Nhân Gian Băng Khí

Chương 663: Khuyên phục Văn Vi (3)

Biết Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi có quan hệ không đơn giản, Văn Vi trừ kinh ngạc cũng chỉ có cay đắng. Không thể chối cãi là nàng rất thích Mười Một. Ở Đức Quốc hắn một mình một ngựa đột nhiên đột nhập vào nhà của nàng, giết hết vệ sĩ trừ Lãnh Dạ. Những vệ sĩ này thực lực mỗi người nàng rõ hơn ai hết, nhưng dưới tay Mười Một thì ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.

Từ ngày đó hình tượng vĩ đại đã khắc sâu vào tâm trí nàng, không thể xóa bỏ được. Có lẽ là xuất phát từ tâm lý "Thiếu nữ thích anh hùng","Đàn ông không xấu phụ nữ không thích" nên mặc dù Văn Vi chưa tiếp xúc với Mười Một nhiều lắm nhưng vẫn rất thích hắn. Rồi một ngày Nguyễn Thanh Ngữ xuất hiện, trở thành bạn tốt nhất của nàng, Văn Vi biết được tất cả các cố sự của Thanh Ngữ, tuy Thanh Ngữ không nói nhưng Văn Vi hiểu Thanh Ngữ còn thích Mười Một hơn mình, mặc dù phần nhiều đều là từ tâm lý cảm kích. Lúc đó Văn Vi hiểu được nàng và Mười Một không thể xảy ra chuyện gì được, dù sao nàng và hắn cũng là người của hai thế giới khác nhau. Hơn nữa…. trong lòng hắn căn bản không có nàng. Cho nên Văn Vi quyết định vung kiếm trảm tình, vốn là con gái của trùm thương giới nên điểm quyết đoán này nàng vẫn có. Mặc dù đã lựa chọn buông bỏ nhưng bóng dáng kia trong lòng nàng cả đời cũng không thể quên được. Bởi vậy khi nghe được Mười Một lấy danh nghĩa của Âu Dương Nguyệt Nhi đăng ký công ty, trên thực tế chính là đưa toàn bộ tài sản cho Nguyệt Nhi, nếu nói giữa bọn họ không có quan hệ đánh chết nàng cũng không tin. Cho nên Văn Vi trong lòng ngoại trừ cay đắng cũng chỉ có không cam lòng, tại sao mình lại không bằng Âu Dương Nguyệt Nhi, lại càng vì Nguyễn Thanh Ngữ mà than thở. (thằng Trí nghiện harem rồi )

Tuy nhiên Văn Vi dù sao cũng có tiềm chất của một thương nhân, một gian thương đích thực thì tư tình gì cũng có thể để qua một bên, nàng gật đầu nói:" Nếu như có Âu Dương Nguyệt Nhi trợ giúp, bất kể là từ danh tiếng đến doanh thu đều có lợi ích lớn lao. Nhưng mà anh làm như vậy chẳng khác nào đem tài sản chắp tay đưa cho kẻ khác."

"Nàng chỉ là chủ trên danh nghĩa, còn cô muốn làm gì thì làm."

"Vậy anh đã thương lượng với Âu Dương Nguyệt Nhi chưa ? Nàng đồng ý không ? Đến lúc đó thì phân chia cổ phần thế nào đây ?"

Mười Một lắc đầu, hắn chưa kịp thương lượng cùng Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng trong tiềm thức hắn chắc chắn rằng Nguyệt Nhi sẽ đáp ứng. Ngay cả hắn không cũng biết mình tại sao lại như vậy, tất cả dường như là tự nhiên.

Loại cảm giác này làm cho hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Từ khi nào Âu Dương Nguyệt Nhi lại có thể khiến hắn tin tưởng không hề băn khoăn như vậy.

Văn Vi không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng nhìn động tác lắc đầu của hắn, nàng không khỏi cười khổ. Không cần thương lượng mà đã dám đánh cược, quan hệ giữa bọn họ không biết đã phát triển đến mức nào nữa.

Văn Vi thở dài, đem phiền não này để tạm qua một bên rồi nói:" Nếu như có thể sử dụng danh tiếng của Nguyệt Nhi, tôi đề nghị anh nên kinh doanh đa ngành. Đến lúc đó lợi nhuận có thể kiếm được rất nhanh."

Mười Một vẫn đưa ra cái bộ dáng lạnh lùng:" Đồng ý. Cô cứ toàn quyền xử lý, ta không hỏi đến."

Văn Vi cười khổ:" Để cho tôi suy nghĩ vài ngày đã. Mậc dù đề nghị của anh rất hấp dẫn nhưng cái này liên quan đến nhiều mặt a."

"Tốt." Mười Một dứt khoát gật đầu đáp ứng. Từ trong lời nói của Văn Vi hắn đã thấy nàng đã có chút dao động. Chỉ cần có dao động là đã có cơ hội. Giục giã bức bách có khi lại còn phản tác dụng.

Ngồi liên tục hai ba giờ, cơ bản toàn là Văn Vi độc thoại, nói liên tục mà cứ như đàn gảy tai trâu, đến cả nàng cũng cảm thấy hơi mất hứng.

Mãi mới đợi được đến lúc Văn Cường trở về. Người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười ha ha. Văn Cường đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mười Một hắn cũng không tỏ ra bất ngờ mà nói:" Ái chà ta nghe bảo vệ gọi điện nói có một chàng trai đến tìm Tiểu Vi, ta đã đoán ngay ra là ngươi. Ha ha. Xin lỗi là đã trở về không đúng lúc nhé."

Mười Một gật đầu với hắn, không hề nói gì.

Văn Cường cũng không để ý, cởi áo ngoài ra rồi ngồi xuống ghế sô pha cười nói:" Chuyện gì vậy. Bình thường ngươi có bao giờ liên lạc đâu. Hôm nay có chuyện gì sao ?"

Đang nói nhưng ánh mắt Văn Cường làm như vô tình mà lại cố ý nhìn về phía Văn Vi, có vẻ như đang thắc mắc vừa rồi Mười Một và nàng một mình một chỗ đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng Văn Vi cực nhạy cảm đã phát hiện ra, trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Ta tìm ngươi có chút chuyện." Mười Một nói.

"Nga. Chuyện gì ?" Văn Cường vuốt cằm nói.

"Ngươi có tin của Lãnh Dạ không ?"

"Lãnh Dạ." Văn Cường nhíu mày:" Biết nhưng ta không thể nói ra. Hắn bây giờ đang được điều đến một khu vực bí mật."

"Hổ tổ."

Văn Cường hơi há miệng, lập tức cười khổ nói:" Ngươi không cần thông minh như vậy được không ? Nói như vậy có thể chết người đó."

"Hắn đi Hổ tổ làm gì ?"

Văn Cường lắc đầu ngậm miệng, tỏ vẻ mình không được nói gì.

Mười Một tiếp tục hỏi:" Căn cứ ở kinh thành sao ?"

Văn Cường tiếp tục lắc đầu, không hiểu đây là không thể nói hay là không biết căn cứ nào nữa.

" Ta không còn vấn đề gì nữa." Mười Một nói xong trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.

Văn Cường trừng mắt:" Ngươi từ xa đến để hỏi chuyện này ?"(NV: viễn bào lai tựu – một câu thành-tục ngữ TQ,=từ xa đến đây, có ý đùa cợt,châm biếm )

"Nga." Mười Một lạnh nhạt lên tiếng. Cũng không quay đầu lại rồi bước ra khỏi biệt thự.

Văn Cường quay đầu lại trừng mắt nhìn Văn Vi như muốn tìm ra đáp án từ nàng. Kết quả khi vừa quay đầu lại Văn Vi đã chừa cho hắn cái lưng cùng một câu nói chẳng liên quan gì:" Con đi tắm."

Mười Một ra khỏi cửa thì sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. May mà nơi này là khu biệt thự phú hào nên từ chân núi lên đến đây đầy đèn đường, xung quanh sáng trưng như ban ngày. Dọc theo đường đi hắn quay đầu lại nhìn là nhà cùa Âu Dương Nguyệt Nhi. Hắn dừng lại trên đường nghỉ chân một lát rồi lấy ra điện thoại di động, bấm ra một dãy số. Chuỗi số này không hề được lưu trong máy, nhưng đối với bọn họ, Mười Một, Lãnh Dạ, Hầu Tử, những tên biến thái thì những số điện thoại này chỉ cần nghe một lần là nhớ kỹ.

Chuông điện thoại cũng không có vang lên lâu lắm, đã có người nhấc máy lên, một giọng nữ trẻ tuổi phát ra:" Xin chào."

"Ta tìm Âu Dương Nguyệt Nhi." Mười Một nói. Hắn gọi đây là số di động riêng của nàng nhưng nghe điện thoại không phải nàng mà lại là trợ lý hẳn là nàng mới thuê. Âu Dương Nguyệt Nhi có mấy số điện thoại di động, thay đổi thường xuyên nhưng chỉ số này là không thay đổi bởi vì những người biết số này đều là… người nhà của nàng. Giúp cha mẹ và ca ca thuận lợi liên lạc với nàng.

Cô gái do dự một chút nói:" Nguyệt Nhi tiểu thư hôm qua làm việc suốt đêm. Vừa mới ngủ. Ngài có chuyện gì, tôi sẽ giúp ngài chuyển lời đến nàng."

"Không có việc gì." Mười Một đang muốn cúp điện thoại, cô gái dường như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì vội vàng la lên:

" Đợi một chút quý danh tiên sinh là gì?"

"Sở…"

"Anh là Sở Nguyên tiên sinh sao ?"

"Nga."

Cô gái nhẹ nhàng thở dài nói:" Nguyệt Nhi tiểu thư nói bất cứ lúc nào Sở Nguyên tiên sinh gọi cho nàng thì phải báo cho nàng ngay, bất kể chuyện gì. Ngài chờ chút tôi lập tức gọi Nguyệt Nhi tỷ."

Mười Một vẫn như cũ lãnh đạm nói:" Nga."

Viên trợ lý nọ nhanh chóng tới chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Có thể khiến cho Âu Dương Nguyệt Nhi đang ngủ phải dậy nghe điện thoại là vinh hạnh lớn biết bao, giọng nói lẽ ra phải lễ độ cung kính. Đằng này Sở Nguyên này giọng nói thì hời hợt, cứ như là hình dạng khổ sở của Nguyệt Nhi phải thức dậy nghe điện thoại trong mắt hắn chẳng là gì cả.

Mặc dù đầy một bụng tức nhưng viên trợ lý vẫn làm hết phận sự của mình, gõ cửa phòng Nguyệt Nhi. Tuy nhiên Âu Dương Nguyệt Nhi dường như đang ngủ say như chết, viên trợ lý gõ cửa thật lâu nàng mới mềm nhũn đi ra mở cửa:" Có chuyện gì thế. Chị không phải đã nói buổi tối hôm nay không bố trí gì sao ?"

Viên trợ lý hơi hoảng nói:" Tiểu thư có điện thoại." Sau đó lại thêm một

câu:" Là Sở Nguyên tiên sinh tìm người."

Âu Dương Nguyệt Nhi hiển nhiên đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên như bị một gậy vào đầu:" Sở Nguyên!?" Nàng lập tức giựt điện thoại qua tay nói:" Sở Nguyên anh ở đâu ?"

"Nga."

Đúng là âm thanh ấy. Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng le lưỡi cười với viên trợ lý rồi chui tọt vào phòng, khóa cửa lại rồi nói:" Khi nãy em còn đang ngủ ?"

"Nga." Mười Một vẫn như cũ là cái giọng lạnh nhạt đó.

Âu Dương Nguyệt Nhi đương nhiên không để ý đến cái giọng nói xa cách đó, hoặc là đã sớm thành thói quen, nàng xoa nhẹ khuôn mặt rồi nói:"Anh tìm em có chuyện gì sao ?"

"Có." Mười Một liền nói chuyện muốn mượn danh nghĩa của nàng đăng ký một công ty nói cho nàng.

Âu Dương Nguyệt Nhi nghe xong vui mừng nói:" Anh muốn mở công ty ?"

"Không phải ta mà là cô. Ta sẽ đem toàn bộ tiền của ta chuyển đến người đại diện của cô đi đăng ký công ty. Cụ thể hạng mục đầu tư và thao tác ta sẽ an bài người khác. »

"Có thể a." Âu Dương Nguyệt Nhi rất sảng khoái đáp ứng:" Tài chính đủ không, em vẫn còn tiền đang gửi ngân hàng."

"Không cần."Mười Một ngắt lời:" Chỉ cần tên cô là được. Những cái khác không cần thiết."

"Được rồi." Âu Dương Nguyệt Nhi hơi thất vọng nói:" Như vậy chờ đến tuần sau được không ? Em sắp tới có một show diễn. Tuần sau mới có thể quay về. Nếu như gấp quá thì em có thể an bài một vị tỷ tỷ giúp em bố trí."

"Không cần."

"Vâng được rồi." Sau khi nói xong hai người liền rơi vào trạng thái trầm lắng. Ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng cảm giác không khí có phần quái dị, bình thường thì nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn nhưng khi lâm trận thực sự thì lại không nói ra được điều gì cả. Cuối cùng Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng hỏi:" Anh có khỏe không?"

"Nga." Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

" Công việc thì sao ?"

"Nga"

Âu Dương Nguyệt Nhi vỗ vỗ trán mình, tại sao mình lại ngu như vậy.

Mười Một lúc này nói:" Không có chuyện gì nữa. Cứ như thế đi."

" Nga nga." Cho đến khi điện thoại đã cúp, Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn đang ngơ ngác. Một lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng thở dài.