"Âu Dương Bác rốt cuộc cũng nổi giận rồi, hắn nhất định sẽ có hành động kế tiếp." Giọng nói từ trong laptop truyền ra, có vẻ như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác: "Đám ngu ngốc kia không ngờ thật dũng cảm, dám đến gây chuyện với cả hắn."
Trong ga ra tầng ngầm, một chiếc xe tải ẩn mình giữa vô số những chiếc xe khác, bởi vì trên kiếng dán lên một lớp màng đặc thù, nên dù có ánh sáng ở bên trong thì bên ngoài cũng không nhìn thấy.
Trong xe, Hỏa Điểu bị băng bó kín người nằm ở băng ghế phía sau, bởi vì mất quá nhiều máu nên lúc này chịu không nổi hôn mê rồi. Tuyết Linh Nhi mổ lấy đầu đạn cho hắn ngay tại đây, cho nên lúc này trong xe tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, trên sàn xe còn một vũng máu vẫn chưa kịp lau sạch.
Tuyết Linh Nhi và Thiên Táng ngồi ở phía trước, Tuyết Linh Nhi đặt laptop trên đùi, bên trong không phải là video call, mà là một phần mềm liên lạc giao diện đơn giản nhưng lại có tính bảo mật cực cao.
Không biết có phải do đi theo Mười Ba lâu rồi hay không, lúc Thiên Táng không làm gì cũng học theo y mân mê chủy thủ. Lúc này trong tay hắn cầm một thanh chủy thủ quân dụng, ngón tay nhẹ mân mê, mở miệng nói: "Ừ, đúng là rất ngốc." Trên thực tế, hắn căn bản không biết cái đội Hoàng Kim Hạt Tử kia ngốc chỗ nào, chẳng qua thuận miệng nói theo Lục Đạo mà thôi.
"Ngươi cũng ngu ngốc." Lục Đạo tức giận nói một câu.
Thiên Táng ngẩn người, trừng mắt, cuối cùng quyết định ngậm miệng không nói gì, tiếp tục nghịch chủy thủ. Hắn không có gan cùng cái tên đầy mưu mô này tranh luận, đó đơn giản là tìm chết.
Lục Đạo thở dài nói: "Thật ra kế hoạch của bọn họ cũng khá tốt, nếu như thành công bắt được Âu Dương Nguyệt Nhi thì chính là một đòn rất thông minh. Đáng tiếc lại thất bại, khiến cho nên một nước cờ thông minh liền trở nên vô cùng ngu xuẩn, chọc giận Âu Dương Bác đúng là tự tìm đường chết."
"Ừng ực...!" Nghe thanh âm không cần đoán cũng biết, Lục Đạo lại uống hồng tửu rồi. Hình như bất cứ lúc nào trong tay hắn đều cầm một ly hồng tửu, nhưng hắn cũng không phải là người mê rượu, hơn nữa còn chưa từng say bao giờ. Uống ngụm hồng tửu xong, Lục Đạo cười âm hiểm nói: "Ba đứa con của Âu Dương Bác chính là nghịch lân của hắn, thế mà có kẻ lại dám có chủ ý chạm vào. Hắc hắc, sau việc Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Lâm lần lượt bị Huyết Mân Côi bắt cóc lần trước, Âu Dương Bác đã vô cùng tức giận, lúc này còn dám động đến con gái của hắn. Ha ha, chờ xem, Âu Dương Bác chắc chắn sẽ không bỏ qua. Kinh thành sẽ nhanh chóng trở nên hỗn loạn, hơn nữa còn rất, rất loạn."
Nghe tiếng cười âm hiểm của Lục Đạo, Thiên Táng biết gã này muốn tính kế Âu Dương Bác, trong lòng không khỏi bi ai cho ông ấy, đành tự cầu phúc đi vậy.
Lục Đạo nói tiếp: "Mười Một vẫn chưa quay lại sao?"
"Vẫn chưa." Thiên Táng bĩu môi nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Với cơ trí của hắn hẳn sẽ không bị gì đâu, hơn nữa Cuồng Triều cũng nói hắn đang đến chỗ ba người các ngươi rồi."
Thiên Táng xoay xoay chủy trong tay, nói: "Hắn rất lợi hại, có thể chạy thoát khỏi ba cao thủ Long Hồn."
Lục Đạo cười nói: "Ngươi cho rằng mấy người của Long Hồn thật sự muốn bắt hắn sao?"
Thiên Táng vốn đang nghịch chủy thủ lập tức dừng tay, sững sờ thốt lên: "Có ý gì? Long Hồn cố ý thả hắn đi sao?"
"Ừ, không tệ, có tiến bộ, bắt đầu biết suy nghĩ rồi."
Thiên Táng trợn trắng mắt.
Lục Đạo nói: "Có thể ngay từ đầu Long Hồn muốn mang hắn trở về, nhưng sau khi Mười Một chạy khỏi tay bọn họ, họ liền bỏ cuộc. Nếu như bọn họ tiếp tục truy đuổi, thật khó đoán cuối cùng sẽ như thế nào." Nói xong, Lục Đạo lại than thở: "Thật sự là thất sách, ta không nghĩ người của Long Hồn lại trùng hợp ở ngay gần đó, nếu biết thì sẽ không để các ngươi đến đó. May mà Mười Một chạy được, nếu như hắn bị bắt về thì đúng là phiền toái."
Thiên Táng hỏi: "Vì sao hắn chạy rồi mà Long Hồn lại không đuổi theo?"
"Bởi vì Long Hồn không có ác ý với hắn, muốn bắt hắn cũng chỉ là để bảo vệ hắn. Nếu như hắn quyết tâm chạy trốn, họ cũng không cần thiết phải liều mạng."
"Sao? Bảo vệ?"
Lục Đạo day day trán nói: "Chuyện này đã gây ảnh hưởng rất lớn rồi, hơn nữa tất cả các đầu mối đều dẫn đến Mười Một, mà hắn lại không có chứng cứ chứng minh mình vô tội. Cho nên Long Hồn muốn dẫn hắn trở về, như vậy về sau có việc gì Long Hồn cũng có thể làm chứng giúp hắn, chứng minh hắn luôn ở Long Hồn, chuyện gì cũng không liên quan đến."
Thiên Táng hiểu ra, gật đầu nói: "À, ta hiểu rồi. Nếu như không muốn gặp nguy hiểm, vậy hắn cứ về Long Hồn là được, sao lại phải chạy?"
Lục Đạo tức giận nói: "Ngươi là thằng ngu à? Phí công ta khen ngươi có đầu óc."
Thiên Táng sờ đầu, không phản bác, dù sao ngày nào Lục Đạo cũng mắng hắn không có đầu óc, hắn sớm quen rồi.
Lục Đạo giải thích: "Tuy Long Hồn không có ác ý với Mười Một, nhưng hắn vẫn không thể trở về. Nếu giờ trở về, chừng nào việc này chưa chấm dứt thì hắn chưa thể ra ngoài. Vấn đề là tình hình bây giờ không thể không có hắn, đặc biệt là chúng ta còn không biết kẻ thứ ba kia là ai, bọn họ lại âm thầm động thủ nữa. Có thể nói lần này Mười Một mà trở về sẽ rất khó quay ra, cho dù có thể đi ra thì tình hình lúc đó hẳn đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi. Quan trọng là còn có ba nữ nhân kia, Mười Một trở lại Long Hồn không khác gì tuyên bố quan hệ hợp tác của hắn và Vận Mệnh kết thúc, những người chúng ta phái đi bảo vệ ba nữ nhân kia chắc chắn sẽ bị rút về. Nếu lúc này có người muốn động đến các nàng thì sao? Cho nên, cân nhắc về mọi mặt, hắn không thể đi cùng Long Hồn, hiểu không?"
Thiên Táng gãi đầu, nói nhỏ: "Rất phức tạp."
Lục Đạo thở dài một hơi, giải thích cho tên ngu ngốc Thiên Táng này thật là mệt người. Hắn không muốn dây dưa vấn đề này nữa, tiếp tục nói: " Ta đã bảo Cuồng Triều và Long Uy kiểm tra ảnh chụp mà các ngươi gửi về."
Thiên Táng hỏi: "Có kết quả không?"
"Có, đám người kia quả thực là Hoàng Kim Hạt Tử, cho nên thế lực thứ ba thần bí kia khẳng định không phải là Ma Quỷ."
Thiên Táng ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?.
"Ngươi là lợn à? Thử nghĩ mà xem, nếu là Ma Quỷ muốn ra tay thì chúng sẽ mượn tay người khác sao? Ta hỏi ngươi, nếu như Vận Mệnh muốn giết ai đó, có cần phải thuê kẻ khác không?"
Thiên Táng nói ngay không cần nghĩ ngợi: "Không thể nào, nếu chuyện đó truyền ra ngoài thì thật mất mặt, người khác có khi lại cho là Vận Mệnh chúng ta không có thực lực." Hắn bỗng nhiên vỗ trán, cười nói: "Ta hiểu rồi."
Lục Đạo trợn mắt, tức giận nói: "Ma Quỷ cũng giống như vậy, bọn chúng là một tổ chức lớn, không đời nào lại đi mượn tay kẻ khác. Hơn nữa căn cơ của bọn chúng không ở Trung Quốc, căn bản chẳng cần sợ Âu Dương Bác. Vậy nên nếu thực sự là ma quỷ làm việc này, bọn chúng nhất định sẽ tự mình ra tay."
"Ta hiểu rồi." Thiên Táng gật đầu nói: "Kẻ ra tay là Hoàng Kim Hạt Tử, cho nên thế lực đứng sau có lẽ không phải là Ma Quỷ."
"Không phải có lẽ mà là chắc chắn."
"Vậy rốt cuộc là kẻ nào?"
"Còn lại chỉ có Vương gia, đương nhiên cũng không loại bỏ khả năng là Long gia."
Thiên Táng kinh ngạc nói: "Tại sao lại là Long gia? Bọn họ chẳng phải vẫn có quan hệ không tồi với Mười Một sao?"
"Khả năng Long gia là ta mới nghĩ đến. Ta cân nhắc rồi, nếu quả thật Mười Một khai chiến toàn diện với Dương gia, Long gia có thể thu được lợi ích không nhỏ, cho nên có thể chính bọn họ đứng sau việc này. Không loại trừ khả năng bọn họ muốn gây hỗn loạn sau đó kiếm lời."
Lục Đạo nói tiếp: "Quan hệ, hừ, trước lợi ích thì quan hệ chẳng là cái gì. Nhất là mấy đại gia tộc kia, có lợi ích, có lợi nhuận thì bọn họ có thể bán đứng cả người thân. Chút quan hệ của Mười Một với họ cũng chẳng là gì."
Thiên Táng trợn mắt, thầm nghĩ: "Ngươi đang tự nói về mình sao?"
Đương nhiên, những lời này Thiên Táng chỉ dám để trong lòng, hắn không có can đảm nói ra trước mặt Lục Đạo, nếu bị hắn ghi hận thì thật là một việc đáng sợ.
Lục Đạo tiếp tục: "Sáu năm trước, sau một chiến dịch, Hoàng Kim Hạt Tử liền mai danh ẩn tích. Cuồng Triều và Long Uy đang hợp sức điều tra thông tin về Hoàng Kim Hạt Tử trong sáu năm trở lại đây, nhưng tạm thời vẫn chưa có gì. Đúng rồi, Thiên Táng, ngươi nói bọn họ còn một tay bắn tỉa rất lợi hại phải không?
"Ừm." Thiên Táng gật đầu nói:" Rất lợi hại, thứ hạng ở trên bảng nhất định không thấp."
"Tay bắn kỉa." Lục Đạo lẩm nhẩm sau đó nói: "Hoàng Kim Hạt Tử chỉ có hai tay bắn tỉa lợi hại nhưng đều đã chết trong chiến dịch sáu năm trước, không lẽ là mới tuyển thêm? Theo lý thuyết, một nhân vật lợi hại như vậy không đời nào gia nhập một đoàn lính đánh thuê đã hết thời, trừ khi..." Dường như Lục Đạo nghĩ ra manh mối gì đó, nhưng hắn không nói ra mà lại hỏi: "Có nhìn rõ được đó là kẻ nào không?"
"Không. Tên kia giảo hoạt như cáo, luôn chui vào trong chỗ tối. Đến giờ ta vẫn không biết hắn là nam hay là nữ."
Lục Đạo suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Thực lực của hắn so với ngươi thì thế nào?"
"Việc này...thực lực của hắn cũng gần xấp xỉ ta, nếu thực sự liều mạng, giữa ta và hắn nhất định phải có một người chết." Dừng một chút, Thiên Táng nói thêm: "Nhưng có lẽ hắn sẽ thua ta, bởi hắn thiếu đi sự liều lĩnh."
Một tiếng "Chát!" từ máy vi tính truyền ra, Lục Đạo vỗ tay, nói: "Quả nhiên là như vậy."
Thiên Táng nhìn Tuyết Linh Nhi ở bên cạnh, thấy nàng cũng có vẻ nghi hoặc, bèn thận trọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Lục Đạo mang theo hưng phấn: "Lúc đầu ta cũng chỉ nghi ngờ, nhưng giờ ta có thể nắm chắc đến 90% Hoàng Kim Hạt Tử và tay bắn tỉa kia đều là thuộc hạ của một gia tộc."
Không đợi Thiên Táng nói gì, Lục Đạo đã tiếp tục: "Nếu như tay bắn tỉa kia thực sự lợi hại như người nói, không có khả năng vô danh ở trên bảng. Ngươi nói hắn thiếu đi sự liều mạng, nhưng nếu như không có sự liều mạng, làm sao hắn có thể có thực lực cao như vậy. Cho nên chỉ có một khả năng." Trong mắt Lục Đạo hiện lên vẻ hưng phấn, nói: "Hắn là một sát thủ giải nghệ được gia tộc nào đó chiêu nạp."
Thiên Táng gãi đầu yên lặng nghe, không ngắt lời Lục Đạo. Hắn cũng biết không ai có thể làm lính đánh thuê hay sát thủ cả đời, có những người sau khi tích góp đủ tiền sẽ giải nghệ, mai danh ẩn tích sống một cách thoải mái. Như Đán Đao vậy, mua một nông trường sống an nhàn. Nhưng những người như vậy chỉ là số ít, bởi vì bất luận làm lính đánh thuê hay sát thủ đều vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng cận kề cái chết. Người đã chết thì tiền còn để làm gì? Vậy nên hầu hết những người làn nghề này sẽ tiêu sạch trước khi nhận nhiệm vụ tiếp theo, không để bản thân có cơ hội hối hận vì chưa kịp gửi tiền vào ngân hàng. Hầu hết những kẻ này không có nhiều tiền, dù may mắn sống được đến lúc giải nghệ thì cũng nghèo rớt mùng tơi, nhưng họ cũng không muốn lại phải trải qua những ngày tháng như trước, nên sự lựa chọ tốt nhất chính là gia nhập làm hộ vệ hoặc sát thủ cho một gia tộc nào đó. Phải biết rằng, những người có thể sống sót trên chiến trường tàn khốc thì đều là tinh anh trong tinh anh, các đại gia tộc cũng rất sẵn lòng thuê bọn họ.
Lục Đạo tiếp tục nói: "Khả năng là do sau khi gia nhập gia tộc, hắn đã quen sống thoải mái an nhàn nên mới thiếu đi sự liều mạng khi trước."
Nghe xong những lời này, Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi không khỏi gật đầu. Những lời vừa nói rất có lý, dù là đã giết chóc thành tánh, chỉ cần sống an nhàn thoải mái một thời gian sẽ không ai muốn liều mạng với người khác nữa.
Lục Đạo tiếp tục phân tích: "Vì vậy ta có lý do để tin rằng, trong sáu năm Hoàng Kim Hạt Tử mai danh ẩn tích, họ cũng đầu nhập một gia tộc nào đó, sau đó được gia tộc kia đảm bảo bí mật. Hơn nữa Hoàng Kim Hạt Tử và tay bắn tỉa kia rất có khả năng cùng đầu nhập vào một gia tộc."
Thiên Táng nhịn không được hỏi: " Là gia tộc nào?"
"Muốn thuê một đội lính đánh thuê không khó, cái khó chính là duy trì trong một thời gian dài. Để duy trì một đội lính đánh thuê đầy đủ vũ trang cần tiêu tốn cực lớn, hơn nữa duy trì tới tận sáu năm, việc này không phải là chuyện một gia tộc hay phú hào bình thường có thể làm được. Còn tay bắn tỉa kia, giá thuê hắn khẳng định cực cao, hơn nữa ta tin tưởng gia tộc kia cũng không chỉ thu dưỡng mỗi Hoàng Kim Hạt Tử và tay bắn tỉa đó. Vậy, gia tộc nào có thể có năng lực, tài lực cùng thực lực như vậy? Hắc hắc." Lục Đạo cười lạnh nói: "Đáp án đã rất rõ ràng."
Lục Đạo đoán không sai, có thể nuôi dưỡng lâu dài một đoàn lính vũ trang chắc chắn không phải gia tộc bình thường. Lúc trước, phú hào Matty mà Mười Một bảo vệ chính là người nằm trong top một trăm người giàu nhất thế giới, thế nhưng với năng lực Matty cũng chỉ có thể hợp tác lâu dài với Ma Quỷ, thuê người của họ, không có lực lượng vũ trang riêng mình. Bởi nếu duy trì một đoàn đội vũ trang có rất nhiều khoản cần chi tiêu, nào là tiền lương, bảo dưỡng trang bị, súng ống đạn dược. Những chi phí này trong năm đã là một khoản khổng lồ, với tài lực của Matty cũng cảm thấy xót của.
Quan trọng hơn, bất kỳ một chính phủ nào đều khó có khả năng cho phép xuất hiện một lực lượng vũ trang tư nhân trên lãnh thổ mình, mà cũng không nhiều thế lực có khả năng che giấu lực lượng vũ trang riêng của mình. Huống hồ muốn giấu kỹ cũng phải vận dụng các mối quan hệ, chuyện này có khi còn tiêu tốn hơn nhiều so với chi phí duy trì lực lượng đó. Vậy nên, căn bản rất ít thế lực có được lực lượng riêng của mình. Nếu có, tuyệt đối chính là bá chủ một phương.
Thiên Táng hỏi: "Ai?.
Lục Đạo không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Thiên Táng, nếu sau này ngươi giải nghệ muốn gia nhập những gia tộc kia, ngươi nghĩ giá của mình là bao nhiêu?"
Thiên Táng ngẩn người, nói: "Ta sẽ không giải nghệ."
"Ta nói là nếu như."
Thiên Táng suy nghĩ một chốc rồi nói: "Khoảng ba trăm đến năm trăm vạn đô la."
"Ba trăm đến năm trăm vạn, ừm. Năng lực của ngươi xứng đáng với cái giá này." Lục Đạo nói: "Nếu như gia tộc nào đó muốn thuê hàng chục, thậm chí nhiều hơn nữa các cao thủ cỡ như ngươi, như vậy chỉ riêng tiền lương hàng năm đã lên đến vài trăm triệu đô, ngoài ra còn các chi phí như bảo dưỡng súng ống, mua sắm đạn dược... hơn nữa còn phải xây dựng các mối quan hệ, tiêu tốn trong vòng một năm cũng hơn một tỷ đô."
Thiên Táng nghe vậy rất kinh ngạc, không hiểu tại sao Lục Đạo như nhiên lại đề cập đến những thứ này. Việc nhóm lính đánh thuê và sát thủ sau gia nhập vào các gia tộc sau khi giải nghệ cũng không phải là bí mật, chính vì lý do này nên rất nhiều quân nhân sau khi xuất ngũ lại muốn đi làm lính đánh thuê chứ không an phận làm một người bình thường. Dù là lính đánh thuê hay là sát thủ, danh tiếng luôn đi cùng với thực lực, chỉ cần có thể làm cho mình nổi danh, dĩ nhiên sẽ có những gia tộc lớn hoặc các phú hào giàu có đến thuê bọn họ làm bảo tiêu tư nhân. Đương nhiên, trên danh nghĩa là bảo tiêu tư nhân, nhưng thật ra là làm cái gì thì ai cũng hiểu rõ. Danh tiếng càng lớn, giá thuê họ cũng càng cao. Như Thiên Táng, giá thuê hắn khoảng ba trăm vạn đến năm trăm vạn đô la, nếu như là Băng - Sát thủ số một phương tây - giá thuê hắn phải lên đến hàng triệu đô la.
Sở dĩ những quân nhân xuất ngũ kia chịu làm cái nghề sát thủ, đánh thuê đầy nguy hiểm này, chẳng qua cũng là vì tạo chút danh tiếng để kiếm tiền trong tương lai. Thử nghĩ xem thu nhập của một quân nhân xuất ngũ thì được bao nhiêu? Nếu như tạo được chút danh tiếng trong thế giới ngầm, chắc chắn thu nhập sẽ tăng hàng nghìn hàng vạn lần. Có lợi ích lớn như vậy hấp dẫn, ai mà không muốn thử liều một lần?
Lục Đạo tiếp tục nói: "Một năm tiêu tốn hàng tỷ đô la, thậm chí còn nhiều hơn, ngươi nghĩ có bao nhiêu thế gia hay phú hào có thể làm được việc này? Hơn nữa thu nhận người xong còn phải giấu đi, không dám để cho người khác biết, thậm chí có khả năng trong nhiều năm sau cũng không dùng đến lực lượng bí mật này, có thể nói hàng năm đều lãng phí hơn một tỷ đô la."
Thiên Táng rốt cục hiểu được Lục Đạo có ý gì, một năm tiêu tốn tới hơn một tỷ đô la, đổi thành tiền Trung Quốc thì chính là hơn mười tỷ nhân dân tệ, hơn nữa số tiền này gần như là bị lãng phí. Tại Trung Quốc, không có bất kỳ một thế lực hay phú hào nào có thể bỏ ra hơn mười tỷ mà khồng hề đổi sắc, ngay cả tam đại gia tộc cũng không làm được. Như vậy, Hoàng Kim Hạt Tử khẳng định không phải là tay chân của bất cứ thế lực nào ở Trung Quốc, mà là của một thế lực nước ngoài. Lúc nãy, Lục Đạo đã phân tích rất rõ ràng, Hoàng Kim Hạt Tử và tay bắn tỉa kia 90% khả năng đều cùng phục vụ cho một gia tộc, gia tộc đó cũng không phải là thế lực trong Trung Quốc.
"Thế nhưng thế lực nào có thể có được tài sản và thực lực như vậy? Hơn nữa, Mười Một đối đầu với Dương gia thì bọn hắn được lợi lộc gì?"
Thiên Táng nói ra nghi ngờ của mình, Lục Đạo cười lạnh, nói: "Rất đơn giản, một thế lực đến từ nước ngoài, có được tài lực cùng thực lực mạnh như thế, hơn nữa lại có thù oán với Mười Một hoặc Dương gia, hoặc có lẽ là muốn đục nước béo cò để thu lợi ích. Loại trừ tất cả các khả năng, chỉ còn lại một thế lực đáng ngờ nhất."
"Ai?" Không chỉ Thiên Táng, ngay cả Tuyết Linh Nhi cũng nhịn không được mở miệng hỏi. xem tại Trà Truyện
Lục Đạo cười cười, chậm rãi nói ra hai từ:"Trương gia."