Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 105: Bé linh chi hoảng sợ

Long Tiểu Chi nhìn Nhiếp Ngô, hoặc là sinh vật gọi là Hào Liễu kia quằn quại trên sàn nhà, không biết Đường Bạch Trần dùng thủ đoạn gì, hình như Hào Liễu bị thứ gì rất nặng đè trên mặt đất không đứng dậy nổi, thân thể rậm rạp chằng chịt móng vuốt màu đen khổng lồ kia xoay tròn khiến Long Tiểu Chi khẽ cứng đờ, sau đó mặt không đổi sắc dời ánh mắt đi, giả bộ bình tĩnh hỏi."Sư phụ, vì sao con Hào Liễu này có nhiều chân như vậy?"

Xung quanh vốn có những người nghe rõ ràng cũng có nghi ngờ, thứ này mặc dù có đầu người, nhưng không phải thân rắn, nhưng càng giống thân trùng.

"Đây cũng là chỗ vi sư nghĩ không ra, nhưng tiếng gào to lúc nãy cũng giải thích rõ thân phận Hào Liễu trong trình độ nhất định, tiếng kêu của Hào Liễu trực tiếp tác dụng lên nguyên thần, rất dễ dàng chấn động khiến người ta choáng váng, khiến người ta khó chịu, đây cũng là thủ đoạn bảo vệ tính mạng của Hào Liễu." Thần sắc Hiên Khâu Thiên Giác hơi trầm trọng, sinh vật này nhìn khá giống con rết to lớn hợp thể với Hào Liễu, nhưng chưa từng nghe thấy hai thứ này có thể sinh ra đời sau, đến tột cùng Nhiếp Ngô này là cái gì vậy?

Tiếng nghị luận xung quanh không ngừng, mà bị người chấn động choáng cũng lục tục tỉnh lại, dưới tình huống như vậy, mọi người cũng không gấp rời khỏi, đột nhiên xuất hiện một con yêu thú quỷ dị như thế, nên tò mò, rất nhiều người chuẩn bị ở lại tìm tòi đến tột cùng.

Nhìn thấy bản thể Nhiếp Ngô, trong đám người có giọng nữ quyến vang lên."Thứ này quá đáng sợ rồi, Lạc nhị thiếu đúng là, đúng là..."

"Ai nói không phải chứ, hình như hai người còn có một đứa nhỏ, không được, đầu ta choáng váng mất rồi!"

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, không thấy Lạc nhị thiếu ói đến sắp mệt lả rồi sao, có điều ta rất hiếu kỳ con của Đường Bạch Trần sao lại mất? Các ngươi còn nhớ tiểu cô nương kia nói gì không? Lẽ nào con của Đường Bạch Trần bị mang đi làm thuốc dẫn?"

"..."

Tiếng nghị luận đứt quãng vang lên, khiến Lạc Lưu Nguyệt vốn đã khó coi lại càng u ám, tiếng nghị luận ào ào hỗn loạn này giống như từng thanh chủy thủ, lần lượt đâm vào lòng, nhắc nhở những chuyện hắn đã từng làm.

Đương nhiên Nhiếp Ngô cũng nghe đến những câu nói này, lập tức dùng giọng nói vô cùng bén nhọn gào thét chói tai."Không phải! Không phải! Ta không đáng ghét! Ta không đáng ghét!"

Hình như Nhiếp Ngô rất để ý dung mạo của mình, có điều xem ra cũng chính vì vậy, nên mới bị Hào Liễu đầu độc.

Đường Bạch Trần tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Nhiếp Ngô, giọng nói dịu dàng như cũ."Nhiếp Ngô muội muội đừng hoảng sợ, đương nhiên muội muội dung nhan tuyệt sắc, nếu không thì sao khiến Lạc gia nhị thiếu ái mộ, cho nên muội muội có thể tỉnh táo lại."

Đừng nói Nhiếp Ngô, tất cả mọi người bị hành động của Đường Bạch Trần làm hoảng sợ, mà thế nhưng Nhiếp Ngô lại chậm rãi được vỗ yên, bình tĩnh lại, có điều vẫn đề phòng nhìn Đường Bạch Trần, đã đến lúc này, Đường Bạch Trần còn có lòng dạ an ủi nàng ta, đúng là kỳ lạ.

"Chỉ cần Nhiếp Ngô muội muội trả lời mấy câu hỏi của ta, ta sẽ thả muội muội ra, ngươi thấy được không?"

Lời nói của Đường Bạch Trần khiến Nhiếp Ngô càng thêm đề phòng, mắt khẽ sáng lên, nhưng chốc lát sau lại gật đầu."Tỷ tỷ muốn hỏi gì?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hai người khác chủng tộc, hình tượng vô cùng khác biệt lại gọi nhau tỷ muội, hơn nữa giọng nói tự nhiên trước sau như một, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Đường Bạch Trần chậm rãi khom người xuống, cúi đầu nhìn Nhiếp Ngô, giọng lạnh dần."Máu thịt con ta đi đâu rồi?"

Rõ ràng thân thể Nhiếp Ngô khẽ run lên, hai mắt vô cùng đáng sợ của Đường Bạch Trần khiến nàng ta không dám che giấu, ánh mắt Nhiếp Ngô bắt đầu lơ lửng không yên.

Đường Bạch Trần từng bước ép sát, giọng nói càng ngày càng trầm thấp lạnh lẽo, giống như Diêm La lấy mạng, tương tự ác ma dụ người sa đọa, cảm giác lạnh lẽo không cùng pha lẫn quyến rũ vô biên này, Đường Bạch Trần đã khiến mọi người kinh diễm, cảm khái trong lòng, quả nhiên mắt Lạc nhị thiếu bị mù, mới vứt bỏ không để ý vợ con, bị Hào Liễu mê mẩn tâm thần.

Đường Bạch Trần duỗi tay nâng lên mặt Nhiếp Ngô."Khuôn mặtxinh đẹp như thế, muội muội nên trả lời rõ ràng, chỉ cần đáp án khiến ta hài lòng, ta sẽ thả ngươi."

Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Ngô, cuối cùng nàng ta cũng thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt Đường Bạch Trần, hiểu rằng Đường Bạch Trần đang nói thật, làm một người đã sở hữu dung mạo tuyệt sắc mình mong muốn đã lâu, ai lại cam tâm chịu chết chứ?"Ta không biết nữa, ta cho một người, cũng là người kia giúp ta thay đổi dung mạo, nàng yêu cầu ta lấy được huyết mạch của Đường thị và Lạc thị, nên mới giúp ta làm quen với Lưu Nguyệt."

Đường Bạch Trần không hề nhúc nhích, mắt không hề dao động nhìn chăm chú vào Nhiếp Ngô, Nhiếp Ngô nhìn qua con ngươi đen nhánh như vực sâu kia thì lập tức rùng mình, tâm trạng hơi kích động."Ta nói thật mà! Kỳ thật trước hôm nay ta cũng không biết cái gì là Hào Liễu, nếu như biết rõ mình sẽ biến thành quỷ quái thế nào! Sao ta lại đồng ý khế ước chứ! Nữ nhân khoác trường bào màu xám, trên mặt mang lụa đen, không biết hình dạng thế nào, nhưng giọng nói rất kỳ lạ, hơi lạnh, còn hơi khàn khàn! Là nàng hại ta! Ta vô tội mà, tỷ tỷ hãy tin tưởng ta, ta cũng không muốn!"

"Tiếp tục." Đường Bạch Trần bình tĩnh nói.

"Tiếp tục? À, do nữ nhân đó giúp đỡ, nên ta vào Lạc gia, sau đó nữ nhân kia bảo ta chờ đợi thời cơ, sau đó thì tỷ tỷ biết rồi, ta thỉnh cầu phu quân lấy huyết mạch Đường gia và Lạc gia làm thuốc dẫn bảo vệ bào thai trong bụng ta, sau đó mượn danh thuốc dẫn có độc mà sẩy thai, còn con của tỷ tỷ, cũng là người kia róc xương lấy thịt, cuối cùng mang đi, những chuyện này đều là người kia sai ta làm, tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi có thể giúp ta khôi phục nguyên dạng không?"

Đường Bạch Trần buông tay nâng khuôn mặt Nhiếp Ngô ra, bình tĩnh mở miệng."Ta sẽ thả ngươi." Sau khi nói xong thì xoay người, nhìn về phía Lạc Lưu Nguyệt."Lạc nhị thiếu có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của ta không?"

Lạc Lưu Nguyệt vốn dĩ lung lay sắp đổ nghe vậy thì con mắt lộ ra một tia chờ mong, cho rằng Đường Bạch Trần tha thứ mình."Bạch Trần muốn ta làm gì?"

Đường Bạch Trần dịu dàng cười một tiếng."Ta hy vọng Lạc nhị thiếu dùng kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, cưới hỏi đàng hoàng... vị Nhiếp Ngô cô nương này."

Hiện trường lập tức xôn xao một mảnh, lời nói của Nhiếp Ngô và Đường Bạch Trần khiến bọn họ hiểu vì sao Lạc gia và Đường gia quyết liệt, luôn nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng một khi ngoan nam nhân độc lên, đúng là khiến người ta khó lòng phòng bị, suy nghĩ một chút, phu quân mình tín nhiệm nhất mưu hại bào thai trong bụng mình, hẳn là lúc Đường Bạch Trần không đề phòng chút nào bị người ta hung hăng đâm một đao vào ngực, từ đây tình diệt tâm tử.

Còn như yêu cầu cuối cùng của Đường Bạch Trần, khiến không ít nữ quyến đều thấy khá hả hê, nhìn Nhiếp Ngô như vậy, ai cũng phải nhượng bộ lui binh, nào có người nguyện ý đón dâu, hơn nữa còn là cưới hỏi đàng hoàng, của chính thê nhị thiếu dòng chính Lạc gia lại là một kẻ không người không yêu như thế, đây không chỉ là nhục nhã Lạc nhị thiếu, cũng sẽ khiến cả Lạc gia thành trò cười của đất bồi Nam Cực.

Sắc mặt Lạc Lưu Nguyệt trắng rồi lại xanh, mấy lần muốn nói chuyện, lại nói không ra lời. Nếu cưới Nhiếp Ngô, thì có nghĩa là cuộc đời này hắn vô duyên với vị trí gia chủ, hơn nữa dung mạo của Nhiếp Ngô khiến hắn vừa nhìn thì muốn nôn mửa, sao có thể cưới làm chính thê.

Lúc biết Đường Bạch Trần vốn dĩ vô tội, áy náy mãnh liệt ập đến trong nháy mắt bao phủ Lạc Lưu Nguyệt. Mất đi, mới biết quý trọng, đây là thói hư tật xấu của đa số người.

Vị lão giả tóc trắng của Lạc gia thấy thế nén giận mở miệng."Đường tiểu thư, đừng khinh người quá đáng, chuyện này mặc dù nhị thiếu có sai, nhưng cũng chỉ bị yêu nữ lừa gạt, không bằng lui lại một bước, Lạc gia sẽ xem xét đám hỏi với Đường gia một lần nữa, còn yêu nữ này, không có khả năng trở thành chính thê Lạc gia!"

Đường Bạch Trần còn chưa tỏ thái độ, câu yêu nữ của lão giả Lạc gia đã thành công kích thích Nhiếp Ngô."Yêu nữ? Yêu nữ! Ta không phải yêu nữ! Lạc Lưu Nguyệt, không phải là ngươi nói muốn đồng tâm đồng hành cùng ta, cùng chung cả đời sao? Lạc gia dựa vào cái gì đẩy tất cả sai lầm lên người ta! Ta có sai, nhưng ta yêu ngươi cũng sai sao? Lúc lấy được huyết mạch hai nhà Đường Lạc, ta vốn có cơ hội thoát thân mà đi, lại bởi vì ngươi mà ở lại, nếu không vì sao ta lại có hôm nay!"

Tình cảnh lại một lần nữa yên tĩnh lại, bất kể chán ghét Nhiếp Ngô thế nào, ánh mắt nhìn về phía Lạc Lưu Nguyệt và đệ tử Lạc gia lúc này đều mang theo vài phần khinh bỉ.

Đột nhiên Đường Bạch Trần cười ha ha, tiếng cười sung sướng khiến nàng tỏa sáng rực rỡ trong chớp mắt."Người ruồng bỏ, vĩnh viễn không tin, người thương tổn ta, nhất định tru sát! Lạc gia thật có mặt mũi, còn muốn đám hỏi với tộc ta hả, các ngươi đáng ghê tởm hơn Hào Liễu nhiều!"

Nói xong, Đường Bạch Trần nhẹ nhàng vung tay lên, đột nhiên Nhiếp Ngô cảm thấy trên người chợt nhẹ, thứ liên tục đè trên người mình không còn, không có gì áp chế, trong nháy mắt Nhiếp Ngô bạo khởi, thân thể to lớn dài đến hơn mười thước mạnh mẽ đánh tới lão giả tóc trắng Lạc gia nói chuyện lúc trước.

Lúc Nhiếp Ngô đánh về phía lão giảcũng há miệng ra, tiếng gào to bén nhọn tập trung công kích mình lão ta, cho dù lão giả tu vi thâm hậu, cơ thể cũng không khỏi nhoáng một cái. Nhiếp Ngô nghĩ rất đơn giản, chỉ cần giết kẻ gọi nàng là yêu nữ này, chỉ cần mình khôi phục thân người, Lạc Lưu Nguyệt vẫn sẽ đối xử với nàng ta như lúc ban đầu.

Lúc Lạc Lưu Nguyệt sắp bổ nhào vào lão giả Lạc gia, một phen linh kiếm xuyên qua cổ nàng ta, tiếng gào to bén nhọn lập tức biến mất không còn gì nữa, Nhiếp Ngô khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Lưu Nguyệt cầm linh kiếm trong tay, trong mắt chỉ có khó hiểu, nàng biết rõ Lạc Lưu Nguyệt ở bên cạnh lão giả, cho nên lúc gào to còn cố hết sức né khỏi Lạc Lưu Nguyệt, chỉ vì không muốn khiến hắn khó chịu.

Không có tiếng chói tai nhằm vào nguyên thần, lão giả hoàn hồn trong chớp mắt, ánh mắt u ám nhìn thoáng qua Hào Liễu khổng lồ trước mặt, bàn tay nắm thành quyền, phẫn nộ ngưng tụ mười phần linh lực, một quyền đánh Hào Liễu bay ra ngoài, chỗ quả đấm rơi xuống, bị đánh thành trống rỗng.

Nhiếp Ngô bay ra ngoài, đánh sang bên kia, thân thể bị linh lực đánh thẳng vào dần dần xuất hiện vết rách, từng mảnh từng mảnh khuếch tán như mạng nhện, đảo mắt vỡ vụn thành vô số khối.

Chất lỏng xanh sẫm sắc hỗn tạp máu tươi còn chưa hoàn toàn chuyển hóa rơi xuống, kèm theo khối vụn là hàng trăm hàng ngàn cái vuốt màu đen do tác dụng của quán tính mà bay về phía những người vây xem bên ngoài.

Tiếng thét chói tai lập tức vang dội Lưu Kim các, nhất là nữ quyến, lại là một trận đi loạn, muốn tránh né chất lỏng, thịt vụn và cái vuốt khiến da đầu người ta tê dại này.

Lương Âm bĩu môi, những nữ nhân đại gia tộc này đúng là già mồm, không phải chỉ là một con sâu thôi sao, ngạc nhiên như thế, tiếng kêu không kém Hào Liễu bao nhiêu, đang lúc khinh bỉ vô hạn, đột nhiên bên tai vang lên một kêu sợ hãi quen thuộc mà réo rắt, Lương Âm chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, chỗ phát ra âm thanh này là Long Tiểu Chi.

Nghĩ đến thiếu niên nhuyễn manh manh, Lương Âm lập tức quay đầu nhìn lại, lại thấy đến trước mắt chợt lóe ánh sáng nhạt, bóng dáng thiếu niên đã không thấy, mà thay thế vào đó một vật nhỏ còn chưa lớn bằng bàn tay, trên lưng vật nhỏ có một đôi cánh bướm tím nhạt. 

Lương Âm còn chưa thấy rõ bé con này, động tác cực nhanh của bé con đánh về phía Hiên Khâu Thiên Giác, một đầu đâm vào trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, bởi vì động tác quá nhanh quá vội vàng, đầu bé con chúi xuống dưới, cho nên Lương Âm chỉ thấy hai cái chân ngắn lộ ra bên ngoài, nhưng rất nhanh sau đó, hai cái chân ngắn này cũng biến mất trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, chỉ có thể mơ hồ thấy tà áo trước ngực Hiên Khâu Thiên Giác nhô lên một cục.

Lương Âm trợn mắt há hốc mồm, sững sờ giơ ngón tay chỉ vào tà áo Hiên Khâu Thiên Giác."Kia, kia..."

Lời còn chưa nói hết, thịt vụn và cái vuốt ùn ùn kéo tới đập xuống, Hiên Khâu Thiên Giác chống lồng bảo hộ lên, tự nhiên không bị nện vào, ngược lại là Lương Âm ngu ngơ, đón đầu bị một cái vuốt màu đen đập trúng, Lương Âm đưa tay cầm lấy cái vuốt, giật giật khóe miệng, chỉ có thể bỏ nghi hoặc xuống trước, vung kiếm ngăn khối vụn khiến người ta khó chịu này.

_hết chương 105_

editor: mình thấy, thật ra, cả Đường Bạch Trần và Nhiếp Ngô đều đáng thương cả, yêu một kẻ cặn bã rồi bị vứt bỏ