Nhân Gian Băng Khí

Chương 740: Phiền não của Nguyệt Nhi

Âu Dương Nguyệt Nhi mặc đồ ngủ nằm trên giường, buồn chán nhìn laptop. Sự việc kẻ cướp xâm nhập biệt thự của nàng trong đêm cũng đã trôi qua mấy ngày, nhưng đêm hôm đó nàng bị kinh hãi, hơn nữa lại trúng phong hàn, ngủ mê man trên giường của Văn Vi suốt đêm. Cha nàng - Âu Dương Bác - cũng không đành lòng quấy rầy lúc nàng nghỉ ngơi, đợi nàng cả một đêm. Ngày hôm sau, khi Âu Dương Nguyệt Nhi thức dậy, nàng bị sốt.

Âu Dương Bác rất mạnh mẽ và gia trưởng, ba anh em nhà Âu Dương đều nhất trí điểm này. Mặc dù hắn không thường can thiệp đến việc của con cái, thế nhưng một hắn đã làm ra quyết định, cả bầy trâu mộng cũng đừng mong kéo lại.

Sau khi đón Âu Dương Nguyệt Nhi về, Âu Dương Bác lấy lý do là nàng bị bệnh, đưa nàng vào ở trong quân khu, ai đến thăm cũng đều không cho vào. Ngay cả người đại diện của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể, hằng ngày đành luẩn quẩn quanh quân khu, liên lạc với nàng bằng điện thoại. May mắn thay trong thời gian này, Âu Dương Nguyệt Nhi vì việc khai trương công ty của Mười Một nên đã tuyên bố nghỉ ngơi một thời gian, sớm dời tất cả các kế hoạch lại, bằng không đột nhiên xảy ra chuyện như thế này thì dù là người đại diện giỏi nhất cũng chỉ đành bó tay, khóc không ra nước mắt. Nếu chẳng may làm ảnh hưởng đến hợp đồng đã ký từ trước thì thậm chí còn phải tốn cả đống tiền bồi thường việc phá hợp đồng.

Thực ra, sau khi trở về sức khỏe của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng dần tốt hơn, bị sốt cũng chóng khỏi, ngoài việc tinh thần còn hơi mệt mỏi, tay chân vô lực ra thì hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, Âu Dương Bác vẫn kiên quyết không cho nàng ra khỏi quân khu. Âu Dương Nguyệt Nhi biết chuyện này nếu như không giải quyết tận gốc, rất có thể lại tiếp tục xảy ra, cho nên đành ngoan ngoãn nghe lời, hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm thấy nhưng lại vô cùng nhàm chán này.

Suốt mấy ngày, Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ ở trong nhà, công cụ liên lạc duy nhất với bên ngoài trừ laptop ra cũng chỉ có điện thoại.

Sau hôm biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi bị tấn công, trên mạng trở nên vô cùng náo nhiệt, độ nóng của tin này còn lớn hơn thảm án của Từ gia và những vụ nổ xảy ra ở ba đại gia tộc nhiều. Chỉ cần truy cập bất kỳ một trang web lớn nào, tin tức nóng hổi đầu tiên đập vào mắt chính là các tin kiểu như "Âu Dương Nguyệt Nhi bị tấn công...". Tin tức thì cũng đủ loại, người thì bảo có nhà tài phiệt hoặc trùm xã hội đen nào đó mời Âu Dương Nguyệt Nhi ăn cơm, bị nàng cự tuyệt nên mới làm thế để trả thù. Lại có người nói là lão già biến thái nào đó mê luyến Âu Dương Nguyệt Nhi tới mức bệnh hoạn, cho nên mới muốn bắt nàng về làm của riêng bằng mọi giá. Thậm chí còn có người nói một ông trùm xã hội đen nước ngoài muốn ngủ với Âu Dương Nguyệt Nhi, sau khi bị từ chối liền dùng biện pháp mạnh để cưỡng ép, bởi có tin tức tiết lộ những kẻ bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi là người nước ngoài.

Tin tức nào trên mạng cũng miêu tả y như thật, cứ như những người viết đều tận mắt nhìn thấy mọi chuyện vậy, hơn nữa tin tức càng ngày càng hỗn loạn, không biết thế nào mà lần. May mắn thay, 99% những tin tức trên mạng đều coi Âu Dương Nguyệt Nhi là người vô tội, là người bị hại, danh tiếng Âu Dương Nguyệt Nhi không bị suy giảm mà trái lại còn tăng cao, số lượng fan hâm mộ đạt lên mức chưa từng có. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có chút tác động từ Giang tỷ, người đại diện của Âu Dương Nguyệt Nhi.

Ngày thứ ba sau vụ tấn công, nhân vật trung tâm của vụ việc, người được công chúng vô cùng chú ý cuối cùng đã xuất hiện ở trên blog. Nhất thời, bầu không khí trên mạng lại trở nên sôi sục, blog của Âu Dương Nguyệt Nhi trong một ngày liền đạt lượng view vô cùng kinh khủng. Những người viếTrà Truyệnment cũng cảm thấy rất khó tin, vừa gửi một vài dòng an ủi... vài giây sau refresh lại đã không thấy lời mình vừa nói đâu. Có lẽ phải quay lại vài trang, thậm chí hàng chục trang mới có thể thấy.

Âu Dương Nguyệt Nhi rất vui mừng bởi sự nhiệt tình từ fans hâm mộ, huống hồ hiện nàng phải ở trong nhà, không có chuyện gì để làm, thú tiêu khiển duy nhất chính là đọc nhữTrà Truyệnment mà người hâm mộ gửi. Đương nhiên có rất nhiều tin nhắn động viên, cũng có nhiều các tin khác đại loại như "Nguyệt Nhi I love you'', ''Nguyệt Nhi, gả cho anh nhé'', ''Nguyệt Nhi, hãy làm vợ của tôi".

Lúc này, Âu Dương Nguyệt Nhi viết vài dòng lên blog của mình như hằng ngày, nội dung đại loại là thông báo với fan hâm mộ rằng mình bị bệnh, tạm thời không thể xuất hiện, cảm ơn sự quan tâm của mọi người... Vừa gửi mấy dòng này lên, số comment lập tức đạt đến một lượng kinh khủng. Âu Dương Nguyệt Nhi hứng thú đọc nhữTrà Truyệnment này, bỏ qua nhữTrà Truyệnment vớ vẩn như "gả cho ta", ''làm lão bà của ta''. Truyện được copy tại Trà Truyện

Lúc này, điện thoại của Âu Dương Nguyệt Nhi đang đặt ở trên gối bỗng rung lên, vang vang tiếng ca ngọt ngào. Nàng lấy một đoạn trong ca khúc "Ngươi ở nơi đâu" của mình làm chuông điện thoại di động. Bài hát này nàng dồn nén rất nhiều tình cảm, bởi đúng như những gì trên mạng suy đoán, bài hát này nàng viết vì một người đàn ông, Âu Dương Nguyệt Nhi hy vọng người ấy có thể nghe được ca khúc này. Có điều nàng cũng biết, đối với Mười Một thì âm nhạc chỉ là một chuyện tốn thời gian. Nguyệt Nhi không biết rằng, Mười Một đã từng nghe ca khúc này, chẳng những ca khúc này mà hầu hết những album của Nguyệt Nhi hắn đều nghe qua.

Nguyệt Nhi cầm điện thoại nhìn màn hình, ra là Văn Vi gọi đến, nàng bắt máy, nói:

"A lô, Văn Vi?"

"Nguyệt Nhi." Âm thanh của Văn Vi vang lên từ trong điện thoại: "Sức khỏe thế nào rồi?"

Âu Dương Nguyệt Nhi lười nhác vuốt tóc, cười nói: "Khỏe từ lâu rồi, nhưng cha ta không cho ta ra ngoài, bị cấm cửa rồi."

"Ừm, bác ấy làm thế cũng là vì lo cho sự an toàn của ngươi đó."

Âu Dương Nguyệt Nhi bĩu môi nói:'' Ừ, ừ. Ta cảm giác mình giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng ấy." Động tác này, nếu như có người chụp được sau đó tung lên mạng, nhất định sẽ làm cho rất nhiều nam nhân phải xịt máu mũi. Có ai ngờ Âu Dương Nguyệt Nhi đầy mị lực trên sân khấu cũng có vẻ nhí nhảnh đáng yêu như những thiếu nữ bình thường.

Văn Vi nói đùa: "Đành vậy thôi. Ai bảo ngươi là Âu Dương Nguyệt Nhi. Như trên mạng nói đấy, rất nhiều người mê mệt ngươi đến mức bệnh hoạn."

Âu Dương Nguyệt Nhi rùng mình, hít lạnh một hơi: "Đừng nói những chuyện đó, ta cảm thấy sợ."

"Ha ha, thì ra cũng có lúc ngươi sợ hãi...."

"Hừ, ngươi cứ cười đi, cẩn thận không ta đăng ảnh ta và ngươi chụp chung lên blog, tiết lộ số điện thoại của ngươi, đến lúc ấy xem ai phải đau đầu hơn nào."

"Này, đó là xâm phạm đời tư của ta."

"Vậy sao?" Âu Dương Nguyệt Nhi cười híp mắt, nói: "Ta chỉ lưu số điện thoại của một người bạn tốt lên blog thôi mà, ta sợ lúc nào đó lại quên mất thì phiền phức lớn rồi."

Văn Vi ở đầu bên kia không khỏi rùng mình, nếu Âu Dương Nguyệt Nhi thật sự làm như vậy, nàng tin mình nhất định sẽ bị những cuộc điện thoại quấy rầy làm cho phát điên. Nàng liền vội cầu hòa, nói: "Được rồi, rất xin lỗi, ta sai rồi được chưa? Đại tiểu thư Nguyệt Nhi của ta."

"Thế mới ngoan chứ, tạm tha cho ngươi."

Văn Vi cười khổ, thân thiết một người bạn như vậy không biết là phúc hay họa. Sau đêm Âu Dương Nguyệt Nhi ở nhờ nhà Văn Vi khi bị tấn công, quan hệ của hai người tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại trêu chọc nhau một chút, ít nhất cũng không khách sáo như trước kia. Mấy ngày nay, ngày nào Văn Vi cũng gọi điện cho Âu Dương Nguyệt Nhi, báo cho nàng biết ít việc của công ty, dù sao thì Âu Dương Nguyệt Nhi cũng là chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa, hơn nữa nàng cũng bỏ rất nhiều công sức vào công ty.

"Phải rồi, nghe này." Văn Vi nói: " Có vài việc cần nói với ngươi, công ty của chúng ta đã tuyển đủ nhân viên rồi. Người ta vừa nghe nói công ty này của ngươi liền tranh nhau đăng ký vào làm."

Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: "Dù sao ta cũng rất ít ra mặt, việc làm ăn của công ty ngươi cứ quyết định là được."

Văn Vi cười mắng một câu, tiếp tục nói: "Ta muốn bắt đầu kinh doanh từ hôm nay."

"Hôm nay?" Âu Dương Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi: "Có quá vội vàng không?"

"Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, lợi dụng việc trên mạng đang tràn ngập tin tức về ngươi, thừa dịp này ra tay làm cho công ty nhanh chóng nổi tiếng."

"Việc này ngươi cứ xem xét rồi làm là được, ngươi là chuyên gia về chuyện này mà."

"Ừ, ta sẽ cho người làm ngay. Đêm qua trang chủ của chúng ta chính thức mở cửa, hai game online kia đã có thể tải về, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể quảng bá rộng rãi."

"Quảng bá...." Âu Dương Nguyệt Nhi buồn bực nói: "Cha ta không cho ta ra ngoài, lần trước quay quảng cáo cho công ty mới xong được một nửa."

"Không thành vấn đề, mới chỉ là kinh doanh thử thôi mà. Nếu thật sự khai trương chính thức, Âu Dương tiểu thư phải tự mình cắt băng khánh thành mới được...."

Âu Dương Nguyệt Nhi vỗ vỗ đầu, nở nụ cười. Công ty của nàng, ''bà chủ'' như nàng sao có thể không ra mặt. Nhưng xem ra, cái lễ khánh thành này phải chờ rất lâu nữa.

Âu Dương Nguyệt Nhi hỏi: "Vậy phải quảng cáo thế nào? Hiện giờ ta không thể ra ngoài, làm sao bây giờ?"

Văn Vi vốn đã tính trước, nói: "Ở nhà cũng có thể quảng cáo..., ngươi chỉ cần viết vài dòng trên blog, nói ngươi định chơi mấy trò chơi của công ty mình, hi vọng fan hâm mộ của ngươi tham gia cùng. Mặt khác, ngươi cũng viết vài dòng trên trang chủ của công ty, ta làm chút thủ đoạn phát tán tin tức này ra là được. Ai mà không hy vọng có thể chơi cùng một trò với Âu Dương Nguyệt Nhi chứ? Hơn trong khi kinh doanh thử, trò chơi này miễn phí."

Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: "Ngươi thật xảo quyệt."

Văn Vi trợn mắt nói: "Đây gọi là trí tuệ."

"Không phải trước đây ngươi nói phải closed beta xong mới open beta sao?"

"Việc này phải linh hoạt theo tình huống, hiện giờ ngươi rất được chú ý, không lợi dụng thì thật đáng tiếc. Thực ra closed beta chính là để thăm dò thị hiếu của khách hàng, nhưng có ngôi sao như ngươi thì việc này cũng không cần thiết lắm. Đương nhiên không thể hoàn toàn bỏ qua, thăm dò thị hiếu vẫn cần tiến hành. Yên tâm, mấy việc này cứ để cho ta."

"Trò chơi đã thử nghiệm xong chưa?"

"Ừm, công ty của cha ta cũng đã thử nghiệm rồi, gần như là hoàn thiện. Khi công ty chúng ta tiếp nhận, ta lập tức cho đội ngũ kỹ thuật viên tiến hành thử nghiệm, hầu như không còn lỗi gì lớn, cho dù có thì sau này vừakinh doanh vừa khắc phục thôi."

"Được rồi, vậy thì để ''bà chủ'' vô dụng như ta phát huy chút khả năng."

"Vô dụng?" Văn Vi cười nói: "Trời đất, tương lai của công ty hoàn toàn dựa vào ngươi đấy, ngươi càng nổi tiếng, công ty lại càng phát triển. Có điều, giờ ta cũng đã thấy được tương lai xán lạn của công ty rồi."

Âu Dương Nguyệt Nhi hé miệng cười, nói: "Chẳng phải ngươi bảo có hai việc muốn nói với ta à? Còn việc gì nữa?"

"À, việc kia cũng không có gì, khi trước Sở Nguyên bảo Thanh Ngữ đi theo ta để ta dạy nàng thêm kiến thức về kinh doanh. Dù sao ngươi là ''bà chủ'', ta nghĩ nên nói trước với ngươi chuyện này."

"Thanh Ngữ?" Âu Dương Nguyệt Nhi chau mày. Cái tên này nàng đã nghe qua, hơn nữa để lại ấn tượng khá rõ. Nàng đã từng đến nhà của Mười Một, lúc đó Mười Một đang mất tích nên Âu Dương Nguyệt Nhi không gặp được hắn, mở cửa cho nàng khi đó là một cô gái rất thanh tú, hơn nữa khí chất cũng rất xuất chúng. Lần đó chính là lần gặp mặt đầu tiên của Âu Dương Nguyệt Nhi và Nguyễn Thanh Ngữ, tuy không căng thẳng như là tình định, nhưng cả hai đều gây ấn tượng sâu sắc cho đối phương.

Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ rõ nàng tên là Nguyễn Thanh Ngữ, tại sao ngay cả cái tên cũng nhớ rõ như vậy? Nữ nhân thì đương nhiên phải nhớ rõ tình địch của mình. Nhưng không thể phủ nhận, Nguyễn Thanh Ngữ là một người rất biết đối nhân xử thế, cũng không tỏ vẻ cao ngạo ta đây là bà chủ cái nhà này trước mặt nàng, trái lại lịch sự giải thích với nàng mình ở căn hộ bên cạnh, Mười Một nhờ nàng thỉnh thoảng dọn dẹp nhà của hắn mà thôi. Hành vi, cử chỉ của Nguyễn Thanh Ngữ thanh cao, lịch sự, hơn nữa khí chất xuất trần của nàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, cho nên dù lần gặp mặt kia vô cùng ngắn ngủi nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi lại nhớ rõ nàng. Nữ nhân này có thể trở thành tình địch của nàng, nhưng lại không khiến cho nàng có chút địch ý.

''Thì ra là nàng." Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gật đầu.

"Ngươi biết Thanh Ngữ?"

"Ừ, đã gặp qua, có chút ấn tượng. Một cô gái rất tốt." Âu Dương Nguyệt Nhi nói thật lòng, những người gặp Nguyễn Thanh Ngữ đều có hảo cảm với nàng.

Văn Vi yên tâm, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Hoàn cảnh gia đình Thanh Ngữ khó khăn, vừa đi học lại vừa phải làm thêm mấy chỗ. Sở Nguyên muốn nàng đến công ty làm việc, ít ra không cần chạy đi làm thêm ở khắp nơi mỗi ngày. Mặt khác, ta nói thẳng, Sở Nguyên định để cho Thanh Ngữ tiếp nhận công việc của ta trong tương lai."

Việc này khiến Âu Dương Nguyệt Nhi hơi giật mình: "Hắn để Thanh Ngữ tiếp nhận công việc của ngươi?"

"Ừ." Văn Vi không để tâm chút nào, cười nói: "Dù sao vẫn còn công ty của cha ta, tương lai ta khẳng định phải quay về công ty của ông, không thể làm việc mãi ở công ty các ngươi. Sở Nguyên muốn ta tranh thủ bồi dưỡng Thanh Ngữ, để sau này khi ta rời đi nàng có thể nhanh chóng tiếp nhận cộng việc."

Âu Dương Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Lúc đó ta sẽ rất nhớ ngươi đấy."

"Haha, đừng làm ta buồn nôn, không phải ta ra nước ngoài, vẫn ở lại kinh thành mà. Hơn nữa, trong tương lai chúng ta còn rất nhiều cơ hội để hợp tác."

Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: "Được rồi, chuyện công ty ngươi cứ toàn quyền quyết định. Việc của Thanh Ngữ cứ tiện sắp xếp là được. Thôi, không nói chuyện nữa, ta tải trò chơi về đã."

"Nhớ rõ phải "quảng cáo" đấy.''

"Biết rồi."

Âu Dương Nguyệt Nhi cười, cúp điện thoại, sau đó bắt đầu quảng cáo cho "công ty của mình". Hiệu quả vô cùng tốt, nàng chỉ đăng vài dòng lên blog, sau đó Văn Vi cho người thao tác một chút, trang chủ công ty chút nữa bị sập do lượng truy cập quá lớn, hơn nữa lượt download của hai trò chơi mới này cũng cực kỳ cao.

Âu Dương Nguyệt Nhi chọn đại một trò để tải về, may là Văn Vi đã sớm tạo tới mấy host download, nếu không với số người download đông như kiến thế này thì chẳng thể nào download nổi. Đợi một lúc lâu thì trò chơi mới cài đặt xong, lúc tạo nhân vật, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà khi Âu Dương Nguyệt Nhi nhập tên nhân vật lại chọn cái tên đó, khi vào trong trò chơi thì thấy cả một đám đang đánh chữ trò chuyện um sùm.

"Âu Dương Nguyệt Nhi ở đâu? Có trong khu vực này không?"

"Ai là Nguyệt Nhi?"

"Nguyệt Nhi, I love you."

"Nguyệt Nhi, lấy ta đi, ta sẽ thương ngươi, yêu ngươi, là một ông chồng tốt nhất trên đời."

"Nguyệt Nhi, số điện thoại của ta là xxxxxxxxx, nhất định phải gọi cho ta."

Âu Dương Nguyệt Nhi hoàn toàn choáng váng, những người này sao lại theo vào tận trong trò chơi cơ chứ.