Dương Thiên Minh ngẩng đầu, như chìm trong ánh sáng của dòng hồi ức, nhẹ nhàng nói:" Phùng Đán Toàn từng là người yêu của bà ngươi là thật, thế nhưng sau đó hắn lại bỏ Tú Châu để đi nước ngoài a. Mặc kệ hắn có nguyên nhân gì, nhưng hắn ngàn lần vạn lần không nên bỏ Tú Châu ở lại một mình a. Lúc đó Tú Châu thương tâm gần chết, thì đúng lúc đó gặp ta. Sau đó ta cùng Tú Châu nảy sinh cảm tình rồi cưới. Lúc đó ta cùng bà ngươi cảm tình rất tốt, rất yêu nhau, không bao lâu sau thì sinh ra cha ngươi. Thế nhưng chưa được mấy năm, Phùng Đán Toàn lại đột nhiên từ nước ngoài trở về. Xông đến nhà chúng ta đòi đưa Tú Châu đi. Chuyện bắt đầu như thế. Tú Châu lúc đó cũng do dự, nàng quả thực còn nhớ tới người kia. Ta lúc đó cũng không ngăn cản, ta tin tưởng Tú Châu cuối cùng cũng sẽ chọn ta."
"Quả nhiên, Tú Châu cuối cùng không cùng hắn đi, Phùng Đán Toàn phẫn nộ giết hơn mười người của Dương gia chúng ta rồi nghênh ngang bỏ đi."
Dương Thiên Minh giơ bàn tay thiếu ba ngón lên rồi cười khổ:" Ngón tay của ta, cũng là do hắn lấy mất. " Lão lại thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói:" Cha ta lúc đó là Dương gia tộc trưởng, đương nhiên không thể ngồi xem Phùng Đán Toàn giết cả nhà chúng ta, nên đã cùng những người khác lập trận tấn công Phùng Đán Toàn. Thế nhưng hắn lúc đó tuổi trẻ khí thịnh quá mức kiêu ngạo, lại lăn lộn trong hắc đạo suốt mấy năm ở nước ngoài nên hung hăng mười phần, hoàn toàn không sợ hãi, lại còn rút đao chống cự. Cuối cùng sau một hồi huyết chiến, Phùng Đán Toàn cư nhiên không phải là đối thủ của mấy cao thủ trong gia tộc liên thủ lại, phải bỏ chạy sang nước ngoài. Cha ta lúc đó thấy một thân võ nghệ của hắn khó có được, nên không có truy đuổi theo. Bây giờ nhớ lại, kỳ thực Phùng Đán Toàn cũng không sai, hắn thực sự là rất yêu bà ngươi. Chỉ là hắn bỏ bà ngươi qua nước ngoài trước đó, nên sau này mới nếm phải quả đắng."
Dương Thiên Minh trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:" Sự tình cũng chưa dừng lại ở đó, bị một phen bát nháo của Phùng Đán Toàn, những chuyện xấu cũ của Tú Châu cùng hắn dần dần truyền ra. Thậm chí có người còn nói Tử Nghiệp không phải con thân sinh của ta, mà là của hắn. Hừ, con trai ta như thế nào sao ta lại không biết. Ta còn biết, những lời đồn này xuất hiện để gây hại cho cha ta, vậy mà bọn người ngu xuẩn trong gia tộc lại còn tin lấy tin để."
Dương Tư Vũ hỏi:" Vậy sau đó thì sao?"
Dương Thiên Minh lắc đầu nói:" Bởi vì Phùng Đán Toàn đến bát nháo, vị trí tộc trưởng của cha ta bị lung lay. Lúc này những tin đồn bất lợi với ông lại có ở khắp nơi. Ngươi cũng biết tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc chúng ta vô cùng tàn khốc, nếu như cha ta bị người lật đổ, cuộc sống của cả gia đình chúng ta có thể gặp khó khăn. Lúc này, bà ngươi đột nhiên muốn dẫn Tử Nghiệp sống tại hậu viện, cùng chúng ta thoát ly quan hệ. Ta biết Tú Châu là vì gia đình chúng ta mà làm như vậy, lúc đó ta cũng đã phản đối qua. Thế nhưng.... aizzz, không còn cách nào, ta cũng chỉ có thể mở mắt nhìn hai mẹ con chuyển đến sống một mình ở hậu viện, chịu cảnh cô đơn."
Dương Tư Vũ hỏi:" Sau khi lão gia hạ vị, ngươi vì sao không đến thăm chúng ta?"
Dương thiên Minh cười khổ nói:" Không phải là ta không muốn. Mà là ta không thể a. Lúc trước sau khi cha ta hạ vị, thì đường thúc ta lên nắm quyền tộc trưởng. Đường thúc vẫn coi nhà chúng ta như một cái gai trong mắt, nếu không có đại ca ta đang là trưởng lão trong tộc, cũng chính là đại gia gia của ngươi chống đỡ cho, một nhà chúng ta đã sớm không còn sống nổi nữa, chỉ có nước đi ăn xin mà sống thôi. Cũng may là có đại ca, nên không có việc gì, để đường thúc không tìm được cớ tống cổ đại ca ta đi, bà ngươi cũng biết vậy nên để không cho Tử Nghiệp cùng ngươi đến tìm ta làm liên lụy đại ca của ta, bà ấy mới nói với ngươi những chuyện như vậy. Aizzz, ta biết cái khổ của các ngươi, kỳ thực ta cũng rất muốn đến vấn an các ngươi. Ai tuổi đã cao mà chả thích có con cháu xum vầy cơ chứ ? Thế nhưng nếu ta mà làm như vậy, không những khổ tâm nhiều năm của đại ca ta sẽ uổng phí,mà còn liên lụy đến cả nhà đại ca nhị ca ta, ta không đành lòng làm như vậy. Cho nên mấy năm gần đây, ta đối với các ngươi vẫn làm như không thấy, kỳ thực trái tim ta đã sớm nhỏ máu rồi." Tại những lời cuối cùng của Dương Thiên Minh còn kèm theo tiếng nức nở, lão lau lau khóe mắt đầy nếp nhăn, hỏi:" Tư Vũ, ngươi không trách ta chứ ?"
Dương Tư Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Dương Thiên Minh gật đầu nói:" Được rồi, hiện giờ ngươi đã gả cho Trương Chấn, về sau không ai trong nhà dám khi dễ ngươi nữa. Aizz, ngươi không biết, lúc trước gia tộc định gả ngươi cho cái thùng nước gạo Trương Đức kia, ta với đại gia gia ngươi cực lực phản đối. Thế nhưng ta thấp cổ bé họng, tiếng nói không có trọng lượng, đại gia gia ngươi lại đơn lẻ không ai chịu trợ giúp. Lúc đó, ta khổ sở đến không ngủ được a."
Dương Tư Vũ cúi đầu nhẹ nhàng nói:" Gia gia, phiền ngươi lo lắng rồi."
"Không có việc gì, chuyện đã qua rồi." Dương Thiên Minh lau khóe mắt nói:" Chỉ cần Trương Chấn đối với ngươi tốt, ngươi cũng hạnh phúc, chuyện của gia gia ngươi không cần lo lắng."
Trương Chấn hứa hẹn nói: "Ông yên tâm, cả đời ta sẽ không để cho Tư Vũ phải thất vọng nửa điểm."
Dương Thiên Minh cũng gật đầu vui mừng:" Ta đây cũng có thể yên tâm giao Tư Vũ cho ngươi."
Dương Tư Vũ nói:" Gia gia, thôi không nói nữa, ngươi mau nếm thử món khoai tây nghiền đi, lạnh thì không ăn được nữa đâu."
Trương Chấn lại nói:" Món khoai tây nghiền này cũng do Tư Vũ tự tay làm." truyện được lấy tại Trà Truyện
"Phải không? Ta đây phải nếm thử mới được." Dương Thiên Minh múc lấy một muôi khoai tây đưa lên miệng nhấm nháp một chút, rồi tiếc nuối nuốt xuống.
"Ngon không?" Dương Tư Vũ hỏi.
Dương Thiên Minh gật đầu, nói "Ngon, ngon đến chết luôn ấy. Ngươi khéo tay như bà nội ngươi vậy."
Dương Tư Vũ lại giơ ly rượu lên:" Gia gia, ta lại kính ngươi một ly."
"Tốt." Dương Thiên Minh cũng giơ ly rượu lên chạm ly với nàng. Sau đó một ngụm uống cạn.
Dương Tư Vũ tươi cười hỏi:" Uống tốt không?"
"Tối lắm. Ách ?" Dương Thiên Minh gật đầu, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Dương Tư Vũ rất quái dị. Nàng mặc dù đang cười, nhưng cười vô cùng giả tạo. Trên mặt nàng phần khẩn trương cùng chờ mong còn rõ ràng hơn.
Dương Thiên Minh hỏi:" Tư Vũ, ngươi khó chịu sao?"
Dương Tư Vũ lắc đầu nói:" Gia gia, mấy hôm nay ta toàn gặp ác mộng a."
"Ừm? Mộng gì?"
"Ta mơ thấy bà nội cùng cha mẹ, bọn họ nói rất nhớ ngươi. Gia gia, không bằng ngươi cũng đi theo bọn họ có được hay không?" Dương Tư Vũ nói những lời này, vẻ mặt ai oán, như thiếu nữ ủy khuất vậy.
Dương Thiên Minh biến sắc, ý thức được điều gì đó, vội vàng nhìn Trương Chấn. Trương Chấn từ đầu chí cuối chỉ nhìn Dương Tư Vũ, khóe mắt thậm chí còn chưa liếc qua lão. Dương Thiên Minh lại nhìn xung quanh, mới phát hiện vài người phục vụ còn đang bận rộn lúc nãy cùng bốn bảo tiêu sớm đã không còn ở đây, cả gian phòng ăn to như vậy chỉ còn có ba người bọn họ.
Dương Thiên Minh chỉ vào Dương Tư Vũ nói:" Ngươi…"
"Gia gia." Dương Tư Vũ lộ ra vẻ ủy khuất nói:" Rượu là rượu ngon, thịt bò cùng khoai tây cũng là do ta vì ngươi mà tinh tế làm. Thế nhưng ngươi không nên tham ăn như thế. Ta vốn có nghĩ cho sức khỏe của ngươi, mỗi món ngươi vừa dùng ta đều cho một vị thuốc bổ. Nếu chỉ ăn một món thôi thì đúng là rất bổ, nhưng nếu như là ăn cả ba cùng lúc, vậy thì sẽ biến thành độc dược."
Dương Thiên Minh sắc mặt tái nhợt, xoay người tự bóp cổ họng mình.
"Vô dụng." Dương Tư Vũ lắc đầu:" Thuốc này hiệu quả rất nhanh, hơn nữa ngươi lại còn dùng phách đồ tư có nồng độ mạnh, tuần hoàn máu nhanh hơn bình thường. Mà thuốc thì đã sớm ngấm vào máu rồi."
"Ọe!" Dương Thiên Minh cũng ói ra một bãi từ dạ dày ra, mùi vô cùng khó ngửi.
Dương Tư Vũ lắc đầu:" Gia gia, ngươi vẫn như trước đây, toàn làm cho người khác cảm thấy buồn nôn."
Ói ra uế vật, Dương Thiên Minh cũng không cảm thấy thoải mái, lại càng thêm suy yếu. Hô hấp càng ngày càng khó khăn, mỗi lúc một gấp, tầm nhìn cũng dần trở nên không rõ. Lão đứng dậy chỉ vào Dương Tư Vũ dùng hết khí lực quát:" Ngươi vì sao lại muốn hại ta?"
Dương Tư Vũ vẻ mặt vô tội nói:" Gia gia, ngươi sớm đã phải chết đi, vì sao lại còn không chết đi? Bà, ba, mẹ, bọn họ rất nhớ ngươi. Ngươi không ở cùng bọn họ, bọn họ cô đơn lắm. À, còn có Phùng gia gia, ông cũng nhớ ngươi lắm."
Dương Thiên Minh vươn tay muốn tóm lấy Dương Tư Vũ. Nhưng lúc này lão mới hoảng sợ nhận ra tay chân lão đã dần bị tê liệt, phảng phất như không còn là một bộ phận của cơ thể lão nữa. Hơn nữa lão cũng cảm thấy lành lạnh, tim đập càng lúc càng nhanh, dạ dày cùng đau quặn lên từng trận.
Ý thức dần trở nên không rõ, thân thể không chịu khống chế cảm thấy lạnh run.
Dương Tư Vũ chậm rãi thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn Dương Thiên Minh đang run lên từng trận. Sau đó nàng chậm rãi đứng lên, chuyển qua đứng bên cạnh lão, cúi đầu nhìn bãi uế vật trong trẻo tanh tưởi dưới đất. Giữa đôi chân mày của nàng nhíu lại, nàng nói:" Gia gia, ngươi biết không? Ta không nhớ rõ được đã bao đêm ta không thể chợp mắt. Chỉ cần ta nhắm mắt lại, trong đầu ta lập tức hiện lại tình cảnh lúc cha mẹ ta chết. Ta rất muốn ngủ, thế nhưng ta không dám ngủ, thậm chí đến cả mắt ta cũng không dám nhắm lại! A, ta còn cảm thấy dòng máu trong người ta còn đang sục lên đòi báo thù. Thế nhưng ta nên tìm ai để báo thù chứ?"
Dương Tư Vũ cười lạnh, nói:" Đương nhiên là ngươi. Nếu như không có ngươi, bà, ba, mẹ ta cũng không khổ như vậy, sẽ không bị người xa lánh, bị người khi dễ ở Dương gia. Nếu như không có ngươi, chúng ta đã không phải bôn tẩu, cha mẹ ta đã không phải chết. Tất cả là do ngươi! Đều tại ngươi!" Hai câu cuối cùng, cơ hồ Dương Tư Vũ dùng hết sức bình sinh để rống lên.
« Ngươi vì sao không chịu buông tha bà nội ta ? Vì sao không để cho bà mang cha ta đi ? Vì sao không để chúng ta rời khỏi Dương gia chết tiệt này ? Là sự ích kỷ của ngươi đã hại chết tất cả. Bà nội cũng là do ngươi hại chết. Cha mẹ ta cũng là do ngươi hại chết! »