Ầm! Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên ở phía xa.
Khi tiếng nổ vang lên, bất luận là những người còn sống của Dương gia đang đối đầu với Tuyết Linh Nhi hay mười người của Vương gia đang ngoan cường vây khốn Hỏa Điểu, cả tay súng bắn tỉa dưới chân núi đều ngoái đầu nhìn.
Trong những người này, ngoại trừ người của Vương gia không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, lúc này tất cả mọi người đều đang tập trung ở sườn núi, vậy thì chuyện gì vừa xảy ra ở dưới núi? Sao đột nhiên lại xảy ra vụ nổ?
Thế nhưng người của Vương gia lại không nghĩ như vậy, sắc mặt Vương Cao trắng bệch, trợn mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đang bốc cháy sau vụ nổ kia, hai bàn tay nắm chặt, đôi môi run rẩy, không hiểu đang vội vã hay tức giận.
Bỗng dưng hắn quay đầu lại quát lớn: "Mau gọi điện thoại cho họ."
Một gã thủ hạ vẫn đang há hốc mồm ở bên cạnh hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho mười người đang ở dưới chân núi. Thế nhưng gọi mấy số, vài số thì ''thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng'', vài số thì không ai bắt máy. Gã thủ hạ này và Vương Cao nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi, bọn hắn đều hiểu, mười người kia e rằng lành ít dữ nhiều.
Gã thủ hạ nhìn các huynh đệ mình vẫn đang chiến đấu với Hỏa Điểu, sau đó hắn thận trọng hỏi: "Cao ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?''
Vừa dứt lời, hắn mới phát hiện ra cơ bắp trên khuôn mặt Vương Cao đều đang vặn vẹo, nhìn rất dữ tợn. Thân thể Vương Cao cũng đang khẽ run, hai tay nắm chặt, chặt đến mức móng tay đâm vào làm cho bàn tay chảy máu nhưng hắn cũng không nhận ra.
Hắn vô cùng tức giận, vô cùng uất ức, hơn một trăm người của Vương gia, cộng thêm cả người của Dương gia là hơn hai trăm người, vậy mà lại bị năm người đùa giỡn. Hơn hai trăm người, mỗi người đái một bãi cũng có thể dìm chết bọn họ, thế nhưng lại không thể giết được năm người, trái lại bị đối phương giết chết một cách dễ dàng. Sao hắn có thể tin được điều này? Chỉ sợ có nói ra cũng không mấy ai tin chuyện này. Sau trận chiến này, danh dự và thực lực của Vương gia sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, có khi không lâu sau sẽ bị hai nhà kia thôn tính.
Nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề Vương Cao cần quan tâm, bởi vì các trưởng lão đã hạ lệnh, nếu không giết được Mười Một thì hắn phải chết. Đây chính là điều mà hắn sợ, con sâu cái kiến cũng đều muốn sống, có ai lại muốn chết? Thế nhưng Mười Một quả là một cục xương khó gặm, không, không thể gọi hắn là xương cốt mà phải gọi là xương cá, muốn ăn thì sẽ làm cho chính mình bị thương. Cho dù không muốn, Vương Cao không thể không thừa nhận, hắn rất sợ Mười Một. Thế nhưng Mười Một không chết, vậy thì hắn phải chết, chỉ có thể có một kẻ sống sót.
Thật bất đắc dĩ, thật cay đắng.
Nhớ lại lúc trước khi hắn dẫn người xuất phát từ Vương gia, tự tin tràn đầy, đắc ý vô cùng, ai ngờ đâu kết quả sẽ như thế này. Hắn rất hối hận việc lúc trước mình đã nhận sự ủy thác của các vị trưởng lão.
Thực ra Vương Cao vốn là tâm phúc thân tín của tộc trưởng Vương gia, bình thường hắn được tộc trưởng nâng đỡ, cũng coi như là kẻ tai to mặt lớn trong gia tộc. Thế nhưng sau khi lão tộc trưởng bị ám sát, địa vị của hắn ở trong tộc lập tức liền sa sút thảm hại, không ai thèm để mắt đến hắn, bởi ai cũng biết mất đi sự nâng đỡ của tộc trưởng, Vương Cao sẽ nhanh chóng bị thất thế, ngay cả chính Vương cũng nghĩ như vậy. Từ lúc tộc trưởng bị ám sát đến nửa đêm, hắn vẫn luôn lo lắng xem làm thế nào để bợ đỡ tộc trưởng mới mà không phải khóc thương cho tộc trưởng. Nhưng Vương Cao vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để bám càng vị tộc trưởng mới, hắn thậm chí còn không biết ai sẽ lên làm tộc trưởng, nếu chẳng may chọn sai người thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đúng lúc đó, các trưởng lão đột nhiên gọi hắn đến phòng họp.
Hắn là người của tộc trưởng, những trưởng lão này tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ chưa gì đã muốn xử lý hắn? Vương Cao bồn chồn đi tới phòng họp, thế nhưng là kết quả quả thực khiến người khác phải lác mắt. Ngay cả chính Vương Cao cũng không thể tưởng tượng được, hắn không những không bị các trưởng lão hắt hủi vì là người của Tộc trưởng, trái lại còn được trọng dụng. Các trưởng lão muốn giao cho hắn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó là đi giết Mười Một báo thù cho tộc trường. Lúc đó Vương Cao liền nhận lời không chút nghĩ ngợi, hơn nữa còn vô cùng đắc ý, giờ ngẫm lại hắn thấy qủa thật mình ngu không ai bằng. Thật sự là quá ngu xuẩn, chuyện tốt như vậy sao có thể dễ dàng đến tay hắn?
Mà đám trưởng lão kia cũng chẳng tốt lành gì, bọn họ không tin tưởng lẫn nhau, vì thế mới chọn hắn chỉ huy lần hành động này. Phải biết rằng, các trưởng lão đã ước định với nhau ai có thể giết được Mười Một thì sẽ lên làm tộc trưởng. Vì thế vị trí chỉ huy rất quan trọng, nếu nhiệm vụ này được giao cho một trưởng lão nào đó, hắn có thể kiếm cớ điều toàn bộ người của các trưởng lão khác đi, sau đó cho người của mình đi giết Mười Một. như vậy thì vị trí tộc trưởng chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn. Vì thế để tranh giành vị trí chỉ huy này, các trưởng lão thiếu chút nữa thì động chân động tay với nhau, cuối cùng Vương Đức đề nghị chọn người thuộc phái của tộc trưởng là Vương Cao đảm nhiệm vị trí này, nhờ đó mới tránh được một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay giữa các trưởng lão. Hơn nữa để để phòng có người mua chuộc Vương Cao, các trưởng lão còn ước định với nhau không ai được liên hệ với Vương Cao. Chuyện này liên quan đến việc lựa chọn tộc trưởng tiếp theo, trước khi có kết quả cuối cùng, không ai được phép liên lại với Vương Cao. Nếu phát hiện vị trưởng lão nào bí mật liên lạc để mua chuộc Vương Cao thì trưởng lão đó sẽ bị tước quyền tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Do vậy, sau khi Vương Cao tự tin dẫn đội xuất phát, những trưởng lão này đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thậm chí ngay cả lúc đi vệ sinh cũng có người đi cùng. Nguồn tại http://Trà Truyện
Do đó, Vương Cao dĩ nhiên là không biết chuyện gì, đáng thương cho hắn, đến giờ vẫn không biết việc ai sẽ là tộc trưởng tiếp theo đang nằm trong tay mình. Nhưng dù hắn có biết thì lúc này cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm, mạng cũng sắp không giữ được, hơi đâu quản tâm kẻ nào làm tộc trưởng.
Hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là giết chết Mười Một, sống sót trở về. Hắn thật đáng thương, không hề biết rằng cho dù hắn thật sự giết được Mười Một, sống sót trở về thì cũng khó lòng tránh khỏi sự trừng phạt của gia tộc. Những trưởng lão bị tổn thất thủ hạ mà không thể ngồi lên vị trí tộc trưởng dĩ nhiên sẽ trút giận lên đầu. Vì thế ngay từ lúc hắn nhận lời làm việc này, hắn cũng đã không còn lối thoát.
"Cao ca.'' Gã thủ hạ bên cạnh không chịu nổi khí tức trên người Vương Cao, khẽ gọi.
Vương Cao khẽ run lên, đôi mắt vốn tràn ngập vẻ sợ hãi và giận dữ cũng dần trở nên tỉnh táo, đưa mắt nhìn về ánh lửa phía, nghiến chặt răng, nói: "Đánh! Đánh tới người cuối cùng cho ta!"
Không đánh là chết, đánh thì vẫn còn chút hy vọng sống ót. Đã vậy, chi bằng dốc hết sức ra, dù chết cũng phải kéo theo vài kẻ chết cùng.
Trên sườn núi.
Trảm Nguyệt vẽ thành một đường cong quỷ dị, cắt đứt yết hầu một người của Vương gia, xoay một vòng ở trên không sau đó bay về trong tay Mười Một.
Yến Luân Hồi! Sát chiêu trong Ngự Kiếm Quyết của Kiếm Tông, một trong những tuyệt chiêu của Mười Một.
Trảm Nguyệt chưa bay về, Mười Một đã vung tay phải lên, Thiên Trảm phóng vụt đi, "phập" một tiếng, cắm lút vào đầu một người khác.
Cùng lúc ném Thiên Trảm đi, tay trái Mười Một cũng đấm về phía một gã thủ hạ của Vương gia ở bên cạnh. Gã kia vội vàng đón đỡ bằng cả hai tay, nhưng trong khoảnh khắc cánh tay hắn va chạm với cánh tay Mười Một, người này liền run rẩy cả người, sau đó một tiếng ''rắc'' giòn tan vang lên, hai cánh tay của hắn đã vỡ nát, thế nhưng lại không có máu chảy ra từ cánh tay nát vụn đỏ lòm của hắn, nếu là quan sát cẩn thận một chút sẽ nhận ra trên cánh tay của kẻ này đang phủ một lớp băng mỏng.
Hai tay gawy nát, gã này không còn cách nào ngăn được nắm đấm của Mười Một, khi nắm đấm của Mười Một nện lên lồng ngực hắn, lại tiếng ''răng rắc'' giòn tan vang lên, hắn bị đánh văng ra ngoài, lồng ngực bị lõm xuống.
Một quyền này của Mười Một kết hợp giữa dị năng băng và nội công của Long gia, đối phó những người này quả thật là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ngay cả một chiêu cũng đỡ không được. Đánh văng người kia xong Mười Một cũng không ngừng lại, tay phải khi nãy vừa ném Thiên Trảm đi vung lên bắt lấy Trảm Nguyệt đang bay về, sau đó hắn lại lập tức vung tay, Trảm Nguyệt bay vụt đi, lao thẳng đến cổ họng một người của Vương gia.
Trảm Nguyệt dễ dàng cắt đứt cổ họng người kia sau đó bay trở lại. Người đó cả người đẫm máu, chậm rãi gục xuống, trên gáy lộ ra một tơ máu, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Mười Mổ, dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt này để kiếp sau tìm hắn báo thù.
Khi người này gục xuống mặt đất, rốt cuộc xung quanh Mười Một không còn ai, chỉ có mười cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất. Mười người này chính là những người của Vương gia canh giữ giữa chân núi, cũng là viện quân cuối cùng của Vương gia.
Trong mười cái xác thì có ba người chết vì thuốc nổ, ba người này hoặc thiếu tay thiếu chân, hoặc bị nổ cho máu me be bét, đều chết không toàn thây. Bảy người còn lại là do Mười Một ra tay đánh chết, tất cả những người này đều mất mạng chỉ sau một đòn. Mười người này vốn cao thủ võ thuật của Vương gia, võ công cũng không tồi, cho dù gặp phải Mười Một thì đáng ra vẫn có thể cầm cự được một lúc. Đáng tiếc bọn họ đã bị vụ nổ trước đó làm cho kinh hoảng, tạo điều kiện cho Mười Một đánh lén. Hơn nữa võ công của bọn họ cũng kém Mười Một, hiện giờ Mười Một đã mạnh hơn khi đối đầu với Trần gia năm đó rất nhiều. Những năm gần đây đối thủ của hắn luôn là những cao thủ không kém người trong Long Hồn, cộng thêm trong chuyến đi đến Kiếm Tông hắn cũng hiểu ra được rất nhiều điều, do vậy thực lực của hắn lúc này đã rất cao, những người trong ba đại gia tộc không còn đủ sức chống lại. Cho dù trước đây Long Vũ, một trong Thập Đại Cao Thủ của Long gia có thể đánh ngang tay với hắn, hiện giờ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Hắn có thể mạnh lên nhanh như vậy, tuy nhờ rất lớn vào gien bất tử, nhưng sự cố gắng của hắn cũng góp phần không ít. Sức mạnh có lớn đến đâu mà không rèn luyện thì cũng sẽ suy yếu.
Mười Một chiến đấu với mười người này trong chưa đầy mười giây, chỉ trong mười giây đã giết chết mười người, thực sự rất khó tin. Nhưng quả thật Mười Một đã làm được.