Nhân Gian Băng Khí

Chương 737: Phan gia! (Thượng)

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mà mọi người trông đợi rốt cục cũng chậm rãi ló ra sau tầng mây, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân thể khiến cho người ta có cảm giác lười nhác, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.

Mọi người trong kinh thành lại bắt đầu một ngày bận rộn, thức giấc, đi làm, tan sở, ăn cơm, ngủ nghỉ, đây là sinh hoạt thông thường mỗi ngày của đa số mọi người, thong dong thư thả. Rất nhiều người không biết rốt cuộc mình sống để làm gì, hằng ngày đều làm những việc giống nhau, thậm chí đến tận khi già nua rồi qua đời họ vẫn chưa rõ. Có lẽ cuộc sống bình thường như vậy cũng chính là khắc họa rõ nét nhất về đời sống của họ. Trong đó không ít người mang lý tưởng và khát vọng lớn lao, nhưng lại ít người có đủ quyết tâm và nghị lực để thực hiện, bởi vì rất nhiều người hiểu, cuộc sống chính là một ván bạc, không thắng chính là thua. Bọn họ thà cam chịu hoàn cảnh hiện tại chứ không muốn liều lĩnh để phải làm kẻ thất bại. Cứ như bình thường ít ra còn có cơm ăn, nếu chẳng may thất bại thì chỉ có nước ăn xin để sống qua ngày.

Dòng người trên đường phố dần trở nên đông đúc ào ạt như thủy triều, trong biển người mênh mông này, một kẻ "bình thường" trà trộn trong đó cũng không khiến ai khác chú ý, điều duy nhất có thể khiến cho người khác quan tâm có lẽ chính là cái vẻ lôi thôi lếch thếch của hắn.

Vết chân chim ở đuôi mắt, khuôn mặt chưa già đã nhăn nheo, cái lưng còng xuống và cách ăn mặc cổ lỗ sĩ khiến mọi người cảm thấy cuộc sống của hắn rất kham khổ. Nhưng một kẻ lôi thôi lếch thếch như vậy lại ngang nhiên bước đến tòa cao ốc sang trọng phía bên kia đường. Tòa nhà này thuộc sở hữu của tập đoàn Hoàng Kim, một trong một trăm tập đoàn lớn nhất Trung Quốc. Càng làm cho kẻ khác phải lác mắt chính là, ông chủ của tập đoàn Hoàng Kim, Phan Hữu Phú cùng với em trai hắn Phan Hữu Nghiệp đã sớm dẫn một đám người chờ sẵn. Vừa trông thấy người đàn ông lôi thôi kia, hai người họ nhìn nhau rồi vội vàng đến nghênh đón, làm cho những người đang xem không khỏi tò mò, người kia rốt cuộc là ai mà có thể làm cho chủ tịch và phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim đích thân nghênh đón ở cửa từ sáng sớm.

"Gia Cát tiên sinh." Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp bước xuống bậc thềm, nghênh đón người đàn ông lôi thôi kia, hơn nữa còn cúi đầu chào hắn trước mặt bao nhiêu người, mà người được gọi là Gia Cát tiên sinh thản nhiên gật đầu, không khỏi làm cho những người đang quan sát phải lác mắt. Nhưng nếu bọn họ biết vị Gia Cát tiên sinh này là ai thì có lẽ sẽ không ngạc nhiên như vậy. Hơn hai mươi năm trước, hắn có danh xưng vang dội "Gia Cát Toán Hoàng", ông hoàng xem bói, có thể tính ra mọi việc trên đời.

Đáng tiếc Gia Cát Toán Hoàng chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn, khi ấy người biết hắn cũng không nhiều, đến nay thì lại càng ít. Nhưng tất cả những người đã được hắn coi bói đều vô cùng tôn sùng, coi hắn như thần tiên.

Phan Hữu Nghiệp hoang mang nói: "Gia Cát tiên sinh, đáng lẽ ngài nên để cho chúng ta đưa xe tới đón." Tuổi tác hai anh em Phan Hữu Nghiệp và Phan Hữu Phú so với Gia Cát Hoàng cũng không hơn kém là bao, nhưng có thể nhận thấy bọn họ tôn kính Gia Cát Hoàng từ tận đáy lòng.

"Không sao." Gia Cát Hoàng lắc đầu nói: "Hai anh em các ngươi sao lại tự mình đến đón ta thế?"

Phan Hữu Phú cười nói: "Đây là việc chúng tôi nên làm. Nếu chẳng phải năm xưa cha chúng tôi được ngài chỉ dạy lúc ông gặp khó khăn không lối thoát, có lẽ cả nhà chúng ta đều đã chết rồi, đâu có được sự thành công như ngày nay. Lúc cha tôi mất, ông luôn miệng nhắc nhở ba anh em chúng tôi, nếu sau này Gia Cát tiên sinh có bất kỳ yêu cầu gì, chúng tôi dù cho táng gia bại sản cũng phải giúp đỡ ngài."

Phan Hữu Phú nói rất quyết đoán, nhưng trong những lời đó có được mấy phần thật tình thì chẳng ai biết. Gia Cát Hoàng cười, lắc đầu nói: "Năm đó giúp đỡ, ta vốn cũng không nghĩ đến việc được hồi đáp, nhưng thật sự là tạo hóa trêu ngươi, hôm nay ta vẫn phải đến nhờ vả các ngươi rồi...."

Phan Hữu Nghiệp cười nói: "Gia Cát tiên sinh không nên khách khí, không có ngài cũng không có Phan gia như ngày hôm nay, ngài có yêu cầu gì xin cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ gắng hết sức hỗ trợ."

Gia Cát Hoàng cười nhẹ, nói: "Lần này ta tìm các ngươi là muốn nhờ các ngươi tìm giúp một người."

"Tìm người?" Phan Hữu Phú, Phan Hữu Nghiệp hai mặt nhìn nhau.

Phan Hữu Nghiệp hỏi: "Gia Cát tiên sinh muốn tìm ai?"

Gia Cát Hoàng cười khổ nói: "Ta không biết.'' Hắn dừng một chút sau đó nói thêm: "Ta chỉ biết người ta tìm có lẽ đang ở kinh thành, hơn nữa khẳng định không phải người bình thường."

"Việc này... Tiên sinh có ảnh chụp hay gì đó không?"

Gia Cát Hoàng lắc đầu nói: "Có điều ta có ấn tượng rất rõ về hắn, có thể vẽ hình hắn ra để các ngươi xem."

"Tốt." Phan Hữu Phú quay người, làm ra tư thế mời, nói: "Trước tiên, Gia Cát tiên sinh hãy vào trong ngồi nghỉ đã."

Dưới sự dẫn đường của Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp, Gia Cát Hoàng theo hắn đi vào cao ốc. Lúc này, Phan Hữu Phú giới thiệu mấy thanh niên trẻ tuổi sau lưng mình với Gia Cát Hoàng: "Gia Cát tiên sinh, bọn chúng là con cháu của tôi và Hữu Nghiệp. Đây là Phan Hải, con cả của tôi, còn đây là con gái út, Phan Hiểu Kiều. Đây là Phan Ngọc, con trai của Hữu Nghiệp. Đứa em út của tôi và gia đình nó đang làm ăn ở nước ngoài, không thể đến chào ngài, xin hãy thứ lỗi."

Ánh mắt Gia Cát Hoàng lướt qua ba người trẻ tuổi sau lưng Phan Hữu Phú, khi nhìn vào Phan Hiểu Kiều thì ngưng lại một chút, sau đó như thuận miệng thốt lên một câu: "Vạn vật đều thế! Tất cả đều là do con người, chỉ tự mình gây khổ cho mình mà thôi!''

Những người khác nghe mấy lời này cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ có Phan Hiểu Kiều khẽ run lên, nhìn Gia Cát Hoàng, ánh mắt có chút phức tạp.

Gia Cát Hoàng nói xong những lời này thì không nhìn nàng nữa. Dưới sự dẫn đường của hai anh em Phan Hữu Phú, Phan Hữu Nghiệp, đám người đi thang máy lên thẳng văn phòng trên tầng cao nhất. Phan Hữu Phú dọn sạch bàn làm việc của mình sau đó chuẩn bị giấy và bút lông theo yêu cầu của Gia Cát Hoàng.

Thời nay, rất ít người dùng bút lông để vẽ chân dung, thường dùng đều là tranh vẽ bằng sơn dầu hoặc màu nước. Nhưng đây là yêu cầu của Gia Cát Hoàng, người khác cũng không tiện ý kiến. Gia Cát Hoàng cầm bút vững vàng, dùng vài nét bút đơn giản liền phác họa ra một khuôn hình. Sau đó đưa bút nhanh thoăn thoắt, khi ngang khi dọc, mái tóc và ngũ quan dần dần hiện ra một cách sinh động, đôi mắt hắn vẽ cuối cùng, sau khi vẽ xong các phần khác, hắn ngừng lại một chút, giống như đang hồi tưởng gì đó, sau đó mới tỷ mỷ vẽ đôi mắt lên giấy. Sau khi Gia Cát Hoàng ngừng bút, mọi người đều thốt lên thán phục, nhất là hai anh em Phan Hữu Phú, Phân Hữu Nghiệp. Bọn họ chưa từng biết khả năng hội họa của Gia Cát Hoàng lại cao siêu như thế. Chỉ vài nét phác họa đơn giản, liễn vẽ ra được một thanh niên có khuôn mặt ưa nhìn, không hề thua kém so với những họa sỹ nổi tiếng. Nhất là đôi mắt kia, rất có thần, thể hiện được sự lạnh lùng cô tịch của người này, nhìn đôi mắt này, cảm giác không khác gì nhìn vào người thật.

"Ồ!" Đúng lúc này, Phan Hiểu Kiều đứng bên cạnh khẽ kêu lên, dường như nhớ ra điều gì đó, chau mày.

Phan Hữu Phú nhẹ giọng trách mắng: "Không được lên tiếng quấy rầy tiên sinh."

"Không sao, ta vẽ xong rồi.'' Gia Cát Hoàng thổi nhẹ bức tranh vẫn chưa khô mực, ngắm nhìn thật kỹ, cảm thấy không chênh lệch quá nhiều so với ấn tượng của mình mới hài lòng gật gù. Cũng đã hai tháng, hơn nữa lúc trước chỉ là gặp thoáng qua, Gia Cát Hoàng có thể nhớ rõ dung mạo Mười Một như vậy đã là rất giỏi rồi.

Phan Hữu Nghiệp hỏi: "Gia Cát tiên sinh, người ngài muốn tìm đây sao?"

"Ừm." Nguồn tại http://Trà Truyện

Phan Hữu Nghiệp cười nói: "Không vấn đề, có bức tranh này thì dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa ngài vẽ cũng không thua ảnh chụp, chắc cũng không khó tìm đâu."

Gia Cát Hoàng nói: "Vậy thì đành làm phiền mọi người rồi."

Phan Hữu Phú vừa cười vừa nói: "Đây là việc chúng ta nên làm.''

Nói xong, hắn nhấc điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi thư ký đến.

Lúc này, Phan Hiểu Kiều bỗng nói: "Cha, hình như con biết người này.''

"Hả?" Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn nàng.

Gia Cát Hoàng vội vàng hỏi: "Ngươi biết hắn?"

Phan Hữu Phú cũng hỏi: "Ngươi biết hắn thật không?"

Phan Hiểu Kiều cầm lấy bức tranh, nhìn kỹ một lúc sau đó nói ra: "Có chút khác biệt, nhưng đại khái là rất giống, nhất là đôi mắt này, giống như đúc. Chính là hắn."

Phan Hữu Phú hỏi: "Hắn là ai?''

"Hắn tên là Sở Nguyên, lần trước con đi Đông Hải, hắn ở cùng một đội với con."

"Đông Hải." Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày.

Gia Cát Hoàng thì khẽ gọi một tiếng: "Sở Nguyên.''

Gia Cát Hoàng nói với Phan Hiểu Kiều nói: "Có thể nói cho ta biết cô quen hắn như thế nào hay không, càng chi tiết càng tốt.''

"Dạ.'' Phan Hiểu Kiều khẽ gật đầu, kể hết mọi chuyện xảy ra ở Đông Hải, đến đoạn nàng tỉnh lại trong từ trong hôn mê ở bệnh viện thì mới dừng.

Gia Cát Hoàng chăm chú lắng nghe, khi nghe Phan Hiểu Kiều nói trên hòn đảo kia có Ma Quỷ quấy phá, hắn không khỏi nhíu mày, đôi mắt vốn lờ đờ kia lộ ra vẻ cơ trí. Phan Hiểu Kiều kể rất thực, không phóng đại những cũng chẳng hạ thấp năng lực và công lao của Mười Một. Từ việc khi mới lên đảo, nhờ mấy hạt cát liền xác định được nguồn nước cách đó vài cây số, mỗi lần gặp nguy hiểm đều nhanh chóng phát hiện rồi tránh né, đến việc quỷ quái xuất hiện bắt Âu Dương Ninh đi, Mười Một đuổi theo... đến tận khi nàng hôn mê mới thôi. Những việc như bắt rắn lớn bằng tay không, bắt lợn rừng, phát hiện thi thể dưới đáy nước... cũng kể hết không bỏ sót.

Phan Hữu Phú, Phan Hữu Nghiệp, Phan Hải và Phan Ngọc nhìn nhau, đều có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại, nếu không phải Phan Hiểu Kiều kể rất hợp lý và chân thực, bọn họ thật sự khó có thể tin trong vài ngày ngắn ngủi trên đảo lại xảy ra nhiều chuyện động trời như vậy. Nhất là Phan Hải lúc trước cũng tham dự vào trò chơi trên đảo, có điều hắn đi cùng Trương Bảo, bọn họ chỉ dám ở chỗ bờ biền, căn bản không gặp nguy hiểm gì. Sau đó tin tức lại bị quân đội phong toả, thế nên tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng ở trên đảo có mãnh thú, mấy đội kia không may gặp nạn, cũng không quá để tâm.

Gia Cát Hoàng chăm chú lắng nghe, đôi mày vốn đang nhăn lại cũng dần giãn ra, đến tận khi Phan Hiểu Kiều nói xong, hắn mới vui mừng gật đầu.

"Sở Nguyên rất lợi hại, với những gì mà hắn đã biểu hiện, hắn khẳng định không phải là người bình thường. Sau đó ta cũng thuê người điều tra về hắn, đáng tiếc không tra được gì, tất cả tư liệu của hắn đều là giả. Trong công ty Tích Nam căn bản là không có người này. À, phải rồi." Phan Hiểu Kiều nói thêm: "Hình như Sở Nguyên có quan hệ không đơn giản với Âu Dương Nguyệt Nhi."