“ Tiểu thư là thiên kim của Nguyệt vương phủ, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây trong tình huống này. Trước có thể nói cho ta biết trước có được không?”
“ Ta… nhưng…” Đan Na cũng giống như Thiên Vũ vẫn không thể hoàn toàn tin vào đối phương, nếu người trước mắt không thật sự có ý tốt. Hoặc là hắn sẽ không tin vào lời của nàng nói, sẽ cho rằng nàng muốn dùng những lời không có căn cứ để lừa gạt hoàng đế, như vậy đến cơ hội nói ra cũng không thể.”
“ Tiểu thư…”
“ Xin lỗi đã làm khó tướng quân.” Đan Na nói còn muốn xoay lưng rời khỏi miếu hoang: “ Chuyện tìm gặp hoàng thượng ta sẽ cố gắng tự mình tìm cách, nếu có thể ta nhất định sẽ đến tạ ân ngài.”
“ Đợi đã.” Thiên Vũ không suy nghĩ lại bắt lấy cổ tay Đan Na: “ Cho dù tiểu thư đến kịp huyện Kim Lang lúc binh mã của triều đình ngừng chân nghỉ ngơi, cũng không có khả năng để kẻ khác tin tưởng đưa người đến gặp hoàng thượng.”
Đan Na cố gắng kéo tay mình lại nói: “ Không làm được ta cũng phải thử, đã đi đến tận đây ta không muốn lại phải bỏ cuộc như vậy.”
“ Không được.” Thiên Vũ vẫn nhất định không không thả ra cổ tay Đan Na, hắn nghiêm giọng: “ Tiểu thư là muội muội của Nguyệt thế tử, ta không thể để người một mình bên ngoài như vậy. Xin tiểu thư đi cùng ta trở về hoàng thành, tránh để thế tử phải lo lắng.”
“ Trở về?” Nhớ tới Nguyệt Linh Phi hiện tại đang ở hoàng cung Ân Ly quốc, hơn nữa còn đang bí mật cho người đuổi giết mình khắp nơi. Đan Na vừa hoảng sợ mà muốn chạy trốn: “ Buông tay, ta không thể trở về bây giờ. Ta nhất định phải gặp được hoàng thượng, ta…”
“ Tiểu thư bình tĩnh trước đi, nếu muốn gặp được hoàng thượng không phải chỉ cần chờ người trở lại hoàng cung thôi sao?”
“ Không được, đến lúc đó thì không kịp nữa.” Đan Na có chút không bình tĩnh, nàng lớn tiếng: “ Ta cần phải nói với hoàng thượng, nếu không nhị ca của ta… nhị ca huynh ấy sẽ nguy mất, ta…”
“ Nguyệt thế tử?” Thiên Vũ hoài nghi nói: “ Ý của người là Nguyệt thế tử xảy ra chuyện?”“ Ta…”
Không khí trở nên im lặng, Thiên Vũ hồi lâu mới thở ra một hơi. Hắn buông ra cổ tay Đan Na rồi mới lên tiếng: “ Tiểu thư hiện tại có đến huyện Kim Lang cũng vô ích, hoàng thượng hiện giờ có thể đã về đến hoàng cung rồi.”
“ Sao cơ?” Đan Na cứ tưởng chỉ cần mình không từ bỏ thì có thể gặp được hoàng đế, nàng trước giờ đều vô dụng đến vậy không thể làm được gì, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào nhị ca của mình, thế nhưng… nhị ca của nàng cũng không còn nữa rồi.
“ Ta… ta không thể cứu huynh ấy.” Đan Na cơ thể tựa như mất đi toàn bộ sức lực, cả người cũng muốn run lên sắp đổ: “ Ta chỉ có thể đứng nhìn mà không làm được gì, ta không cứu được nhị ca...”
“ Cẩn thận.” Bất ngờ nhìn thấy Đan Na ngã xuống, Thiên Vũ không suy nghĩ đưa tay đỡ lấy. Cơ thể vô lực hoàn toàn rơi vào lòng hắn, Thiên Vũ vừa lo lắng lại vô tình nhận ra sự thật không dám nghĩ đến: " Nguyệt tiểu thư, người... không lý nào...?"
Kể từ lúc xảy ra chuyện của quận chúa Nguyệt Tử Liên và Nguyệt Đan Na, Linh Phi thế nhưng chưa từng trở về Nguyệt vương phủ đến tang lễ của đại tỷ, hay là quan tâm hỏi thăm tin tức tam muội mất tích của mình.
Linh Phi hầu hết thời gian chỉ ở Thái Dương điện, ít nói chuyện hơn trước, thậm chí cả khẩu vị trong mỗi bữa ăn cũng thay đổi.
Nhìn xem chủ tử đã ở bên bờ hồ ngắm cảnh sắc đã lâu, hiện tại cũng không còn sớm nữa. Sa Lan cả gan tự mình chủ trương, cô đến gần mới nhỏ giọng nói: “ Trời đã không còn sớm, thế tử vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi ạ.”
Linh Phi mặt hơi nghiêng sang, đôi mắt tức giận ngước lên một chút muốn dọa sợ Sa Lan. Y hồi lâu mới lại lên tiếng nói: “ Đã hỏi ra được hoàng thượng khi nào thì trở về?”
“ Hỏi ra rồi thưa thế tử.” Sa Lan thành thật đáp: “ Theo thời gian xuất binh từ Bách quốc, hoàng thượng có thể năm ngày nữa sẽ về đến hoàng thành.”
Gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nét cười vui vẻ, nhìn Linh Phi như vậy cũng khiến Sa Lan thấy tốt hơn một chút, cô lại nói: “ Thế tử nên trở về nghỉ ngơi sớm thôi, nếu lỡ may khiến bản thân trở bệnh rồi, hoàng thượng biết được sẽ trách phạt nô tỳ mất.”
“ Được rồi.” Linh Phi chậm một chút đứng lên, y thế nhưng lại nói: “ Từ nay người không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa, trở về vương phủ đi.”
“ Thế tử?” Sa Lan kinh sợ nhìn Linh Phi, cô không biết bản thân đã làm sai chuyện gì khiến y muốn đuổi mình trở về.
“ Ta đã cho người báo lại với phụ vương, để Mai Lạp ngày mai nhập cung đến hầu hạ là được rồi.” Linh Phi nói xong cũng không cho Sa Lan có cơ hội mở miệng, y cứ như vậy xoay lưng đi mất.
Từng bước một trên bậc thang vào đến Thái dương diện, ý cười trong mắt Linh Phi càng đậm hơn. Cả một tòa cung điện rộng lớn uy nghi, khắp lối đi đều đã được thắp nến sáng rực. Tất cả thái giám cung nữ và cả mệnh quan triều đình, mỗi khi đi qua đều phải cúi người kính cẩn hành lễ với y.
Vào đến tẩm phòng nơi đặt long sàng của hoàng đế, Nguyệt Linh Phi lại ngồi xuống bên giường, đưa tay đặt trên mặt đệm đã được trải ngay thẳng. Nhưng ngày qua y chính là nằm trên chiếc giường này ngủ mỗi đêm, chính là nơi chỉ có hoàng đế cùng hoàng hậu của đất nước này mới được phép nằm trên đó.
Linh Phi đứng lên, y đi đến bên bàn có đặt một chiếc gương lớn mới ngồi xuống. Bên trong gương phản chiếu khuôn mặt thiếu niên tuyệt mỹ đến động lòng người.
Linh Phi đưa tay nhẹ chạm lên gương mặt mình, khóe môi không thể kiềm nén nâng lên ý cười mà thật nhỏ nói chỉ để mình nghe thấy: “ Đệ cũng đừng nên oán trách ta, những thứ này cũng là từ ta mà cướp được không phải sao? An tâm, ta nhất định sẽ thay đệ sống thật tốt.”
“ Phi nhi.”Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía sau mình, Linh Phi giật mình đứng bật dậy, cũng xoay người nhìn lại.
Kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn thấy nam nhân hoàng bào từ lúc nào đã không tiếng động xuất hiện phía sau, hắn gương mặt anh tuấn bức người, cùng ánh nhìn dịu dàng ấm áp hướng lại đây khiến Linh Phi không biết mình nên mở lời ra sao.
“ Làm sao vậy?” Hoàng đế bước lại gần hơn, hắn đến trước mặt tiểu vật nhỏ còn đang ngây ngốc ra đó mới dịu giọng nói: “ Không vui khi thấy ta trở về?”
“ Hoàng… hoàng thượng?” Qua một lúc ngạc nhiên cùng lúng túng, Linh Phi lúc này lại vô cùng tự nhiên đưa hai tay vòng qua ôm chầm lấy người trước mặt, y giọng vui vẻ nói: “ Ta làm sao có thể không vui được chứ?”
Kỳ Nguyên nhếch khóe môi cười, liền cúi người ôm gọn tiểu vật nhỏ vào lòng. Hắn vì cảm thấy một chút biến động với Vân Ấn bảo vệ trên người Linh Phi mới nhanh chóng trở về, đến bây giờ y đã ở trong lòng mình mới có thể an tâm, xem ra là hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
“ Hoàng thượng cuối cùng cũng trở về rồi, ta… Phi nhi thật sự nhớ người lắm, thật rất nhớ.” Vòng tay nhỏ vẫn cố gắng ôm chặt hơn, Linh Phi lại nghẹn giọng: “ Người có thể đừng rời xa ta nữa, dù là xảy ra chuyện gì cũng đưa Phi nhi cùng đi có được không.”
“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ vùi trong ngực mình của Linh Phi, hắn mấy tháng qua luôn nghĩ đến khi gặp lại phải từ trên người y bù đắp lại cảm giác thiếu hụt cùng khó chịu. Đưa tay nhẹ nâng lên gương mặt của Linh Phi, lại nhìn vào đôi mắt to tròn có chút đỏ lên của y.
“ Hoàng thượng… ta…” Đột nhiên đối diện cùng gương mặt anh tuấn của hoàng đế khiến Linh Phi cảm thấy lúng túng, y đôi mắt xinh đẹp muốn ước lệ lại không dám nhìn đi hướng khác: “ Ta thật sự…”
“ Phi nhi.” Gương mặt anh tuấn cùng ánh mắt vẫn luôn dịu dàng cùng âu yếm nhìn Linh Phi đột nhiên thay đổi, Kỳ Nguyên ngón tay đang nâng cằm Linh Phi siết nhẹ lại: “ Thành thật nói cho ta biết…”
“ Hoàng thượng?”
Tất cả những hành động dịu dàng ôm ấp đều lập tức thay đổi, sát khí trong ánh mắt Kỳ Nguyên lại hiện lên đến đáng sợ. Thô bạo tóm lấy chiếc cổ thon nhỏ của Linh Phi, hắn bóp chặt lại lạnh giọng: “ Nói, ngươi thật ra là ai?”
“ Hoàng…” Lần đầu tiên thật sự đối diện với đôi mắt sắc lạnh của con người này, Linh Phi trong mắt hoàng sợ, hai tay giữ lấy cổ tay đang siết cổ mình của hắn: “ Hoàng thượng… người làm sao vậy?”
Đối diện với người mà hắn vẫn luôn trân trọng yêu thương lại không một chút động lòng, những ngón tay lại muốn bóp chặt hơn nữa. Hoàng đế cười lạnh: “ Trước khi khiến cho ta không thể khống chế được chính mình, ngươi tốt hơn hết là nên nói ra mình là ai.”
“ Ta… ta không hiểu, hoàng thượng… ta là Linh Phi.” Không thể thở được, Linh Phi sắc mặt tái xanh còn cố gắng muốn gỡ bàn tay như vòng sắc đang siết lấy cổ mình: “ Hoàng… khụ… hoàng thượng, người làm Phi nhi đau… hoàng…”
“ Câm miệng.” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Ngươi nghĩ là mình đang nói chuyện cùng với ai?”
“ Ta…”
“ Mau nói ra cho ta, y hiện giờ đang ở đâu?”
“ Ta… ta chính là Linh… Phi.” Nguyệt Linh Phi không thể hít thở, y cố gắng nói ra tiếng.
Đường Kỳ Nguyên cũng đã chẳng còn kiên nhẫn nữa, hắn tay lại muốn bóp chặt hơn, lập tức giết chết đối phương: “ Ta đoán ngươi không muốn nhìn thấy khi ta tức giận là như thế nào đâu.”
“ Ta… ta nói… đều là thật. Trước mặt người… thật sự chính là… Nguyệt Linh Phi. Nếu giết ta rồi… người không hối… thì cứ ra tay đi.”
“ Ngươi…” Kỳ Nguyên ngừng lại muốn lập tức bẻ gãy cổ y, hắn thật sự cảm nhận được Vân Ấn của mình để lại trên người Linh Phi. Xác thực người trước mặt không thể là giả, cổ tay hắn lại nới lỏng ra.