Một chiếc xe thể thao Porsche Boxster chậm rãi dừng lại bên ngoài công ty, đám đông trầm trồ ngắm nghía chiếc xe thể thao hào nhoáng này. Khi một thanh niên trẻ tuổi bước xuống từ trên xe, mọi người sửng sốt một lúc lâu sau đó đột nhiên hét lên một cách chói tai, tiếng hét của nữ thậm chí còn to hơn.
"Cừu Vạn Bình! Cừu Vạn Bình!" Không khí vừa mới sôi sục lên vì Nguyệt Nhi vẫn chưa lắng xuống hẳn thì lại sôi trào thêm lần nữa, lần này cũng không kém gì lúc Âu Dương Nguyệt Nhi. Rất nhiều cô gái điên cuồng lao đến, các nhân viên an ninh cố gắng ngăn cản những người gần như đã điên cuồng này. Nhân vật chính là ngôi sao điện ảnh Cừu Vạn Bình cũng ung dung trấn định giống Nguyệt Nhi, vẫy tay chào hỏi mọi người.
Tiếng thét, tiếng hò vang vọng khắp khả con phố. Tất cả chỉ vì sự xuất hiện của hai người, "nữ thần" Âu Dương Nguyệt Nhi và "vương tử u buồn"Cừu Vạn Bình.
Nếu Âu Dương Nguyệt Nhi là thần thoại trong làng ca hát, vậy Cừu Vạn Bình chính là truyền kỳ trong giới điện ảnh. Thời buổi này, phái thực lực (DG: ý chỉ vươn lên bằng tài năng) không nổi tiếng bằng phái thần tượng (DG: ý chỉ vươn lên nhờ da mặt, tiền,...), chỉ cần ngươi đủ giàu có, đủ quyền thế hay đủ ưa nhìn thì muốn nổi tiếng cũng không khó. Mà Âu Dương Nguyệt Nhi và Cừu Vạn Bình đều là sự kết hợp hoàn hảo của hai trường phái trên, không phải ngẫu nhiên mà bọn họ có thể nổi tiếng. Cừu Vạn Bình có khuôn mặt đẹp trai, hành động quý phái, nhưng thứ hấp dẫn người khác nhất chính là ánh mắt luôn mang theo vẻ u buồn của hắn. Ánh mắt mới là lý do chính khiến cho khán giả nữ điên cuồng hâm mộ hắn.
Khi Cừu Vạn Bình xuất hiện, các phóng viên lúc trước vẫn còn vây quanh chị Giang đều vội vàng chạy đến. Họ thò tay qua lớp nhân viên an ninh, chìa mic ra, tranh nhau hỏi: "Vạn Bình, không phải anh đang quay phim ở Bangkog sao? Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Vạn Bình, nghe nói anh là một trong những người theo đuổi Nguyệt Nhi, hôm nay anh xuất hiện có phải muốn cho cô ấy một sự vui mừng bất ngờ không?"
"Vạn Bình, nghe nói trước đây anh thổ lộ với Âu Dương Nguyệt Nhi, bị cô ấy từ chối thẳng thừng, có thật như vậy không?"
Mọi người tranh nhau hỏi, hơn nữa câu hỏi nào cũng đều rất hiểm, dù là Cừu Vạn Bình cũng không khỏi hơi xấu hổ.
Cũng may chị Giang, người đại diện của Nguyệt Nhi nhanh chóng chạy tới, vội vàng che trước mặt Cừu Vạn Bình, lớn tiếng nói: "Các vị phóng viên, tôi biết các vị có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hiện giờ làm ơn để Cừu tiên sinh vào trong, những chuyện các vị muốn biết có thể đợi đến hội chiêu đãi mà?"
Dưới sự giúp đỡ của chị Giang, vương tử u buồn được nhân viên an ninh đưa vào đại sảnh công ty. Vừa mới bước vào đại sảnh, còn chưa kịp thấy rõ bên trong có những ai, Cừu Vạn Bình đã sáng mắt lên, ánh mắt dừng lại ở một góc của đại sảnh. Ở chỗ đó, có ba cô gái đang nâng ly, mỉm cười chào hắn.
Ba cô gái khác nhau, một đỏ một đen một trắng, thể hiện ra ba loại khí chất hoàn toàn khác biệt. Âu Dương Nguyệt Nhi mặc váy đỏ, giống như một vị nữ thần ở trên cao, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa xôi. Cô gái lai mặc bộ đồ màu đen gợi cảm ở bên cạnh nàng làm cho người ta cảm giác được sự dã tính, dục vọng và nóng mắt. Còn cô gái mặc lễ phục màu trắng giống như một đóa tuyết liên đang từ từ nở rộ, khi nhìn thấy nàng người ta có cảm giác thật ấm áp, thật thoải mái.
Cừu Vạn Bình cảm thấy như ánh mắt mình đã dính vào chỗ đó, bối rối không biết nên ngắm nhìn ai. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng trầm trồ.
Một chiếc Rolls-Royce dừng lại ở bên ngoài công ty, khi một phụ nữ trung niên bước ra từ trong xe, các phóng viên lại một lần nữa điên cuồng. Đừng tưởng bà ta chỉ là một phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi mà nhầm, địa vị của bà ta cũng không hề thấp hơn thị trưởng. Bởi vì bà ta là con gái cả của ông trùm trong giới buôn bán là Kha Vạn Hào, bà ta đang dần dần tiếp nhận đế quốc buôn bán khổng lồ của cha mình.
Các phóng viên còn chưa kịp tiến lên phỏng vấn thì lại có một chiếc xe nữa đến. Sau đó là chiếc thứ chín, chiếc thứ mười… Tiếp đó khi các nhân vật lớn trong giới buôn bán, chính giới, giới văn nghệ lần lượt xuất hiện, các phóng viên đã không còn giật mình như lúc ban đầu mà đều ngây ra.
Cuối cùng các phóng viên không khỏi nhìn nhau, ai cũng không ngờ Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ bỏ công sức như vậy, càng không ngờ nàng lại có thể mời được những nhân vật lớn mà chỉ cần giậm chân một cái cũng làm chấn động một phương. Sau khi sự kinh ngạc qua đi, những phóng viên thông minh bắt đầu suy tính xem những câu hỏi mà mình đặt ra trong hội chiêu đãi có nên uyển chuyển một chút không, cho dù không lấy được tin tức mà mình cần nhưng cũng không đắc tội Âu Dương Nguyệt Nhi.
Trong đại sảnh công ty, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không nghĩ đến nhiều việc như vậy, lúc này nàng đang rất bận rộn. Khách đến, nàng là chủ nhà đương nhiên sẽ phải đi khắp nơi để tiếp đãi xã giao.
"Thế nào? Ổn chứ?" Trong lúc Âu Dương Nguyệt Nhi đang bận rộn, Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ nhàn rỗi đứng ở một góc, nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi xử lý mọi việc, Văn Vi mỉm cười hỏi Nguyễn Thanh Ngữ.
Ngoài Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ chính là hai cô gái nổi bật nhất tối hôm nay. Vì Âu Dương Nguyệt Nhi lúc nào cũng phải tiếp đãi những vị khách quan trọng, một số người không thể tiếp cận với Nguyệt Nhi liền chuyển mục tiêu sang bọn họ. Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ cũng coi như là chủ công ty nên không thể chối từ, sau khi phải uống mấy chén rượu vang thì họ lấy cớ trốn đến một góc. Cũng may hôm nay cũng có không ít ngôi sao nữ đến, nếu không hai nàng cũng chẳng biết phải làm sao.
"Tôi ổn." Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nói: "Chỉ là không quen ở nơi đông người thế này."
Văn Vi gọi nhân viên phục vụ tới, nàng lấy hai ly rượu vang sau đó đưa một ly cho Thanh Ngữ, nói: "Không vấn đề, sau này tham gia nhiều sẽ quen."
"Sau này?" Nguyễn Thanh Ngữ mở to mắt to, nhăn nhó nói: "Tha cho tôi đi, một buổi tôi cũng chịu không được."
Văn Vi cười nói: "Về sau cô chính là CEO của công ty, việc xã giao là không thể tránh được, cô phải học cách làm quen. Cuộc sống của xã hội thượng lưu chính là như vậy, dăm ba ngày lại có một bữa tiệc. Có điều việc tụ hội ăn chơi giữa những người thuộc tầng lớp thương lưu chỉ là cái cớ, thực ra nó là để cho những người này trao đổi với nhau, để xem sau này có cơ hội hợp tác hoặc hỗ trợ lẫn nhau không. Cô phải biết rằng, lên càng cao lại càng phải chú trọng đến việc tạo quan hệ, bởi vì ai cũng không biết liệu có một ngày mình cần đến sự giúp đỡ của người khác không. Làm giàu trong một đêm, phá sản trong một đêm, việc như vậy trong giới thượng lưu cũng không hiếm. Cô xem, nơi đây có rất nhiều người, mọi người đều cầm ly rượu đi trò chuyện, cô có thấy ai động đến đồ ăn không?"
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn về phía bàn tiệc đứng bên kia, dường như quả thật không có ai động đến đồ ăn. Không đúng, có người đang ăn, hơn nữa còn cắm đầu cắm cổ ăn. Có điều sao nhìn hắn quen vậy? Nhìn kỹ lại thì Nguyễn Thanh Ngữ bỗng nhiên hít vào một hơi, thảo nào nhìn quen mắt như vậy, thì ra là "bạn trai" Vịt Bầu của nàng. Bởi vì lúc này Vịt Bầu nhuộm tóc đen lại còn mặTrà Truyện lê nên Nguyễn Thanh Ngữ mới nhất thời không nhận ra. Trong ấn tượng của nàng, Vịt Bầu vẫn luôn là một người đầu nhuộm vàng óng, quần áo lôi thôi.
Tướng ăn của Vịt Bầu quả thật rất khó coi, ít ra tướng ăn của hắn rất nổi trội trong bữa tiệc này. Há to miệng nhét một miếng bánh ngọt vào sau đó ngửa cổ nốc cạn một ly sâm panh, bộ dạng hắn như thể đã nhịn đói vài ngày rồi vậy.
Quả thực lúc này Vịt Bầu rất đói, từ sáng sớm hắn đã đi cùng Nguyễn Thanh Ngữ và Văn Vi để làm tóc, chọn quần áo, ai cũng biết phụ nữ trang điểm lâu đến mức nào, kết quả là đến tận giờ hắn vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng.
Mọi người trong sảnh đều thấy tướng ăn của hắn rất thô tục, không ít người nhìn hắn với vẻ khinh bỉ. Nhưng những ánh mắt đó chẳng là gì với một tên lưu manh mặt dầy như tường thành. Hắn sẽ không để ý người khác cảm thấy thế nào, trái lại hắn cảm thấy mọi người ở đây rất giả tạo, rõ ràng muốn ăn lại còn giả vờ tao nhã. truyện được lấy tại Trà Truyện
Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Vịt Bầy chọn lấy một miếng thịt bò, hắn dùng dao nĩa cắt mãi mà không đứt, bèn dứt khoát dùng dĩa ăn xúc cả miếng thịt bò cho vào trong miệng. Những người khác thấy vậy đều vội dời mắt đi, xem nhiều chuyện ngu ngốc quá cũng có thể bị lây.
Có điều trong sảnh còn có hai cô gái xinh đẹp vui vẻ nhìn Vịt Bầu ăn uống. Trên người Vịt Bầu, các nàng mơ hồ thấy được bóng dáng của một người, một thanh niên tên là Mười Một.
Mười Một là một người không thích lãng phí thời gian, với hắn ăn cơm chỉ là để bổ sung thể lực và hấp thu dinh dưỡng mà thôi, vậy nên hắn không cần biết mình ăn dễ coi hay khó coi, ăn là cho chính mình, không phải cho kẻ khác. Hơn nữa hắn cũng không thể lãng phí thời gian quý giá vào việc ăn, Mười Một nói, ngươi không biết sau này mình có còn ăn được nữa hay không, vậy nên nhân lúc có thời gian thì ăn thêm mấy miếng đi.
Không thể phủ nhận Mười Một là một người có khả năng ảnh hưởng đến người khác. Những người ở bên hắn dù ít dù nhiều đều chịu ảnh hưởng từ hắn, cách nói chuyện của Cuồng Triều càng lúc càng giống Mười Một, cách ăn của Vịt Bầu cũng càng lúc càng giống hắn.
Ăn xong miếng thịt bò, Vịt Bầu cầm giấy ăn xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn sang phía Nguyễn Thanh Ngữ, dù sao nhiệm vụ của hắn hôm nay là bảo vệ Thanh Ngữ. Thấy Nguyễn Thanh Ngữ đang nhìn về phía hắn bên, Vịt Bầu cười nhe hàm răng dính đầy bánh ra, vẫy tay với Nguyễn Thanh Ngữ. Mọi người bên cạnh thấy Vịt Bầu làm vậy liền nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy Nguyễn Thanh Ngữ và Văn Vi, đầu tiên họ đều sáng mắt lên, sau đó lại lắc đầu thở dài, đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Rốt cuộc tên này là con cái tên nhà giàu mới nổi nào mà lại có thể có được một bông hoa nhài đẹp như vậy
Thấy Vịt Bầu vẫy tay với mình, Nguyễn Thanh Ngữ cũng cười với hắn, làm tăng thêm oán khí trong lòng cánh mày râu ở bên cạnh. Văn Vi cũng nâng ly đáp lễ Vịt Bầu. Thấy màn này, những động vật giống đực gần đó như muốn phun máu, ***, thế nhưng lại là...3P?