Nhân Gian Băng Khí

Chương 676: Chiến thuật tâm lý

Mười Một sở dĩ hôm nay trụ lại ở đó chứ không bỏ trốn là vì để chọc giận Từ Khiêm, khiến cho lão tức giận mà mau chóng động thủ. Chỉ cần lão động thủ, hắn sẽ có cớ để mà phản kích. Đến lúc đó Long Hồn nặng nhất cũng chỉ có thể phạt nhẹ, nhiều khả năng còn bỏ qua. Dù sao đó là do Từ Khiêm xuất thủ trước, hắn chỉ cắn trả lại thôi.

Tuy nhiên Từ Khiêm so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn, hơn nữa trước đó Mười Một tính toán sai một việc, khiến hắn từ chủ động lại lâm vào thế bị động, đó là việc Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ bị chặn lại. Tuy nhiên đây cũng là chuyện không thể dự đoán trước được, mà chỉ có thể cảm khái người tính không bằng trời tính, khu công nghiệp lớn như vậy, bốn phía đường thông hè thoáng ai mà ngờ lại đụng đầu với đoàn xe Từ Khiêm chứ. Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ rơi vào tay Từ Khiêm, khác nào Từ Khiêm có được một món hàng đắt giá nhất trên bàn đàm phán, Mười Một cũng chỉ có thể cải biến kế hoạch lại một chút, lợi dụng lời nói và hàng động để chọc giận Từ Khiêm.

Cuồng Triều thấy Mười Một không nói lời nào, lại hỏi:" Nếu như vừa rồi Từ Khiêm thực sự động thủ, ngươi định làm gì ?"

"Giết lão." Mười Một vừa bình thản lại lạnh lùng nói, trong giọng nói không nghe ra chút cảm tình lẫn sát khí nào, phảng phất hắn nói chính là đi giết một con gà thôi vậy.

Cuồng Triều cười khổ:" Ngươi đúng là làm càn a."

"Từ Khiêm sẽ không động thủ đâu."

"Ừm?"

"Lão sợ." Mười Một thản nhiên nói.

"Sợ? Từ Khiêm ? Không thể nào ?"

"Lão già rồi."

Cuồng Triều lập tức minh bạch. Ý tứ của Mười Một là, người càng già, lại càng sợ chết, những lão già nào dám vỗ ngực nói không sợ chết thì hẳn không phải là người, ngay cả quân nhân cũng không ngoại lệ. Từ Khiêm hồi còn trẻ quả thực rất dũng cảm, thế nhưng hiện tại tuổi đã cao, cũng đã quen với cuộc sống giàu có yên bình, hạt giống sợ hãi chôn sâu dưới đáy lòng được thế nảy mầm lên, lão bị dụ dỗ vào cuộc sống sung túc hiện tại.

Có một chuyện kể như sau: Một người ăn mày ăn mặc mỏng dính đi khắp nơi trong trời tuyết ăn xin, một nhà tài chủ thấy vậy đánh đố: Nếu hắn có thể sống qua một đêm trên núi tuyết, tài chủ sẽ đem toàn bộ tài sản giao cho hắn. Kết quả là hắn thực sự sống qua một đêm, mặc dù bị đông cứng nhưng vẫn còn sống. Vì vậy hắn chiếm được đất đai và tài sản của tài chủ, hưởng cuộc sống giàu có súng túc. Hai năm sau trời lại có tuyết rơi, tài chủ này lại tìm tới hắn, đồng dạng đánh đố hắn như năm nào. Người ăn xin nghĩ: Ta trước đây có thể sống qua một đêm trên núi tuyết. Hiện tại cũng có thể. Màn đêm buông sống, người ăn mày bỏ tấm áo bông trên người xuống mà mặc vào một lớp áo mỏng chạy giữa trời tuyết. Kết quả là ngày hôm sau đông cứng mà chết.

Từ Khiêm cũng tựa như người ăn mày này, đã từng rất dũng cảm, bất khuất, nhưng khi đã quen với cuộc sống giàu có này, muốn cho lão đi liều mạng như trước, lão nhất định sẽ không làm. nguồn Trà Truyện

Cho nên Mười Một mới nói là Từ Khiêm sợ, lúc hai người đang giằng co, hắn rõ ràng nhận thấy khí thế của Từ Khiêm yếu đi một chút, đó là do nỗi sợ hãi đối với cái chết.

"Già rồi ?" Cuồng Triều cười hỏi:" Vậy Từ Khiêm chắc không định ra tay với ngươi sau đó nữa?"

"Không, lão sẽ ra tay. Hơn nữa, nhanh thôi."

"Bởi vì lão không muốn chết ? Lão không chết, cho nên ngươi phải chết?"

"Ừm."

"Thế nhưng Từ Khiêm sẽ không có khả năng không kiêng kỵ gì hết mà chạy tới giết ngươi chứ ?"

"Lão sẽ không dám đâu." Mười Một nói:" Lão sẽ dùng chính trị chèn ép ta."

Chèn ép chính trị chính là chuyện đáng sợ, danh tướng Nhạc Phi chính là chết vì chính trị, có thể là gán cho Mười Một cái tội xử chém nào đó. Nếu như Mười Một suy đoán đúng Từ Khiêm nhất định sẽ làm như vậy, dù sao lão tuy rằng có cường thế, độc ác, ích kỷ, nhưng thủy chung vẫn là một quân nhân, sẽ không ngu xuẩn đến mức làm cái chuyện giết người giữa ban ngày. Tuy rằng làm vậy sạch sẽ gọn nhẹ hơn cả, nhưng đầy nhược điểm. Từ Khiêm không ngu, ngược lại rất khôn ngoan, người khôn ngoan sẽ dùng biện pháp không ngoan, vật tẫn kì dụng (tức là k dùng vật vẫn được việc đó) chính là biện pháp khôn ngoan nhất. Ưu thế lớn nhất của Từ Khiêm chính là quyền và thế của Vương gia, những cái này Mười Một lại không có, sử dụng cái mạnh của bản thân đánh vào cái yếu của địch thủ mới là phương pháp tối chính xác.

"Chèn ép chính trị? Lão định gây hội đen ư?" Suy nghĩ một chút, Cuồng Triều lại hỏi:" Lão muốn dùng quyền cũng rất khó đi ? Long hồn nhất định sẽ đứng ra bảo vệ ngươi."

Mười Một lắc đầu, khoản chính trị chính xác là khoản yếu nhất của hắn, hắn trên diễn đàn chính trị cơ bản là con số không. Người duy nhiên có máu mặt có thể giúp hắn nói chỉ sợ có mỗi Âu Dương Bác. Thế nhưng quân không tham chính luôn là nội quy của Trung Quốc, muốn Âu Dương Bác đứng ra nói giúp mình là không có khả năng, mà có thì cũng bị thiệt. Về phần Long Hồn, mặc dù bọn họ quyền lực lớn, nhưng cũng chỉ là tổ chức không có thực quyền, Long Hồn sẽ không tham dự quân và chính, lại càng không được tham dự quân lẫn chính. Trên chính trị, Long Hồn thực chất cũng chỉ ngang ngửa Mười Một mà thôi. Nói trắng ra, Long Hồn chính là đao nhọn của quốc gia, khi chiến đấu thì đao nhọn ấy đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế nhưng bình thường, đao nhọn ấy lại được giấu đi. Trông chờ vào con dao trên bàn đàm phán ? Đó là chuyện không có khả năng. Nếu như đao có ý thức và linh hồn của bản thân, thì có thể không chịu khống chế của chủ nhân, thành ra đánh địch rồi quay ra chém ta luôn, đây là điều tối kỵ của một quốc gia, cho nên Long Hồn chính không tham quân không dự, đương nhiên là muốn tham dự cũng không được.

Nếu là Từ Khiêm thực sự đánh hắn vào phương diện chính trị, Mười Một có thể nói là không có sức phản kháng, thế nhưng hắn cũng đồng thời mong muốn chuyện đó. Chỉ là Mười Một cũng biết đây là vô cùng mạo hiểm, Từ Khiêm hoặc là bất động, mà đã động thì đều là cuồng phong bạo vũ kích nào cũng trúng người. Nếu như hắn không thể gượng dậy được, thì sau đó khả năng ngay cả phản kích cũng không thể làm được. Nhưng trừ cơ hội này ra, sẽ không còn cái mượn cớ Từ Khiêm gây sự nào nữa.

Cáo già và Tiểu hồ ly đang chơi chiến thuật tâm lý với nhau. Chỉ là xem ai là người cười cuối cùng mà thôi.

Cuồng Triều hỏi:" Ngươi cảm thấy lão sẽ dùng phương diện chính trị nào chèn ép ngươi? Hay là lấy tội danh trói ngươi lại?"

Mười Một nhàn nhạt nói:" Chiêu này lão vừa dùng qua, cũng biết là không có tác dụng với ta. Rước lấy nóng nẩy, ta sẽ cũng lão đồng quy vu tận. Dùng một lần vô dụng, lão sẽ không ngu đến mức dùng lại lần thứ hai."

"Vậy lão định làm gì ?"

"Làm cho ta đối địch với chính phủ, hoặc trục xuất ta ra khỏi Long Quốc rồi tìm người đối phó với ta."

"Vậy mà ngươi còn ngồi nói chuyện được ?"

Mười Một nói:" Lão không ra tay, ta lấy cớ gì để mà xuất thủ?"

"Tên điên, ngươi so với người điên còn điên hơn."

"Nga."

"Vậy ngươi thất bại thì làm sao?"

"Ừm, trốn vào trong căn cứ, sau đó từ sáng lại chuyển sang tối."

"Ngay cả đường lui ngươi cũng chuẩn bị xong rồi?"

"Nga." Mười Một nhàn nhạt đáp, căn bản không đem chuyện này quá để trong lòng. Không chắc chắn, hắn sẽ không trêu chọc Từ Khiêm, nếu mà đã trêu chọc đến Từ Khiêm, vậy là hắn vô cùng tự tin.

Nguyễn Thanh Ngữ và Vịt Bầu mua thức ăn không tốn quá nhiều thời gian. Trong thành phố hiện tại chỗ bán thức ăn hoa quả cũng không nhiều, mà Nguyễn Thanh Ngữ lại không muốn trực tiếp mua thức ăn chín, cũng may là vẫn mua đủ đồ.

Lên trên xe, Mười Một không có lái xe đi chỗ khác nữa, trực tiếp lái xe về thẳng Vân Thiên. Ba người lên thang máy xong, tụi quân nhân kia cũng bỏ đi.

Lên thang máy đến nơi, Nguyễn Thanh Ngữ đầu tiên là về nhà mình báo bình an với mẹ. Nàng bình thường hơn bảy giờ đã về tới nhà, hôm nay là đã hơn mười giờ. Điện thoại của nàng lại không bật, chắc chắn rằng mẹ nàng Trương Tâm Li lòng đã sớm nóng như lửa đốt.(NV: Trương Li Tâm, nhưng nghe....vật lí quá nên đổi thành Trương Tâm Li)

Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy Trương Tâm Li đang ngồi ở phòng khách đợi nàng. Nhưng trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người đáng nhẽ không nên xuất hiện, Trương Viễn.

Nghe được tiếng mở cửa, Trương Tâm Li và Trương Viễn đồng thời đứng lên, Trương Viễn biểu hiện so với mẹ Thanh Ngữ còn sốt sắng hơn, cướp đường chạy tới bên cửa.

Thanh Ngữ mở rộng cửa ra, đầu tiên là đã thấy ngay mặt của Trương Viễn, nàng ngẩn người nói:" Bác sĩ Trương, anh..."

Thanh Ngữ vẫn luôn dùng xưng hô xa lạ là bác sĩ Trương, bao nhiêu năm rồi vẫn không muốn thay đổi.

Trương Viễn thấy Nguyễn Thanh Ngữ trở về vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Mười Một và Vịt Bầu đang mở cửa vào căn nhà sát vách liền chuyển thành cười khổ:" Thanh Ngữ, em đã về."

"Vâng." Thanh Ngữ gật đầu đi vào, kêu:" Mẹ."

Trương Tâm Li thấy con gái về đến nhà rốt cuộc cũng an tâm, ngày hôm nay bà về nhà đợi từ tám giờ cũng chưa thấy Thanh Ngữ trở về, bình thường nó đã sớm về đến nhà. Bà mơ hồ cảm thấy bất an, mà Trương Viễn cũng vô số lần gọi điện thoại cho Thanh Ngữ, kết quả đều là:" Hiện nay thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. #!$%" Trương Tâm Li lo lắng con gái sẽ xảy ra chuyện gì, cơm cũng ăn không vào, một mực ở đây khổ sở chờ đợi, cũng may còn có Trương Viễn ở đây, chứ không biết bà còn như thế nào được nữa. Mãi đến lúc Thanh Ngữ về đến nhà, tảng đá lớn trong lòng bà rốt cuộc mới được buông xuống.

Tuy nhiên ngoài miệng bà vẫn mắng:" Nha đầu con, đi đâu vậy ? Điện thoại cũng không gọi về, có biết ta lo lắng lắm hay không ?"

"Con xin lỗi." Nguyễn Thanh Ngữ đi qua kéo bà nói:" Điện thoại con hết pin, hôm nay lại gặp hai người bạn thân lâu lắm không gặp, nên đi theo bọn họ ngồi chơi một lúc."

"Bạn ?" Trương Tâm Li hỏi:" Ai?"

Bà vừa dứt lời, thì từ khe cửa đã có một người thò đầu vào, nói:" Bá mẫu."

Trương Tâm Li thấy Vịt Bầu thì sửng sốt một chút, lập tức vui mừng nói:" Tiểu Hải! Cháu về từ khi nào ?"

"Sáng sớm nay." Vịt Bầu đẩy cửa đi vào, không hề liếc mắt nhìn Trương Viễn, căn bản coi như anh ta không hề tồn tại. Chỉ có Nguyễn Thanh Ngữ biết, Vịt Bầu căn bản là cố ý.

Vịt Bầu tiến đến nói:" Ta thật vô duyên a. Ngày hôm nay cháu đến thẳng trường học đón Thanh Ngữ đi, không kịp nói với bác một tiếng. Thanh Ngữ một mực nói phải về, cháu vẫn lôi kéo nàng đi, bác đừng trách nàng a."