Nhân Gian Băng Khí

Chương 783

Nhân sinh tựa như một tuồng kịch.

Mỗi người đều đang diễn trò, đeo chiếc mặt nả giả nhân giả nghĩa, đóng vai của riêng mình. Khi kéo xuống mặt nạ, trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ.

Trong cuộc sống, chúng ta đều là con hát, diễn trò cho kẻ khác.

Không ai có thể nhận ra, dưới tuồng kịch này, dưới tấm mặt nạ này là một con người như thế nào.

Có người từng nói, trên đời này lòng dạ đàn bà là khó lường nhất. Thật ra việc đó không đúng, bất kể là ai thì cũng khó có thể nắm được lòng dạ của người khác, thế nên có câu ''tri nhân tri diện bất tri tâm''.

Vậy nên, thứ khó hiểu nhất trên đời này là lòng người.

Lòng người có rất nhiều loại, thật tình, giả dối, tấm yêu quý, lương thiện, động ác, ích kỷ, dối trá, và còn... dã tâm.

Vương Thiên Ngân rốt cuộc là loại người nào? Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ như thế nào? Mà lòng dạ phía dưới chiếc mặt nạ ấy như thế nào?

Không ai có thể biết được, người có thể hiểu rõ hắn cũng chỉ có chính hắn.

Nhưng Mười Một biết, hắn có dã tâm, thầm lặng nhưng mãnh liệt. Thế nên Mười Một chỉ cần vài lời đã làm dã tâm đó bùng cháy. Có thể đoán được, Vương gia sẽ nhanh chóng xảy ra một cuộc nội đấu lớn, người cuối cùng có thể đứng vững trong cuộc đấu mới là người chiến thắng. Nhưng Mười Một tin rằng kẻ thắng sẽ là hai cha con Vương Đức và Vương Thiên Ngân.

Mười Một chưa từng gặp Vương Đức nên không đánh giá được gì, có điều nếu những điều Lục Đạo nói là thật thì Vương Đức cũng không phải kẻ tâm thường. Mười Một đã hiểu được đại khái về con người Vương Thiên Ngân, bình tĩnh trấn định, đối mặt với cái chết mà vẫn có thể thản nhiên, hơn nữa là trí tuệ và dã tâm của hắn, những thứ đó đều thể hiện hắn không phải kẻ tầm thường. Tin rằng chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.

Một hiệp nghị bí mật đã được thỏa thuận tại nhà hàng này, Mười Một và Vương Thiên Ngân tạm thời trở thành đồng minh, sở dĩ nói là tạm thời là bởi quan hệ này có thể tiếp tục duy trì hay không phụ thuộc vào việc Mười Một có thể giết chết các trưởng lão kia hay không, nếu hắn thất bại thì hiệp nghị này cũng chẳng có giá trị gì.

Không biết có phải ông trời cũng đang ăn mừng việc Mười Một có thêm đồng minh hay không mà sau khi Vương Thiên Ngân chấp nhận điều kiện của Mười Một, Gia Cát Tuệ liền bưng một đĩa rau rực rỡ tên là "Dục Hỏa Hồng Liên'' tới. Gia Cát Tuệ lén nhìn vẻ mặt của hai người, hình như không có gì khác thường, hơn nữa vẻ mặt Vương Thiên Ngân có vẻ tươi tỉnh hơn trước nhiều. Tuy trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc nhưng trên mặt nàng cũng không biểu lộ gì, đặt đĩa thức ăn lên bàn, nói: "Đây là Dục Hỏa Hồng Liên, mời hai vị chậm rãi thưởng thức."

Vương Thiên nhiệt tình với Mười Một như đã là bạn bè lâu năm, giới thiệu: ''Ta rất thích món này, ngươi có bị lừa bởi nó trông giống đóa hoa sen, thực ra nó được làm bằng bánh mật. Thế nhưng khi mới ăn cũng không có hương vị của bánh mật, rất giòn, hơn nữa khi ăn còn có thể cảm thấy hương vị tươi mát của thực vật trong miệng. Ngươi thử xem."

Mười Một lắc đầu, chẳng thèm nhìn món ăn này đến một lần, đứng lên nói: "Ta đi đây."

"Hả?" Vương Thiên Ngân ngạc nhiên nói: "Ngươi dùng cơm rồi hãy đi?"

"Không được, ta chờ tin tức của ngươi." Mười Một nói xong liền quay người rời đi, trong khoảnh khắc hắn quay người, ánh mắt của hắn và Gia Cát Tuệ chạm vào nhau. Sau đó Mười Một đi tiếp, bỏ qua nhau chỉ trong gang tấc, hình ảnh cô gái này chẳng thể lưu lại chút gì trong lòng Mười Một.

Máy mủ ruột già cũng không thể gắn kết được hai người, lúc Mười Một bước chân đi, họ vẫn là người của hai thế giới khác nhau như trước. Một người là chị, một người là em, ngẫu nhiên gặp nhau nhưng lại. Không có tương phùng, không có vui mừng, cũng không có gì phảu tiếc nuối. Bởi vì đối với bọn họ, người kia cũng chỉ là người dưng mà thôi.

Có lẽ, cả đời này cũng sẽ không lại gặp nhau...

Vận mệnh trêu ngươi, chỉ một cái xoay người, có lẽ đã bỏ lỡ cả đời. Từ nay về sau, một người ở đông, một người ở tây, không hề liên quan gì đến nhau. Dù có cố gắng đến đâu cũng không tránh được vận mệnh trêu ngươi, chỉ một cái chớp mắt của thượng đế thì kết cục đã hoàn toàn biến đổi.

Gia Cát Tuệ nhìn theo bóng lưng của Mười Một, ngẩn người hồi lâu. Thân ảnh cô đơn kia đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho nàng. Bước chân của hắn rất nặng, rất nặng, phảng phất như trên vai hắn có gánh nặng ngàn cân, mỗi một bước đi đều phải gắng sức.

Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Chuyện xưa của hắn ra sao?

"Tiểu Tuệ?" Giọng nói của Vương Thiên Ngân kéo Gia Cát Tuệ về thế giới thật, nàng tỉnh táo lại, lập tức đáp: "À? Sao thế?"

Vương Thiên Ngân cười nói: '' Ngươi sao thế? Trông có vẻ rất bồn chồn."

"À, không có gì."

Vương Thiên Ngân nhìn theo Mười Một, cười hỏi: "Ngươi thích hắn à?"

Gia Cát Tuệ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: ''Nói lung tung. Ta chỉ cảm thấy hắn..ừm...rất đặc biệt."

"Đặc biệt?"

"Đúng vậy, ánh mắt của hắn..." Gia Cát Tuệ suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được từ nào thích hợp để diễn tả, đành lắc đầu cười nói: "Ta không biết phải diễn tả như thế nào."

Vương Thiên Ngân nói thay nàng: "Rất lạnh, không có cảm xúc?"

"Cũng gần như vậy." Gia Cát Tuệ cười tự giễu, thực ra nàng biết ánh mắt của nam nhân kia rất lạnh lẽo, không có cảm xúc tất cả chỉ là do hắn ngụy trang. Nàng có thể cảm giác được hắn chôn giấu con người thật của mình rất sâu, sâu đến mức không có ai có thể tìm được, sau đó dùng sự lành lùng để che giấu bản thân. Vì thế nhìn qua trông hắn lạnh lùng, nhưng là Gia Cát Tuệ biết đó không phải là con người thật của hắn.

"Đúng rồi." Vương Thiên Ngân nhìn kỹ Gia Cát tuệ, nói: "Nói đến ánh mắt của hắn, ta phát giác hiện nhìn ngươi rất giống hắn, nhất là đôi mắt."

Gia Cát Tuệ cười nói: "Ánh mắt của ta không lạnh như vậy chứ? Nếu ta mà như vậy, ông chủ đã sớm sớm đưổi việc ta rồi."

Vương Thiên Ngân lắc đầu nói: "Ta không nói đến ánh mắt của ngươi, ta nói đến đôi mắt, cả ngũ quan nữa, nhìn qua thấy rất giống. Nhưng nhìn kỹ hơn một chút lại cảm thấy không quá giống. Ừm, có lẽ là do ngươi không có cái loại khí chất xa cách như hắn."

Gia Cát Tuệ không thèm dây dưa với hắn nữa, chuyển sang vấn đề khác: "Đúng rồi, bạn của ngươi đi rồi, nãy gọi nhiều quá sao mà ăn hết được? Để ta đi đổi cho ngươi một suất nhỏ hơn?"

Vương Thiên Ngân khoát tay nói: "Không cần, dù sao cũng đã gọi rồi."

Gia Cát Tuệ nói: "Ngươi thật là lãng phí."

"À, hôm nay ta đang vui, lãng phí một chút cũng đáng. Đúng rồi Tiểu Tuệ, việc tìm phòng mà ta nói với ngươi cứ để từ từ, có lẽ tạm thời ta sẽ không chuyển đi."

Gia Cát Tuệ cười nói: "Sợ sao?"

Vương Thiên Ngân trợn mắt nói: "Sợ cái gì, chỉ có điều mấy ngày nữa ta có việc, tạm thời không có thời gian lo những chuyện khác. Hơn nữa ta cũng chưa quyết định là chuyển hay không chuyển, nếu sau này quả thật ta chuyển ra thì đành làm phiền ngươi rồi." Nói xong lời này, trong lòng hắn còn nói thêm một câu: "Hi vọng vĩnh viễn không có ngày đó."

...

"Hi vọng vĩnh viễn không có ngày đó..." Ở một nơi bí mật, Lãnh Dạ nằm ở trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.

"Gần đây ngươi có vẻ rất chán chường, sao lại không đo huấn luyện?" Không biết từ lúc nào đã có một người khoảng hơn năm mươi tuổi đứng ở bên cạnh hắn. Hắn xuất hiện rất đột ngột, giống như chui ra từ không khí.

Người này xuất hiện cũng không khiến Lãnh Dạ giật mình, vẫn bình tĩnh ngắm nhìn bầu trời như trước, nhẹ giọng hỏi: "Đã có quyết định xử tội ta chưa?"

"Xử tội gì?"

Lãnh Dạ cười khẽ, nói: "Hắc Diệu tiền bối, đừng an ủi ta. Từ lúc trở về ta đã biết mình phải đối mặt với cái gì. Đối với bọn họ, ta chỉ là phản đồ." Hắc Diệu ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Vậy ngươi cảm giác mình là phản đồ?"

Lãnh Dạ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nhắm mắt lại, thì thào: "Ta cảm thấy phải hay không phải, có tác dụng gì sao?" Hắn dừng một chút sau đó nói thêm: "Lúc còn nhỏ, ta mơ mình có thể trở thành quân nhân, vượt qua cả cha ta. Thế nhưng càng đo tới ta lại phát hiện thì ra con đường này không dễ dàng như vậy, dù ta có cố gắng đến thế nào cũng không thể sánh được với ông."

Hắc Diệu thở dài, nói: "Hắn là tay bắn tỉa xuất sắc nhất mà ta từng thấy, là niềm tự hào của quân đội. Nếu không phải hắn mất quá sớm, rất có thể Hổ tổ sẽ chọn hắn."

Lãnh Dạ cười khổ, tiếp tục nói: "Để có thể đề cao thực lực, thậm chí ta tự nguyện xin đi nằm vùng, muốn tăng thực lực của mình lên bằng những cuộc chiến sinh tử. Thoáng cái cũng đã mười năm rồi... Trong mười năm này, ta đều sống lay lắt mỗi ngày, thậm chí gần như quên mất mình là ai. Ngày nào cũng nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, giống như một chiếc máy, gần như không có chút cảm xúc gì."

Lãnh Dạ giơ hai tay lên trước mắt, lẳng lặng nhìn, nói: "Đôi tay này của ta đã dính quá nhiều máu tanh, tuy những người ta giết đều có tội, nhưng giết càng nhiều người, gánh nặng đè lên lương tâm ta lại càng lớn. Mỗi lần trời tối ra đều mất ngủ, ta thường nghĩ, những người mà ta giết, con cái của họ sẽ ra sao? Có phải sẽ giống như ta, mỗi lần trời tối đều cô đơn ngồi trong bóng tối, ôm ảnh của cha mà khóc?"

Hắc Diệu không ngắt lời, chỉ yên lặng nghe. xem tại Trà Truyện

Lãnh Dạ thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng dù có như vậy thì ta có thể làm gì? Chính ta đã chọn con đường này, từ lúc bước lên nó, ta đã biết mình không còn cơ hội quay lại. Ta chỉ có thể mang theo sự áy náy trong lương tâm, tiếp tục giết người, nhiều lúc cảm giác áy náy khiến ta thậm chí thở không nổi. Thời gian dần qua, ta cũng dần trở nên vô cảm. Khi đã giết quá nhiều người, ta có cảm giác trái tim mình như đã đóng băng. Khi giết người ta chẳng còn cảm giác gì, thậm chí đôi khi khi nhìn thấy viên đạn găm vào thân thể đối phương ta lại cảm thấy một loại khoái cảm. Ta rất sợ, sợ chính mình sẽ trầm luân, ta biết nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn ta cũng sẽ phát điên, biến thành kẻ biến thái thích giết chóc. Trong lúc ta tuyệt vọng, ta đã gặp được hắn..."

Lãnh Dạ nở nụ cười, tiếp tục nói: "Hắn là một kẻ rất đặc biệt, trong con người hắn có gì đó làm cho người khác vô cùng tin tưởng. Ta đã học được rất nhiều thứ từ hắn, tuy nhiên còn thích giết chóc hơn ta, thậm chí có đôi lúc ta cảm thấy tráu tim của hắn bằng băng, không có một chút cảm tình, ngay cả những người vô tội hắn cũng có thể thản nhiên giết chết mà không thèm nháy mắt. Nhưng quen biết hắn lâu hơn, ta phát hiện hắn cũng có cảm tình, có điều hắn che dấu cảm tình của mình rất kỹ, kỹ đến mức không ai có thể thấy. Hắn cũng biết quan tâm người khác, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không để ngươi biết hắn quan tâm ngươi. Hắn sẽ vĩnh viễn không thổ lộ trách nhiệm, áp lực của mình với ai, vĩnh viễn một mình đối mặt những thứ đó. Ôi, người này, làm cho người khác vừa giận vừa yêu."

Lãnh Dạ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm: ''Ở cùng với hắn, chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều việc đặc sắc. Giống như việc chúng ta hai lần xẩm nhập vào Nhật Bản, cứu các nhà khoa học, thả những quái vật kia ra, phá hủy căn cứ. Còn đi cả Anh, làm nổ căn cứ quân sự của họ. Sau khi trở về lại bị Long Hồn truy đuổi khắp nơi, vừa trốn tránh các ngươi đồng thời còn phải âm thầm thu thập chứng cớ để tìm ra kẻ hãm hại chúng ta. Sau lại liên thủ với Đại Quyển, Thanh bang, Vận Mệnh tấn công căn cứ của Huyết Mân Côi. Thời gian đó luôn phải đánh đánh giết, trốn chui trốn nhủi, vài ngày không ăn không ngủ cũng là bình thường. Tuy áp lực rất lớn nhưng cuộc sống đó lại rất thú vị. Trước kia khi chỉ có một mình, ta luôn lo sợ liệu mình có thể sống đến ngày hôm sau không, thế nhưng khi ở cùng bọn họ, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Cho dù có chết thì cũng đáng, ít nhất ta đã có những đồng đội có thể tin tưởng, có thể cùng vào sinh ra tử."

Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nở một nụ cười ấm áp: "Thời gian ở cùng với họ là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời ta. Hiện giờ, ta thật rát muốn trở về..."

Hắc Diệu hỏi: "Ngươi muốn đi tìm bọn họ?"

Lãnh Dạ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không thể được nữa rồi, không phải vậy sao? Có nhiều thứ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, bỏ lỡ một lần, liền bỏ lỡ cả đời. Đối với các ngươi, ta là kẻ phản bội, đối với bọn họ, ta không phải là kẻ phản bội sao? Ta đã không còn đường nào để đi, tất cả đều là ngõ cụt."

Hắc Diệu trầm ngâm một lát, hỏi: "Nếu như cho ngươi cơ hội chọn lựa lần nữa, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Lãnh Dạ nhìn hắn, nói: "Ta hy vọng có thể xuất ngũ."

"Xuất ngũ?"

"Ừ, trước kia ta vẫn cho rằng giấc mơ của mình là trở thành một quân nhân, tận trung với quốc gia chính là vinh quang của ta."

"Việc đó rất tốt...."

Lãnh Dạ cười khổ: "Nhưng lòng trung thành của ta đã đổi lấy được gì? Mười năm cố gắng, vậy mà họ lại không tín nhiệm ta. Hắc Diệu tiền bối, ta thật sự muốn trở về, trở lại bên cạnh đồng đội của ta. Chỗ đó mới là chỗ ta nên ở."

Lãnh Dạ nhìn lên bầu trời, thì thào: "Hầu Tử, Hoàng Hậu, Cuồng Triều, Mười Một..."