm thanh *** mỹ nơi cả hai kết nối với nhau vang vọng cả một gian phòng lớn.