Nhân Gian Băng Khí

Chương 729: Giao tranh tại kinh thành (5)

Sáng sớm, Từ Khiêm mặc áo khoác dày đi ra ngoài. Không khí thủ đô lúc này rét buốt, phả ra một hơi toàn là sương trắng.

"Sếp!" Một chiếc xe cắm cờ đỏ dừng lại trước cửa ra vào, lái xe kiêm cận vệ Tiểu Hậu đứng ở cửa xe gật đầu chào lão.

Từ Khiêm nhẹ gật đầu chui vào xe, Tiểu Hậu đợi đóng cửa xe rồi mới ngồi vào ghế lái bên trên.

"Tiểu Hậu à." Từ Khiêm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tiểu Hậu ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, đáp: "Vâng?"

"Sự tình đã an bài ra sao rồi?"

"Sếp, chúng ta đã có được chứng cứ rồi." Vừa nói Tiểu Hậu vừa đưa một chiếc cặp tài liệu ra đằng sau.

Khuôn mặt già nua của Từ Khiêm hiện lên một tia tiếu ý, ngẫm nghĩ: "Rất tốt, vậy hôm nay giăng lưới luôn đi."

"Vâng, thưa sếp." Xe liền nổ máy đi thẳng ra khỏi cơ quan.

Từ gia có một dãy biệt thự cao cấp độc lập, là của hồi môn mà mẹ của Từ Tử Dương có được từ Vương gia, bình thường luôn có các vệ sĩ Vương gia túc trực. Biết làm sao được, ai bảo Từ Tử Dương có cha là quan "thanh liêm", dù nghèo rớt nhưng lại cưới được lão bà tốt có tiền. Từ sau khi Từ Khiêm trở về, binh lính ở các quân khu xung quanh tạm thời bị lão xung làm bảo vệ nơi này. Được các lực lượng tinh nhuệ trong quân đội bảo vệ, biệt thự Từ gia tuy không dám nói là tường đồng vách sắt, nhưng việc bảo an thì chẳng thành vấn đề. Trong xe, Từ Khiêm cẩn thận xem từng tờ tài liệu, càng xem thì mặt càng tươi cười. Chỉ cần công bố "chứng cứ phạm tội" này ra, thì cả Long Hồn cũng không thể bảo vệ được hắn.

Đối với người trẻ tuổi làm việc liều lĩnh kia, Từ Khiêm vẫn hơi sợ hãi. Nếu lão không có được người như vậy, nhất định phải nhanh chóng trừ khử đi, bằng không sớm muộn sẽ thành họa lớn.

"Ta hỏi này." Từ Khiêm thuận miệng hỏi: "Hai ngày nay Âu Dương Bác ra sao rồi?"

Tiểu Hậu đáp: "Hai ngày nay Âu Dương tư lệnh đang điều tra về đám cướp kia, cục tình báo bị ông ấy gây áp lực ghê gớm."

Từ Khiêm cười, hỏi: "Con gái lão đâu?"

"Cô ấy hiện đang ở đại viện của Âu Dương tư lệnh, nghe nói hai ngày nay bị cảm cúm, không thấy đi ra."

"Ừm." Từ Khiêm dựa lưng vào ghế, một tay nâng cằm, trong mắt lóe ra quang mang tinh trí. Lúc lâu sau mới hỏi: "Lần trước ta có bảo cậu điều tra về con gái lớn của Âu Dương Bác, thế nào rồi?"

Tiểu Hậu lập tức đáp: "Đã điều tra được Âu Dương Nguyệt Nhi có quan hệ với Sở Nguyên, hơn nữa còn không đơn giản."

"Người yêu?"

Tiểu Hậu nhăn nhó gật đầu: "Có lẽ vậy."

"À, thú vị đây." Từ Khiêm cười nói: "Xem ra ta đã nhầm rồi, con gái của Âu Dương Bác mới là điểm yếu lớn nhất của Sở Nguyên, hồ đồ quá!"

Tiểu Hậu giật mình: "Sếp?"

Từ Khiêm ngắt lời: "Hậu, ngươi xem nếu để Tử Dương lấy con gái của Âu Dương Bác thì sẽ như thế nào?"

"Thế … ngài không phải muốn Từ thiếu gia lấy Nguyễn Thanh Ngữ sao?"

"Thêm sự lựa chọn cũng không tệ. Con gái Âu Dương Bác cũng được lắm. Ừm, ta đã gặp cô ta, rất tốt."

Tiểu Hậu không dám nói gì, lại càng không dám tỏ vẻ gì.

Từ Khiêm bỗng cười ha hả: "Ta chỉ nói giỡn thôi, Âu Dương Bác chắc chắn không muốn gả con gái cho cháu trai ta đâu. Tuy trước đây hắn là lính dưới tay ta, nhưng bây giờ cũng làm nên nghiệp lớn rồi."

Nghe lời này mí mắt Tiểu Hậu giật giât, hắn chỉ là một tên lính quèn sao dám đắc tội với Âu Dương Bác!?

Từ Khiêm thở dài: "Kỳ thật tiểu cô nương Nguyễn Thanh Ngữ này quả rất tốt, hợp ý ta hơn so với con gái của Âu Dương Bác kia. Đáng tiếc là, ta chỉ có một cháu trai, nếu như mà có nhiều cháu trai, nói gì thì nói ta cũng phải lấy con gái hắn về đây."

Sau khi Từ Khiêm có được "Chứng cứ phạm tội" kia, tâm tình rất tốt, được bữa hiếm nói chuyện đùa. Tiểu Hậu nghe mà phát hoảng, những tưởng Từ Khiêm muốn để Từ Tử Dương theo đuổi Âu Dương Nguyệt Nhi thật.

"Ta hỏi này." Từ Khiêm lại hỏi: "Dương gia gần đây có động tĩnh gì không?"

"Dương gia phái rất nhiều người truy tìm tung tích của Sở Nguyên, nhưng mãi vẫn chưa có tin tức."

Từ Khiêm cười lạnh: "Nếu hắn mà dễ bị bắt như vậy thì…"

"Sếp, Dương gia thật sự rất quyết liệt, bọn họ đã sử dụng tất cả mạng lưới quan hệ, thậm chí không tiếc tiền liên hệ với Thanh bang."

"Hả?" Từ Khiêm hơi giật mình: "Cả Thanh bang cũng vào cuộc rồi hả?"

"Vâng. Hơn nữa một trong ba đại trưởng lão là Triệu Vạn Niên đã đồng ý tìm người cùng Dương gia. Nhưng hai vị kia thì còn đang do dự, nghe nói một trưởng lão tên Vu Quang Hải hình như không đồng ý."

"Ừ, bình thường thôi." Từ Khiêm cười nói: "Vu Quang Hải và Sở Nguyên là bạn cũ, nhưng mà tình bạn ấy cũng chẳng nhằm gì, chủ yếu là hắn sợ Long Hồn."

"Mà không sao." Từ Khiêm gõ gõ túi hồ sơ trong tay, nói: "Giờ chúng ta qua tặng quà cho Dương gia nào."

Sau khi xe của Từ Khiêm rời đi được nửa tiếng, một chiếc xe con chậm rãi dừng lại gần Từ gia. Cửa sổ hơi hé ra, người bên trong dò xét động tĩnh xung quanh nhà họ Từ. Quan sát một hồi xong cửa sổ xe quay lên, sau đó, một người da đen mặc áo khoác da, đeo kính đen, trọc đầu bước xuống, đi thẳng về phía Từ gia.

Bên trong Từ gia, ngoài trừ sáu vệ sĩ bên ngoài, còn có ba cận vệ của Từ Khiên. Rất nhanh đã có người chú ý đến tên da đen này, hai bảo vệ lập tức đi ra cửa sắt hỏi: "Anh tìm ai ?"

Người da đen cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, bỗng rút ra hai khẩu súng ngắn giảm thanh, hai tiếng "Chíu, chíu" vang lên làm hai tên bảo vệ đứng trước cửa sắt chấn động, lồng ngực đẫm máu. Người da đen dắt hai khẩu súng vô đùi rồi trèo qua cửa sắt, dễ dàng nhảy vào trong sân. Hai chân vừa tiếp đất thì cánh cửa căn phòng bên cạnh biệt thự liền bật tung, một đám người từ bên trong ùa ra. Trong đám người kia có bốn người mặc âu phục, ba người mặc quân trang, hẳn là bốn gã vệ sĩ trực và ba tên binh sĩ.

Người da đen khẽ hừ một tiếng, không chờ bọn họ tới gần liền bỏ áo khoác, lộ ra một khẩu súng tiểu liên giảm thanh. "Tạch tạch tạch" một trận bắn phá làm đám bảo tiêu nhất thời không tránh kịp. Lập tức có một vệ sĩ và một quân nhân trúng đạn ngã xuống, những người còn lại vội vàng tránh vào trong nhà.

Trong căn phòng lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Có người vội vàng chạy đi gọi điện báo cho Từ Khiêm. Có người muốn đợi chỉ thị của chủ nhân, có người muốn lao ra liều mạng. Tóm lại là một chữ "Loạn." Không ai ngờ lại có kẻ ăn tim hùm mật gấu dám đến Từ gia gây sự, nhưng đồng thời cũng làm bọn hắn trở tay không kịp.

Người da đen uy hiếp đám cận vệ chạy vào trong, đồng thời lấy một quả lựu đạn, rút chốt ném vào.

"Lựu đạn!" Trong nhà có tiếng kinh hô thật lớn, sau đó "Ầm!" một tiếng, cả gian phòng lớn liền bị nổ tung.

Người da đen cầm súng bước nhanh tới cửa ra vào của biệt thự chính, cách một cánh cửa đã nghe rõ thanh âm hỗn loạn của đám người hầu bên trong. Hắn dùng sức đạp thật mạnh vào cửa, chỉ nghe "Rầm!" một tiếng, cánh cửa to lớn như vậy liền bị một đá đạp gẫy đoạn. Bên trong biệt thự đột nhiên lặng ngắt như tờ, đám người hầu trợn mắt há hốc mồm nhìn người da đen đứng trước cửa ra vào.

Người da đen quét mắt một vòng quanh lầu một, súng tiểu liên trong tay lại khạc đạn lần nữa, biến cả phòng khách biệt thự thành một trường thảm sát, tiếng kêu chói tai, tiếng kêu cứu, tiếng khóc vô cùng hỗn loạn. Bắn phá hết một vòng thì đã có năm người nằm trên vũng máu, một người may mắn chạy thoát được. Người da đen cũng không để ý, đi thẳng tới cầu thang lên lầu hai. Đi được vài bước, hắn đột nhiên xoay người, xả một loạt đạn về phía cửa biệt thự, áp chế đám vệ sĩ và quân nhân..

Bên ngoài cửa có hai gã quân nhân cùng một tên vệ sĩ, vết thương chồng chéo, vừa rồi trái lựu đạn kia giết chết một người, trọng thương một người, ba người này nhanh chân núp tránh được, nhưng vẫn bị mảnh vụn gây bị thương. Bọn họ biết rõ, bất luận thế nào cũng không thể để tên da đen lên được lầu hai. Bởi vì con trai Từ Khiêm, con dâu và cháu trai đều đang ở trên đó. Nhưng biết thì làm gì được? Bọn họ không có vũ khí hạng nặng, chỉ có mấy cây súng lục, xông vào thì chỉ có tìm chết.

Tiếng súng trong biệt thự đột nhiên ngừng lại, ba người kia đoán tên da đen kia đã hết đạn, liền liều lĩnh vọt vào. Hai gã quân nhân nhảy ra, súng trong tay nhắm về phía cầu thang, thế nhưng bọn họ nhận ra tên da đen đã không còn ở đó nữa. Sắc mặt ba người đại biến, nhanh chóng chạy tới. Đúng lúc này, từ phía góc tường lầu hai có một vật thể hình tròn bị ném xuống.

"Lựu đạn!" Tên quân nhân chạy trước hô lớn một tiếng, rồi nhảy vội về phía sau ghế salon. Hai người kia cũng không chậm, ngay lập tức ẩn mình.

"Bùm!" Quả lựu đạn kia nổ, nhưng không hề có sức công phá, thay vào đó là một luồng ánh sáng chói lóa, lập tức nuốt trọn cả gian phòng khách.

"A!!!" Tên vệ sĩ không kịp bịt mắt lăn lộn trên đất, bị bom phát quang trực tiếp chiếu vào thì đời này coi như mù rồi. Hai gã quân nhân kia cũng không khá hơn là bao, tuy kịp thời trốn đi, nhưng ánh sáng chói lóa kia cũng ảnh hưởng đến mắt bọn họ, giờ mắt bọn họ đau đến nước mắt giàn giụa, không nhìn rõ thứ gì.

Sau khi tung bom phát quang, người da đen không hề dừng lại mà tiếp tục chạy vào trong. Kết cấu biệt thự của Từ gia hắn sớm đã rõ, nhanh chóng đến trước cửa phòng cha mẹ của Từ Tử Dương, một đá đạp tung cửa phòng, bên trong phát ra một tiếng thét.

Ở phía góc tường, một đôi nam nữ mặc đồ ngủ đang run rẩy, tiếng thét phát ra lúc cửa phòng bị phá chính là từ người phụ nữ trung niên đó. Hai người này chính là cha mẹ của Từ Tử Dương, Từ Thiên Bình cùng đại tiểu thư Vương gia.

Nhìn thấy ánh mắt người da đen không một chút thiện ý, Từ Thiên Bình hét: "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"

Tên da đen cười nhe hàm răng trắng nhởn ra, Vương gia đại tiểu thư gấp gáp nói: "Ta có thể cho ngươi tiền." Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

"Tạch tạch tạch tạch" Khẩu súng tiểu liên hãm thanh không thể triệt tiêu hết được tiếng súng. Một hồi súng vang lên, cả băng đạn liền ghim vào thân thể vợ chồng Từ Thiên Bình, hai người trợn trừng mắt không cam lòng nằm trên vũng máu.

Tên da đen thu súng lại, không liếc nhìn thêm hai cỗ thi thể này nữa, tiếp tục đi về phía phòng của Từ Tử Dương. Cửa phòng khép hờ, hắn đầy cửa vào thì thấy bên trong không một bóng người, chỉ có cánh cửa sổ vẫn còn đang mở.

Hắn liền chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng không thấy bóng người nào. Lầu hai cách mặt đất chỉ ba bốn mét, nhảy xuống cũng chưa tới mức bị thương. Từ Tử Dương nhất định đã nghe thấy tiếng súng cùng tiếng lựu đạn, đã cơ trí nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu rồi.

Tên da đen cắn răng, lục soát trong phòng một lượt rồi không cam lòng nhảy qua cửa sổ thoát ra. Hắn không thể ở lại được, cho dù Từ Khiêm không kịp trở về, nhưng cảnh sát gần đây chắc cũng sắp tới, ở lại là chết không phải nghi ngờ.

Nhẹ nhàng nhảy xuống, tên da đen nhanh chóng chạy tới xe của mình, mở cửa chui vào. Vừa lúc nổ máy xe, đột nhiên "Ầm!" một tiếng lớn, cả chiếc xe bị nổ bật tung lên rồi nặng nề nện xuống, biến thành một vùng lửa cháy. Về phần người da đen kia, ngay khi chiếc xe nổ tung, đồng hồ trên tay hắn cũng đồng thời phát nổ làm cả người tan thành từng mảnh.

Lúc này, Từ Tử Dương mới run rẩy chui từ gầm giường phòng cha mẹ hắn ra, nhìn cảnh cha mẹ hắn chết không nhắm mắt, hắn run rẩy nhe răng cười, mà sao nước mắt cứ chảy dài.

Ngày hôm nay, cả quốc gia đã phải chấn động.

Con trai của thượng tướng kiêm tổng tư lệnh quân khu thủ đô Từ Khiêm, chính khách Quốc Vụ Viện Từ Thiên Bình cùng vợ là Vương gia đại tiểu thư bị bắn chết trong nhà. Bảo vệ trong nhà có sáu vệ sĩ thì chết bốn, một người trọng thương tàn phế, một người mù hẳn. Ba quân nhân thân vệ của Từ Khiêm thì chết một, hai người còn lại bị tổn thương thị lực nghiêm trọng.

Con trai của Từ Thiên Bình khi đó trốn dưới gầm giường cha mẹ nên thoát được, nhưng khi được cứu ra thì tinh thần đã hoàn toàn hỗn loạn, chỉ biết co người lại run rẩy, nói không nên lời.

Khi Từ Khiêm trở về trông thấy thảm trạng trong nhà, rốt cuộc cũng sụp sụp.

Cùng lúc này, giới chính trị cùng truyền đạt mệnh lệnh tối cao, lực lượng cảnh sát phải phá án trong thời gian ngắn nhất, truy ra bằng được hung thủ.