Một người nét mặt cười cười, đột nhiên bước lên một bước dài, trước khi Trương Hân Hân kịp kêu thành tiếng hắn đã dùng một chiếc khăn mặt có tẩm sẵn thuốc mê mang theo chụp vào miệng nàng, tên còn lại cũng chạy tới giữ chặt tay chân không cho nàng giãy dụa phản kháng. Trương Hân Hân ú ớ kêu, vùng vẫy vài cái, cảm giác thân thể càng ngày càng nặng nề, mí mắt cũng càng ngày càng khép lại, hai tay nhanh chóng mất hết sức lực mà buông thõng xuống.
Hai gà đàn ông thấy nàng đã bị chuốc thuốc mê bất tỉnh, ngước lên nhìn nhau cười nhạt. Tên vừa mới bụm miệng Trương Hân Hân đặt nàng lên trên ghế sô pha, dùng sức giật mạnh y phục trên người nàng. "Xoạt xoạt" mấy tiếng, tất cả nút áo trên áo ngủ của Trương Hân Hân đều rơi xuống sàn, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết cùng một cái áo ngực có vẽ hình hai bông hoa. Tên còn lại cũng vội vàng bước vào, xoay người đóng cửa lại. Vừa rồi náo loạn một lúc lâu như vậy, thế mà những nhà hàng xóm xung quanh hoàn toàn không chú ý tới.
Ngay khi cánh cửa đã gần đóng hẳn lại, chỉ còn chừa một khe hở rất nhỏ, đột nhiên cảm giác như bị cái gì đó chèn vào, gã đàn ông này dùng sức đẩy mạnh cũng không đóng lại được. Hắn đành phải mở cánh cửa ra xem có chuyện gì. Rốt cuộc là ngoài cửa có một tên thanh niên nhìn còn khá trẻ đang đứng, một bàn tay vẫn đang đỡ vào đòn ván cửa.
Ánh mắt của gã đàn ông vừa định đóng cửa nhìn lướt qua khuyên tai bên tai trái của tên thanh niên trẻ tuổi đứng ở cửa, đồng tử hắn bỗng nhiên co rụt lại, thốt lên: "DK?"
Ở bên cạnh sô pha, gã đàn ông vừa giật tung quần áo Trương Hân Hân một cách thô bạo, đang cầm lấy nịt vú của nàng, chỉ cần thêm chút lực là có thể kéo đứt mảnh vải cuối cùng trên thân nàng. Hắn ta cũng ngừng động tác, ngẩng đầu lên, mặt tràn ngập vẻ kinh hãi nhìn ra phía cửa.
DK? Hai người này đều là lính đánh thuê đến từ phương Tây, làm sao có thể chưa từng nghe qua cái tên này chứ. Tại thế giới ngầm phương Tây, cái tên DK được người ta nhắc đến rất nhiều, phải nói là cực kỳ nổi tiếng. Nghe đồn rằng cái tên DK cũng làm người ta sợ hãi như Thần Chết vậy, nếu không thì người ta cũng không gọi hắn là Death Knight. Mỗi lần hắn xuất hiện là lại có người chết. Mà hắn đã muốn giết người, bất kể là ai cũng không thể trốn thoát.
Hai gã đàn ông này thật sự không thể hiểu được tại sao DK lại có thể có quan hệ với cô gái bình thường tên gọi Trương Hân Hân kia chứ.
DK đứng ở cửa, vẻ mặt cười cười, nhưng nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ bao nhiêu thì ánh mắt hắn lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Bỗng nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, DK đột ngột xuất thủ, tung một chưởng về phía gã đàn ông đứng ở cạnh cửa. Gã đó vội vàng nhảy ra phía sau một bước, nhưng không ngờ DK cũng bước lên một bước nhỏ, tung chân đá một cước nặng nề vào bộ vị yếu hại nhất trên cơ thể hắn. Hắn đau đớn cúi người xuống, tay ôm lấy hạ bộ, đau đớn đến nỗi không nói được lời nào.
DK đi tới, bước qua bên cạnh gã đàn ông đang đau đớn cúi gập người xuống, tiện tay tung một đấm cực mạnh vào đúng huyệt Thái Dương trên đầu hắn. Gã đàn ông lập tức bị đấm bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, toàn thân hắn đã run rẩy không ngừng, máu trào ra từ hai bên lỗ tai, chỉ sợ ngay cả màng nhĩ cũng đã bị phá thủng rồi.
DK lạnh lùng hướng ánh mắt tới gã đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh Trương Hân Hân. Hắn ta bị cái nhìn của DK dọa sợ, giật mình, không tự chủ được lùi về phía sau một bước. Bỗng nhiên, DK thốt lên một câu tiếng Anh rất lưu loát, giọng lạnh lẽo: "Nói cho Trương Chấn biết, nếu như hắn còn dám đụng tới cô gái này một lần nữa, ta sẽ tự tay lấy mạng của hắn."
Gã kia nuốt nước miếng "Ực ực" mấy tiếng, vô ý thức khẽ gật đầu.
"Phế đi một cánh tay, sau đó cút khỏi đây!"
Gã kia do dự trong chốc lát, cuối cùng nghiến răng, rút từ trong người ra một cây chủy thủ sau đó vung lên cao. Ngay khi chủy thủ sắp chém xuống tay, hắn đột nhiên trở tay, hướng mũi đao đâm thẳng vào bụng DK. DK cười lạnh, không né tránh mà chỉ vung nhẹ tay ra phía trước, tóm lấy cổ tay tên kia. Đồng thời DK phát một chút lực, chỉ nghe tiếng "Răng rắc" giòn vang, xương cánh tay phải của tên kia đã bị vặn gãy. Bất quá tên kia cũng xem như đáng mặt đàn ông, chỉ rên lên một tiếng nhỏ liền cắt chặt hàm răng không kêu lên nữa, mặc cho mồ hôi lạnh chảy ra đầy trán.
DK buông tay hắn ra, đạp qua một bên, khẽ quát: "Cút!"
Gã đàn ông này tay trái nâng cánh tay phải lên, cắn răng đứng dậy, ánh mắt nhìn DK tràn ngập oán hận. Sau đó không nói lời nào đi đến bên người gã đồng bọn, nâng hắn dậy, hai tên dìu nhau tập tễnh rời đi.
DK lạnh lùng nhìn hai tên kia đi vào trong thang máy, sau đó mới quay lại trong phòng, một lần nữa khép cửa phòng lại. Hắn đi tới bên cạnh sô pha, ngồi xổm xuống. Trương Hân Hân đang im lặng nằm ngủ mê man ở trên sô pha, áo ngủ của nàng đã bị giật tung ra, toàn bộ đều bị xé rách, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Cũng may là cái áo ngực còn chưa bị giật đứt, xem như là chưa bị lộ mất xuân quang.
DK nhặt lấy quần áo đắp lên người Hân Hân, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt gương mặt trắng trẻo mềm mại, cuối cùng dừng lại khẽ vuốt ve bờ môi nhỏ nhắn màu hồng phấn nhìn mê người của nàng. Nhìn Trương Hân Hân ngủ mê mệt, thần sắc còn giữ nguyên nét hoảng sợ, DK khẽ cười nhạt, nói lẩm bẩm chỉ đủ hắn nghe: "Hai tên kia cũng quá may mắn đấy chứ, bởi vì ta không muốn máu của bọn chúng làm dơ bẩn nhà của nàng. Thấy không, ta thật sự rất là nhân từ mà.
Ừm, bọn họ đã bắt đầu động thủ. Nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, làm kỵ sĩ giữ nhà của riêng nàng, đủ yên tâm chưa? Ha ha."
Mặc dù đang nằm ngủ mê mệt, hai hàng lông mày của Trương Hân Hân vẫn nhíu chặt lại. DK cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu. Từ trong đôi mắt màu xanh lam của hắn lóe lên một tia sáng tà dị.
Đứng thằng người dậy, DK nhìn quanh một lượt. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tới nhà của Trương Hân Hân. Sau khi nhìn một lượt xung quanh phòng khách, hắn liền bắt đầu đi tới từng căn phòng để xem xét.
Bước vào căn phòng ở gần phòng khách nhất, DK có thể nhận ra ngay lập tức đây là phòng riêng của Trương Hân Hân. Bởi vì, chỉ có phòng ngủ của thiếu nữ mới sạch sẽ gọn gàng và ấm áp được như thế. DK vừa bước vào trong phòng đã cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa trong phòng còn có hương thơm thoang thoảng. Ừm, mùi hương này chính là mùi thơm trên người Trương Hân Hân. Vốn là từ trước tới nay Trương Hân Hân cũng không dùng đến nước hoa, cho nên đây chính mà mùi thơm tự nhiên của cơ thể nàng, thật sự là khiến cho người ta sảng khoái.
Phòng riêng của Hân Hân bố trí sắp xếp đồ đạc thật sự rất đơn giản, một chiếc tủ quần áo được gắn chìm vào trong tường, một chiếc giường lớn, trên giường có một cặp gấu bông rất dễ thương. Đối diện chiếc giường là một chiếc bàn học phía trên có đặt giá sách, trên bàn đặt một dàn máy tính. Còn có … một chiếc điện thoại di động.
DK đi tới cầm lấy chiếc điện thoại lên xem lướt qua, bỗng nhiên khuôn mặt hắn lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Cái này được gọi là người trong nghề chỉ cần khẽ chạm vào cũng biết tốt xấu, đồ vật này đối với Trương Hân Hân vốn chỉ là một chiếc điện thoại có nhiều tính năng giải trí, nhưng chỉ vừa xem qua một chút DK có thể chắc chắn đây chính là một chiếc điện thoại cực kỳ hiện đại, thiết kế chuyên dụng cho đặc công.
Trên thị trường hiện nay hoàn toàn không hề bán loại điện thoại có nhiều chức năng hiện đại như thế này, vậy thì Hân Hân từ đâu mà có được. DK suy nghĩ một chút, chắc chắn là Mười Một cho nàng. Nhưng mà … tên kia làm sao mà có được một chiếc điện thoại chuyên dụng hiện đại như thế được nhỉ? Nguồn tại http://Trà Truyện
DK cũng chẳng bao giờ quá để tâm đến những chuyện như thế này. Chuyện gì nghĩ không ra thì tốt nhất là không nghĩ nữa, thế là được. Cần gì phải quá để ý đến mấy chuyện lặt vặt để thêm đau đầu chứ? Hắn mở ra danh bạ trong máy, xem lần lượt từng cái tên, cuối cùng dừng lại ở hai chữ "Ca ca", trên gương mặt hắn hiện lên một nụ cười bí hiểm. Ấn xem dãy số, DK nhìn lướt qua một lần và nhớ kỹ, tiếp đó hắn cười nhạt rồi để chiếc điện thoại di động về lại vị trí ban đầu.
************
Không biết đã bao lâu thời gian trôi qua, Trương Hân Hân cuối cùng cũng tỉnh lại từ giấc ngủ say, ý thức vừa khôi phục nàng lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ. Lúc này nàng chợt nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, lập tức mở to mắt nhìn, đến khi xác định được mình vẫn còn ở trong nhà mới yên tâm mà thở phào một hơi. Nhưng mà hơi thở chưa kịp lên đến cổ họng, ngay lập tức nàng đã cảm thấy có cái gì đó không bình thường, sao nàng lại cảm thấy trên người cứ lành lạnh nhỉ? Cúi đầu nhìn xuống, thấy áo ngủ trước ngực bị giật ra, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, Trương Hân Hân hốt hoảng hét lớn một tiếng "Á", ngồi bật dậy mặc kệ đầu vẫn đau như búa bổ. Lúc này nàng mới phát hiện ra áo ngủ của mình đã bị giật tung ra, cũng may là áo ngực còn nguyên, hơn nữa vẫn còn đang mặc quần.
"Chắc là không có chuyện gì xảy ra chứ?" Trương Hân Hân khóc không ra nước mắt, vội vàng suy nghĩ. Nhưng mà một nàng thiếu nữ bị hai gã đàn ông đánh thuốc mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện ra quần áo của mình đã bị xé ra, ai dám chắc được là có chuyện gì xảy ra hay không chứ. Mặc dù trên người vẫn còn mặc quần và áo ngực, nhưng cũng không phải là không có khả năng hai gã kia sau khi xâm phạm nàng xong lại tốt bụng mặc quần áo lại cho nàng chứ?
Trương Hân Hân nắm chặt lấy quần áo, hai mắt đỏ hoe vội vàng nhìn quanh. Trong phòng khách không có một ai khác, nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào thì chắc hẳn bây giờ đã là xế chiều. Hai gã đàn ông bắt cóc kia có thể đã bỏ đi, nhưng nàng vẫn còn cực kỳ sợ hãi. Quan trọng nhất là … rốt cuộc mình có bị bọn chúng làm nhục chưa?
"Nghe nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau đớn, vậy bây giờ mình bị đau đầu như thế này có tính là đau không nhỉ?" Hân Hân cẩn thận chạm vào từng li từng tí ở hạ thân, hình như chỗ đó không bị đau. Hi vọng là hai tên bắt cóc kia có lương tâm, chỉ trộm đồ chứ cũng không làm nhục nàng. Nhưng mà nhìn lại, đồ đạc trong phòng khách vẫn đặt nguyên tại chỗ như trước, có vẻ như không có thứ gì bị xê dịch, hoàn toàn không giống như có kẻ trộm vào nhà.
"Nếu như không phải tới để trộm đồ, vậy hai người kia làm sao mà đến? Chẳng lẽ họ thật sự chỉ là vì muốn xâm hại mình thôi sao?"
Trương Hân Hân nắm chặt cổ áo, khom gối ngồi trên sô pha, một tay lau nước mắt. Lúc này ánh mắt nàng chợt để ý thấy trên chiếc bàn bên cạnh sô pha có một mảnh giấy, hình như có chữ viết trên đó. Hân Hân liền với tay lấy tờ giấy, cầm lên xem, trên đó có viết vài câu bằng tiếng Trung Quốc, mặc dù chữ viết vô cùng khó đọc: "Đừng lo lắng, nàng không bị thương tổn gì. Hai kẻ kia đã bị ta đuổi đi rồi. Lúc nàng tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy đau đầu, cứ uống một cốc nước rồi ngồi nghỉ ngơi một chút là không sao đâu. Kỵ sĩ giữ nhà của nàng."
Trương Hân Hân há hốc miệng, nàng lập tức hiểu được rằng có người đã cứu nàng. Vậy là cơ thể nàng vẫn chưa bị người ta xâm phạm. Nhẹ nhàng thở ra, nàng âm thẩm cảm ơn người đó, nhưng là rốt cuộc là ai vừa cứu nàng nhỉ?
Trên tờ giấy không hề kí tên, chỉ có một câu "Kỵ sĩ giữ nhà của nàng", nhưng người kỵ sĩ giữ nhà này là ai mới được chứ? Tại sao không muốn nói ra tên thật của hắn? Hơn nữa nhìn vào kiểu chữ chắc hẳn là chữ của đàn ông, nhưng trong số những người đàn ông mà nàng biết thì không người nào có kiểu chữ khó coi như thế cả. Kiểu chữ cứ cong cong xiêu vẹo tựa như chữ của con nít mới tập viết, chẳng lẽ lại là Sở Nguyên ca ca? Trương Hân Hân nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tựa như trong những người đàn ông mà nàng quen biết, chỉ có chữ của Sở Nguyên ca ca là nàng chưa từng được thấy qua. Nhưng mà, dựa theo tác phong làm việc cũng như bộ dáng của hắn, chữ viết của hắn chắc sẽ không khó đọc như thế chứ nhỉ? Hay là người viết vì sợ bị nàng nhận ra nét chữ nên cố ý viết thành khó đọc như thế?
Trương Hân Hân quyết định, bất kể là thế nào đi nữa, sự trong sạch của mình vẫn chưa bị người ta cướp đi. Nhìn lại chiếc áo bị giật tung, nàng vội vàng cúi xuống sàn nhặt hết số cúc áo rơi vãi, sau đó vội vàng đi lấy kim chỉ đính số cúc đó lại vào áo. Nàng hoàn toàn không muốn cha mẹ biết được có kẻ dám xông vào nhà gây bất lợi với nàng, bởi vì nàng không muốn hai người họ phải lo lắng thêm nữa. Cho nên chuyện xảy ra hôm nay, nhất định phải xem nó như là một cơn ác mộng thôi.