Mười hai giờ đêm, thời điểm này giống như một dải phân cách về thời gian của Chiang Rai. Mọi ngày khi đến giờ này những người ở Chiang Rai đều trở về nhà ngay, không ra ngoài. Nó cũng giống như phép thuật của bà tiên sẽ biến mất vào lúc 12h vậy, con đường vốn đang náo nhiệt vậy mà sau khi tiếng chuông mười hai giờ dứt thì lại trở nên vắng ngắt, khó mà thấy được bất cứ người đi đường nào.
Những người mới tới Chiang Rai đều cảm thấy rất kinh ngạc về chuyện này, người không biết còn tưởng rằng đây là một thành phố bị nguyền rủa, sau 12 giờ sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng. Thực ra thì tuy Chiang Rai không có bị thi nguyền rủa, thế nhưng nếu đi lại trên đường vào ban đêm thì rất nguy hiểm. Bởi vì nơi này quá gần với một trong ba nguồn ma túy lớn nhất thế giới là Tam Giác Vàng, bởi vậy đây cũng trở thành điểm đến yêu thích của những người buôn bán ma túy, ban đêm chính là thời gian hoạt động của họ. Nếu ngươi đi dạo ban đêm thì có thể sẽ phá hỏng việc buôn bán của một đường dây ma túy nào đó, mà sau khi ngươi thấy việc của họ chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu. Chuyện như vậy cũng không hiếm trong khu vực gần Tam Giác Vàng, cách tốt nhất để bảo vệ mình là đêm khuya đừng có ra khỏi nhà.
Lúc này, trên con đường vắng vẻ lại có ba người đang ''đi dạo". Mái tóc bạc của Thiên Táng rất bắt mắt, hắn vừa đi vừa ngó xung quanh, thấy lạ về tình huống đặc biệt của Chiang Rai. Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì khó mà tin rằng khoảng thời gian mà chợ đêm náo nhiệt của các thành phố khác vừa bắt đầu thì Chiang Rai lại giống như một thành phố chết, không thấy bóng một người đi đường nào. Walker thì trọc đầu, hắn đang buồn bực xách túi du lịch cho Thiên Táng, đi song song với gã, túi du lịch nặng đến mức làm cho hắn sắp ngã vật ra, đâu còn hơi sức mà xem ''phong cảnh''. Mười Một xách túi du lịch đi trước hai người này, chiếc túi trong tay hắn nặng không kém chiếc trong tay Walker nhưng hắn cầm nhẹ nhàng như không. Tiểu Bạch đi sát sau Mười Một, vòng vèo theo vòng số 8 quanh người hắn, Mười Một bước một bước thì Tiểu Bạch liền chui qua háng hắn, đợi đến khi Mười Một bước tiếp bước nữa thì nó lại chui qua háng hắn để quay lại. Cả ba người Mười Một đều đang rất thận trọng và nghiêm túc nên Tiểu Bạch không có bạn chơi, đành phải chơi một mình như vậy.
Tuy rằng trên đường không còn ai khác thế nhưng Mười Một vẫn rất cẩn thận, hắn sử dụng mọi giác quan, luôn luôn chú đến ý tình hình xung quanh. Thỉnh thoảng lại có xe chạy qua, lúc đó bọn họ sẽ nhanh chóng trốn vào một góc, chờ sau khi chiếc xe này đi qua mới đi tiếp.
Bầu không khí trong thành phố đầy chết chóc và quỷ dị, trên đường chỉ có ba người một chó đang đi, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe rõ mồn một.
Đúng lúc này, Mười Một bỗng dừng bước, khẽ nhíu mày nhìn vào góc tối phía trước. Hành động của hắn khiến cho Thiên Táng và Walker chú ý, hai người cũng dừng lại, nhìn về phía trước theo ánh mắt của Mười Một. Tiểu Bạch đợi một lúc vẫn không thấy Mười Một bước tiếp không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó nó nhếch miệng lên, giống như đang phản đối vì có người quấy rầy trò chơi của nó.
Trong một góc tối cách họ hơn hai trăm mét có một người đang đứng tạo dáng. Có thể lờ mờ thấy được hắn đang đứng bắt chéo chân, thân hình hơi nghiêng về bên phải, tay phải nâng cằm, khuỷu tay tựa trên tường, tạo thành một tư thế mà hắn cho là rất phong cách. Theo tâm lý học thì có thể nhận định người này có khuynh hướng tự yêu bản thân. Từ hành động của hắn mà đoán thì người này chắc hẳn đang chờ ai đó, đồng thời cũng không gây uy hiếp cho bọn Mười Một. Nhưng dù thế nào thì có thể làm cho Mười Một cách hai trăm mét mới nhận ra sự tồn tại của hắn đủ thấy thân thủ người này không tồi, vậy nên sau khi phát hiện ra hắn Mười Một mới cẩn thận như vậy. Huống hồ lúc đó rõ ràng Mười Một còn không thấy ai ở góc đó, thế nhưng hắn chỉ không chú ý một chút mà người kia đã tạo dáng xong.
Mười Một nhìn chằm chằm nhìn người kia, xách túi du lịch lên, tiếp tục bước đi.
Thiên Táng thấy người kia liền rút súng lục ra ngay, lui hai bước về phía sau, đứng sau lưng Walker.
Walker quay đầu lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm gì thế?"
"Suỵt." Thiên Táng nhỏ giọng nói: "Đừng có làm ồn, mượn người ngươi để tránh."
"Tránh cái gì?"
Thiên Táng chỉ về phía trước: "Tránh người."
"Tại sao phải tránh người?"
"Nếu như hắn tấn công chúng ta thì ngươi có thể chắn đạn giúp ta."
"..." Gò má Walker giật giật, hắn hỏi: "Tại sao ta phải giúp ngươi đỡ đạn?"
Thiên Táng nói chắc như đinh đóng cột: "Bởi vì ta là tay súng bắn tỉa."
"..." Walker im lặng hồi lâu sau đó oán hận chửi một câu: "Tay súng bắn tỉa cái con mẹ nhà ngươi." Sau đó hắn tức giận xách túi du lịch lên, đi theo Mười Một.
Walker bước đi, Thiên Táng vẫn sững sờ đứng tại chỗ, lắc đầu sau đó ủ rũ nói: "Ta là tay súng bắn tỉa thật mà, có phải giả đâu."
Ba người Mười Một dần dần đến gần nhưng người đang tạo dáng kia vẫn không có hành động gì, nếu như không phải hắn đang tạo dáng tự sướng thì có khi sẽ làm cho người khác nghĩ mình nhìn thấy quỷ. Có điều hiện giờ có thể khẳng định đó là một người bởi vì quỷ sẽ không tự yêu mình đến mức đi tạo dáng.
Khi cách người kia khoảng 120 m thì Mười Một đột nhiên quẹo vào một con hẻm ở bên trái, Walker và Thiên Táng nhìn nhau sau đó đi theo hắn.
Đúng lúc này thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng chửi, nghe thấy giọng nói này Walker hơi ngẩn người nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại.
Gã đang tạo dáng kia thấy đám Mười Một cũng không nghĩ gì đến việc giữ hình tượng, cuống cuồng chạy đến. Khi chạy đến đầu ngõ hẻm, hắn dừng phắt lại, nhìn đám Mười Một đang đợi hắn ở trong ngõ, nhất thời hắn dở khóc dở cười, không giống như kịch bản hắn viết chút nào.
Walker trợn mắt, kinh ngạc kêu lên: "Anh Lãnh Dạ?"
"A, Walker." Lãnh Dạ vẫy vẫy tay với Walker: "Đã lâu không gặp." Hắn ngừng một chút sau đó lại nói: "Ta nói này Walker, trước đây ta thương ngươi đúng là uổng, ngươi thật chả có chút tình cảm nào, làm cho ta phải đau lòng đấy. Khi nhìn thấy ta ngươi phải tỏ ra rất vui vẻ nói 'A, anh Lãnh Dạ' biết không?"
"..." Walker lau mồ hôi lạnh, lui về phía sau một bước, làm như không quen biết hắn.
Lãnh Dạ lại quay sang Thiên Táng đang nhìn hắn một cách tò mò, cười chào hỏi: "Ê, ngươi là Thiên Táng à?"
Thiên Táng ngơ ngác gật đầu: "Chính là ta. Ngươi chính là Lãnh Dạ?" nguồn Trà Truyện
"Ta chính là Lãnh Dạ. Ngươi là tay súng bắn tỉa?"
"Ừm. Ngươi cũng là tay súng bắn tỉa?"
"Ta cũng vậy."
"Há, thật là trùng hợp."
"..."
Hai tay súng bắn tỉa hàng đầu gặp nhau, hàn huyên vài câu tẻ nhạt. Trên thực tế Lãnh Dạ vội muốn khóc, sao ba tên này lại không làm theo kịch bản của hắn? Kịch bản của hắn vốn là: đám Mười Một đi tới gần, đột nhiên phát hiện sự tồn tại của hắn sau đó thì hưng phấn đón chào. Walker sẽ ôm hắn vừa khóc vừa cười, Thiên Táng có thể sẽ kích động nói: "Lãnh Dạ? A, thần tượng của ta." Còn Mười Một thì Lãnh Dạ vốn không hy vọng tên kia sẽ nói lời gì hay với hắn nhưng ít ra sau khi nhìn thấy hắn sẽ cảm động mà nở nụ cười mới đúng.
Nhưng mà...Nhưng mà... Tên Mười Một chết tiệt này lại hành động khác với bình thường, ngoặt vào ngõ hẻm làm hỏng kế hoạch của hắn. Thế cũng không sao, nhưng Walker cũng không kích động như hắn tưởng tượng, còn Thiên Táng thì chỉ bình thản nói với hắn vài câu. Được rồi, kế hoạch trở về trong vinh quang của Lãnh Dạ hoàn toàn hỏng bét. Người tự yêu bản thân mình như hắn sao có thể không ủ rũ.
Lãnh Dạ nói với Thiên Táng vài câu sau đó nhìn về phía Mười Một... Hừ, hắn cố ý làm vậy, ai bảo tên này phá hỏng kế hoạch tự sướng của hắn, vậy nên hắn mới cố ý nói với Mười Một cuối cùng để trả thù. Tuy rằng, hắn cũng biết Mười Một cũng chẳng để ý những chuyện như thế này.
"A" Lãnh Dạ vuốt cằm, khoa trương kêu lên: "Sở Nguyên "
Mười Một liếc qua hắn sau đó không thèm nhìn thêm. Kiểu phản ứng này còn làm tổn thương hơn việc không phản ứng gì, ít ra là Lãnh Dạ cảm thấy rất "tổn thương".
Lãnh Dạ ủ rũ nói: "A, làm ơn, đừng nên làm vậy, phản ứng chút có được hay không? Ta lặn lội tới giúp các ngươi mà các ngươi nỡ đối xử với ta như vậy sao?"
Mười Một liếc hắn, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi bị sốt?"
"Hả?" Lãnh Dạ ngẩn ra, nói: "Đâu có."
"Vậy ngươi động đực."
Lãnh Dạ: "..."
Thiên Táng: "..."
Walker: "..."
Nghe câu đùa đúng phong cách Mười Một, ba người nghệt ra hồi lâu.
Lãnh Dạ bĩu môi, dở khóc dở cười, tác dụng câu chuyện cười của Mười Một quả thật rất ghê gớm.
Cũng may Walker lên tiếng đúng lúc giúp hắn đỡ lúng túng, Walker hỏi: "Anh Lãnh Dạ, sao anh lại ở đây?"
"À, không phải ta vừa nói đến để giúp các ngươi sao."
"Nhưng làm sao ngươi biết chúng ta sẽ đến đây?"
"Việc này à, nói hết thì rất dài dòng." Lãnh Dạ gãi gãi đầu, nói: "Nói đơn giản thì khi các ngươi tới đây, Cuồng Triều báo cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác lại báo cho bộ phận tình báo, bộ phận tình báo báo cho nhân viên tình báo ở đây, nhân viên tình báo ở đây lại nói cho ta. Vì lẽ đó ta biết các ngươi tới, đơn giản là vậy."
Walker: "..."
Thiên Táng: "..."
Tiểu Bạch nghiêng cổ "Ô?", bộ não nhỏ be của nó khó mà hiểu được mối quan hệ lằng nhằng này.
Mười Một hỏi: "Ngươi tới bao lâu rồi?"
"À, sớm hơn các ngươi mấy tiếng."
"Có phát hiện gì không?"
"Khà khà." Lãnh Dạ cười nói: "Lãnh Dạ đại gia bản lĩnh đầy mình, thông minh cơ trí tự thân ra tay, sao có thể không có chút thu hoạch gì chứ."