Nhân Gian Băng Khí

Chương 721: Hổ Tổ xuất hiện (Trung)

Tên lính đánh thuê áp lưng vào tường, tai mắt đều lo lắng trông chừng phía cửa, nhích từng chút một đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi.

Thiếu một chút nữa.

Lính đánh thuê cúi người, vươn tay ra, chỉ còn mấy phân liền có thể chạm vào thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi, đầu ngón tay của hắn thậm chí đã cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng, mũi cũng ngửi được mùi thơm tỏa ra từ thân thể nàng.

Thơm quá.... Ý nghĩ này lóe lên trong tâm trí, ngay sau đó tựa hồ có vật gì phá vỡ sọ chui vào trong đầu của hắn. Tiếp đó giống như có một cây gậy chọc vào trong não, liên tục khua khoắng khiến cho đầu hắn đau đớn như muốn nổ tung, cảm giác linh hồn như muốn rời khỏi thân xác. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng súng vang lên cùng với âm thanh viên đạn đục xuyên cánh cửa.

Chỉ một chút nữa là thành công, đây là ý niệm cuối cùng trong đầu tên lính đánh thuê. Mắt hắn trợn tròn, thân thể dán vào vách tường từ từ trượt xuống, tạo thành một vệt máu dài tanh tưởi ở trên tường, nhìn mà giật mình.

Tiếng súng vừa vang lên, bốn lính đánh thuê đang cẩn thận đề phòng liền điên cuồng xả súng vào cánh cửa vẫn hé mở. Loạt đạn lập tức bắn nát cánh cửa dày thành tổ ong, mảnh gỗ vụn văng tung tóe, thậm chí nửa dưới của cửa bị bắn gãy lìa, chỉ còn lại nửa trên gắn vào khung cửa nhưng cũng lung lay như sắp rơi xuống.

Bắn được hơn nửa băng đạn, tên đàn ông vạm vỡ vội đưa tay lên. Tiếng súng chói tai liền dừng lại, sau đó tất cả lính đánh thuê ổn định hơi thở, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Ngoài sân vô cùng im ắng, nhìn xuyên qua cánh cửa đã bị bắn nát có thể thấy bên ngoài không một bóng người. Bốn lính đánh thuê đều biết bọn hắn không bắn trúng kẻ kia, thậm chí ngay cả một viên đạn cũng không. Kẻ này căn bản không phải là người. Bốn người cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, loại áp lực này thật khiến cho người ta muốn phát điên. Truyện được copy tại Trà Truyện

Anh chàng to lớn giương súng ra cửa, liếc nhanh về phía Âu Dương Nguyệt Nhi cùng tên lính đánh thuê muốn bắt nàng. Gã lính đánh thuê kia đã chết, một phát súng găm ngay thái dương, hắn ngoẹo cổ, trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, tựa hồ đến lúc chết vẫn chưa ý thức được mình đã chết. Tên lính cao lớn cảm thấy lạnh cả người, kẻ đánh lén bị khuất cánh cửa, căn bản không thể thấy vị trí của lính đánh thuê này, tại sao hắn vẫn có thể bắn chuẩn như vậy?

Cách cái xác của tên lính đánh thuê một đoạn, Âu Dương Nguyệt Nhi trốn ở góc tường, cuộn người lại run rẩy, chỉ có như vậy nàng mới giữ được ít bình tĩnh, cắn chặt răng không lên tiếng. Lúc bóng đen kia xuất hiện ở góc tường, nàng biết, Mười Một đến rồi. Hắn không quên nàng, cũng không bỏ mặc nàng. Khi mà nàng bất lực nhất, cần có hắn nhất thì hắn liền xuất hiện. Điều này xóa sạch sự sợ hãi trong lòng Âu Dương Nguyệt Nhi, làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Đây chính là cảm giác an toàn, dù đang ở trong mưa bom bão đạn, dù có xác chết ngay cạnh bên, nàng bắt mình nhắm chặt mắt lại không lên tiếng. Bởi vì Mười Một đang ở đây, bởi vì nàng không muốn Mười Một nhìn thấy mình thất thố sợ hãi.

Phận nữ nhân rất đáng thương, dù địa vị cao quý đến đâu nàng vẫn cần có người thương yêu che chở. Thế nên khi nàng toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, ngay cả việc thét lên vì sợ hãi cũng phải bỏ đi. Có điều Nguyệt Nhi không biết, Mười Một cũng phải trả giá rất nhiều vì nàng....

Khi biết mục tiêu kế tiếp sẽ là Âu Dương Nguyệt Nhi, Mười Một liền chạy đến một cánh nhanh nhất. Mặc dù hắn biết rõ chỉ cần mình vừa xuất hiện sẽ gặp rắc rối và nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn vì nghĩa quên thân chạy tới, bởi có lý do không thể không đến. Âu Dương Nguyệt Nhi không phải là một cô gái bình thường, bên cạnh nàng lúc nào cũng có đám bảo tiêu được huấn luyện kỹ càng bảo vệ. Nếu như muốn ra tay với Âu Dương Nguyệt Nhi nhất định phải sử dụng hỏa lực mạnh, hơn nữa còn phải quyết chiến ác liệt. Dù cho bảo tiêu của Âu Dương Nguyệt Nhi tinh nhuệ, cũng không thể dùng cơ thể bằng xương bằng thịt ngăn cản hỏa lực mạnh, bọn họ được mang súng lục trên người đã là cố gắng lớn nhất của Âu Dương Bác, không thể hy vọng xa vời rằng những người hộ vệ này có hỏa lực mạnh hỗ trợ. Người của Vận Mệnh thì bị giám thị vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không được mang theo vũ khí, cho dù đến cũng chỉ có thể đến tay không, như vậy chẳng qua là thêm vài cỗ thi thể thôi. Vậy nên Mười Một không thể không tự mình chạy đến, lúc này chỉ có hắn mới có thể bảo vệ được Âu Dương Nguyệt Nhi. Quả thật, quyết định của Mười Một hoàn toàn chính xác, nếu hắn đến chậm một bước, thật khó tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với Âu Dương Nguyệt Nhi, thậm chí có khi lại trở thành Dương Nhụy thứ hai.

Cho nên Mười Một đã đến, dù Lục Đạo đã phân tích rõ ràng, lúc này đây hắn lộ diện, khả năng bị Long Hồn bắt về là hơn 50%, khả năng tử vong là hơn 45%, chỉ có chưa đầy 5% tỷ lệ là hắn có thể sống sót và trốn được. Nhưng Mười Một vẫn không chùn bước, cho dù chết thì đã làm sao?

Lục Đạo gọi đùa hắn là lính cứu hỏa, nơi nào gặp rắc rối Mười Một đều chạy tới xử lý, bởi vì bất kể là Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ hay là Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Sở Phàm, bốn nữ nhân này đều có lý do làm hắn không thể không bảo hộ.

Cảm tình như một túi đồ, càng mang nhiều thì gánh nặng lên thân thể lại càng lớn. Thế nhưng giờ Mười Một không thể vứt bỏ những điều đó được nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ. Thế nhưng, chỉ bảo vệ là không đủ, dù sao hắn và những thành viên của Hắc Ám Thập Tự không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ bốn nữ nhân này, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Cho nên lần này trước khi xuất thủ Mười Một đã hạ quyết tâm, hắn muốn chủ động xuất kích. Bất kể là Dương gia, Từ Khiêm, Vương gia hay là người khác, ai dám gây chiến, hắn nhất định sẽ gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật!

Trong thế giới này, người mềm yếu chỉ có bị chèn ép, bắt nạt. Tên điên không muốn sống mới khiến cho người khác sợ hãi! Mười Một không phải phải kẻ điên, nhưng hắn còn điên cuồng hơn nhiều so với kẻ điên. Mười Một phải chiến đấu không ngừng, đánh cho tất cả đều phải sợ hắn, chỉ có như vậy thì những người muốn động thủ với bốn nữ nhân này phải xem xét có thừa nhận nổi sự trả thù của sát thần hay không.

Mười Một dựa lưng vào bức tường cạnh bể bơi ở hậu viện ổn định hô hấp, một tay hắn cầm khẩu súng lục giảm thanh, một tay cầm khẩu súng đặc chế của Long Hồn.

Lúc này hắn cũng chịu áp lực rất lớn, vừa phải đề phòng những người ở trong kia, đồng thời còn phải để ý tay bắn tỉa phía xa có cho hắn một phát hay không. Từ lúc Mười Một ném Thiên Trảm cùng Trảm Nguyệt đến giờ tầm nửa phút, những lính trong phòng quả rất mạnh mẽ và chuyên nghiệp, cho dù đã bị hắn đánh cho khiếp sợ nhưng vẫn kiên trì thủ cửa chứ không rút lui. Không phải là những lính đánh thuê này ngu xuẩn, trái lại, dựa trên kinh nghiệm phong phú của họ, nếu lui về góc tường ở hành lang để ẩn thân chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều, nhưng làm như vậy tức là bọn hắn từ bỏ việc bắt Âu Dương Nguyệt Nhi, từ bỏ trận địa, từ chiến đấu trong phòng chuyển sang chiến đấu trên hành lang. Lấy thân pháp quỷ dị linh hoạt của Mười Một, bọn hắn biết nếu chiến đấu trên hành lang sẽ thua nhiều thắng ít, huống hồ vũ khí trong tay bọn họ không thích hợp đánh chiến trên hành lang, nhỡ đạn đập vào tường văng lại có thể giết chết bản thân cũng nên. Hiện tại ưu thế duy nhất của họ chính là bắt được Âu Dương Nguyệt Nhi, khiến cho Mười Một sợ ném chuột vỡ bình không dám nổ súng vào trong. Bọn hắn sẽ dùng Âu Dương Nguyệt Nhi làm lá chắn kéo dài thời gian, tiếp đó chờ đợi kết quả giữa Hỏa Điểu và nhóm lính đánh thuê ở sân trước. Nếu Hỏa Điểu thắng thì bọn hắn sẽ nhanh chóng bọc đánh Mười Một, nếu Hỏa Điểu thua, bọn hắn có thể mang Âu Dương Nguyệt Nhi vừa đánh vừa lui về, rất có khả năng rút lui thành công.

Những lính đánh thuê này đoán không sai, nếu như không có gì bất ngờ, mấu chốt của trận chiến này chính là ở sân trước, có bốn lính đánh thuê, Hỏa Điểu chỉ có một mình, ai thắng ai thua rất khó nói. Thiên Táng đang kiềm chế tay bắn tỉa của đối phương, Mười Một lại bị bọn hắn áp chế ở cửa, tạm thời không thể xông vào. Vậy Tuyết Linh Nhi đâu? Chiến đấu đến tận giờ, vì sao vẫn không thấy Tuyết Linh Nhi xuất hiện?

Tinh thần của bốn lính đánh thuê còn lại đã khẩn trương đến cực độ, nhìn chằm chằm ra ngoài viện, đúng lúc này, phía sau lưng bọn họ bỗng truyền đến ba tiếng "Đoàng đoàng đoàng" liên tiếp.

Nam tử cao lớn cùng với một nữ lính đánh thuê khác bỗng nhiên xoay người nhảy lên, điên cuồng xả đạn vào sâu trong hành lang, những viên đạn đập vào tường liên tục lóe lên tia lửa, thế nhưng trong hành lang lúc này chẳng có ai, người đánh lém đã sớm trốn đi rồi. Đến lúc này, hai lính đánh thuê phía sau họ mới ngã sấp xuống.

Bắn được sáu, bảy viên đạn, tên lính cao lớn đột nhiên ý thức được kẻ địch không chỉ có một, lập tức quay người giương súng ra cửa. Thế nhưng đã muộn rồi, trong khoảnh khắc hắn quay lại liền thấy một bóng người từ ngoài cửa nhảy vào, bóng người kia vung tay lên, từ hai tay đồng thời phát ra ánh lửa. Nam tử nghiên đầu sang trái, hắn không biết phát súng này Mười Một nhắm vào đâu, chỉ đơn thuần là phản ứng theo bản năng. Có điều hắn cũng né được, may mắn bởi vì Mười Một dùng súng lục giảm thanh bắn hắn mà không phải súng ngắn đặc chế của Long Hồn. Nếu là khẩu súng ngắn đó thì hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn.

"Đoàng! Tạch!" Hai tiếng súng hoàn toàn khác biệt đồng thời vang lên, thân thể của nữ lính đánh thuê vẫn đang điên cuồng xả đạn vào hành lang run mạnh lên, trên ót xuất hiện một lỗ máu lớn.

Mà nam tử cao lớn kịp thời né tránh, hơn nữa Mười Một cũng chỉ dùng súng lục giảm thanh bắn hắn, cho nên viên đạn nhắm vào mi tâm không trúng mục tiêu, nhưng vẫn quẹt qua tai phải của hắn, thổi bay nửa vành tai làm nửa bên phải mặt của nam tử thô kệch máu me đầm đìa.

Nam tử cao lớn điên cuồng hét lên, sự uy hiếp của tử vong đã lấn át cảm giác đau đớn của thân thể, mặc kệ cho tai mình tuôn máu tươi ướt đẫm cả bả vai, hắn giương súng bắn liên tục về phía cửa.

Hắn vừa nổ súng, thân ảnh Mười Một đã biến mất ngoài cửa rồi. Nam tử cao lớn tức giận bắn vài phát rồi không chút do dự bổ nhào về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, phe lính đánh thuê chỉ còn mình hắn trong khi bên kia có những hai người hơn nữa lại trước sau giáp công, cách duy nhất giúp nam tử cao lớn có thể giữ được mạng lúc này là khống chế được Âu Dương Nguyệt Nhi, làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ bình. Nhưng ngay khi hắn nhào về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, sâu trong hành lang bỗng xuất hiện một thân hình mảnh khảnh, hai tay nàng vung lên, đồng thời bắn ra hai phát súng, hai viên đạn chuẩn xác găm vào người nam tử thô kệch, một viên trúng vào eo, một viên ở mông. Tuy không phải là vết thương trí mạng nhưng lại khiến cho động tác của hắn khững lại trong giây phút.

Mặc dù động tác của hắn chỉ dừng lại không đến nửa giây, nhưng đối với người giỏi nắm chắc thời cơ như Mười Một thì cũng đủ rồi. Ngoài cửa! Mười Một chậm rãi bước vào, nâng tay trái lên, súng lục đặc chế trên tay nhắm thẳng vào đầu nam tử cao lớn. Hắn liều mạng rút lựu đạn ra, muốn ngọc đá cùng tan, đáng tiếc trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đầu hắn đã ăn đạn.

"Đoàng!" Tiếng nổ khác thường của súng ngắn đặc chế truyền đến, thế nhưng nam tử này không còn nghe được nữa rồi. Ngón hắn tay hắn đã móc vào chốt an toàn của lựu đạn, nhưng cuối cùng không thể rút ra.

"Két oành!" Hắn ngã vật xuống bên chân Âu Dương Nguyệt Nhi, máu tươi cùng với chất lỏng sền sệt chảy ra từ hốc mắt bị bắn nát.