"Nam nhân hai hàng lệ, một hàng vì chúng sinh, một hàng vì mỹ nhân." Câu nói này có nguồn gốc từ thi tác "Địch Oán Từ" của Vương Thế Nại: "Bình sinh chích hữu song hàng lệ, bán vi thương sinh bán mỹ nhân."
Phùng Đán Toàn cùng có hai hàng lệ, nhưng ông không vĩ đại đến mức rơi lệ vì chúng sinh, cái từ chúng sinh này đối với ông mà nói thực quá hư vô mờ ảo. Hai hàng lệ của Phùng Đán Toàn đều rơi vì một người phụ nữ, một người phụ nữ đáng thương bị số mệnh dày vò.
Xét từ một số mặt nào đó, Phùng Đán Toàn là một người vừa đáng thương vừa đáng kính, vì yêu mà thành ngớ ngẩn, vì yêu mà thành điên cuồng, cả một đời đều tranh đấu vì yêu, nhưng đến cuối cùng lại chẳng còn được gì. Có lẽ, thứ ông có được chỉ là những phút tương tư và mong nhớ, nhưng có lúc, nhớ nhung cũng là một loại hạnh phúc.
Khi Phùng Đán Toàn đi ra khỏi Dương gia, ông đã biết đời này mình không thể yêu người con gái thứ hai nào khác. Và ông cũng biết, kiếp này Lý Tú Châu sẽ không thể thuộc về mình nữa. Nhưng ông không hối hận. Đối với một nam nhân mà nói, từng được sinh ra, được sống, được trải qua tuổi trẻ, được điên cuồng, được yêu, được đau đớn, được do dự, được tranh đấu, vậy là đã đủ rồi. Cho dù cuối cùng chẳng còn gì cả, cho dù cuối cùng thương tích chất chồng, chỉ cần người ấy được bình yên, tất cả đều xứng đáng.
Vì Lý Tú Châu, Phùng Đán Toàn giống như một con thiêu thân điên cuồng, biết rõ lao vào lửa sẽ chết mà vẫn tự đi tìm lấy diệt vong.
"Tất cả tội lỗi, một mình ta gánh chịu!" Câu nói ấy cần phải có bao nhiêu dũng khí? Có bao nhiêu nam nhân chịu gánh vác trách nhiệm nặng nề vốn không cần mình đứng ra như thế?
Nửa giờ sau khi Phùng Đán Toàn ra khỏi Dương gia, ba nhà Long, Vương, Trần trong Tứ đại gia tộc đều nhận được lời mời của Dương gia. Sau khi làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, tộc trưởng của ba gia tộc kia không hẹn mà cùng nở một nụ cười gian xảo. Sắc trời vừa mới sáng, mấy vị trưởng lão thuộc ba đại gia tộc lần lượt tới Dương gia, tiến hành một cuộc họp ngắn gọn.
Cuộc bàn luận giữa bốn nhà ấy thì người ngoài chẳng thế biết được, cũng không rõ Dương gia hứa hẹn cho ba nhà kia điều gì, trưởng lão của ba nhà cuối cùng đều tươi cười rời khỏi Dương gia. Không lâu sau đó, ba nhà bắt đầu có hành động, lần lượt phái các đệ tử tinh nhuệ trong tộc ra trợ giúp Dương gia lùng sục tung tích của Phùng Đán Toàn trong khắp kinh thành.
Ngày hôm ấy, bầu trời bên trên kinh thành vô cùng dị thường, âm trầm đến đáng sợ, tựa như sắp có biến cố xảy ra.
Rất nhiều người hữu tâm đã ngửi ra chuyện lạ, các thế lực lớn cũng không ngừng ngấm ngầm nghe ngóng. Lúc này họ mới biết thì ra Dương gia đã phải chịu thiệt thòi lớn bởi một người tên Phùng Đán Toàn. Sau khi biết tin tức này, trong kinh thành có người mừng thầm có người thì lo âu, còn cái tên Phùng Đán Toàn sau một đêm đã truyền khắp cả kinh thành. Chỉ trong thời gian nửa ngày ấy, bất luận là tam giáo cửu lưu hay hắc bạch lưỡng đạo đều biết có một người to gan làm bừa, dám đối địch với nhà họ Dương.
Càng khiến người ta chú ý hơn là cả ngày hôm sau Tứ đại gia tộc lùng sục khắp nơi mà vẫn phải tay trắng trở về, Phùng Đán Toàn tựa như đã bốc hơi, biến mất trong biển người mênh mang ở kinh thành. Dựa vào thế lực kinh người của Tứ đại gia tộc, không ngờ sau khi lật tung của kinh thành lên mà vẫn chẳng tìm thấy được hành tung của người đó. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Và ba chữ Phùng Đán Toàn này cũng vì thế mà được phủ lên một lớp màn thần bí.
Có lẽ để lấy lại mặt mũi, hoặc cũng có thể vì một số nguyên nhân nào đó về mặt chính trị, ngày thứ hai Dương gia đã công khai nội tình việc mình kết oán với Phùng Đán Toàn thế nào. Nhất thời tin tức đã truyền đi khắp nơi, chỉ sau mấy giờ, gần như cả kinh thành chỉ cần người nào có chút lai lịch là đều biết Phùng Đán Toàn là một tên đại đạo hái hoa. Tên đại đạo hái hoa này gan lớn bằng trời, không ngờ lại có ý đồ với vợ lẽ của Dương tam thiếu gia. Sáng sớm hôm qua y lén lút lẻn vào phòng của người đàn bà đó, nhưng cô ta chống trả quyết liệt, cuối cùng đã tuẫn tiết. Phùng Đán Toàn vì thế mà nổi thú tính, giết mất mấy đệ tử bình thường mới vào Dương gia học võ chưa lâu, cuối cùng khi thấy có cao thủ trong tộc tới bèn mang theo vết thương mà bỏ trốn.
Để biểu dương lòng trinh liệt của người vợ lẽ kia cùng với những người đã chết trong tay Phùng Đán Toàn, hôm đó Dương gia đã cử hành một buổi tang lễ long trọng cho họ. Cứ thế, những người không rõ nội tình càng tin tưởng thêm mấy phần, trong lòng ngoài sự kính sợ đối với Phùng Đán Toàn ra còn có thêm mấy phần căm ghét.
Ngày thứ hai, đội ngũ lùng bắt Phùng Đán Toàn đã đông hơn hôm trước rất nhiều. Phần thừa ra đó là một số "nhân sỹ chính nghĩa" giương lá cờ trừ ma vệ đạo. Những người này hoặc là muốn thừa cơ bợ đỡ Dương gia, hoặc là có mục đích gì đó khác, tất cả đều nhao nhao gia nhập vào đội ngũ lùng bắt tên đại đạo hái hoa. Ngày hôm ấy, bất luận là đầu đường hay là cuối ngõ, cũng chẳng cần biết là phía nam thành hay phía bắc thành, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy mấy người đi thành tổ để kiểm tra mặt mũi từng người và tìm kiếm những nhân vật khả nghi. Chỉ là cả ngày hôm ấy vẫn chẳng có kết quả gì, trong lòng mọi người ngoài sự bực bội ra thì cũng không khỏi nảy lòng khâm phục với bản lĩnh của nam nhân tên gọi Phùng Đán Toàn ấy. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều khâm phục y. Ít nhất ở trong các quán trà, quán cơm đều có người đang thảo luận rằng tên đại đạo hái hóa này rốt cuộc là đã sợ quá mà trốn khỏi kinh thành, hay là sợ vỡ mật làm con rùa rút đầu, trong lời nói toàn thể hiện sự khinh bỉ và coi thường.
Đến ngày thứ ba, nam nhân bị người ta cười là con rùa rút đầu ấy cuối cùng đã xuất hiện. Gần trưa ngày thứ ba, có người đã phát hiện trong một con hẻm trên đường Đãng Hoa có hơn mười thi thể. Qua xác nhận, trong đó ngoài mấy đệ tử của Dương gia đi lùng mắt Phùng Đán Toàn ra, còn lại đều là những nhân vật thuộc tam giáo cửu lưu tự nguyện gia nhập vào hàng ngũ lùng bắt. Hơn mười người này đều bị một đao gọn gàng lấy mạng, ngay cả sức phản kháng cũng không có. Nhìn miệng vết thương để phán đoán, hung khí bị nghi ngờ là vũ khí tùy thân Xuyên Lưu của Phùng Đán Toàn.
Tin tức này vừa truyền ra, cả kinh thành lập tức xôn xao. Đúng vào lúc mọi người đang đoán Phùng Đán Toàn liệu có phải là không nhịn nổi nữa định liều một phen cá chết lưới rách hay không, trưa hôm ấy, lại phát hiện tổng cộng chín thi thể thuộc hai đội lùng bắt của Trần gia, hung khí vẫn là Xuyên Lưu.
Chiều tối cùng ngày, Trần gia lại chết thêm bảy người, đồng thời còn có hơn mười người nữa không thuộc về thế lực của Tứ đại gia tộc nhưng chạy đến trợ giúp cũng bị giết. Tối hôm ấy, một đại ca hắc bang bị giết sạch cả nhà, mà tên đại ca này cũng là một trong những người tự động chạy tới giúp Dương gia. Những người đó ai cũng đều bị một đao lấy mạng, miệng vết thương giống hệt như các thi thể được phát hiện hồi ban ngày.
Cả kinh thành cuối cùng đã sôi sục lên, chẳng ai ngờ Phùng Đán Toàn lại là một nhân vật tàn bạo như thế. Hơn nữa ngoài những người đã chết ra, những người còn lại từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy cái bóng của Phùng Đán Toàn. Vì thế, những người nhát gan đã bắt đầu có ý rút lui.
Ngày thứ tư, cuộc giết chóc lại tiếp tục. Sáng hôm đó, ba đội đệ tử tham gia lùng sục của Long gia đều bị giết sạch, các thế lực chạy tới giúp đỡ cũng có hơn hai mươi người chết trong tay Phùng Đán Toàn. Trong một ngày, số người chết không ngừng tăng lên. Mà đến tối hôm đó, lại có một đại ca hắc băng trợ giúp Dương gia bị giết sạch cả nhà.
Ngày thứ năm, sự phản kích của Phùng Đán Toàn vẫn tiếp tục...