NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 23

“ Đều là nhờ người ngăn cản kịp thời rồi, Triệu Khiêm thái tử.”

“ Ta cũng chưa kịp làm gì, muốn cảm tạ thì nói với đại ca của ngươi là được rồi.” Triệu Khiêm giữ quạt giấy trên tay mình khua vài cái, hắn tránh ra một bên còn cố ý lại gần hơn dùng quạt che đi mà nói nhỏ với Minh Viễn: “ Ta vốn không nỡ nhìn thấy một hài tử đáng yêu như vậy bị thương, thế nên mới muốn ra tay nghĩa hiệp. Không ngờ hắn còn nhanh hơn cả ta, mỹ nhân cũng vào bị cướp mất rồi.”

“ Triệu Khiêm điện hạ, chuyện này không nói đùa được đâu.”

“ Ha Ha Ha, đừng nóng đừng nóng.” Triệu Khêm gấp lại quạt trên tay rồi khẻ khẻ lên vai Quỳnh Minh Viễn: “ Chỉ là nói đùa thôi, ngươi không cần để ý làm gì. Ta biết hắn không có loại sở thích giống ta.”

“ Không sao chứ?”

“ Không sao.” Linh Phi lúc này mới nhận ra vừa rồi mình phản ứng có hơi quá, lục hoàng tử rõ ràng chỉ mới đưa tay lên chứ không hề có ý sẽ đánh trúng y. Linh Phi thế nhưng lại tự bị dọa sợ đến vấp ngã, đến lúc nghe tiếng hỏi mới nhìn đến người vừa mới nhanh tay đỡ được y.

Linh Phi vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên vì màu mắt xanh ngọc tựa như vô hồn của hắn, nam tử này mang một đôi mắt như vậy nhưng gương mặt lại tinh anh tuấn tú, còn có cảm giác rất uy dũng cũng đáng tin cậy.

Nam tử xem vẻ mặt ngây ra của Linh Phi, hắn nhìn tay y vẫn nắm chặt góc áo của mình mới trầm giọng: “ Màu mắt của ta lạ lắm sao?”

“ À…” Linh Phi nhận ra mới vội vàng buông góc áo của hắn, y đúng là mới ngày đầu tiên đến học viện đã làm ra đủ mọi chuyện ngố ngáo. Đã vậy còn như bị đôi mắt đặc biệt của nam tử trước mặt thu hút, cứ như vậy mà ngẩn người ra: “ Không có, ta chỉ là... ngạc nhiên một chút. Đa tạ công tử đã giúp đỡ.”“ Không có gì.” Nam tử cứng nhắc nói xong cũng lập tức giữ khoảng cách với Linh Phi, hắn không giống với mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy y, đơn giản chính là không hề để tâm dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của tiểu tinh linh trước mắt.

“ Ngươi, ngươi nói rõ ràng cho ta.” Đường Vân Tịnh vừa rồi còn ngoan ngoãn im lặng một bên, y chưa được bao lâu đã lại trở tính mà chen lên trước túm lấy cổ tay Linh Phi lôi kéo: “ Ngươi nói rõ với bọn họ ta không có làm cái gì hết, là do ngươi tự mình bất cẩn mới bị ngã.”

“ Nói ngươi im lặng một chút cũng không được sao?” Quỳnh Minh Viễn vừa nói cũng vừa muốn kéo lại Vân Tịnh trở về sau lưng mình.

Triệu Khiêm một bên nhìn hai huynh đệ nhà này, hài tử xinh đẹp đáng yêu như vậy đại ca không để tâm thì thôi, tên tiểu đệ còn cứ nhìn người ta tựa như bụi gai nhọn, sợ y làm nhóc tử hiếu động kia bị thương. Hắn thấy vậy mới chủ động hướng bạch y hài tử nói chuyện: “ Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đến học viện, không biết nên gọi thế nào cho phải.”

“ Ta tên gọi Nguyệt Linh Phi.”

“ Nguyệt Linh Phi?” Triệu Khiêm dùng quạt gõ gõ trên trán mình suy nghĩ: “ Nghe rất là quen… Nguyệt sao?”

“ Nguyệt vương gia chính là phụ vương của ta.”

“ À, Nguyệt Lân vương gia.” Triệu Khiêm thân thiện nói: “ Ngươi chính là thế tử Nguyệt Linh Phi, đệ đệ song sinh của quận chúa Nguyệt Tử Liên.”

Linh Phi nghe mới hỏi lại: “ Người biết tỷ tỷ của ta?”

“ Chỉ nghe nói tới chứ chưa từng gặp qua.” Triệu Khiêm lại nói: “ Ta là thái tử Thái Lân quốc, gọi Triệu Khiêm. “

“ Triệu Khiêm điện hạ.” Linh Phi xem như có lễ chỉ gật đầu chào hỏi, y cũng không có gan lại sẽ giống như tam hoàng tử Đường Từ Nhân mà làm lễ lớn đến phải quỳ xuống.

Triệu Khiêm xong phần mình cũng tự nhiên thay mặt mấy người ở đây mà giới thiệu từng người với Linh Phi, hắn chỉ quạt vào nam tử có đôi mắt xanh ngọc vừa rồi đỡ y nói: “ Hắn là đại công tử của Quỳnh Chấn đại tướng quân, Quỳnh Thiên Vũ.”

“ Quỳnh đại công tử, vừa rồi thật cảm ơn huynh giúp ta rồi.”

Linh Phi lại một lần lễ phép cảm tạ nhưng Thiên Vũ cũng không muốn tiếp tục lui tới trả lời lần nữa, hắn chỉ nhẹ gật đầu rồi thôi.

Triệu Khiêm tiếp theo chỉ vào hai người còn lại: “ Còn hắn là Quỳnh Minh Viễn, nhị công tử của Quỳnh tướng quân. Vị này đây là lục hoàng tử Đường Vân Tịnh, tính tình lục hoàng tử có chút trẻ con chứ không có ác ý gì, mong thế tử cũng không cần để bụng.”

Nguyệt Linh Phi nhìn Đường Vân Tịnh, xem y phồng má nhíu mày khó chịu vì lời giới thiệu của thái tử Triệu Khiêm, thế nhưng có lẽ vì không có cách nói lại nên chỉ có thể biểu hiện phản đối như vậy mà thôi.

Linh Phi thật sự không có chút ác cảm nào với vị hoàng tử nhỏ tuổi này mà mỉm cười: “ Vừa rồi thật sự do Linh Phi đã thất lễ với lục hoàng tử mới khiến người tức giận, hơn nữa lục hoàng tử thật sự cũng không có nặng tay với ta. Là do Linh Phi tự mình dọa sợ té ngã, liên lụy đến cả Quỳnh đại công tử và Triệu Khiêm thái tử bị kéo vào rồi.”

“ Không có gì, không có gì.” Triệu Khiêm mở ra quạt giấy, vừa quạt vừa nói: “ Chuyện nên làm, nên làm thôi.”“ Hừ…” Đường Vân Tịnh lầm lỳ vẫn không chịu thôi, y hất mặt nhỏ nói: “ Nhiều người bênh vực cho ngươi như vậy, ngươi nói gì mà chẳng được. Đến cuối cùng cũng chỉ có ta làm kẻ xấu, tức cười lắm chứ gì?”

“ Ngươi thôi đi.” Quỳnh Minh Viễn thật sự muốn dùng khăn bịt miệng Đường Vân Tịnh lại, hắn không muốn chọc tức Vân Tịnh mà là thật tâm lo cho y. Tên nhóc ngang bướng quen rồi lại còn không nhìn thấy vừa rồi Thái Lâm lúc y lao tới thì tay đã muốn động đến thanh kiếm bên người, trước mặt hoàng tử còn có phòng vệ cao như vậy chắc chắn đã thông qua sự đồng ý của thái tử.

Đường Vân Tịnh lại cứ thế không hề biết mình vừa một chút nữa xảy ra chuyện, Quỳnh Minh Viễn liếc mắt tựa như muốn cảnh cáo Thái Lâm ở phía xa. Hắn lại nghiêm túc nói với Vân Tịnh: “ Nếu ngươi còn tiếp tục tùy ý, ta sẽ không cần quản ngươi muốn làm gì thì làm.”

“ Biết rồi, ta cũng chỉ nói thêm một câu thôi còn gì.” Vân Tịnh cáu gắt, y nhìn Linh Phi lại nói: “ Là lỗi của ta được chưa, ta không nên dọa ngươi như vậy, nếu không ngươi cũng không bị ngã.”

Linh Phi không nói mà chỉ khẽ cười, Triệu Khiêm quan sát y xong lại đứng gần tới bên cạnh Quỳnh Thiên Vũ nói nhỏ: “ Cảm giác ôm được mỹ nhân vào lòng thế nào hả?”

Thiên Vũ nhíu mày: “ Ngươi chỉ biết nói mấy thứ này?”

“ Ôm được mỹ nhân làm ma cũng phong lưu, chỉ hỏi ngươi cảm giác thế nào ngươi cần gì khó chịu.” Triệu Khiêm khẽ cười: “ Nhanh nói ta nghe.”

Thiên Vũ vẻ mặt ghét bỏ cố ý tránh xa Triệu Khiêm còn nói thêm: “ Đừng nghĩ ai cũng có sở thích kỳ quái như ngươi, cẩn thận đến mạng cũng không còn.”

“ Sở thích kỳ quái sao? Ý của ngươi là hắn cũng có sở thích giống ta đi, ngươi mới là nên cẩn thận giữ mạng.” Triệu Khiêm tự nhiên ám chỉ cũng biết hắn nói là ai. Trong tất cả những người ở đây rất hiếm có kẻ nào có quan hệ cùng với thái tử Đường Kỳ Nguyên, riêng chỉ hai người họ từng cùng đọ sức cùng nói chuyện. Thế nhưng cũng chỉ có Triệu Khiêm thái tử Thái Lân quốc như hắn mới có gan đi nói xéo Đường Kỳ Nguyên mà thôi.

Linh Phi nghe thấy mấy lời nói chuyện bóng gió sau đó của họ cũng chẳng biết hai người đang nói về cái gì, y cứ như vậy mà chỉ im lặng ai nói cũng chỉ biết mỉm cười đáp trả. Đúng lúc còn đang bị vây giữa mấy người bọn họ thì cơ thể lại đột nhiên bị nhấc bổng lên, Linh Phi hoảng một chút tay vung vội bám vào trên cổ người kia: “ Á…”

“ Thế nào?” Kỳ Nguyên vào đến nhìn thấy Linh Phi đã có thể tự nhiên mà làm quen với đám người Triệu Khiêm, hắn bước lại bế cả cơ thể y lên mới trầm giọng hỏi: “ Làm ngươi sợ rồi sao?”

“ Điện hạ?”

Sau bất ngờ của Linh Phi lại là tiếng hô vang của cả điện viện: “ Thái tử điện hạ vạn an.”

“ Tất cả đứng lên cả đi.” Kỳ Nguyên vẫn bế Linh Phi trên tay, hắn cao giọng: “ Kể từ hôm nay bản thái tử mỗi ngày cũng sẽ đến học viện, các ngươi cũng không cần mỗi lần nhìn thấy đều phải hành lễ.”

“ Tạ ơn điện hạ.”

Thái độ và hành động của thái tử đều làm những người nhìn thấy phải vừa trợn mắt há mồm, hoảng sợ lại không dám tin. Hắn là thái tử Đường Kỳ Nguyên như vậy có thể dịu dàng với tiểu hài tử kia, còn tự nhiên như vậy bế y lên chẳng chút chán ghét nào.

Phải nói thái tử Đường Kỳ Nguyên luôn để lại trong nhận định của mọi người là như vầy, hắn chỉ trừ một số ít những người thân cận thì nhìn bất cứ kẻ nào cũng ghê ghét, tựa như cỏ rác không có sinh mạng hay giá trị gì. Thế nhưng một số ít đó ngoại trừ trước mặt hắn có khả năng không cần cúi đầu run sợ, chứ có vinh hạnh được thái tử đối đãi như hài tử kia thì đúng là chuyện kinh thiên động địa nha.

Cho dù từ lúc bước vào đã nhìn thấy Thái Lâm hộ tống thế tử Nguyệt Linh Phi, mọi người cùng lắm không muốn vướng vào rắc rối. Hiện tại nhìn xem hành động của thái tử, mọi người càng khẳng định, y là tuyệt đối không nên động vào.