Nhân Gian Băng Khí

Chương 693: Đố kỵ

Nhìn Trương Chấn vẻ mặt thập phần khó khăn, Dương Tư Vũ đi tới hỏi:" Làm sao vậy?"

Trương Chấn lắc đầu, khi hắn ngẩng đầu lên, thấy tơ máu trong mắt Dương Tư Vũ thêm phần nồng đậm, không khỏi yêu thương hỏi:" Em hôm qua lại mất ngủ sao?"

"Ừm. Tập quán rồi." Dương Tư Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, hỏi:" Có phải việc kia có vấn đề hay không?"

Trương Chấn không trả lời, trái lại hỏi:" Tư Vũ, anh gọi một bác sĩ tâm lý đến cho em nhé ?"

Dương Tư Vũ lắc đầu:" Vô dụng."

Trương Chấn sốt ruột nói:" Sao lại vô dụng?"

"Tình trạng ta như thế nào ta rõ nhất, không ai giúp được ta cả. Trừ phi..." xem tại Trà Truyện

Trương Chấn vội vàng hỏi:" Trừ phi cái gì?"

Dương Tư Vũ cười cười, nửa vui nửa đùa:"Trừ phi kẻ thù của ta chết hết, ta không cần phải sợ bọn chúng tới hại ta nữa, tự nhiên sẽ không việc gì."

Trương Chấn nhíu mày:" Tư Vũ, em đừng như vậy, em sẽ phát điên lên mất."

Dương Tư Vũ ngắt lời nói:" Chuyện kia như thế nào ?"

Trương Chấn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng biết tính kiên quyết của Dương Tư Vũ, bản thân dù khuyên bảo thế nào cũng không có kết quả, chỉ khẽ thở dài:" Thất bại."

"Thất bại?"

"Ừm. Dương gia tầng tầng quan hệ, cuối cùng lại phái sáu phế vật nào đó đi bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ. Người bị bắt đi rồi, kết quả ngồi chưa kịp nóng chỗ thì bị kẻ mà em gọi là Sở Nguyên kia cứu về."

Dương Tư Vũ như đã biết trước kết quả nên nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt cũng không đổi. Nàng sớm đã biết Mười Một rất lợi hại, cho nên ngay từ đầu đã không hi vọng gì nhiều. Nàng chỉ muốn đem lửa giận của Mười Một lan sang Dương gia mà thôi.

Dương Tư Vũ bình tĩnh hỏi:" Vậy Dương gia nói gì?"

Trương Chấn cười khổ:" Ta đã nói hết lời, nhưng mấy lão bất tử Dương gia như thế nào cũng không dám làm lại nữa."

Dương Tư Vũ nói:" Vì sao?"

:Còn không phải có một người tên Từ Khiêm ngáng chân qua, Dương gia hình như rất sợ người này, vừa nghe Nguyễn Thanh Ngữ cùng người này có quan hệ không rõ ràng, họ chết sống cũng không muốn ra tay nữa."

"Từ Khiêm?" Dương Tư Vũ hơi nhíu mày, nàng không biết cái tên này, nhưng để Dương gia lo lắng thì chắc hẳn cái tên đó phải vô cùng quyền lực. Dương Tư Vũ không khỏi đố kị đến phát điên lên, vì sao Nguyễn Thanh Ngữ lại quen biết cả người có quyền lực lớn đến như vậy. Kỳ thực Dương Tư Vũ không biết Từ Khiêm cũng có lý do, cuộc sống của nàng trước đây có một nửa coi như là cầm tù, rất nhiều cái tên ở Trung Quốc nghe như sấm bên tai thì đối với nàng lại vô cùng xa lạ. Huống hồ cái tên Từ Khiêm này cũng rất ít người gọi, nếu như Trương Chấn gọi là Từ Đại Thương thì hẳn là Dương Tư Vũ sẽ nhận ra.

Trương Chấn gãi đầu nói:" Tư Vũ, Dương gia hiện tại nói gì cũng không chịu làm nữa, thì không bằng chúng ta tự làm đi? Ta cũng không phải là không có người, cần gì phải dựa vào Dương gia?"

Dương Tư Vũ tức giận nhìn hắn. Tự mình làm? Tự mình đi chết thì đúng hơn. Trương Chấn không biết, nhưng Dương Tư Vũ rất rõ về Mười Một. Phùng Đán Toàn đã từng kể chuyện Mười Một cho nàng, dấu vết cùng những hậu quả Mười Một để lại gắn liền với những sự kiện oanh động trời đất. Nàng cũng ở bên cạnh Mười Một một thời gian, cũng đã kiến thức qua sự đáng sợ của Mười Một. Thế nhưng Dương Tư Vũ cũng không định nói về Mười Một làm gì, bởi vì nàng sợ Trương Chấn nghe vậy máu nóng lên đầu, thì tất cả nỗ lực của nàng sẽ đổ sông đổ bể. Lắc đầu một cái, Dương Tư Vũ nói:" Không, ta nhất định phải làm cho Dương gia xuất thủ."

Trương Chấn không giải thích nổi:" Vì sao?"

Dương Tư Vũ cười lạnh:" Hai bên đều là hai người ta hận nhất trên đời, không để bọn chúng chó cắn chó, ta khó tiêu mối hận này."

Trương Chấn nói:" Nhưng mà chúng ta tự tay bắt hắn đến có phải hơn sao, em có thể tự tay hành hạ hắn, rồi giết hắn?"

Dương Tư Vũ kiên quyết nói:" Không. Ta nhất định phải để Dương gia làm."

Trương Chấn giơ hai tay đầu hàng, cười khổ:" Được rồi, được rồi, nghe lời em là được. Thế nhưng Dương gia không dám động thủ nữa, chúng ta làm sao bây giờ?"

Dương Tư Vũ suy tư một chút, nói:" Có một người."

"Ừm?"

"Hắn tên là Dương Tam Tài, là đường huynh của cha ta. Tên này tham của lại háo sắc, tiếng nói ở Dương gia cũng có trọng lượng nhất định, chúng ta có thể lén lợi dụng hắn."

Trương Chấn gật đầu:" Người này ta đã gặp. Cũng tương đối tinh minh, không dễ lừa a."

Dương Tư Vũ đảo mắt tức giận ói:" Người không tinh minh lại có tiếng nói ở Dương gia được sao?"

Trương Chấn suy nghĩ một chút nói:" Sợ không được? Dương gia đã biết chuyện, sợ rằng đã cho ta có ý định phân rã bọn họ. Hơn nữa Dương Tam Tài này..."

Trương Chấn còn chưa nói xong, Dương Tư Vũ đã lạnh lùng nói:" Lão sắc quỷ này từng muốn làm nhục ta, mê hoặc không được còn định dùng sức mạnh. Nếu không phải mẹ ta kịp thời phát hiện rồi kêu cứu, lão sắc quỷ sợ mất mặt liền bỏ trốn thì đời ta xong lâu rồi."

Trương Chấn nổi giận, đánh một chưởng lên bàn trà, nếu không phải bàn trà này có chất lượng cao thì sợ ra đã gãy đôi. Trương Chấn vỗ bàn đứng dậy, nổi giận quát:" Mẹ nó! Lão tử đi tìm hắn."

Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói:" Không cần. Chuyện đã qua nhiều năm rồi. Hơn nữa kẻ trong Dương gia có ý xấu với ta không chi có một, ngươi giết được hết sao ?"

Trương Chấn phẫn nộ quát:" Giết không hết cũng phải giết! Ta sẽ đem toàn bộ những người khi dễ ngươi giết cho bằng hết!"

Dương Tư Vũ cười nói:" Ngươi giờ đã biết tại sao ta lại hận Dương gia như thế chưa?"

Trương Chấn cúi đầu trầm mặc, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Dương Tư Vũ, thấp giọng nói:" Xin lỗi, ta không biết ngươi phải chịu nhiều ủy khuất như vậy."

Dương Tư Vũ cười:" Ta nhờ ngươi thu phục Dương Tam Tài chứ không phải giết hắn, giết hắn có tác dụng gì? Ta muốn hắn sống không bằng chết, mới có thể tiết hận được."

"Ta biết rồi." Trương Chấn gật đầu:" Nếu hắn tham của lại háo sắc, cùng lắm dùng nhiều tiền một chút. Với ta những vấn đề phải dùng đến tiền thì không xem là vấn đề."

Dương Tư Vũ thoải mái cười, vô cùng rạng rỡ.

Ngay ngày hôm đó Trương Chấn liền ra ngoài, đến tận hừng đông mới mệt mỏi trở về, không tắm qua liền lăn lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau Trương Chấn lại dậy sớm, ăn một chút rồi lại ra ngoài, đến hừng đông mới uể oải lết về nhà. Liên tiếp hai ngày sau, đến trưa ngày thứ tư, Trương Chấn hưng phấn chạy về nhà, mới vào cửa đã hô to:" Tư Vũ!"

Dương Tư Vũ không có trong phòng khách, Trương Chấn kéo một người hầu hỏi:" Tiểu thư đâu ?"

Người đó đáp:" Thiếu gia, tiểu thư đang ở trong phòng, hình như còn chưa dậy."

"Như vậy sao."Trương Chấn nhìn thời gian một chút, hỏi:" Tiểu thư đã ăn trưa chưa ?"

Người hầu lắc đầu:" Dạ chưa."

"Quên đi, ta đi gọi nàng." Trương Chấn vội vã chạy lên lầu, đi tới gõ cửa phòng Tư Vũ, nói:" Tư Vũ, đang ngủ sao?"

Bên trong không có tiếng gì, Trương Chấn sợ Dương Tư Vũ đang ngủ, không muốn đánh thức nàng. Dù sao ban đêm Dương Tư Vũ mất ngủ, nếu như ban ngày cũng không ngủ được, đối với thân thể nàng cũng không tốt."

Khẽ thở dài, Trương Chấn đang muốn xuống lầu thì cửa phòng đột nhiên mở, Dương Tư Vũ đang mặc một bộ quần áo ngủ tương đối bảo thủ đứng ở sau cửa, hỏi:" Có chuyện gì?"

Trương Chấn hỏi:" Tư Vũ, em còn chưa ngủ?"

Dương Tư Vũ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Trương Chấn yêu thương nói:" Để ta dẫn em đi khám được không ? Tư Vũ, em đừng cố chấp như thế, em còn tiếp tục như vậy sẽ sớm kiệt sức đấy. Nếu như em bị bệnh, đến lúc đó Dương gia, Sở Nguyên bọn họ chó cắn chó em không thể xem, thật là đáng tiếc a."

Dương Tư Vũ bị Trương Chấn chọc cười, rốt cuộc cũng gật đầu khẽ cười:" Được rồi, nghe ngươi một lần, giúp ta tìm một bác sĩ."

Trương Chấn lộ ra vẻ cực dộ hưng phấn như một em bé, mừng rỡ nói:" Tốt quá! Bác sĩ ta đã sớm tìm rồi, chỉ chờ em gật đầu đồng ý thôi. Ta sẽ lập tức gọi điện cho hắn, bảo hắn ngay hôm nay, không, ngay bây giờ tới đây ngay!"

Nói rồi, Trương Chấn vội vã chạy xuống lầu.

"Này." Dương Tư Vũ hỏi:" Ngươi không phải có việc gì muốn nói với ta sao?"

Trương Chấn vỗ trán, quay lại cười nói:" Em xem anh, gặp chuyện vui ngay cả chính sự cũng suýt quên. Được rồi, chuyện Dương Tam Tài kia đã xong, hắn đồng ý giúp chúng ta xuất thủ. Hơn nữa, hắn sẽ trốn Dương gia tự tìm người làm."

"Hả ? Làm thế nào?"

"Cô gái mang tên Nguyễn Thanh Ngữ kia hắn không dám động tới nữa, còn có Sở Nguyên kia, hắn cũng không dám động vào. Bất quá ta để Vĩ ca điều tra qua, Sở Nguyên này hình như rất có địa vị, thân phận cụ thể của hắn thì chưa rõ, nhưng từ những nguồn đã tiếp cận được thì không đơn giản."

Dương Tư Vũ lập tức hậm hực nói:" Điều tra hắn làm gì ? Chuyện của hắn ta rõ ràng là được."

Trương Chấn vội vàng nói:" Tốt, tốt, không tra nữa. Kỳ thực chỉ là điều tra để tìm ra những người bên cạnh hắn mà thôi. Em không phải là muốn di họa Giang Đông sao ?* Cũng cần phải có ngòi nổ mới được. Dây Nguyễn Thanh Ngữ coi như đã đứt, giờ phải tìm kiếm mục tiêu khác."

Dương Tư Vũ hỏi:" Kết quả ra sao?"

"Có, Vĩ ca tra được Sở Nguyên có quan hệ thân cận với, có hai người em cũng biết, một là Nguyễn Thanh Ngữ, hai là Văn Vi."

"Dương Tư Vũ nói:" Văn Vi tỷ là bạn của ta, không được đụng tới nàng."

"Tốt, tốt thôi, không động, không động." Trương Chấn cười khổ:" Ngoại trừ hai người kia, còn có hai người khác phải nói là hắn phi thường quan tâm. Một là Trương Hân Hân, là một học sinh. Có người nói Sở Nguyên đã từng đến chơi nhà nàng."

"Trương Hân Hân." Dương Tư Vũ đem tên này mặc niệm trong lòng một lần. Trong mắt hiện lên một tia oán nộ.

Trương Chấn không thấy vẻ mặt nàng, tiếp tục nói:" Còn có một người khẳng định em đoán không ra. Nói thật, anh cũng thấy bất ngờ, không thể tưởng tượng được Sở Nguyên lại có mị lực lớn như vậy, có thể đi lại cùng nàng."

*Di họa Giang Đông: một điển thuộc Tam Quốc Diễn Nghĩa, tức là dời họa sang Đông Ngô, ai đọc Tam Quốc hẳn đã rõ