Nhân Gian Băng Khí

Chương 826: Lễ khai trương(thượng)

Thời gian khiến cho người ta yêu nó, cũng khiến cho người ta hận nó.

Trẻ nhỏ hận thời gian, bởi vì nó qua quá chậm. Hầu hết trẻ nhỏ đều hy vọng mình có thể nhanh chóng lớn lên, có thể giống như người lớn, không cần đọc những quyển sách giáo khoa kia nữa, không cần thi cử, mỗi ngày có thể làm công việc mình thích để kiếm tiền, có tiền rồi có thể mua những gì mà mình thích. Vậy nên đa số trẻ nhỏ hận thời gian, hận nó trôi qua quá chậm.

Khi con người ta chậm rãi lớn lên, họ cũng sẽ hận thời gian, bởi vì nó trôi đi quá nhanh. Sau khi lớn lên mới biết thì ra thế giới của người lớn cũng không tốt đẹp như tưởng tượng, người lớn có sự ưu phiền của người lớn, người lớn cũng có trọng trách của họ.

Thì ra khi trưởng thành sẽ phải học cách tự lập, mà muốn tự lập sẽ phải học cách kiếm tiền, bởi vì cha mẹ không thể nuôi ngươi cả đời. Tiền từ đâu tới? Chỉ có thể tìm việc làm, không tìm được việc làm thì làm sao đây? Không có việc làm thì sẽ đói sẽ khổ, không có việc làm thì không mua được nhà, không cưới được vợ, dù cưới được vợ rồi thì cũng phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.

Cho dù tìm được việc rồi, mỗi ngày đều phải đi làm rồi lại tan tầm, hôm nay rồi lại ngày mai, năm nay rồi lại sang năm, cứ như vậy năm này qua năm khác, mỗi ngày đều làm một công việc như vậy, làm đến khi chính mình cũng trở nên vô cảm, dần dần trở nên lạc lối, rốt cuộc không tìm thấy đâu mới là ý nghĩa, đâu mới là giá trị của cuộc sống mình.

Lúc này, khi lơ đãng ngươi có thể nhìn thấy những đứa trẻ vô ưu vô lự, trên mặt mang nụ cười xán lạn đơn thuần chạy qua bên cạnh, lúc đó ngươi mới nhận ra, trẻ nhỏ thật hạnh phúc.

Cũng giống vậy, khi lớn rồi mọi người mới nghĩ: sao thời gian lại trôi đi nhanh như vậy? Vì sao mình không thể là một đứa trẻ mãi mãi?

Đáng tiếc chúng ta không phải là Peter Pan, đứa trẻ không bao giờ lớn lên, điều tuyệt diệu đó chỉ có trong cổ tích. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra mới phát hiện thì ra chúng ta đã lớn lên. Những thứ đã mất đi, vĩnh viễn không thể lấy lại được.

Bởi vì thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến mức chúng ta chẳng thể nào nắm bắt được.

Cuộc sống của Mười Một trôi qua cũng rất nhanh, nhanh đến mức cảm thấy như chỉ mới vài hơi thở, vài cái chớp mắt, vậy mà năm ngày đã trôi qua.

Ngày cuối tuần, hôm nay là ngày công ty Trà Truyện của Âu Dương Nguyệt Nhi chính thức khai trương.

Ngay từ sáng sớm, các phóng viên của các tạp chí tin tức, các tuần san giải trí và người hâm mộ của Âu Dương Nguyệt Nhi đã đổ tới từ khắp nơi, thậm chí còn có rất nhiều người hâm mộ từ khắp nơi trên cả nước bỏ công đến kinh thành ngày hôm nay chỉ để đến đây chúc mừng việc công ty của Âu Dương Nguyệt Nhi khai trương.

Bởi vậy, từ sáng sớm, con phố mà công ty của Âu Dương Nguyệt Nhi nằm đã chật kín người, cảnh sát không thể không điều động một lượng lớn cảnh sát giao thông đến đây để khai thông ách tắc, nếu không chỉ sợ con phố này sẽ bị tắc nghẽn cả ngày hôm nay.

Tuy đến chiều Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và các khách mời mới đến đây nhưng điều đó vẫn không thể làm giảm sự nhiệt tình của người hâm mộ, khi trời còn chưa sáng hẳn cũng đã có rất nhiều người gọi tên Âu Dương Nguyệt Nhi, gào đến mức giọng nói khàn khàn miệng khô lưỡi khô vẫn không muốn để cho giọng của người khác át đi giọng mình.

Những người hâm mộ nóng lòng chợ đợi, cuối cùng thì đã đến buổi chiều ……

Một giời chiều, chiếc xe đầu tiên tiến vào dưới ánh mắt trông đợi của mọi người. Đây là một chiếc Lincoln màu đen, người thường không thể sở hữu nổi nó, vậy nên nó vừa mới xuất hiện đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Một đám vệ sỹ chạy ra từ công ty, chia ra làm hai hàng, lịch sự yêu cầu những người đang vây xem chừa ra một con đường để chiếc xe này đi qua. Mặc dù những người hâm mộ nhiệt tình đã chen chúc nhau kín cả con phố nhưng họ vẫn phối hợp chừa ra một khoảng đường cũng không hẹp để chiếc xe này có thể đi qua.

Chiếc Lincoln chậm chạp đi tới, cuối cùng dừng lại trước cửa công ty, cửa xe được mở ra dưới ánh mắt chờ mong của mọi người.

Đúng lúc này, không biết ai hô lớn một tiếng:

"Âu Dương Nguyệt Nhi!" Những lời này giống như là mồi lửa, trong chốc lát không khí đã trở nên sôi trào, vô số người giơ cao băng rôn có tên Âu Dương Nguyệt Nhi và ảnh của nàng, khản cổ gào thét:

"Âu Dương Nguyệt Nhi! Âu Dương Nguyệt Nhi!" Không khí như muốn nổ tung.

Một đôi chân trắng nõn, thon dài, đi một đôi giày cao gót màu đen khoan thai bước ra trước ánh mắt trông chờ của mọi người, không khí hoàn toàn sôi trào. Nhưng khi chủ nhân của đôi chân này hoàn toàn lộ diện thì không khí lập tức lắng xuống.

Người xuống xe là một cô gái trẻ, nàng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn không chút tỳ vết, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt của nàng cho thấy nàng là con lai. Cô gái này mặc một bộ lễ phục màu đen và bạc, cổ áo xẻ gần đến rốn, hấp dẫn nhất chính là bộ ngực đầy đặn gần như lộ hẳn ra ngoài, đáng tiếc trang phục lại che mất những vị trí mấu chốt nhất.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến ánh mắt thưởng thức của mọi người, nhất là mấy gã háo sắc, tất cả họ đều nhìn chằm chằm chỗ đó, nuốt nước miếng ừng ực, trong đầu tưởng tượng ra dáng vóc mê người dưới bộ trang phục này.

Cô gái lai này mặc một chiếc váy màu đen cực ngắn, làm cho người ta hận không thể quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên chỗ ''thần bí'' kia. Nàng đeo một chiếc thắt lưng màu vàng, màu đen phối hợp với màu vàng, hơn nữa làn da trắng bóc, nàng nhìn lung linh như một vị thiên sứ, trong chốc đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.

Tuy rằng nàng không phải là Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng dáng người của nàng thậm chí còn tốt hơn Âu Dương Nguyệt Nhi, dung mạo cũng không hề thua kém. Những nam giới ở đấy không khỏi đoán già đoán non cô gái này là ai?

Người thứ hai bước ra từ trong xe là một người đàn ông trung niên, diện mạo hắn không có gì nổi trổi, nhưng khi hắn đứng đó dường như từ trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế uy nghiêm. Sau khi người đàn ông trung niên này xuống xe, cô gái vừa xuống xe lúc trước liền tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn, lập tức trên con phố vang lên những tiếng thở dài tiếc nuối, cũng có người thầm rủa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Người bước xuống thứ ba cũng là một cô gái xinh đẹp, nếu như nói cô gái lai đầu tiên đại diện cho sự gợi cảm, mỹ lệ, dụ hoặc, dã tính, như vậy này cô gái này làm cho người ta cảm thấy sự điềm tĩnh, thanh nhã và một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Nàng ăn mặc rất khác với cô gái lai xinh đẹp kia, không chỉ không hở hang một chút nào mà còn rất kín đáo. Quanh cổ nàng quấn một tấm lụa trắng mỏng, trên người mặc một bộ lễ phục màu trắng, Trên hai tay cũng phủ một lớp lụa trắng mỏng gần như trong suốt, cánh tay mềm mại lộ ra ở phía dưới. Về dung mạo và dáng người, cô gái này đều kém hơn cô gái lai trước đó, nhưng trên người nàng có khí chất mà người khác không có được, cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng thật là thoải mái, thuần khiết như bông tuyết.

Có điều dường như cô gái này không quen với những khung cảnh như thế nàu, sau khi nhìn thấy khung cảnh này thì hơi hồi hộp bồn chồn sau đó nhanh chóng cúi đầu xem lại xem quần áo mình có bị hở chỗ nào không, thấy vẫn rất kín đáo mới dám thở phào nhẹ nhõm. nguồn Trà Truyện

Sau khi cô gái thứ ba bước xuống, đến lượt một người thanh niên trẻ tuổi, hắn có mái tóc đen, mặc một bộ com lê màu đen. Có điều dường như hắn không quen mặTrà Truyện lê, sau khi bước xuống xe còn không quên kéo kéo cổ áo. Động tác như vậy vốn thô lỗ nhưng cũng có chút phóng khoáng.

Lúc này, cô gái áo trắng xinh đẹp kia dường như cảm thấy lạnh, nàng khẽ rùng mình, làm cho cánh mày râu gần đó không khỏi đau lòng.

Cô gái lai xinh đẹp kia tinh ý nhận ra, yểu điệu đi tới, nhỏ giọng hỏi:

"Lạnh không? Thanh Ngữ."

Phải, cô gái mặc lễ phục màu trắng này chính là Nguyễn Thanh Ngữ, bởi vì trong tương lai nàng sẽ tiếp nhận vị trí của Văn Vi trong công ty vậy nên hôm nay nàng không thể không đến. Mà cô gái lai xinh đẹp kia chính là Văn Vi, còn người đàn ông trung niên Văn Vi kéo tay lúc trước chính là Văn Cường, cha của nàng. Người thứ tư xuống xe chính là Vịt Bầu, nhiệm vụ của hắn hôm nay là giả làm bạn trai của Thanh Ngữ, ở bên cạnh bảo vệ cho nàng. Vì thế Vịt Bầu đành phải cắn răng nhuộm mái tóc vàng lại thành màu đen, hơn nữa còn phải mặc bộ com lê làm cho hắn cảm thấy ngột ngạt. Ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy khiến cho hiện giờ Vịt Bầu cũng có chút phong độ, đáng tiếc một số động tác nhỏ của hắn như ngoáy mũi, xốc cổ áo không hợp với bộ quần áo trên người hắn một chút nào.

Quả nhiên long bào phải mặc trên người thái tử mới là phù hợp, Vịt Bầu là cái loại mặc long bào vào nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy giống thái tử.

Ngươi đã từng thấy vị thái tử nào đứng xỉa răng giữa đám đông? Cảm giác Vịt Bầu gây cho người ta lúc này đúng là như vậy.

Nghe được lời của Văn Vi, Nguyễn Thanh Ngữ khẽ chà chà cánh tay, nhỏ giọng nói:

"Không sao." Sau đó nàng lại nhìn bộ lễ phục khiêu gợi của Văn Vi, hỏi ngược lại:

"Cô không lạnh sao?"

Văn Vi khẽ trợn mắt, nhỏ giọng cười nói:

"Tôi bôi kem chống lạnh rồi." Sau đó nàng cầm lấy cánh tay Nguyễn Thanh Ngữ, nói:

"Vào trong đi, bên trong có điều hòa."

Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu, đi vào đại sảnh công ty cùng Văn Vi dưới ánh đèn rực rỡ. Bốn người vừa vào chưa được bao lâu thì lại có một chiếc xe nữa đến. Sau khi chiếc xe dừng lại, một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi xuống xe, nhất thời các phóng viên đều ồ lên kinh ngạc.

Thị trưởng của kinh thành!

Một công ty Trà Truyện mà có thể mời được cả nhân vật lớn như thị trưởng cho thấy công ty này chắc chắn không đơn giản. Khi chiếc xe thứ ba, thứ tư tới, thứ bốn chiếc xe tới thì các phóng viên đã kinh ngạc đến lặng cả người. Hai người vừa đến cũng là nhân vật máu mặt ở kinh thành, địa vị của họ cũng không hề thấp hơn thị trưởng. Vừa mở đầu đã có ba nhân vật lớn xuất hiện, các phóng viên bắt đầu sẽ còn có những nhân vật nào xuất hiện nữa đây.

Chiếc xe thứ năm đã đến. Có điều lần này có chút khác biệt, có tới ba chiếc xe chạy đến. Một số người tinh ý đã nhận ra, trong ba chiếc xe này thì chiếc xe ở giữa mới là chính, hai chiếc xe ở trước và sau là để bảo vệ nó. Có thể thấy được đây không phải là một nhân vật tầm thường. Không thấy vừa rồi lúc trước thị trưởng đến cũng không mang theo vệ sỹ sao? Người này mang nhiều vệ sỹ như vậy, có lẽ địa vị còn cao hơn cả thị trưởng.

Khi trước xe vừa dừng lại các phóng viên đã vội vã đưa máy quay phim, máy ảnh lên để quay chụp. Có điều vẫn chưa có người nào bước xuống từ chiếc xe ở giữa, trái lại có bảy, tám vệ sỹ nhảy xuống từ hai chiếc xe kia vây kín chiếc xe ở giữa, sau đó cửa chiếc xe ở giữa mới từ từ mở ra.

Một đôi chân tuyệt mỹ bước ra từ trong xe, sau đó một thân hình mảnh khảnh liền xuất hiện. Khi cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc lễ phục màu đỏ này vừa xuất hiện, không khí lập tức trở nên sôi trào.