Cùng lúc đó, trong một thôn nhỏ ở Tam Giác Vàng.
Một gã đàn ông nhỏ gầy, da ngăm đen, đầu vuông vành vạnh, chẳng có chút khí chất đặc biệt nào, đôi mắt nhỏ màu tam giác làm cho người ta có cảm giác hung tàn đang ngồi trên ghế, hắn đang nhàn nhã ăn nho. Người này là một trong ba vị vua không ngai của khu vực Tam Giác Vàng, Ngõa Khả. Dù là ai thì lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng sẽ cảm thấy người này rất bình thường, nhưng người hiểu rõ Ngõa Khả thì biết hắn là kẻ thù rất dai, có thù tất báo. Năm đó Mười Một chỉ gián tiếp phá hỏng một vụ làm ăn trị giá hơn chục triệu bạt của hắn mà hắn vẫn ghi hận trong lòng, không ngừng phái người đuổi giết, có thể thấy hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Lúc này một tên thủ hạ của Ngõa Khả cầm một chiếc điện thoại tới, nói thầm vào tai hắn mấy câu, đưa điện thoại cho hắn sau đó đi ra ngoài.
Ngõa Khả cầm lấy điện thoại, lẩm bầm vài câu.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói bằng tiềng Thái Lan, nhưng Mười Một lại không lạ gì giọng nói này: "Ngõa Khả tướng quân, hiện giờ họ đã đến Bangkok."
"Ta biết." Ngõa Khả vừa nhai nho vừa nói: "Thủ hạ của ta đang trông chừng chúng."
"Ngươi không định giải quyết họ ở Bangkok sao? Nếu để cho bọn họ tiến vào khu vực rừng núi thì sẽ không còn cơ hội nào tốt như thế này nữa đâu."
Ngõa Khả cười gằn, nói: "Lục Đạo, ngươi chỉ cần cung cấp tin tức cho ta là được rồi, ở Thái Lan không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.
Lục Đạo đẩy gọng kính, cười khẽ: "Không, ta đương nhiên không dám dạy bảo ngươi, ta chỉ đề nghị mà thôi. Chắc ngươi cũng đã hiểu được phần nào bản lĩnh của Mười Một, hắn giỏi nhất là chiến đấu trong rừng, ở đó cho dù hắn đánh không lại thì vẫn có thể trốn. Cách đây không lâu Vương gia và Dương gia của Trung Quốc phái ra hai trăm người đuổi giết hắn cũng bị hắn và vài người khác lợi dụng hoàn cảnh núi rừng tiêu diệt hoàn toàn. Vì thế ngươi tuyệt đối không nên coi thường hắn, muốn xử lý hắn thì cách tốt nhất là vây hắn ở Bangkok, lợi dụng hoàn cảnh thành phố để chiến đấu với hắn, tốt nhất là lôi thêm cả chính phủ Thái Lan vào, như vậy hắn liền không thể đi được đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bao vây sau đó bị xé xác."
Ngõa Khả khịt mũi khinh thường, cười lạnh: "Thủ hạ của ta không phải là đám rác rưởi của hai gia tộc ở Trung Quốc, bọn họ đều là chiến sỹ dày dạn kinh nghiệm, bọn gà mờ ngay cả súng cũng chưa cầm bao giờ kia sao sánh được với họ.
"Hi vọng là vậy."
Ngõa Khả bỏ một quả nho vào mồm., vừa nhai vừa nói: "Có điều ta cũng sắp xếp rồi, sẽ có người "chiêu đãi" bọn họ ở Bangkok. Nếu hắn như có thể sống sót mà tới đây ta sẽ "tiếp đón" hắn một cách long trọng."
Lục Đạo cười nói: " Thì ra Ngõa Khả tướng quân đã sớm chuẩn bị, xem ra ta quá lo xa rồi. Đúng rồi, ngươi định xử lý tên gián điệp Trung Quốc kia thế nào." Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
"Lần này ta hành động chắc sẽ làm cho Tất Tác gặp rắc rối, cho hắn tên gián điệp này để lập công coi như là xin lỗi đi." Ngõa Khả dừng một chút rồi hỏi: "Lẽ nào ngươi có ý gì tốt hơn?"
Lục Đạo nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Ta cảm thấy đây là một món ngon, không bằng đừng làm thịt vội mà hãy nuôi nó đã, chờ khi vỗ béo nó rồi thì sẽ có tác dụng lớn hơn."
Ngõa Khả lắc đầu từ chối: "Một tên gián điệp nhãi nhép mà thôi, có gì mà phải vỗ béo."
Lục Đạo cũng không nói gì thêm, hai người nói thêm vài câu sau đó liền gác máy.
Ngõa Khả gọi điện đi, mới chỉ tút hai tiếng đã có giọng nói trầm trầm vang lên ở đầu kia: "Tướng quân?"
"Sao rồi?" Ngõa Khả hỏi.
Đầu kia đáp: "Có hai người đi ra ngoài, thấy ai cũng hỏi chỗ nào có gay.
Ngõa Khả tống hai quả nho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Hắn thì sao?"
"Hắn vẫn ở trong phòng, không hề đi ra ngoài."
"Tên gián điệp thì sao?"
"Đã phái người theo dõi."
Ngõa Khả phun hạt ra, nói: "Bắt tên gián điệp đó, thông báo cho Tất Tác đến nhận người. Các ngươi cũng có thể hành động, nhưng đừng có mà gây phiền phức lớn quá."
"Rõ."
Ngõa Khả gác máy, nở nụ cười âm trầm. Hắn hái một trái nho nhưng không bỏ vào trong miệng mà cầm trong tay ngắm nghía. Bỗng hắn bóp mạnh, trái nho lập tức bị nát bét.
※※※※※※※※
"Chào cô." Thiên Táng cản một cô gái đang định qua đường lại, nở nụ cười như sói.
Cô gái Thái này thấy hắn là người nước ngoài liền dừng lại, lễ phép chắp tay cúi chào hắn.
Thiên Táng cũng bắt chước chắp tay chào đáp lễ, sau đó liền mở miệng hỏi ngay: "Xin hỏi, cô là gay à?"
Walker vỗ mạnh trán, hắn hối hận vì đi cùng với Thiên Táng. Gã yêu quái tóc bạc này muốn thấy gay đến phát điên rồi, hai người vừa xuống đến đại sảnh khách sạn hắn liền cắm đầu cắm cổ chạy đến hỏi nhân viên tiếp tân, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi: "Ngươi là gay à?" Nhân viên tiếp tân rất bối rối, đành phải giả vờ không hiểu tiếng Anh thì hắn mới bỏ đi. Nhưng Thiên Táng vẫn chưa hết hy vọng, kéo Walker chạy ra khỏi khách sạn, gặp đàn ông thì hỏi: "Chỗ nào có gay?", gặp phụ nữ thì hỏi: "Cô là gay à?". May mà những người hắn chặn đường không biết tiếng Anh nếu không thì hắn đã ăn vả rồi.
Cô gái vừa bị hắn cản lại cũng không biết tiếng Anh, cô ta nói gì đó bằng tiếng Thái Lan.
Nếu họ nghe không hiểu thì dùng động tác để biểu lộ chắc sẽ hiểu chứ? May là Thiên Táng rất giỏi thủ ngữ. Đầu tiên hắn chỉ vào JJ của bản thân, sau đó chặt tay như đang cắt cái gì đó, rồi hắn làm động tác như đang cởi quần áo, sau cùng cười bỉ ổi nhìn nàng. Có điều hình như cô gái này hiểu sai ý của hắn, tưởng gã nước ngoài này đang đùa giỡn mình liền xoay người đi thẳng. Thiên Táng đứng đó gọi to, nàng lại đi càng nhanh, sau cùng thì chạy vắt chân lên cổ.
Thiên Táng thở dài hỏi Walker: "Không phải mọi người đều nói Thái Lan rất lắm gay à? Sao chúng ta tìm một người gay mà cũng khó như vậy?"
"Các ngươi muốn xem gay?" Bỗng nhiên có người hỏi lưu loát bằng tiếng Anh.
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên cao lớn người Thái Lan đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Thiên Táng hỏi: "Ngươi biết tiếng Anh?"
Người đàn ông Thái Lan gật đầu nói: "Biết một chút, từng ở Mỹ nửa năm, biết một chút tiếng Anh Mỹ."
"Tốt rồi." Thiên Táng hưng phấn đi tới vỗ vai người đàn ông này một cách thân thiết, nhưng hắn không nhớ được sức đập của mình mạnh như thế nào với người bình thường, phát đập này làm cho người đàn ông kia méo cả mặt, kêu lên: "Nhẹ tay, nhẹ tay."
Thiên Táng nhanh chóng "sorry" vài tiếng sau đó hỏi: "Ngươi biết chỗ nào có gay sao?"
Người đàn ông nắn nắn vai: "Gay thì có nhiều, nhưng ở trong vùng này thì không thể biểu diễn công khai, ngươi có thể yêu cầu họ tới tận nơi để phục vụ."
Thiên Táng kinh ngạc hô lên: "Còn gọi đến nhà để xem được?"
"Xem?" Người đàn ông trung niên ngẩn ra, lập tức cười nói: "Không chỉ xem."
Thiên Táng ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ còn có thể SEX?"
Người đàn ông trung niên gật đầu mờ ám.
"Á, không, chuyện như vậy quá tởm."
"..."
Thiên Táng lắc đầu liên tục, nói: "Gay dù sao cũng là một nửa đàn ông, đàn ông sex với đàn ông, quá kinh tởm. Ta chỉ muốn xem qua thôi, SEX thì miễn đi."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Gay cũng có vài loại, gay cấp thấp thì chỉ nâng ngực, phía dưới vẫn là đàn ông. Gay cấp cao thì không những nâng ngực, "đục lỗ" mà còn phẫu thuật thanh quản, giống hệt phụ nữ, ngay cả giọng nói cũng rất thánh thót."
Thiên Táng vuốt cằm, trầm ngâm hồi lâu, rõ ràng là có chút động lòng, hỏi: "Nơi này có hàng cao cấp mà ngươi nói không?"
"Có, nhưng họ sẽ không đi khách, ngươi phải tự đến chọn."
"Được." Thiên Táng bá vai hắn, thân thiết nói: "Người anh em, ngươi biết đường chứ?"
"Đương nhiên, ta ở gần đây mà."
"Vậy ngươi dẫn dường giúp chúng ta, sẽ có hậu tạ."
"Được."
Sau đó hai gã đàn ông bỉ ổi bá vai bá cổ nhau, rôm rả bàn luận mọi chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng lại cười một cách dâm đãng. Walker đi theo hai người, bọn họ chẳng hề để tâm gì đến Tiểu Bạch.
Người đàn ông Thái Lan này đưa họ đi quẹo trái quẹo phải liên tục, nói là sắp đến. Thiên Táng và Walker cũng không có để ý chuyện này, thực ra những người như họ không cần sợ nhiều chuyện, chẳng hạn như bị cướp.
Giống như lúc này, Thiên Táng và Walker đang bị bảy người vây quanh, nếu như tính cả người Thái Lan dẫn bọn họ vào thì là tám người.
Đột nhiên có bảy người cầm mã tấu xông ra chặn đứng hai đầu con ngõ cũng không rộng này, người đàn ông đã dẫn Thiên Táng và Walker đi đến chỗ bọn họ sau đó xoay người nhìn Thiên Táng, cười nói: "Xin lỗi, cướp đây."
"Ừm." Thiên Táng gật đầu, nói với Walker: "Chúng ta bị cướp kìa."
Walker thở dài, lầm bầm: "Quả nhiên trên đầu chữ sắc có đao."
Nhưng cả Thiên Táng và Walker lẫn những người đang muốn cướp họ không ai nhận ra ánh mắt Tiểu Bạch đang ở bên chân Walker dần dần sáng lên.
※※※※※※※※
Cùng lúc đó, trong khách sạn Mười Một đang ở.
"Ting ting..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mười Một nhấc máy nhưng không nói gì.
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ, nói bằng thứ tiếng Anh bập bẹ: "Cần mát xa không?"
Mười Một không nói gì, cúp máy ngay. Thế nhưng chuông điện thoại lại nhanh chóng vang lên. Lần này Mười Một cầm ống nghe lên rồi lại dập xuống, sau đó lại nhấc lên, để sang một bên.
Dù làm vậy nhưng hắn cũng không được yên thân, bởi vì hắn nghe được tiếng mở cửa tành tạch. Có người lợi dụng hồi chuông điện thoại gọi tới lần hai để mở cửa phòng, tiếng tạch kia bị tiếng chuông át đi, người bình thường sẽ khó lòng nghe được nhưng Mười Một lại nghe rất rõ.
Hắn lấy súng lục giảm thanh ra, nhảy xuống giường, nấp phía sau cửa, dỏng tai nghe ngóng âm thanh ở phía ngoài.
Tổng cộng có sáu người vào phòng, trong đó có bốn người bước chân lộn xộn, hơi thở không ổn định, bốn người này đều là người bình thường. Có hai người có hơi thở dài và ổn định, sau khi vào phòng thì không hề chuyển động, rõ ràng không phải là hạng gà mờ.
Hai người này chỉ huy bốn người bình thường, Mười Một có thể nghe được bốn người đang từ từ bước tới căn phòng của hắn. Có lẽ bốn người này đang rất căng thẳng, càng đến gần cửa tiếng thở của họ càng gấp.
Dựa vào những âm thanh này Mười Một đã mường tượng ra chiều cao, sức mạnh của những người này sau đó tính toán kỹ càng. Hắn có thể dễ dàng giải quyết bốn người kia nhưng hai người còn lại cách hắn khá xa, hơn nữa hắn không biết trong tay bọn họ có vũ khí không, có thể sẽ có chút phiền phức. Đương nhiên cũng chỉ là có thể thôi.
Bốn người rón ra rón rén đi đến cửa phòng, bốn người nhìn nhau, một người trong số họ bỗng nhiên giơ chân đạp mạnh vào cửa.