Âu Dương Bác "ừm " một tiếng, cầm lấy tấm ảnh sau đó nhìn một lúc lâu, cười khẽ sau đó trả tấm ảnh lại cho nàng.
Nguyệt Nhi thật cẩn thận đón lấy tấm ảnh, Âu Dương Bác nói: "Có thể thấy lần đó con rất vui vẻ."
"Vâng." Âu Dương Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói. Nếu không phải sau đó xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, lần ra đảo khi ấy sẽ là một ký ức đẹp.
Âu Dương Bác thở dài, nói thêm:
"Có điều lần đó các con làm cha mẹ sợ chết khiếp, mẹ con còn khóc suốt vài ngày vì chuyện này."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói:
"Con xin lỗi."
Âu Dương Bác khoát tay, nói:
"Không cần phải xin lỗi, cha biết chuyện đó không phải lỗi của các con, Khang Hữu Nghiệp mới là kẻ tự ý thay đổi hành trình, mang các con đến nơi quỷ quái kia. Cũng may Sở Nguyên đi cùng với các con, nếu không có hắn, ba anh em các con đều sẽ xảy ra chuyện, lúc đó thì cha và mẹ phải làm sao đây."
Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu, không nói gì.
Âu Dương Bác vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng đang đặt trên đùi, nói:
''Được rồi, chuyện đã thì cứ để cho nó qua, không cần để trong lòng, có điều sau này nếu các con muốn đi chơi trò gì nguy hiểm thì hãy nghĩ đến chính mình trước tiên."
"Con biết rồi."
"Ừm." Âu Dương Bác gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh, thấy rèm cửa đóng kín mít liền nói thêm:
''Với người trẻ tuổi sự nghiệp rất quan trọng, cuộc sống cá nhân cũng rất quan trọng. Không nên chỉ tập trung vào sự nghiệp, có thời gian rảnh nên tìm vài người bạn nói chuyện tâm tình."
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu, nhìn cha với vẻ kinh ngạc. Đi nhiều một chút? Không phải ông không cho mình ra ngoài sao? Sao lúc này lại yên tâm để cho mình ra ngoài gặp gỡ bạn bè? Có điều nàng cũng hiểu ra ngay, thì ra ''bạn bè'' mà cha muốn nói đến chính là Mười Một, bởi vì chỉ có hắn mới có thể làm cho cha yên tâm để mình ra ngoài.
Âu Dương Bác thở dài, nói:
"Con gặp gỡ ai cha cũng không phản đối, cha tin tự con sẽ biết lựa chọn. Mẹ con hơi cố chấp, hơn nữa suy nghĩ nhiều quá. Có điều bà ấy làm như vậy cũng là vì con, hơn nữa dù sao bà ấy cũng là mẹ con."
"Con biết." Âu Dương Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói:
"Mẹ nói chuyện gì con cũng nghe, nhưng con không thể để mẹ sắp xếp việc hôn nhân của con. Con biết mẹ vẫn muốn con lấy Trương Bảo Toàn, nhưng con thật sự không thích hắn. Con chỉ muốn ở bên Sở Nguyên…"
"Cha biết." Âu Dương Bác gật đầu, nhìn vào tấm ảnh trong tay Nguyệt Nhi:
"Từ tấm ảnh này, cha có thể biết không phải con chỉ nhất thời xúc động. Sở Nguyên quả thật rất xuất sắc, cha cũng rất thích người thanh niên này. Có điều mẹ con lo công việc của hắn quá nguy hiểm."
"Cha…"
Âu Dương Bác vẫy tay, ý bảo nàng đừng nói: Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
"Con người mà, không trải qua sự rèn luyện thì sao có thể trưởng thành. Nhất là một người đàn ông, trên vai không chỉ có trọng trách với gia đình. Lúc trước khi anh con muốn đi tòng quân cha thực sự rất vui. Sau này khi nó xông pha chiến trường cha cũng rất lo lắng, nhưng lại càng vui mừng hơn, bởi vì ra nó đã hiểu được ý nghĩa và giá trị của cuộc sống của nó."
Nói xong, Âu Dương Bác vỗ nhẹ vào vai Nguyệt Nhi, nói:
"Một người đàn ông, nhất là một người quân nhân, trên vai gánh cả quốc gia. Nếu không có ai đảm nhận trọng trách này, vậy thì làm sao có nước? Làm sao có nhà? Vậy nên nếu có một ngày anh con chết trên chiến trường, cha sẽ cảm thấy vinh quang vì nó, cha hy vọng các con cũng sẽ giống cha."
Vẻ mặt Âu Dương Nguyệt Nhi rất phức tạp, nàng khẽ gật đầu.
Âu Dương Bác tiếp tục nói:
"Vậy nên cha không bận tâm chút nào về công việc của Sở Nguyên, hắn có trọng trách phải gánh vác, cũng có trách nhiệm của riêng mình. Con lựa chọn một người đàn ông như vậy, thân là một người cha, cha hoàn toàn ủng hộ con."
"Cha."
Âu Dương Bác cười khổ, nói:
"Có điều cha cũng không ngờ mẹ con lại phản đối kịch liệt như vậy, có lẽ nhiều năm qua ta đã xem nhẹ cảm giác của bà ấy. Trước kia cha mang binh đánh giặc, bà ấy chỉ có thể ở nhà chờ đợi tin tức. Hiện giờ anh con đánh giặc, bà ấy cũng chỉ có thể chờ đợi tin tức. Cho nên bà ấy không muốn con rể mình cũng như vậy, cả đời đều phải chờ đợi tin tức bình an của người thân, cảm giác đó cũng không dễ chịu gì."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhỏ giọng, nói:
"Nhưng con thật sự rất yêu Sở Nguyên, con không thể từ bỏ anh ấy."
Âu Dương Bác gật đầu, nói: "Cha biết, cha cũng không đến để khuyên con. Cha vẫn nói câu kia, nếu con đã lựa chọn, vậy thì đừng hối hận, hãy làm theo quyết định của mình. Cho dù trời có sập, cha sẽ gánh cho con."
Ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi lại ươn ướt, nàng khẽ cắn môi, nói không ra lời. Có một người cha vĩ đại như vậy, là sự may mắn, cũng là hạnh phúc của nàng.
Âu Dương Bác nói:
"Cha sẽ thuyết phục mẹ con, nhưng con phải đồng ý với cha, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không cãi nhau với mẹ. Được không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gật đầu.
Âu Dương Bác khẽ vuốt đầu Nguyệt nhi, nói:
"Tý nữa khi xuống ăn cơm hãy xin lỗi mẹ con."
Âu Dương Nguyệt Nhi hít nhẹ một hơi, gật đầu, thấp giọng nói:
''Con biết rồi."
Âu Dương Bác cười trấn an nàng, vỗ vỗ đùi sau đó đứng lên, nói:
"Được rồi, không nên nhốt mình trong phòng mãi như vậy, có thời gian hãy ra ngoài đi dạo một chút."
"Phải rồi, cha." Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ đến một việc, nói:
"Năm ngày nữa công ty của con sẽ chính thức khai trương, hôm đó con có thể ra ngoài một chuyến được không?"
Âu Dương Bác nhíu mày nói: "Nhanh vậy sao?"
Âu Dương Nguyệt Nhi nói:
"Văn Vi nói mấy hôm nay công tác chuẩn bị đã hoàn tất, nàng nói tốt nhất nên rèn thép khi còn nóng, tiện thể mời những nhân vật nổi tiếng ở kinh thành đến dự đển nâng cao danh tiếng của công ty."
Âu Dương Bác ngẫm nghĩ, hỏi:
"Hôm đó hắn có đi không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi biết hắn đang nói đến Mười Một, khẽ lắc đầu nói: "Con sẽ mời anh ấy, nhưng anh ấy chưa chắc đã đi."
Âu Dương Bác nhíu mày nói: "Không được, con phải làm cho hắn đi, có hắn bảo vệ con thì cha mới có thể yên tâm được một chút. Không thì cha thật sự không yên tâm để con đi ra."
Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu nói:
"Để con thử gọi điện cho anh ấy."
"Ừm." Âu Dương Bác gật đầu, nói:
"Đừng trách cha nhốt con ở trong nhà, trước khi việc kia được giải quyết cha không yên tâm để con ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, nói: "Con biết." Nàng ngừng một chút sao đó lại hỏi:
"Vẫn chưa điều tra ra ai đứng sau chuyện này sao cha?"
Âu Dương Bác cười khổ, nói:
"Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì đáng kể, tuy tra được một chút thông tin, nhưng đều là manh mối giả do kẻ khác sắp đặt."
Âu Dương Nguyệt Nhi mở lớn mắt, nói:
"Ngay cả cha cũng không điều tra ra được, vậy sau lưng bọn họ chắc hẳn là một thế lực rất mạnh."
Âu Dương Bác gật đầu nói:
"Vậy nên cha mới không muốn cho con ra ngoài, nếu chỉ là một vụ án bình thường thì cha sẽ không phải đau đầu như vậy."
Âu Dương Nguyệt Nhi thấy được vẻ mệt mỏi trong mắt cha, khẽ nói:
"Cha, con xin lỗi vì đã làm cha phải vất vả."
Âu Dương Bác lắc đầu nói:
"Con là con gái cha, có người muốn động đến con thì tất nhiên cha phải nhúng tay." Nói xong, ánh mắt Âu Dương Bác lộ ra chút sát khí, nói:
"Bất kể đó là ai, chỉ cần cha điều tra ra được, cha chắc chắn sẽ khiến cho hắn phải hối hận vì muốn động đến con gái của cha."
"Nhưng nếu bọn họ đã dám ra tay thì chứng tỏ họ cũng không sợ cha trả thù, hoặc là chắc chắn cha sẽ không thể điều tra ra."
Âu Dương Nguyệt Nhi có thể nói ra những lời này, Âu Dương Bác cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào. Từ nhỏ Nguyệt Nhi đã rất thông minh, nhưng nàng không muốn lăn lộn trong chính trường ngươi lừa ta gạt nên mới đi ca hát. Nhưng trong xã hội này, bất kể việc nào cũng không dễ làm, nếu không có chút thông minh, không biết bảo vệ chính mình thì Nguyệt Nhi cũng sẽ không được như ngày hôm nay.
Âu Dương Bác gật đầu, nói:
"Con nói đúng, ít ra cho tới bây giờ cha vẫn chưa có được nhiều manh mối. Có điều con yên tâm, cha nhất định sẽ tra ra kẻ đứng sau chuyện này, trả lại công bằng cho con."
Âu Dương Nguyệt Nhi buồn nói:
"Con không sao, nhưng đám Tiểu Xuyên chết thật oan uổng."
Nghĩ đến những quân nhân xuất ngũ mà mình sắp xếp bên cạnh con gái, Âu Dương Bác cũng không khỏi thở dài. Để kéo dài thời gian cho Nguyệt Nhi, đám Tiểu Xuyên đã cố gắng dùng thân thể mình ngăn cản trước cánh cửa kia, đáng tiếc vũ khí quá chênh lệch nhau, bọn họ chỉ có vài khẩu súng lục, cuối cùng vẫn bị đám lính đánh thuê Hoàng Kim Hạt Tử đánh vỡ lớp phòng ngự. May là lúc đó Muời Một bất chấp an nguy của bản thân chạy đến, nếu không thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Nguyệt Nhi bị bọn họ bắt đi. Nghĩ vậy, Âu Dương Bác không khỏi càng thêm thiện cảm với Mười Một. Mười Một đã nhiều lần cứu cả nhà bọn họ, hắn không chỉ cứu mạng ba đứa con mình mà còn cứu mạng cả vợ mình.
Âu Dương Bác luôn ân oán rõ ràng, Mười Một có đại ân với bọn họ, đừng nói là gả cho y một đứa con gái, chuyện khó khăn hơn hắn cũng sẽ làm để báo ơn. Đương nhiên, chuyện cưới gả này phải dựa theo ý muốn của Nguyệt Nhi, nếu không thì dù Mười Một có ân với hắn đến mức nào đi chăng nữa Âu Dương Bác cũng sẽ không để cho con gái mình chịu thiệt thòi chỉ để báo ân. Có điều vợ hắn cũng không "vĩ đại " như hắn, nàng chỉ một người phụ nữ bình thường, một người mẹ lo lắng cho tương lai của con cái, vì không muốn để cho Nguyệt Nhi phải hối hận trong tương lai, Dương Lâm mới kiên quyết ngăn trở chuyện này.
Vốn đó là tấm lòng người mẹ lo lắng cho con gái, cũng không quá đáng trách. Nhưng Âu Dương Bác cảm thấy rất khó hiểu, không biết có phải Âu Dương Ninh uống nhầm thuốc hay không, sao nàng lại ác cảm với Mười Một như vậy? Không có việc gì nàng cũng nói xấu hắn, chỉ sợ việc Dương Lâm ngăn cản có không ít ''công lao" của Âu Dương Ninh.
Gia đình này cũng làm cho hắn thật đau đầu.
Âu Dương Bác thở dai một tiếng, nói:
"Chuyện của đám Tiểu Xuyên cũng đã trôi qua rồi, không cần để ở trong lòng. Bọn họ là quân nhân, là bảo tiêu của con, bảo vệ con là chức trách của bọn họ." Âu Dương Bác dường như không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nói sang chuyện khác:
"Năm ngày sau cha sẽ cho người đến bảo vệ con, nhưng nếu hắn không đến thì con không được ra ngoài. Dù sao chuyện xảy ra ở biệt thự của con mới chưa được bao lâu, đến tận giờ vẫn chưa tra ra được kẻ chủ mưu, cha thật không muốn cho con ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhu thuận nghe lời: "Con biết rồi."
"Được rồi, lát nữa ăn cơm nói chuyện tiếp…"
Âu Dương Bác còn chưa dứt lời, Âu Dương Ninh đang nấp sau cửa nghe lén liền biết cha sắp đi ra, vội quay người bỏ chạy. Ai ngờ nàng lại vấp một cái, kêu "ai da " sau đó ngã sấp mặp xuống đất. Nàng không quan tâm đến cảm giác đau đớn do bị ngã, vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Nghe được tiếng "ai da" và tiếng bước chân đã chạy xa ở trong hành lang. Âu Dương Bác sầm mặt, giận dữ nói:
"Cái đứa bé Tiểu Ninh này, đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, muốn làm việc gì cứ quang minh chính đại mà làm, muốn nghe thì cũng quang minh chính đại đến mà nghe, ở nhà trong nhà mà cũng lén lén lút lút như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.''