Nhân Gian Băng Khí

Chương 744: Từ Khiêm nổi điên

Đúng như Lục Đạo phán đoán, Từ Khiêm điên rồi, thật sự bị ép điên rồi.

Con trai chết, con dâu cũng đã chết, càng làm cho hắn khủng hoảng là người thông gia mà khi nãy vẫn còn nói chuyện cùng hắn cũng chết rồi.

Ngươi có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi khi đang nói chuyện với một người, người đó lại đột nhiên bị người giết chết sao?

Từ Khiêm dù kiên cường đến đâu cũng chỉ là một con người. Cái chết của con trai và con dâu đã làm cho thần kinh của hắn gần như hỏng mất, cái chết của tộc trưởng Vương gia càng làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ.

Từ Khiêm tin việc đó là do Mười Một làm, không, là khẳng định! Chỉ có tên khốn kiếp kia mới có thể giết được tộc trưởng Vương gia, hắn đang thị uy, hắn đang phản kích!

Suốt mấy giờ sau khi tộc trưởng Vương gia chết, Từ Khiêm nhốt mình trong thư phòng, không gặp ai. Trong căn phòng tối om, thân thể đã suy sụp của hắn không ngừng run rẩy. Từ trên người hắn toát ra một khí tức nguy hiểm dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, làm cho kẻ khác phải sợ hãi. Nếu như bật đèn, sẽ phát hiện hai mắt Từ Khiêm đã đỏ quạch, tơ máu giăng đầy mắt. Màu đỏ đó làm cho người ta cảm giác được sự nguy hiểm, đỏ như đã đánh mất toàn bộ lý trí.

Mười Một phản kích rồi! Từ Khiêm một mực nghĩ như vậy. Lần này đây là tộc trưởng Vương gia, lần sau là ai? Là hắn? Hay là cháu của hắn? Từ Khiêm thậm chí có ảo giác lúc này Mười Một đang đến chỗ hắn.

Hắn không thể chết được, cháu hắn lại càng không thể chết.

Từ gia chỉ còn lại độc đinh là Từ Tử Dương, dù thế nào hắn cũng phải bảo vệ cho được đứa cháu này. Nhưng có điều đứa cháu này quả thực là phế vật, vì thế hắn không thể chết, trước khi Từ Tử Dương trưởng thành, hắn không thể chết! Bọn họ không thể chết được, thế nên Mười Một nhất định phải chết!

Nghĩ đến cái chết thê thảm của con trai và con dâu, hai người ôm chặt nhau, khắp người đều là vết đạn, Từ Khiêm liền giống như bị điên, túm chặt lấy ống quần của mình, ngay cả chiếc quần bị xé toang lúc nào cũng không biết.

"Sở Nguyên!" Từ Khiêm gầm lên một tiếng như dã thú, nghiến chặt răng, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo.

"Reng reng reng. " Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Từ Khiêm cầm lấy điện thoại, bắt máy ngay mà không cần nhìn. "Tướng quân, chúng ta đã vào vị trí." Một thanh âm kiên định vang lên trong điện thoại, giọng nói vô cùng tự tin, giống như trên đời này không có việc gì có thể làm khó hắn.

Trên khuôn mặt già nua của Từ Khiêm hiện lên vẻ vui sướng điên cuồng, cắn răng nói: "Tốt, có cơ hội liền động thủ, đừng làm cho người khác phát hiện các ngươi."

"Rõ!"

Cúp điện thoại, Từ Khiêm cười lạnh lẽo: "Sở Nguyên "

Trong một căn phòng ở tầng sáu tòa cao ốc đối diện với nhà của Trương Hân Hân, trong phòng tối om im ắng, tựa hồ không có ai ở bên trong. Bên cạnh cửa sổ, tấm màn vốn khép chặt hơi hé ra, một chiếc ống nhòm đặt xuyên qua khe hở. Trên bàn có một chiếc máy giám sát và điều khiển, trên màn hình chính là hình ảnh cao ốc đối diện và hành lang bên ngoài và cửa sổ nhà Trương Hân Hân.

Khóa phòng từ từ bị mở ra, chậm, vô cùng chậm, không phát ra một chút âm thanh nào. Ngay lúc khóa mở ra hết, bỗng nhiên "Rầm'' một tiếng, cửa phòng bật tung ra, ba người xông người xông vào bên trong, có điều trong phòng không có ai. Ba người tìm kỹ một lượt sau đó lại trở lại phòng khách, lắc đầu với nhau. Một người trong đó giữ lấy tai nghe trên tai, nói: "Đội một đã đến vị trí, mục tiêu đã rút lui."

Cùng lúc đó, trong một căn phòng cho thuê ở lầu bốn cao ốc mà Trương Hân Hân ở, cũng có ba nam tử cầm súng ngắn khám xét khắp nơi trong phòng, sau đó nói vào micro: "Đội hai đã đến vị trí, mục tiêu đã rút lui."

Sau đó từ trong tai nghe lại vang lên thanh âm: ''Đội ba đã đến vị trí. Mục tiêu đã rút lui."

Ba chỗ này là nơi bí mật mà Vận Mệnh bố trí người bảo vệ Trương Hân Hân, sau khi thất bại trong việc bắt Trương Hân Hân lần trước, Từ Khiêm và Vương gia liền vận dụng hết mọi cách tìm ra vị trí của bọn họ. Vốn Từ Khiêm định tiêu diệt những cứ điểm này đầu tiên, nhưng không ngờ lúc bọn họ đến người ở ba cứ điểm này đã rút lui hết rồi.

Chỉ huy lần hành động này là một vị thiếu tá, lúc này đang ngồi trong một chiếc xe dưới lầu, hỏi: "Mục tiêu chính của chúng ta đang ở đâu?"

"Mục tiêu đang ở trong nhà, vẫn chưa rời khỏi."

Thiếu tá khó hiểu lẩm bẩm, đám Vận Mệnh này đang làm gì vậy? Sao lại đột nhiên rút lui? Nhưng chúng rút lui như vậy cũng là chuyện tốt đối với bọn họ. Bằng không thì cho dù bị tập kích bất ngờ, đối phương cũng sẽ phản kích, mà đã giao tranh thì khó tránh khỏi tổn thất.

Thiếu tá suy ngẫm một lúc, nói ra: "Đội hai hành động! Đội ba dự bị, đội ba quay về!"

"Rõ!" Ba giọng nói khác nhau đồng thời vang lên từ chiếc loa trong xe.

Mấy giây sau, từ loa phóng thanh bỗng vang lên một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó là tiếng súng giảm thanh và tiếng vỡ của thủy tinh. Trong bóng đêm, một gian phòng ở tầng bốn cao ốc thỉnh thoảng lại lập lòe ánh sáng, nhìn rất bắt mắt.

"Đội hai bị tập kích!" Tiếng người vang lên từ loa phóng thanh.

Thiếu tá biến sắc, quát: "Nhanh chóng rút lui.'' Hắn nghiến răng, oán hận nói!"Mẹ kiếp, trúng kế rồi!"

Tầng bốn, hai bên đấu súng trong bóng tối. Bởi vì hai bên đều có chỗ phải cố kỵ nên chỉ dùng súng ngắn giảm thanh. Vì thê cho dù giao tranh ác liệt đến đâu cũng không ảnh hưởng gì đến những người khác.

Trong phòng, ba nam tử trong lúc bất ngờ chưa kịp phản ứng đã có một người bị giết chết, nhưng hai người khác phản ứng rất nhanh, trước tiên tìm vật che đỡ sau đó phản kích. Mà ngoài cửa, người đã tập kích bọn họ chỉ là một nữ nhân.

Diệu! Sát thủ được Ma Quỷ huấn luyện, thủ hạ của DK. Tiếng súng "Tạch tạch tạch" vang lên không ngừng, trong phòng dù sao cũng có hai người, phối hợp với nhau để tấn công, một người công kích, một người thay đạn. Người này hết đạn thì lại đến lượt người kia công kích. Cứ như vậy, Diệu không có cơ hội bắn trả. Đạn bắn vào khung cửa, vào bức tường đối diện làm lóe lên những tia lửa, chiếu vào khuôn mặt Diệu, chiếu sáng khuôn mặt bình thường nhưng cũng có chút đặc biệt này.

Diệu biết bọn họ đang kéo dài thời gian, chờ hai đội kia đến cứu viện, cho nên bọn họ không vội. Chỉ cần có đủ đạn thì có thể hoàn toàn áp chế nàng nàng ở ngoài cửa, không thể tiến vào. Thế nhưng Diệu cũng không sốt ruột.

Diệu cười lạnh, nhàn nhã lấy ra một chiếc kính râm sau đó đeo vào, tháo xuống một cái ống hình trụ to khoảng hai ngón tay từ bên hông, rút chốt bảo hiểm sau đó ném vào bên trong.

''Cạch!" Cái ống hình trụ màu bạc rơi xuống mặt đất trong phòng.

"Lựu đạn!" Một người trong phòng quát to một tiếng, bỗng nhiên vang lên tiếng "Xì!", giống như khí cầu bị xì hơi, ngay sau đó trong phòng lóe lên ánh sáng trắng chói lòa.

"A...!!" Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng. Diệu lách vào trong, bình tĩnh giương súng, "Tạch tạch" hai ánh lửa đầu nòng lóe lên, trên mặt đất giờ là hai cỗ thi thể. Vẻ mặt Diệu không chút thay đổi, lạnh lùng xoay người ra khỏi căn phòng bề bộn này.

Lúc lựu đạn mù nổ, sau lớp kính cửa sổ ở tầng bốn lóa lên ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời, trong bóng tối, có thể thấy ánh sáng này từ rất xa.

Thiếu tá ngồi trong chiếc xe dưới lầu, nhìn cửa sổ căn phòng ở tầng bốn qua lớp kính xe, khi ánh sáng ở tầng bốn lóa lên, dù cách lớp kính cửa sổ và kính xe, hắn cũng cảm thấy vô cùng nhức mắt, nhắm mắt lại theo bản năng, thiếu tá gào lên: "Đối phương có lựu đạn mù, đeo kính bảo hộ mau! Đội hai! Đội hai mau trả lời!"

Đội hai không trả lời, trong căn phòng chỉ còn là ba cái xác.

Thiếu tá lập tức biết rằng đội hai chắc chắn lành ít dữ nhiều, cắn răng nói: "Đội ba hành động. Đội một yểm trợ!"

Đội ba chỉ có hai người, đội một thì có ba người, tổng cộng năm người xếp thành đội hình, yên lặng tiến vào trong cao ốc. Phòng an ninh ở tầng một, người bảo vệ đang "ngủ", đối với những việc xảy ra lúc này chẳng hề hay biết. Người bảo an này cũng thật đáng thương. Mấy hôm trước người của Ưng bang người đến đây đánh xỉu hắn, hôm nay lại là ca của hắn, dĩ nhiên lại bị đánh xỉu thêm một lần, ném vào phòng an ninh như một con chó chết.

Năm người tiến vào cao ốc xong liền chia thành hai đội. Một người canh cửa, bốn người khác xông lên cầu thang thoát hiểm. Bốn người này tiến lên một cách thận trong, mỗi lần đến ngã rẽ đều cẩn thận cho một người đi trước thăm dò, không thấy có gì nguy hiểm mới lần lượt tiến lên. nguồn Trà Truyện

Đi đến cầu thang tầng ba, người đi đầu ra hiệu cho những người đi sau dừng lại. Giữa cầu thang đặt một cái ống hình trụ màu bạc. Tuy còn không biết cái ống này là cái gì nhưng bọn họ không thể không cẩn thận.

Người này đi đầu giương súng về hướng hành lang, phất tay về phía sau, một người phía sau liền tiến lên, thận trọng đi đến chỗ cái ống màu bạc sau đó cúi người nhặt lên.

Trong hành lang, Diệu đeo kính râm đứng sau góc tường cười lạnh, ấn nút điều khiển từ xa trong tay.

Cái ống màu bạc kia đột nhiên phát ra điện cao thế. Nam tử đang cầm ống kêu lên một tiếng, lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống. Ba người còn lại hoảng hốt, vội vàng tránh ra, chờ đến lúc người đó lăn xuống bậc thềm, mới phát hiện hắn đã bị sốc điện, một người lập tức lao đến gỡ cái ống màu bạc ra, hai người khác giương súng đề phòng phía hành lang.

Lúc này, từ tầng trên lại ném xuống một cái ống màu bạc, "Coong coong.." lăn xuống cầu thang.

"Cẩn thận!" Một người khẽ quát, cả ba người vội vàng lui lại, không kịp quan tâm đến đồng đội đang ngất xỉu.

Ba người quân nhân này được huấn luyện nghiêm khắc, phản ứng rất nhanh, cái ống màu bạc vẫn chưa lăn đến bậc thềm, bọn họ cũng đã chạy xuống tầng ba.

Thế nhưng ống bạc kia rơi xuống, lăn mấy vòng sau đó liền nằm im, giống như chỉ là một cái ống bình thường. Ba người nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cái gì.