Trong năm tổ của Long Hồn thì Hổ tổ là thần bí nhất, không công khai xuất hiện trước mọi người. Ngay cả trong nội bộ Long Hồn cũng rất hiếm gặp người của Hổ tổ.
Mà từ khi Mười Một gia nhập Long Hồn đến giờ chưa hề gặp một cao thủ nào của Hổ tổ. Hắn chỉ biết thành viên của Hổ tổ phần lớn ẩn mình trong quân đội, hơn nữa bọn họ còn có chức trách giám thị những cao thủ dân gian không muốn gia nhập Long Hồn cùng với quản thúc phản đồ. Cho nên Hổ tổ vừa xuất hiện, Mười Một liền biết việc mình làm đã vượt quá khả năng dung thứ của Long Hồn.
Mặc dù việc này vốn không phải hắn làm, nhưng ai có thể chứng minh người của Dương gia không phải do hắn giết?
Ba cao thủ Hổ tổ đứng sừng sững ở cửa, nhìn dung mạo thì có vẻ chỉ mới hơn năm mươi, nhưng đối với cao thủ luyện võ thì không thể phán đoán tuổi tác qua bề ngoài. Như Dương Thiên Hoa của Dương gia cũng đã hơn bảy mươi, nhưng nhờ luyện khí mà có được thuật trú nhan, hơn nữa cuộc sống giàu có nên bảo dưỡng tốt, do vậy nhìn qua có vẻ mới hơn sáu mươi mà thôi. Cho nên đừng thấy ba cao thủ Hổ tổ này không già mà bị lừa, có khi bọn họ đã tám, chín mươi tuổi rồi cũng nên.
Với cao thủ luyện khí, tám chín mươi tuổi cũng mới chỉ hết tuổi trung niên mà thôi, thực sự chưa tính là già. Ba cao thủ Hổ tổ mặt đối mặt với một cao thủ trẻ tuổi của Dị Năng tổ, lẳng lặng đứng yên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua cuốn theo mùi máu tanh trên mặt đất xộc vào trong mũi.
Thi thể vẫn nằm ngổn ngang đầy sân, có mười thi thể là bảo tiêu của Âu Dương Nguyệt Nhi, còn có sáu cái là lính đánh thuê, trong đó bốn người là do Hỏa Điểu giết, hai người bị bảo tiêu bắn chết.
Mười Một không nói, ba vị cao thủ của Hổ tổ cũng chẳng lên tiếng, hai bên im lặng đánh giá đối phương. Điểm khác biệt là, ánh mắt các cao thủ Hổ tổ đang quan sát Mười Một không có địch ý, trái lại giống như tiền bối thưởng thức hậu bối.
Danh tiếng Băng của dị năng tổ truyền lưu khắp Long Hồn. Không, phải nói là có hung danh hiển hách trong Long Hồn, sợ rằng ngay cả những thành viên mới gia nhập cũng đã nghe quen tai biệt hiệu này.
Đầu tiên là sự việc Cửu Vỹ Hồ Ly, tiếp đó là chuyện "phản bội", thế nhưng hắn lại có thể an toàn thoát thân khi bị Dị Năng tổ cùng Võ Học tổ hợp lực truy bắt. Sau đó Mười Một dùng trí cứu Âu Dương Bác, diệt Huyết Mân Côi, khi đến Đông Hải thì náo động long trời lở đất, bây giờ lại gây ra gió tanh mưa máu tại kinh thành khiến cho lòng người bất an, danh tiếng như vậy không phải hung danh thì còn là cái gì?
Đôi khi người trong Long Hồn còn hoài nghi Mười Một có phải sát tinh hạ phàm không, đi tới đâu gây ra tai họa đến đó. Một lúc sau, người đứng giữa trong ba vị cao thủ Hổ tổ kia thở dài nói: "Băng, đi cùng chúng ta."
Mười Một khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi lắc đầu. Ba vị cao thủ Hổ tổ không bất ngờ đối với việc Mười Một cự tuyệt, lão giả vừa lên tiếng bình tĩnh hỏi: "Đưa ra lý do."
Ánh mắt Mười Một lãnh đạm liếc nhìn những thi thể bảo tiêu trên mặt đất sau, sau đó lại đưa mắt nhìn ba cao thủ của Hổ tổ. Ý của hắn rất rõ ràng: Ta bị các ngươi dẫn đi, còn ai có thể bảo vệ nàng? Không lẽ hi vọng người của Long Hồn các ngươi có thể ở bên Âu Dương Nguyệt Nhi một ngày hai tư giờ hay sao? Lão giả cười nhẹ, nói: "Đây không phải là lý do mà chúng ta muốn."
Mười Một muốn bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi là việc riêng của hắn, mặc dù ba vị cao thủ thưởng thức việc hắn cứu con gái Âu Dương Bác, nhưng cấp trên đã hạ lệnh, phải đưa Băng trở về một cách nhanh nhất, dù phải sử dụng biện pháp cứng rắn.
Cho nên bất luận thế nào, hôm nay bọn họ gặp được Mười Một thì nhất định phải dẫn hắn về. Nói đến cũng thật trùng hợp, ba vị cao thủ Hổ tổ vốn là đến tìm Văn Cường để hỏi hắn về tin tức của Mười Một, dù sao Văn Cường vẫn là một đặc vụ cao cấp, trong tay nắm giữ mạng lưới tình báo. Có điều bọn hắn mới thảo luận được một lúc, biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi liền xảy ra đấu súng, ba người biết đó là nhà con gái Âu Dương Bác, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Vậy nên, thực ra hôm nay Mười Một có xuất hiện hay không thì Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không gặp nguy hiểm, có điều Mười Một cũng không phải thần, làm sao tính được việc này. Ba vị cao thủ đến nhanh hơn Văn Cường một chút, vừa lúc thấy được bọn Mười Một nên mới bí mật ẩn nấp, án binh bất động, đợi khi mọi người rời đi mới xuất hiện. Người của Long Hồn không thể tùy tiện xuất hiện trước người thường. Mười Một trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Dương gia. Không liên quan đến ta."
"Ta tin ngươi." Lão giả gật đầu: "Có điều ngươi không có chứng cứ chứng minh mình vô tội, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh ngươi không liên quan đến việc này."
Quả thật là không có chứng cứ gì, người của Dương gia bị ám sát liên tục suốt hai ngày nay, Mười Một vẫn chưa hề xuất hiện nên không ai biết có phải hắn làm hay không, người của Vận Mệnh cũng không thể làm chứng cho hắn, bởi vì bọn họ cũng là một trong các nghi phạm.
"Ý các ngươi là gì?" Mười Một lạnh nhạt hỏi. Lão giả lẳng lặng nhìn hắn một lúc sau đó nói: "Cùng ta về Hổ tổ."
Mười Một lắc đầu từ chối. Những nếp nhăn trên mặt lão giả co lại, nhíu mày nói: "Sự kiện đó chúng ta sẽ điều tra rõ ràng giúp ngươi. Có điều, ngươi phải đi cùng chúng ta. Đây là lệnh của tổ chức!"
Mười Một vẫn khẽ lắc đầu. Lão giả nghiêm túc nói: "Chuyện này đã gây náo động lớn, không thể tiếp tục như vậy."
"Ta biết." Mười Một lạnh nhạt nói: "Nhưng tạm thời ta không thể trở về."
"Tại sao ?"
Mười Một lạnh lùng nói: "Ta có lý do của ta."
Lão giả trầm mặc một lúc rồi nói: "Sự việc Dương gia, ta tin không phải ngươi làm, việc này Long Hồn sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng, có điều…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Không cần. Ta sẽ tự giải quyết."
"Không được!" Lão giả lắc đầu kiên quyết, nói: "Chuyện này không thể thương lượng."
Mười Một thở dài trong lòng, từ khi hắn biết có kẻ ám sát người Dương gia liền biết Long Hồn sẽ không bỏ mặc việc này, mà đường đi kế tiếp của mình sẽ càng khó. Việc hắn tiêu diệt Cuồng bang là không có sơ hở, nhằm cảnh cáo Dương gia đồng thời tự tin không để họ có hành động trả thù mãnh liệt. Về Long Hồn thì hắn cũng nói trước với Tửu Quỷ. Cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, sự việc Cuồng bang sẽ dần dần chìm xuống, vài ngày nữa là hắn có thể nghênh ngang đi lại trên đường.
Có điều không ai ngờ vào thời điểm mấu chốt này lại có một thế lực bí mật liên tục ra tay ám sát người của Dương gia. Chính vì có kẻ ném đá giấu tay như vậy nên bây giờ các thế lực trong kinh thành đều đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn. Phiền toái hơn nữa là Mười Một không có cách nào thanh minh, vậy nên dù Long Hồn có tin hắn hay không đều phải đưa đi, tránh to chuyện đến mức không thể giải quyết. Nếu để cho Mười Một đối đầu cùng Dương gia, đó tuyệt đối sẽ là một kết cục ngươi chết ta sống.
Mà lúc này thế lực thần bí kia hết lần này tới lần khác ra tay với những người bên cạnh Mười Một, cứ như vậy thì Mười Một không thể về Long Hồn, hắn biết rõ một khi mình bị Long Hồn dẫn đi thì sẽ ra sao, vụ việc này chưa kết thúc, hắn cũng đừng nghĩ tới việc ra ngoài.
Cho nên, dù là tiếp tục bảo vệ các nàng hay là điều tra thế lực bí mật ấy, hắn đều không thể đi cùng người của Long Hồn, lúc này hắn không phải có ý định đối nghịch với Long Hồn, mà là bị thế lực thứ ba kia ép đến bước này.
"Thế lực bí mật đáng chết!"Trong tiền viện, bốn cao thủ của Long Hồn đối mặt nhau. Mặc dù đêm kinh thành rất lạnh, nhưng điều ấy chẳng là gì với họ.
Lão giả chắn ở cửa ra vào nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không muốn đi, chúng ta đành dùng chút thủ đoạn."
Mười Một nhìn hắn, nói: "Được." Vừa dứt lời đột nhiên nhún chân, lui người về phía sau. Ngay khi Mười Một có động tác, hai cao thủ Hổ tổ cũng đồng thời lao tới, mà người đứng ở bên phải vẫn không ra tay, tiếp tục đứng chắn trước cửa.
"Phanh!'' Lưng Mười Một tông vào cửa biệt thự, lực tông quá mạnh làm cho cả cánh cửa đổ sụp vào bên trong, Mười Một thuận đà lăn về phía sau, còn chưa đứng thẳng người đã nhảy lên, lao vào hành lang tối tăm. Hai vị Hổ tổ cao thủ khi đuổi đến thì vô cùng ăn ý tách ra, lão giả vừa nói chuyện cùng Mười Một bám theo hắn, người còn lại chạy về bên trái, đi đón chặn trước.
Lão giả vừa vào trong phòng liền thấy Mười Một từ mặt đất bật lên, tiếp tục phi vô trong. Hắn không chút do dự đuổi sát, hiện tại khoảng cách giữa hai bên từ hơn hai mươi mét rút xuống chỉ còn có năm mét.
Lúc này Mười Một đột nhiên vung tay phải về phía sau, tạo nên một âm thanh xé gió. Lão giả lập tức nghiêng đầu né tránh. Một cái băng trùy lạnh lẽo xẹt qua chóp mũi hắn, bắn ra ngoài sân.
Chút kỹ xảo đó đối với cao thủ không có gì uy hiếp, nhưng làm tốc độ lão giả bị chậm lại, Mười Một liền kéo dài khoảng cách. Kỳ thật nếu dùng súng thì hiệu quả sẽ rất tốt, nhưng Mười Một biết mình không thể dùng súng, thậm chí những vũ khí có khả năng sát thương cao cũng không thể. Vì nếu dùng thì chẳng khác nào tuyên chiến. Chạy trốn thì có thể, nhưng một khi đã tuyên chiến, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Hành lang vòng tròn, đi hết mới có thể chạy ra sân sau, Mười Một không có khả năng phá đá xuyên tường, cho nên đành phải hùng hục mà chạy. Lúc này hắn cũng chỉ có cách duy nhất là thoát đi từ sân sau. Vẫn còn một vị cao thủ Hổ tổ canh giữ ở sân trước, hắn không thể quay lại, chỉ cần bị vị cao thủ kia cầm chân một chút, sau đó hai người kia vây lại, cho dù Mười Một có bản lĩnh đến đâu cũng đừng nghĩ chạy thoát. Mặc dù hắn tự tin, cũng không tự phụ đến mức một mình đối mặt với ba cao thủ Long Hồn.
Hai người một đuổi một chạy, thân ảnh giống như u linh, lóe lên rồi lại biến mất, lao nhanh vùn vụt. Rõ ràng vẫn còn cách ngã rẽ phía trước hơn hai mươi mét, nhưng chỉ trong chớp mắt cũng đã khuất sau ngã rẽ. Dù cao thủ Hổ tổ tốc độ không kém, nhưng bất lợi ở chỗ chưa vào tòa biệt thự này bao giờ, không biết đường ngang ngõ tắt, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt Mười Một lại bất ngờ đổi hướng khiến cho khoảng cách bị kéo giãn.
Hai người cứ như vậy rốt cuộc cũng chạy đến cửa sau, chính là hành lang Mười Một chiến đấu với đoàn lính đánh thuê Hoàng Kim Hạt Tử.
Lao vào giữa những xác chết ngổn ngang, Mười Một vẫn không ngừng chạy trốn, thuận chân đá một cái xác về phía lão giả ở phía sau. Tiếp đó, Mười Một lại đá một thi thể khác ra ngoài cửa, lúc thi thể bay khỏi cửa, đột nhiên một bóng người lao ra từ bên trái biệt thự, nắm lấy bả vai của nó.
Vị cao thủ đã phục sẵn tại cửa kia khi thấy mình nắm là thi thể sắc mặt hơi biến, biết ngay mình trúng kế, cũng không kịp buông cái xác trên tay ra, tay trái nhanh chóng chụp tới Mười Một. Nhưng vốn đã chậm một chút, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng tay trái của vị cao thủ chỉ chụp vào khoảng không.
Mười Một đem Nguyệt Vũ bộ thi triển đến cực hạn, hóa thành một cái hư ảnh từ khe cửa lao ra ngoài, tiếp đó phóng về hồ bơi phía trước. Đến khi hai vị cao thủ đuổi theo thì hắn đã chạy đến bên hồ bơi. Mười Một dùng sức nhảy lên, dưới chân vang ra tiếng "Chát", gạch đá dưới chân lập tức vỡ vụn, Mười Một phóng vọt lên, vượt qua hồ bơi rộng gần mười mét.
Hắn hạ xuống ngay cạnh bức tường,vừa chạm đất lại tiếp tục nhảy lên, sau đó lộn người qua tường rào. Hai gã Hổ tổ cao thủ đuổi đến bên cạnh hồ bơi thì dừng lại, không đuổi theo nữa, hai người đứng ở bên cạnh lát gạch bị Mười Một giẫm nát, nhìn bóng dáng hắn biến mất sau bức tường, bốn mắt nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ. Sắc mặt của bọn họ cho thấy, họ tự từ bỏ việc đuổi theo Mười Một, nếu không cho dù lần này Mười Một chạy được cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi theo. Lão giả vừa đuổi theo Mười Một hỏi: "Hao Thiên, ngươi thấy chàng trai trẻ này ra sao?''
Hao Thiên không phải là tên mà là danh hiệu của người này tại Long Hồn. Danh hiệu của hắn tại Long Hồn là một con chó, một con "Hao Thiên Khuyển".
Hao Thiên gật đầu, nhìn đầu tường nơi Mười Một biến mất, ánh mắt tán thưởng nói: "Có trí tuệ, có quyết tâm, quyết đoán linh hoạt. Rất khá!" Lão giả cười cười nói: "Đúng là rất khá. Biết rõ không thể chống lại lập tức quyết định chạy trốn, không ngu xuẩn đi chiến đấu chính diện. Lợi dụng địa hình vài lần bỏ lại ta, nhất là cuối cùng khi xông ra thì nắm bắt vô cùng chuẩn xác, cản trở ta đồng thời đánh lạc hướng ngươi, sau đó lợi dụng thời cơ ngắn ngủi ấy chạy đi. Không biết đã bao lâu rồi mới thấy một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa hắn còn rất trẻ, tiềm năng vô hạn, thật đúng là vô cùng hiếm thấy."
Không thể ngờ, hai cao thủ ngay trước đó còn liều mạng truy đuổi giờ này lại nhàn nhã nói chuyện phiếm, giống như không hề lo lắng việc Mười Một có thể chạy thoát.
Hao Thiên nhìn lão giả, hỏi bâng quơ: "Ngươi không đuổi theo sao ?" Lão giả vung tay, cười nói: "Hắn có thể ở chạy thoát khỏi ta và ngươi là bản lĩnh của hắn, hắn đã chạy rồi, còn đuổi cái gì?''
Hao Thiên lại nhìn về phía đầu tường, hỏi: "Ngươi rất thích hắn?"
Lão giả mỉm cười đầy ẩn ý, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi thì sao?"
Hao Thiên cười nói: "Tiểu tử kia biết rõ mình vừa lộ diện sẽ gặp nguy hiểm, vẫn không ngần ngại chạy tới cứu nữ nhi của lão Âu Dương. Chỉ bằng điều này có thể thấy tâm địa của hắn cũng không xấu."
"Ừm, tâm địa không xấu, có điều làm việc hơi quá đà, hơn nữa lá gan cũng rất lớn, lại dám đụng đến Dương gia.''
Hao Thiên lắc đầu, cười khổ: "Việc này đã là gì. Lúc trước không phải Trần gia cũng bị hắn diệt sao. Đi thôi, trở về suy nghĩ xem phải báo cáo như thế nào."