Linh Phi trở về Thái Dương điện đã cảm thấy mi mắt mở không lên, y thế nhưng vẫn bị Sa Lan lôi kéo yêu cầu đi tắm rửa, dùng một chút đồ ăn rồi mới được đi ngủ.
Một giấc này có thể vì đường xa cơ hồ mệt mỏi mà ngủ say đến tận sáng hôm sau, lúc tỉnh lại thì chăn đệm bên cạnh vẫn lạnh tanh chưa từng có người nằm qua.
Linh Phi dụi mắt, nhìn khắp tẩm phòng một lần mới nhỏ tiếng gọi: “ Sa Lan.”
“ Thế tử?” Sa Lan sớm đã chờ hầu bên ngoài, nghe tiếng Linh Phi liền đi vào trong, cô đưa tay buộc lại bốn góc màn lụa quan tâm hỏi: “ Ngươi ngủ ngon chứ ạ?”
“ Ừ.” Linh Phi mỉm cười đáp lời cô rồi mới nói: “ Bây giờ là lúc nào, hoàng thượng không trở về sao?”
“ Trời chỉ vừa mới sáng thôi ạ, hoàng thượng hiện vẫn còn ở ngự thư phòng. Vì công việc cần xử lý còn rất nhiều nên vẫn còn chưa đi nghỉ.”
Sa Lan trả lời câu hỏi của Linh Phi, xong nàng còn nói thêm: “ Nhưng nửa đêm hôm qua hoàng thượng có trở về một lần, nhìn thấy thế tử đang ngủ rất say nên ra lệnh cho chúng nô tỳ không được làm phiền.”
“ Vì không muốn ảnh hưởng đến thế tử nghỉ ngơi, vừa rồi hoàng thượng cũng yêu cầu thái giám cung nữ mang triều phục đến ngự thư phòng, một lát có thể trực tiếp thượng triều.”
“ Vậy sao?” Linh Phi suy nghĩ hắn chắc rằng có rất nhiều việc cần xử lý trong thời gian không có mặt ở Ân Ly quốc, y cũng không thể giúp đỡ được gì nên chỉ đành đợi Kỳ Nguyên xử lý xong chính vụ, sau đó trở về sẽ khuyên người nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sa Lan mang nước cho Linh Phi xúc miệng rửa mặt, sau đó mang y phục mặc lên người cho y mới hỏi: “ Hoàng thượng hiện giờ chắc cũng sắp lên triều rồi, thế tử có muốn đến gặp người trước một chút không?”
“ Không cần đâu, ta không nên làm phiền hoàng thượng thì hơn.” Linh Phi nói lại nhìn Sa Lan: “ Nói cung nhân không cần chuẩn bị bữa sáng nữa, chúng ta đến tướng quân phủ thăm Đan Na rồi dùng bữa ở đó luôn.”
“ Vâng thưa thế tử.” Mọi khi Linh Phi vẫn thường ra vào cung đến phủ tướng quân để thăm Đan Na, hoàng đế cũng không nói gì nên Sa Lan vội chỉnh y phục và chải tóc cho Linh Phi, sau đó thì khoác cho y một cái áo lông trắng rồi mới cùng nhau rời khỏi Thái Dương điện.
Trên đường đi cung nhân nhìn thấy Linh Phi đều ngừng lại việc mình đang làm, đứng tránh một bên cúi đầu chờ người đi qua vô cùng cung kính.
Cho dù hiện tại Nguyệt thế tử vẫn chưa có danh phận rõ ràng, nhưng bọn họ đều có thể tự nhận định y sớm đã là hoàng hậu Ân Ly quốc, ngoài một tiếng tung hô “ hoàng hậu vạn an ” thì tất cả lễ nghi đều xét theo địa vị của hoàng hậu để đối đãi.
Trùng hợp vừa đến cửa cung đã nhìn thấy từ xa Quỳnh Thiên Vũ đang cùng với chủ quân đang nói gì đó, y không tiện làm phiền nên muốn chờ bọn họ nói chuyện xong rồi mới lên tiếng.
Chủ binh hộ lĩnh mặt hướng về bên này nhìn thấy Linh Phi thì lập tức ngừng lại, hắn vội cúi đầu kính cẩn một tiếng: “ Nguyệt thế tử.”
“ Nguyệt thế tử?” Thiên Vũ nghe được mới xoay người nhìn thấy Linh Phi, hắn đưa tay ý bảo chủ binh lui đi trước mới hướng tới chỗ y: “ Thế tử muốn ra ngoài sao ạ?”
“ Đúng vậy.” Linh Phi quan sát mặt của Thiên Vũ hình như có mệt mỏi cùng thiếu ngủ, y nhớ lại việc Kỳ Nguyên cũng phải thức thâu đêm để xử lý chính vụ mới quan tâm hỏi: “ Quỳnh đại công tử bây giờ mới trở về phủ sao?”
“ Vâng thưa thế tử, đêm qua thần cùng thượng tướng ở ngự thư phòng của hoàng thượng xử lý một chút chuyện rắc rối.” Thiên Vũ chỉ tùy miệng nói một chút, hắn cũng không thể nói hoàng đế muốn tổ chức quốc hôn và chiếu sắc phong hoàng hậu, mà lại không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì nên hắn cùng Văn Huân đều phải tự mình lo liệu.
Đối với chính sự Linh Phi chưa từng hỏi nhiều, y chỉ gật đầu lại cười nói: “ Vừa hay ta cũng muốn đến thăm Đan Na ở phủ tướng quân, hay là chúng ta cùng đi đi.”
“ Nếu vậy xin thế tử đợi một lát, thân bảo người chuẩn bị một cỗ xe ngựa.”
Linh Phi nghe vậy thì từ chối: “ Không cần đâu, tướng quân phủ cách đây không xa. Bảo bọn họ chuẩn bị thêm hai con ngựa cho ta cùng Sa Lan là được rồi, chúng ta có thể tự mình cưỡi.”
Thiên Vũ được biết Nguyệt thế tử chỉ mới học cưỡi ngựa được một chút, tự mình cưỡi vẫn không an toàn. Nhưng nếu đã là lệnh của y thì hắn cũng không thể từ chối, nghĩ phải chú tâm an toàn của thế tử mới nói: “ Thần hiểu rồi.”
Gia nhân trong phủ không có bao nhiêu người biết được thân phận thật sự của Đan Na, họ chỉ biết tam Nguyệt tiểu thư ba năm trước đã đến ở tại phủ tướng quân. Được hai vị thiếu gia đối xử rất tốt, ngay cả Quỳnh đại tướng quân và nhất là Quỳnh phu nhân đều vô cùng yêu thích.
Bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn về chuyện này, mọi người đều thầm cho rằng tam Nguyệt tiểu thư không cần biết là gả cho ai, nhưng chắc chắn cũng sẽ trở thành con dâu của Quỳnh đại tướng quân.
Huynh đệ nhà họ Quỳnh là anh tài kiệt xuất trong mắt các vị tiểu thư khuê cát, có ai chưa từng mơ mộng được gả vào nhà họ? Vì vậy đối với tam Nguyệt tiểu thư kia vô cùng ghen ghét.
Nhưng bọn họ ghen ghét thì đã sao? Nguyệt Đan Na là muội muội của Nguyệt thế tử, đừng nói là những vị cô nương bên trong khuê phòng chỉ có thể cầm kim thêu như họ, trên đời này chắc cũng không có ai dám đắc tội với y. Chính vì vậy mà họ chỉ có thể ghen ghét với Nguyệt Đan Na mà thôi.
Đan Na mọi ngày vẫn dậy từ rất sớm, y thường ở sau vườn lấy sương đọng trên lá và cánh hoa dùng để pha trà mang đến phòng Quỳnh phu nhân mỗi sáng. Những lời đồn bên ngoài kia y căn bản chưa từng nghe thấy.
Nhưng y chưa từng nghe không có nghĩa Quỳnh đại tướng quân và phu nhân chưa từng nghe, nhất là Quỳnh đại tướng quân. Hắn tuy trong lòng khó chịu nhưng sẽ không nói ra, hắn đối với cái nhìn về Đan Na rất tốt, nhưng nói sao đi nữa y vẫn là nam tử.
Hôm nay Đan Na mang trà mình mới pha đến cho Quỳnh phu nhân, không ngờ nhất chính là Quỳnh Chấn đại tướng quân cũng ở đây. Hắn giờ này thường đã nhập cung chuẩn bị tham gia buổi thiết triều của hoàng đế, cho dù không phải nhập cung cũng sẽ ở sân sau múa đao thương rèn luyện thân thể.
Chính vì vậy hôm nay nhìn thấy Quỳnh Chấn vẫn ở đây, trên người thường phục chỉnh tề ngồi song hàng với Quỳnh phu nhân giống như đang đợi mình đến. Đan Na có chút căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, y đầu hơi cúi mà nhỏ giọng: “ Đan Na không biết Quỳnh bá bá vẫn còn ở, ta sẽ lấy thêm một tách trà nữa.”
“ Không cần đâu, cứ để hạ nhân làm là được rồi.” Quỳnh Chấn nói rồi nhìn sang Quỳnh phu nhân.
Mỵ Nguyệt gật đầu mới cố ý sai a hoàn duy nhất trong phòng lớn ra ngoài: “ Ngươi đi lấy thêm một tách trà cho lão gia, còn có bảo những người khác đến tây phòng lau dọn trước đi, một lát mới lại bên này.”
“ Vân thưa phu nhân.” A hoàn kia hiểu chuyện, biết lão gia và phu nhân có chuyện riêng muốn nói với tam Nguyệt tiểu thư thì đi nhắc nhở hạ nhân trong phủ khác một chút, trong lòng cũng đoán mò không biết có phải lão gia và phu nhân muốn hỏi ý người ta cho thiếu gia nhà mình rồi hay không.
Quỳnh Chấn là con người khô khan nóng tính chỉ biết đến binh đao, hắn gương mặt vẫn đầy nét tuấn lãng âm trầm đánh giá Nguyệt Đan Na. Tiểu tử này bộ dạng nữ nhi xinh đẹp lễ độ, nếu không phải tự y nói ra hắn cũng không tin Đan Na thật sự là nam tử.
Dù nhìn thế nào cũng vô cùng tốt, từ ngoại hình đến tính cách và phẩm đức đều không thể chê trách, nếu như thật sự là một nữ tử thì tốt biết bao. Hắn cũng sẽ vì mấy lời đồn đến ngoài mà vui vẻ cười lớn, đâu cần đau đầu khó xử như bây giờ.
“ Tướng công.” Quỳnh phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở tướng công mình một tiếng.
Quỳnh Chấn lúc này mới ôn hòa hết mức có thể nhìn Đan Na lên tiếng: “ Đan Na này, ngươi có từng nghĩ đến một lúc nào đó cần phải công bố thân phận thật của mình cho tất cả mọi người hay chưa?”
Đan Na nghe hỏi thì không có phản ứng gì lớn, y chậm một chút mới trả lời: “ Vâng thưa Quỳnh bá bá, ta đã từng nghĩ đến.”
“ Ta biết ngày tháng phải sống dưới thân phận nữ nhi này của ngươi cũng không mấy dễ dàng, cách làm của Nguyệt vương gia trước kia đối với nhi tử của mình thật không thể chấp nhận được.”
Quỳnh Chấn nghiêm chính nói: “ Nếu ngươi muốn có thể trở về với thân phận thật của mình, ở đây còn có Quỳnh bá bá, chỉ cần có kẻ dám nhạo báng khinh thường, hay có những lời không tốt về ngươi, ta chắc chắn không tha cho hắn.”
“ Đa tạ Quỳnh bá bá yêu thương.” Đan Na không biết vì sao đối với những lời suy nghĩ cho mình của Quỳnh Chấn, thế nhưng lại không khiến y có cảm giác vui vẻ gì.
“ Haizzz.” Quỳnh Chấn thở dài một tiếng cảm thấy tiếc nuối, hắn lại nói: “ Nói thật bá bá rất thích ngươi, thời gian ngươi ở đây cũng đã sớm xem ngươi như hài tử của chính mình. Chỉ là…”
Quỳnh Chấn nói tới đây thì mập mờ ngừng lại, Quỳnh phu nhân lúc này cũng nhận ra cái run nhẹ của hài tử đáng yêu đang cúi đầu đứng trước mặt mình. Nàng thật sự rất thích đứa nhỏ này, thấy nó như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
“ Đan Na à, chúng ta đều biết ngươi là nam tử, nhưng bên ngoài lại không có người biết được. Trong phủ ta và phu nhân hay là Thiên Vũ và Minh Viễn đều xem ngươi là người nhà, nhưng bọn họ lại không như vậy, tất cả đều có suy nghĩ khác khi chúng ta để một vị tiểu thư trong phủ mấy năm qua.”
Quỳnh Chấn nói tiếp: “ Ngươi cũng hiểu chuyện này không phải nhỏ, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc hôn sự sau này của Thiên Vũ và Minh Viễn. Vậy nên… bá bá thật sự là…”
“ Đan Na hiểu rõ lời của Quỳnh bá bá.” Đan Na hai nắm tay hơi siết lại trong tay áo, y ngước đầu cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn để lộ vành mắt có chút ửng hồng của mình mà cười nói: “ Thời gian qua ta ở tướng quân phủ đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người, Quỳnh bá bá và bá mẫu đều đối xử với Đan Na rất tốt.”
“ Đây… haizzz” Quỳnh Chấn muốn nói nhưng lại không đành lòng, hắn chỉ thở dài rồi im lặng.
Đan Na lại nói: “ Đan Na vốn định đợi gặp được nhị ca rồi sẽ nói với huynh ấy mình muốn trở lại Nguyệt vương phủ, chỉ là vẫn để Quỳnh bá bá và bá mẫu nhọc lòng lo nghĩ như vậy, ta ba năm qua thật sự đã làm phiền mọi người rất nhiều.”
“ Không phiền, thật là không phiền.” Quỳnh phu nhân nhìn đứa trẻ này yếu ớt lại nhỏ bé như vậy mà không đành lòng, nàng đứng lên nắm lấy hai bàn tay Đan Na, còn kéo y vào lòng ôm mà xoa đầu như nhi tử của mình: “ Ta thích ngươi như vậy, làm sao có thể nói là làm phiền chứ.”
Nhận cái ôm ấm áp của Thiện Mỵ Nguyệt, cũng hiểu được cái khó xử của nàng và Quỳnh Chấn. Đan Na không hề chán ghét họ, hai người đã tìm những lời lẽ tốt nhất để tránh làm y tổn thương. Không hề nhắc gì đến chuyện họ lo sợ quan hệ của y cùng Thiên Vũ phát triển thêm, như vậy đã suy nghĩ cho y rất nhiều.
Không khí im lặng như vậy không ai lên tiếng nữa, nơi này vốn dĩ hạ nhân đã được căn dặn tránh xa thế nhưng lại có người đi vào. Quỳnh Chấn đối mặt với cửa phòng là người đầu tiên nhìn thấy những người đến là ai, hắn vì vậy mà vừa căng thẳng lại không biết nên làm gì.
Linh Phi lúc đứng ngoài cửa đã nghe hầu hết bọn họ nói, nhưng y lúc này vẫn chưa lên tiếng. Trái lại người đầu tiên không kiềm chế được mà bước vào trong lại là Thiên Vũ, hắn gương mặt vẫn vậy nhưng trong đôi mắt màu xanh ngọc cùng giọng nói đã ẩn hiện sự tức giận: “ Những lời phụ thân nói vừa rồi là có ý gì?”