Nghe được việc những kẻ xông vào đã bị vây ở sân lớn, những trưởng lão của Dương gia đều thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nét mặt của tộc trưởng Dương gia và Dương Đại Vĩ vẫn vô cùng khó coi.
Đội bảo vệ chỉ có chín người, nói cách khác chỉ có chín khẩu tiểu liên. Đội ngũ đuổi giết Mười Một đã mang toàn bộ súng ống đi, chỉ dư lại vài khẩu súng ngắn sát thương không cao, gom hết lại cũng chưa được hai mươi khẩu. Việc này cũng không đáng lo, việc làm cho bọn họ thực sự lo lắng chính là những người trong gia tộc không được huấn luyện chính quy, ngay cả lấy đường ngắm cũng không biết, với sức chiến đấu như vậy liệu có thể ngăn được những kẻ kia không?
Nếu bọn họ đánh vỡ được thế phòng ngự, đánh vào tận sâu trong gia tộc, thì đó cũng chính là ngày tàn Dương gia. Nếu để cho bọn họ đánh giết vào sâu, vậy thì Dương gia liền xong rồi. Quan trọng hơn là, những đứa trẻ, hy vọng tương lai của Dương gia tất cả đều tụ tập ở đây, nếu để cho những niềm hy vọng này của Dương gia chịu bất cứ thương tổn gì, tộc trưởng và các trưởng lão bọn họ có chết cũng không đủ để tạ tội.
Tộc trưởng Dương gia và Dương Đại Vĩ nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó coi trong ánh mắt của người kia.
Tộc trưởng Dương gia cắn răng, trầm giọng nói: "Đại Vĩ, ngươi dẫn người đi bảo vệ những đứa trẻ kia."
Dương Đại Vĩ chưa kịp nói gì, người đàn ông trung niên kia đã cướp lời: "Tộc trưởng, tất cả người của chúng ta đều đã đến sân lớn, giờ không còn ai cả..."
Tộc trưởng Dương gia hơi ngẩn người, vẻ mặt lộ ra một chút khổ não.
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn ''ầm'' vang lên từ phía quảng trường, đứng ở rất xa cũng có thể cảm thấy mặt đất đang chấn động.
"Chuyện gì xảy ra?" Dương Thiên Hoa.
''Là lựu đạn." Vẻ mặt Dương Đại Vĩ rất khó coi, nói: "Bọn họ dùng lựu đạn."
Tộc trưởng Dương gia đấm mạnh lên cột đá ở nên cạnh, mặt mũi đỏ bừng, giận run người.
Bỗng dưng, tộc trưởng Dương gia quay đầu lại quát: "Báo cảnh sát chưa?"
''Báo rồi." Người đàn ông trung niên vội trả lời: "Thế nhưng nhanh nhất thì cũng phải vài phút nữa thì cảnh sát mới đến."
Tộc trưởng Dương gia nghiến chặt răng, nói: "Trước khi cảnh sát đến, bất luận thế nào cũng phải cầm cự cho được!"
Cầm cự?
Tộc trưởng Dương gia biết rõ, một câu cầm cự vô cùng đơn giản này của hắm muốn làm được phải trả giá rất lớn. Bây giờ Dương gia rất thiếu người, muốn người thì không có ai, muốn súng cũng chẳng có khẩu nào. Một nửa đội ngũ được phái ra lúc đầu đã bị tổn thất khi bị Mười Một tập kích, Dương Chí Viễn nóng lòng đuổi theo Mười Một nên đã mang hết người đi. Vì thế sau đó Dương gia không thể phái thêm một nhóm người đến phu cổ để cứu viện, lần lượt phái ra hai nhóm người, trong Dương gia cũng không còn lại mấy người.
Tiếng súng, tiếng đạn bay vang vọng trên quảng trường, khắp nơi đều là mùi thuốc súng, đến lúc này hai bên vẫn đánh ngang tay.
Trong hai bên, một bên chỉ có chín người nhưng mỗi người đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, hơn nữa còn biết phối hợp yểm trợ lẫn nhau. Phía Dương gia chiếm ưu thế về số lượng, tuy lần lượt phái ra hai nhóm người nhưng vẫn còn hơn năm mươi người ở lại trong gia tộc, nhưng bọn họ chỉ có chín khẩu súng tiểu liên và hơn mười khẩu súng lục. Khi mà khoảng cách hai bên lên đến hàng trăm mét, súng lục hầu như chẳng có tác dụng gì, cho dù có bắn cũng chỉ là lãng phí đạn. Thế nhưng người của Dương gia trong lúc hoảng loạn lại quên mất điều đó, nấp ở sau góc tường, vật che đỡ nổ súng bắn trả, khả năng bắn trúng đối phương xem ra cũng xấp xỉ số không.
Thứ có khả năng đe dọa đến những lính đánh thuê kia chỉ có chín khẩu tiểu liên, đáng tiếc là, cho dù là vũ khí tốt thì nằm trong tay người không biết sử dụng cũng chỉ là thứ vô dụng. Chín khẩu súng tiểu liên này chẳng biết có bắn trúng được nào không, chỉ thấy những người của Dương gia đang cầm súng đều nhắm mắt nhắm mũi nhả đạn, điều này làm cho những đánh thuê rất ngạc nhiên, họ đã từng thấy qua những kẻ đánh đấm vô cùng tệ hạ, nhưng tệ đến mức này thì đúng là chưa từng thấy. Sợ rằng bọn họ có đứng trước mặt những người của Dương gia thì đám đó có bắn trúng bọn họ hay không vẫn cần dựa vào may mắn.
Tuy đám người của Dương gia bắn súng rất tệ, nhưng tinh thần liều mình hy sinh vì gia tộc của bọn họ cũng rất đáng để khen ngợi. Người của Dương gia bắn hết mấy băng đạn vẫn không trúng được viên nào, những lính đánh thuê kia thì chỉ bắn từng loạt ngắn nhưng lần nào cũng có một hai người của Dương gia phải ngã xuống. Người của Dương gia không ngừng ngã xuống, lập tức lại có người lấp vào chỗ trống. Những người không có súng ở phía sau chính là lực lượng dự bị, người phía trước vừa trúng đạn, lập tức sẽ có người lao lên nhặt súng tiếp tục nã đạn.
Thực ra bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì phía sau bọn họ chính là vợ con, nếu thế trận phòng ngự này bị phá vỡ, vợ con bọn họ cũng sẽ gặp nạn. Giờ phút này, tất cả mọi người trong Dương gia đều làm hết trách nhiệm, thể hiện khí phách của đấng nam nhi, dùng thân thể máu thịt yếu ớt của mình để bảo vệ gia đình, vợ con, không mong mình sống, chỉ mong có thể giữ vững được thế phòng ngự.
Nhờ kiểu chiến đấu liều mạng kia, Dương gia đã cầm cự được hơn ba phút. Trong ba phút này, đám lính đánh thuê bị chặn ở chỗ này, không tiến thêm được chút nào. Phải biết rằng, vượt qua được sân lớn thì đã lọt được vào giữa Dương gia, cũng là khu vực trọng yếu của Dương gia. Nếu họ lọt vào đó thì mới có thể gây tổn thất lớn cho Dương gia, đây chính là mệnh lệnh của ''ông chủ'' bọn họ.
Đáng nói là, thỉnh thoảng cũng xảy ra việc chó ngáp phải ruồi. Trong ba phút này, có ba lính đánh thuê bị người của Dương gia bắn trúng, một người bị đạn bắn trúng cổ khi đang thò đầu ra để ngắm bắn, vẫn còn đang nằm gục, những xem ra cũng không có vẫn đề gì lớn. Hai người khác đen đủi hơn hắn rất nhiều, cả hai đều bị trúng đạn. Một viên đạn bắn đập vào vách tường văng ngược lại đã xuyên thủng thái dương của một người lính đánh thuê, gần mai tóc. Một người bị đạn bắn trúng ngực trái, không biết trúng tim không nhưng giờ hắn đang nằm thoi thóp trên mặt đất.
"Tạch tạch tạch" tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, cả khu nhà của Dương gia tràn ngập mùi thuốc súng và máu tươi.
Một bên điên cuồng tấn công, một bên liều chết phòng thủ. Trên chiến trường đầy máu tanh này, tính mạng chỉ như cỏ rác. Không ngừng có người ngã xuống, nhưng không có ai tỏ vẻ thương tiếc cho họ, lúc này bất luận lời nói nào cũng chỉ là vô nghĩa.
Trận chiến vẫn tiếp tục...
Hơn nửa phút sau, đột trưởng đội lính đánh thuê rốt cuộc hét to lên: "Rút lui!" Nguồn tại http://Trà Truyện
Một lính đánh thuê đứng cách hắn không xa bắn thêm mấy phát đạn sau đó lui lại nấp sau góc tường, kêu lên: "Đội trưởng, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành..." Hắn còn chưa dứt lời, một loạt đạn bắn thẳng vào góc tường hắn đang núp, làm cho gạch vụn bắn tung tóe.
"Mẹ kiếp!" Đội trưởng đội lính đánh thuê chửi lên: "Một lúc nữa cảnh sát sẽ đến, lúc đó chúng ta có muốn chạy cũng không được! Rút lui!"
Mọi người đều không có ý kiến gì với mệnh lệnh của đội trưởng, lập tức có hai lính đánh thuê nhảy ra, rút lựu đạn ném về phía đám người Dương gia. Đám người Dương gia đã phát điên rồi, thấy lựu đạn không những không sợ mà lại càng điên cuồng nhả đạn.
"Ầm!" Một quả lựu đạn nổ tung ngay giữa đám người của Dương gia, mấy bóng người bị lựu đạn thổi bay, tiếng súng trở nên thưa thớt hơn nhiều. Thế nhưng ngay sau đó lại có mấy người không sợ bom đạn liều mạng xông lên, không phải họ xông lên để cứu người mà là muốn nhặt súng của đồng đội rơi trên mặt đất để tiếp tục bắn.
Lúc này, người lính đánh thuê kia vừa rút chốt an toàn, chuẩn bị ném lựu đạn đi, thế nhưng ngay lúc đó một viên đạn găm thẳng vào ngực hắn, hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi ngã ngửa ra đất.
"Nhân Tử!" Một lính đánh thuê đứng gần đó thấy vậy nhanh chóng chạy tới.
"Không được đến đây!" Nhân Tử giơ quả lựu đạn đã rút chốt an toàn, miệng ứa máu, quát to.
Những lính đánh thuê khác nhìn quả lựu đạn trong tay hắn, vẻ mặt buồn bã. Quả lựu đạn trong tay hắn hoạt động theo phương thức chạm nổ, tuy chốt bảo hiểm đã bị rút ra nhưng sẽ không nổ ngay. Thế nhưng không ai biết lúc nào nó sẽ nổ tung, bởi vì loại lựu đạn này chỉ cần chấn động nhẹ cũng sẽ nổ tung.
Nhân Tử kêu ầm lên: "Cút! Cút mau! Không cần lo cho ta!"
"Nhân Tử." Đội trưởng gọi một tiếng, cắn răng quát: "Rút lui!"
Những lính đánh thuê khác nhìn Nhân Tử đang nằm trong vũng máu, rốt cục cũng cắn răng rút lui theo đội trưởng. Năm người này có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, rút lui theo đội hình cuốn chiếu, yểm hộ lẫn nhau, vừa bắn trả vừa lui về phía chiếc xe.
Lúc này, Nhân Tử đang nằm trên mặt đất bỗng kêu lớn: "Đội trưởng! Đưa tiền cho mẹ và vợ ta!"
Đội trưởng thoáng nhìn hắn, khẽ nói: "Nhất định!" sau đó hít một hơi thật sâu, nhảy vào trong xe không quay đầu lại nữa.
Đội trưởng thoáng nhìn hắn, khẽ nói: "Nhất định!" Hít một hơi thật sâu, sau đó cũng không quay đầu lại nhảy vào trong xe.
Năm người lính đánh thuê còn lại, một người lái xe, bốn người còn lại điên cuồng nhả đạn áp chế người của Dương gia đang muốn đuổi theo, rốt cục mở được một đường máu chạy thoát.
Lúc này trên sân lớn ngổn ngang thi thể. Chỉ trong bốn phút chiến đấu, đã có hơn ba mươi người của Dương gia thiệt mạng. Trái lại bên phía lính đánh thuê chỉ có bốn người ngã xuống, hơn nữa có hai người vẫn chưa chết.
Trận chiến này, Dương gia đã phải trả một cái giá rất lớn. Tuy họ đã ngăn cản được đám lính đánh thuê kia những đã có hơn ba mươi người bỏ mạng.
Khi tộc trưởng Dương gia và các trưởng lão đến đây, nhìn thấy cảnh đổ nát và những thi thể nằm ngổn ngang, không hiểu họ sẽ cảm thấy như thế nào.
Người của Dương gia giương súng, chậm rãi tiến lại gần, Nhân Tử ngoái đầu nhìn sang người đồng đội vẫn còn sống ở bên cạnh. Hai người nhìn nhau, mỉm cười, Nhân Tử thả quả lựu đạn đã rút chốt an toàn kia ra.
"Cạch..." Lựu đạn rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc.
"Lựu đạn!" Không biết người nào quát một tiếng lớn, tất cả người của Dương gia vội vàng nằm rạp xuống đất.
"Ầm!" Tiếng nổ vang lên trong sân lớn...