NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 6

“ Nói vậy… những người kia cũng…” Thường Hy sắc mặt cũng xanh lại, y còn chưa dám tin tất cả bọn họ... đều đã là người chết.

Linh Như im lặng không trả lời, lão Khang Dương lại thay thế lên tiếng: “ Đúng như ngươi nghĩ, tất cả bọn họ đều đã chết ớ bảy ngàn năm trước. Những gì mà ngươi thấy chỉ là linh hồn may mắn còn sót lại chưa bị tiêu biến, ta đã giúp họ có được hình thể tiếp tục ở lại canh giữ nơi này.”

“ Chỉ có ông… là người duy nhất còn sống?” Thường Hy run giọng.

Thấy y như vậy, Linh như nhỏ tiếng nói: “ Không cần phải sợ, nếu thật sự muốn làm hại ngươi. Những ngày qua ngươi ở nơi này cũng đủ rồi, không phải sao?”

Thường Hy cứ lui lại, đến khi đụng phải chiếc quan tài trong suốt kia phia phía sau mới giật mình. Cậu đứng im một chỗ lên tiếng hoài nghi nói: “ Vậy cái người mà các người đang chờ đợi, không lý nào lại là…”

“ Đúng vậy.” Lão Khang Dương nhìn Thường Hy khẳng định nói: “ Chính là ngươi, chỉ có người mới có thể giúp được chúng ta.”

" Đừng nói những việc vô lý như vậy nữa, ta không thể nào lại là..."

Những bóng người dân mà Thường Hy đã cùng nói chuyện mấy ngày qua đột nhiên xuất hiện, họ giống như từ trong không khí đến mà nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn.

Thường Hy run lên: “ Không thể nào, ta chỉ là một người bình thường. Hơn hết còn không thuộc về thế giới này, chắc chắn đã có sự nhầm lẫn nào đó… ta thì có thể làm được gì chứ?”

“ Ngươi chính là người đó không thể sai được, đó là lý do vì sao bầu trời đã có lại ánh sáng sau khi ngươi đến.” Linh Như tiến đến gần: “ Cầu xin ngươi, chúng ta không muốn tiếp tục tồn tại như thế này nữa.”“ Khoan đã.” Thường Hy lui về như tránh đi cái kéo tay của Linh Như, vô tình chạm tay lên quan tài trong suốt kia. Theo bản năng cậu quay lại nhìn thì nét mặt như tái nhợt đi khi nắp quan đột nhiên như tung ra xa: “ Sao lại vậy? Ta... ta không cố ý.”

Hiện tượng lạ diễn ra trước mắt nhưng không có bất cứ ai có hành động gì, họ vẫn đứng đó dù mặt đất đang bắt đầu rung chuyển dữ dội.

“ Không được, ở đây rất nguy hiểm chúng ta phải rời khỏi.... ngay…” Vì nơi này đang là bên dưới lòng đất, rung chuyển mạnh như vậy chỉ sợ một khi đất lỡ thì tất cả cùng bị chôn sống.

Tuy nhiên Thường Hy chỉ vừa kêu lớn thì cổ họng cũng bị đông cứng vì hoảng sợ, y mặt đã trắng xanh như không có chút máu muốn ngất đi cho xong.

Từ phía sau cậu một cánh tay rắn chắc vòng qua người ôm lấy, tiếng nói nghe thật ấm áp nhưng cũng lại rợn người truyền vào ngay bên tai: “ Đã tìm được ngươi rồi Phi Nhi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta.”

“ A… aa!”

“ Ngươi đang sợ?” Âm giọng bên tai vẫn vang lên đều đều, đôi tay ôm chặt Thường Hy cũng không cho y đường thoát: “ Đừng sợ, Nguyên ca ca không để bất luận kẻ nào làm hại ngươi được nữa.”

Từ trong cổ họng phát ra âm thanh muốn gào thét cầu cứu lại không có cách nào, Thường hy vất vả lắm mới thốt ra một từ có thể nghe thấy: “ B.. Buông…”

“ Buông?” Hắn giọng nói như đang chế giễu lên tiếng: “ Đã có thể mang ngươi trở về, ta còn khả năng để mất đi ngươi một lần nữa?”

Cảm nhận cơ thể Thường Hy đang run rẩy, hắn dịu bên tai y: “ Ngoan, không sao đâu. Chờ khi ngươi tỉnh lại lần nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Thường Hy nghe tiếng nói bên tai nhỏ dần, thần kinh của cậu đã không còn chịu nổi nữa nên bị dọa đến ngất rồi. Ý thức mờ dần, không còn biết gì nhắm lại mi mắt trong vòng tay hắn.

Người từ trong quan tài sống lại giữ lấy thân thể Thường Hy đổ xuống, hắn nhẹ nhàng bế y trên tay. Mang Thường Hy đã không còn hơi thở như đang ngủ say đặt trở lại bên trong quan tài trong suốt đã trống rỗng, hắn mỉm cười đến lạnh người rồi quay lưng bước đi.

Không nhìn đến lão Khang Dương vẫn ở đó im lặng theo dõi từng hành động của mình, cũng không còn quan tâm đến Thường Hy đang nằm bên trong quan tài đá.

Hắn một đường theo lối cầu thang đi lên, đến giữa nơi hang đá có nhiều lối đi mà Thường Hy lúc vào đã nhìn thấy. Đi vào bên trong một con đường khác so với nơi hắn vừa đi ra.

Không khác so với nơi đặt quan tài của chính hắn, bước đến bên cạnh một chiếc quan tài trong suốt khác. Nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn đang ngủ say, tựa một tinh linh không hiện hữu trên đời. Đánh bay nắp quan, chạm tay vào nước da trắng như bông tuyết, từ gò má mềm mịn cảm nhận ra hơi ấm, hắn khẽ gọi: “ Phi nhi, nên tỉnh lại rồi.”

Thật sự đáp lại tiếng gọi của hắn, gương mặt tuyệt trần thật sự bắt đầu có ý thức. Đôi mắt to tròn xinh đẹp mở ra nhìn vào hắn, bàn tay nhỏ cử động từ từ vươn cao chạm đến gương mặt anh tuấn của người trước mắt. Đôi môi mỏng hé cười, âm thanh nhỏ nghe động lòng người vang lên: “ Hoàng thượng, ta trở về rồi đây.”

“ Phi nhi!”Ân Ly quốc, quốc gia cường hùng do chế độ hoàng quyền duy trì qua các thế hệ, đều sẽ là dòng máu hoàn thiện nhất. Với một số người nhất định mang trong mình sức mạnh Vân Ấn, họ có được khả năng điều khiển vạn vật, sức mạnh của sự hủy diệt.

Khi hoàng đế thoái vị truyền ngôi, hoàng vị thường sẽ được truyền lại cho bất cứ ai trong hoàng tộc chỉ cần người kế vị là kẻ sở hữu Vân Ấn nhằm bảo vệ quyền lực cai trị lãnh địa của đất nước.

Thời đại hưng thịnh của Ân Ly kéo dài qua mấy trăm năm, đến hiện tại đang dần một yếu đi do sức mạnh của các vị hoàng đế ngày một suy yếu. Nhất là với Đường Lâm Minh vị hoàng đế hiện tại, sức mạnh càng yếu kém so với các thế hệ hoàng vị trước. Có nhiều người cho rằng thịnh thế của cường quốc Ân Ly đã đến lúc đổi ngôi.

Thế nhưng ngay sau khi vị hoàng tử đầu tiên ra đời, tiếng khóc của đại hoàng tử đã làm rung chuyển cả một tòa điện. Đây là lần đầu tiên có người đã sở hữu được Vân Ấn ngay từ khi vừa được sinh ra, báo hiệu cho biết sức mạnh của hắn không phải tầm thường. Chính vì vậy, Nguyệt quý phi được sắc phong làm hoàng hậu, đại hoàng tử Đường Kỳ Nguyên chỉ vừa mở mắt đã trở thành hoàng thái tử đương triều không một chút trở ngại.

Những năm sau đó, sức mạnh của thái tử ngày càng được bộc lộ rõ ràng. Địa vị của hắn cho dù rất nhiều người muốn tranh, cũng hoàn toàn không có khả năng tranh tới được.

Ân Ly quốc dựa vào địa vị vững chắc của hoàng hậu và hoàng thái tử, không ai không biết được thế lực của Nguyệt gia lớn đến đâu. Nguyệt Lân là huynh trưởng của hoàng hậu Nguyệt Thiện, sau khi được phong vương hoàng đế cũng chỉ hôn cho hắn cùng quận chúa Thề Hà, chính vì vậy Nguyệt vương càng có quyền lực hơn ai hết.

Khi Thể Hà quận chúa mang thai, hoàng hậu đã có ý muốn riêng của mình, nhằm nắm giữ quyền lực cho gia tộc. Tương lai đứa trẻ mà quận chúa Thề Hà đang mang trong bụng, sớm đã có sự định đoạt về sau.

Ân Ly quốc mẫu cùng thái tử xuất hiện tại Nguyệt Vương phủ trước sự ngạc nhiên của không ít người, Nguyệt Lân vương trong lòng hiện tại đứng ngồi không yên nhưng vẫn lập tức hành lễ khi hoàng hậu đột ngột xuất hiện: " Thần Nguyệt Lân, khấu kiến hoàng hậu và thái tử điện hạ."

" Đừng lên." Xem chừng ra hoàng hậu còn nôn nóng hơn cả Nguyệt vương, nàng nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín: " Nguyệt phu nhân thế nào rồi, bà đỡ đã đến chưa?"

" Đã đến rồi thưa hoàng hậu, phu nhân chuyển dạ đã lâu, chắc cũng sắp sinh rồi."

" Vậy thì tốt." Nói rồi Nguyệt Thiện nhìn sang hài tử bận hoàng y bên cạnh mình, thái tử hiện cũng đã tám tuổi, mày cao mắt sắc, gương mặt tuấn tú bất phàm nhưng lại âm lãnh đến khiến người người không thể không cúi đầu, nàng nghiêm giọng: " Ngươi chắc cũng hiểu, khả năng đứa trẻ sắp ra đời kia sẽ có ảnh hưởng thế nào đối với Nguyệt gia chúng ta."

" Thần hiểu thưa hoàng hậu." Nguyệt Lân chỉ nói một câu xong lại im lặng, hắn đương nhiên biết Nguyệt Thiện muốn bảo vệ quyền lực của gia tộc, thế nhưng khi hắn đối diện với thái tử cũng bất giác phải rùng mình.

Từ trước đến nay, hôn sự của hoàng tộc đều do hoàng đế và hoàng hậu làm chủ, thế nhưng hiện tại sẽ không có ai dám có ý nghĩ đến việc dám thay thái tử điện hạ định đoạt.

Hắn một lời cũng chưa từng lên tiếng, nhưng chỉ ánh mắt tựa sắc như dao kia cũng không dám tưởng đến những gì mà hắn có thể nghĩ. Thái tử có thật sự đồng ý với cách làm của hoàng hậu, vẫn chưa từng có sự xác nhận về điều đó, nhưng nếu đã không phản đối vậy thì cũng không có vấn đề gì.

Thời gian trôi qua, a hoàng chạy ra chạy vào trước sự sốt ruột của nhiều người thì một canh giờ sau cả vương phủ vang lên tiếng khóc lớn của trẻ con, niềm vui trên gương mặt Nguyệt vương hiện rõ nhìn về phía a hoang đang chạy đến: "Thế nào, phu nhân đã sinh rồi?"

" Chúc mừng vương gia, phu nhân đã sinh rồi." Sa Lan mừng đến quên cả sự có mặt của hoàng hậu và thái tử, lúc này mới chú ý mà tái mặt: " Nô tỳ khấu kiến thái hậu và thái tử điện hạ."

" Lễ nghĩa đều để sau đi, nói cho bổn cung biết đứa bé là trai hay gái?" Nguyệt Thiện rất xem trọng việc này mà hỏi vội.

" Bẩm hoàng hậu, phu nhân hạ sinh một đôi song sinh, là một thế tử và một quận chúa ạ."

" Song... song sinh?"