Trong sự ngóng đợi và cổ vũ hết mình của Âu Dương Ninh, chiếc xuồng cao su dần phồng lên, rốt cuộc cũng đã đủ căng. Thủy thủ buộc một sợi dây vào đầu xuồng rồi thả xuống nước, Âu Dương Ninh nóng lòng không thể chờ đợi thêm, là người đầu tiên bước xuống thuyền. Âu Dương Lâm sợ cô bị ngã, cũng hốt hoảng trèo xuống theo.
Chiếc xuồng này mỗi lần chỉ có thể chở được ba người, lần đầu tiên là Âu Dương Lâm, Âu Dương Ninh và Nhược Thủy. Ba người lên bờ, thủy thủ dùng sợi dây kéo xuồng trở lại.
Vốn Khang Hữu Nghiệp muốn ngồi thuyền cùng Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng cô kiên quyết đợi 11 khiến hắn tức đến nghiến răng kèn kẹt. Vì thế chuyến thứ hai là chở Bạch Quản, Trương Hoàng và Phan Hiểu Kiều, cuối cùng mới đến lượt 11, Âu Dương Nguyệt Nhi và Khang Hữu Nghiệp.
Sau khi cả chín người lên bờ, thủy thủ kéo chiếc xuồng cao su về, tháo hơi rồi cho du thuyền lớn rời đi. Từ nay về sau, trừ phi có thể tự bơi về, bằng không mấy người sẽ không có bất kỳ công cụ nào để rời khỏi hoang đảo.
Nơi họ đổ bộ là một bãi cát nhỏ, lúc này nước triều còn chưa rút nên nơi có thể đứng chân chỉ có một vùng đất cao rất hẹp. May mà thuyền viên đều là những người có kinh nghiệm, tính chuẩn thời gian thủy triều, bằng không nếu đúng vào thời điểm triều lên hoặc xuống thì cả thuyền cũng đừng mong cập nổi, chưa nói đến chuyện mạo hiểm lên bờ, có thể bị sóng cuốn trôi.
"Đúng là vớ vẩn!" Lúc 11 và Âu Dương Nguyệt Nhi lên bờ, vừa hay nghe thấy Âu Dương Lâm chỉ vào mặt Trương Hoàng chửi.
Trương Hoàng đỏ tía mặt song cũng không chịu kém: "Anh mới vớ vẩn! Có hiểu về dã ngoại sinh tồn không đấy?"
Âu Dương Lâm mặt đỏ tía tai, gầm lên: "Ông nhổ vào, dám hỏi thế hả? Lúc ông đây vác súng tuần tra biên giới, nhà ngươi vẫn còn đang bú mẹ, hiểu chưa?"
Khang Hữu Nghiệp vội bước lại, hỏi: "Hai người lại cãi nhau gì thế?"
Lúc ấy Âu Dương Ninh vừa lôi Nhược Thủy và Hiểu Kiều dạo một vòng, thấy Nguyệt Nhi lên bờ liền vui mừng chạy lại khoác tay cô. Tiểu nha đầu hoàn toàn không bận tâm đến chuyện anh mình đang cãi cọ với người khác, như thể chuyện này đã quá quen thuộc.
"Đến đúng lúc lắm!" Trương Hoàng gọi Khang Hữu Nghiệp lại: "Lão bò tót này không nghe theo sự sắp xếp của chúng ta, còn nằng nặc đòi đi tìm nguồn nước...!"
Dáng bộ Âu Dương Lâm khi tức giận, mắt trợn tròn, mũi đỏ gay, trông rất giống một con bò tót. Cộng với thể hình lực lưỡng như trâu, mấy người quen trong Thiếu Hoàng Phái đã ngầm đặt cho gã biệt hiệu "Lão Ngưu".
Khang Hữu Nghiệp lấy ra bao thuốc lá đưa cho mỗi người một điếu, chỉ 11 là không có phần, như thể hắn là không khí. Âu Dương Lâm đang tức điên cũng không để ý đến chi tiết này, ngậm điếu thuốc ghé sát đến chiếc bật lửa Khang Hữu Nghiệp đưa đến, rít mạnh một hơi.
Khang Hữu Nghiệp cũng châm cho mình một điếu, phân trần: "Chuyện này là do tôi sắp xếp. Chúng ta tạm thời không cần đi tìm nguồn nước, tìm thức ăn trước mới là quan trọng nhất. Giờ là hơn chín giờ, sắp đến trưa rồi, không lẽ anh muốn mọi người vác bụng đói đi tiếp? Nhỡ xảy ra chiến đấu, mọi người đều không còn sức đánh nữa. Anh trông... "
Vừa nói vừa chỉ nước biển ngoài bãi cát: "Triều sắp xuống, đợi triều xuống trên cát sẽ có không ít cá tôm nhỏ và trai sò. Chúng ta nhặt vào nấu một nồi ăn đã, đợi mọi người no rồi, có sức hãy vào trong..."
"Ăn?" Âu Dương Lâm cười khẩy: "Chưa có nước mà đã muốn ăn?"
Khang Hữu Nghiệp vỗ vỗ bình nước đeo bên hông: "Với lượng nước chín người chúng ta mang theo, chỉ cần hai bình là có thể nấu được một nồi hải sản, số còn lại đủ để ứng phó cho đến khi chúng ta tìm được nguồn nước!"
Bình nước là vật dụng cần thiết được đem theo, bởi mấy ngày trên đảo không thể lúc nào cũng chầu trực cạnh nguồn nước. Mỗi bình đều được rót đầy, để chuẩn bị cho những người còn tạm thời chưa tìm được nguồn nước. Tuy nói trò chơi không cho phép mang thức ăn và nước uống lên đảo, nhưng suy cho cùng đó vẫn chỉ là một trò chơi, nếu thật sự khiến cho mấy người tham gia trò chơi chết khát thì người tổ chức sẽ rất phiền hà.
"Nấu một nồi" như Khang Hữu Nghiệp nói thực ra cũng chẳng phải dùng nồi mà là chiếc mũ sắt. Chiếc mũ sắt họ đội trên đầu ngoài tác dụng bảo vệ phần đầu ra, lúc tháo xuống còn có thể đóng vai chiếc nồi đun nước, thậm chí dùng làm chậu đựng đồ. Trên hoang đảo thứ gì chẳng thiếu, phải tận dụng hết mọi công dụng có thể có của đồ vật.
Âu Dương Lâm thực sự bị đám ngốc tử này làm cho tức chết. Trước đây trong đội luôn có cố vấn an toàn, những cố vấn này vốn đã tìm hiểu hết mọi nguồn nước trên đảo, tuy không ra mặt chỉ bảo song vào lúc bức thiết nhất sẽ ngấm ngầm ám thị cho những người chơi đến được nơi có nước.
Cố vấn an toàn, ngoài mặt đóng vai một người tham gia bình thường không khác gì các thành viên còn lại, cũng không biểu hiện quá nhiều. Thường thì từ đầu đến cuối họ đều tỏ ra bình thường, chỉ khi thực sự gặp phải bất trắc thì cố vấn an toàn mới đứng ra, giúp người chơi vượt qua khó khăn. Đó chính là ý nghĩa cho sự có mặt của cố vấn an toàn.
Có điều hiện giờ khoan nói trong đội không có hướng dẫn an toàn, mà dù có cũng vô ích. Đám Nhị thế tổ Khang Hữu Nghiệp này vì muốn chơi cho hấp dẫn, vì cố thể hiện mình trước hai chị em Nguyệt Nhi, đã chọn một hoang đảo chưa từng có người đặt chân đến. Không ai biết nơi có nguồn nước, cũng không hề có bản đồ hoang đảo, như thế chẳng khác nào tự sát. Một hoang đảo lớn như vậy, quỷ mới biết nguồn nước sẽ ở đâu? Nếu nước mang theo đều dùng hết mà vẫn chưa tìm được nguồn nước, mấy người họ có phải đều nằm chờ chết không?
Âu Dương Lâm đã tức đến mức không biết nên nói gì nữa, Nguyệt Nhi bốn người cũng cảm nhận thấy dị thường, lũ lượt quay trở lại.
Thấy Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đi đến, Khang Hữu Nghiệp càng dương dương đắc ý: "Yên tâm đi, kế hoạch cụ thể đều đã ở trong đầu tôi rồi. Lát nữa chúng ta cứ đánh một bữa no nê, ăn xong rồi tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn mọi người đi tìm nguồn nước."
"Đúng là dở hơi!" Âu Dương Lâm gầm lên: "Mẹ kiếp, cậu chẳng có đầu óc gì sất!"
Khang Hữu Nghiệp không khỏi sầm mặt xuống, quát lại: "Lão Ngưu, tôi mới là đội trưởng. Anh phải nghe lời tôi!"
"Nghe cái cục c...!" Âu Dương Lâm vung nắm đấm, chỉ thiếu chút nữa là giáng xuống Khang Hữu Nghiệp, lớn tiếng chửi mắng: "Cậu chịu trách nhiệm hả? Cậu có thể chịu trách nhiệm gì? Biết nguồn nước ở đâu không? Hòn đảo lớn như thế này, hai ba ngày cũng không đi hết được... Đừng nói bên trong toàn là rừng cây, đi vào là lạc, nguồn nước chưa tìm thấy mà đã đòi dùng nước, đầu cậu toàn nước sao hả?"
Khang Hữu Nghiệp gạt phắt nắm đấm củaÂu Dương Lâm, cũng lớn tiếng gầm không chút yếu thế: "Tôi đã bảo tôi phụ trách thì sẽ có trách nhiệm đến cùng! Dù là tôi có đói chết, cũng tuyệt đối không để các người chết đói chết khát đâu! Được chưa?"
"Chịu trách nhiệm cái con khỉ! Nước ở đâu? Tìm cho tôi xem! Nếu đưa ra chứng minh cậu có thể tìm được nguồn nước, mấy ngày tiếp sau tôi làm con chó cho cậu!"
Bạch Quản không thể chịu được nữa, đi lại vỗ vai Âu Dương Lâm, khuyên giải: "A Lâm, mọi người đều là bạn của nhau, việc gì phải tức giận vì chút chuyện vặt này?"
"Chuyện vặt à?" Âu Dương Lâm chỉ Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, gân cổ: "Mạng anh vứt ở đây tôi mặc kệ, nhưng hai cô em gái của tôi đều ở đây. Nếu chúng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh nổi đây?"
Bạch Quản lắc đầu: "Được rồi, đừng càng lúc càng quá đáng nữa. Chỉ là một trò chơi, có thể có trách nhiệm gì chứ?" Nguồn tại http://Trà Truyện
"Trò chơi à?" Âu Dương Lâm cười lạnh: "Không có nguy hiểm thì là trò chơi. Giờ chúng ta có thể bị chết khát tập thể, có thể bị lạc đường trong rừng, bị rắn độc cắn chết. Đây còn là trò chơi không?"
Khang Hữu Nghiệp khịt mũi: "Trò chơi này vốn đã có nguy hiểm nhất định. Anh cũng đâu phải mới chơi lần đầu, còn không biết sao? Đừng có ở trước mặt tôi làm bộ đại nghĩa, nói cho cùng cũng chỉ là đồ ham sống sợ chết..."
Âu Dương Lâm túm ngay cổ áo Khang Hữu Nghiệp, giơ nắm đấm, mắt trợn ngược tức giận: "Mẹ kiếp, dám nói thêm một câu ông cho mày chết!"
Bạch Quản và Trương Hoàng giật nảy mình, hốt hoảng xông lại kéo hai người ra. Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Nhược Thủy cũng lại lôi Âu Dương Lâm ra một bên.
Âu Dương Ninh xoa xoa lồng ngực còn đang liên tục nhấp nhô của Âu Dương Lâm, khuyên nhủ: "Anh, có gì to tát đâu chứ, việc gì phải tức giận như thế?"
Âu Dương Lâm từ xa chỉ vào Khang Hữu Nghiệp, hằn học nói: "Còn không phải vì tên khốn kiếp này sao? Cứ tưởng chí ít hắn cũng phải có bản đồ hòn đảo mới dám bạo gan, nghênh ngang chạy lên đây. Ai dè hắn chẳng có cái cóc khô gì, thậm chí cái cơ bản nhất là địa điểm nguồn nước cũng không biết, rõ ràng là lấy mạng sống chúng ta ra làm trò đùa mà!"
Âu Dương Ninh vẫn không chút bận tâm, vỗ về: "Có gì ghê gớm đâu? Thuyền đã đi cả rồi, dù anh có hối hận cũng không quay lại được mà!"
Âu Dương Lâm hừm một tiếng nặng trịch. Gã tức vì bây giờ bọn Khang Hữu Nghiệp mới nói chúng không có bản đồ của đảo, sớm biết như thế Âu Dương Lâm chắc chắn sẽ không ngốc nghếch dẫn theo hai cô em gái đi cùng rồi. Nói cho cùng vẫn là gã quá dễ tin bạn bè, nhìn bộ dạng tự tin của chúng cứ tưởng rằng chúng nắm rất chắc, nào ngờ sự thể lại thành ra như thế này.
Giờ thì đã thật sự hối hận, Âu Dương Lâm quay lại định hỏi 11 xem hắn có cách gì không, nhưng 11 lại không có ở phía sau. Đảo mắt tứ phía Âu Dương Lâm mới thấy hắn đang ngồi xổm "ăn cát" trên bãi cát cách đó không xa.
Âu Dương Ninh kinh ngạc chỉ tay: "Chị, đầu gỗ có phải đói đến phát điên rồi không? Cả cát cũng ăn được?"
Giọng cô bé không lớn nhưng tất cả đang tụ lại một chỗ nên ai cũng nghe rõ. Tám người đồng thời nhìn ra sau, chỉ thấy 11 đang móc một đống cát ướt lên, lấy một nắm nhỏ bỏ vào miệng hít rồi lại nhổ ra...
Âu Dương Lâm gọi: "Sở Nguyên, anh đang làm gì vậy?"
11 bỏ một nhúm cát khác cho vào miệng "thưởng thức", lại nhổ ra rồi mới trả lời: "Tìm nguồn nước!"
"Hả?" Âu Dương Lâm đi tới bên cạnh hắn, quỳ xuống hỏi: "Ăn mấy miếng cát là có thể tìm được nguồn nước?"
11 liếc nhìn anh ta một cái, hỏi: "Định luật sợi dây vàng, bộ đội các anh chưa từng dạy sao?"
Âu Dương Lâm ngờ nghệch lắc đầu: "Chưa từng nghe nói!"
11 đứng dậy đi đến một chỗ khác, tiếp tục quỳ xuống moi cát, giải thích: "Với số nước mang theo bên người lúc này, mỗi người chỉ có thể duy trì được một ngày, tiết kiệm lắm cũng chỉ được hai đến ba ngày. Trong điều kiện bình thường, người từ ba đến năm ngày không uống nước sẽ chết, thường thì sẽ chết vào thời điểm ba ngày. Nhưng chúng ta sắp phải vào rừng rậm, môi trường trong rừng ẩm ướt nóng ẩm, cộng với thời tiết càng dễ khiến cơ thể nóng nực. Hơn nữa môi trường nhiều cây cối, ngoài việc khiến người ta mất phương hướng còn khiến nảy sinh cảm giác ức chế, thậm chí hoảng sợ. Những nhân tố này sẽ đẩy nhanh tốc độ trao đổi chất của cơ thể, làm nước trong người mất đi nhanh hơn. Trong điều kiện thiếu nước bây giờ, chúng ta cùng lắm chỉ có thể sống được một đến hai ngày..."
Âu Dương Ninh bật cười khẩy: "Nói cứ y như thật ấy nhỉ..."
"Đúng là thật đấy!" Âu Dương Lâm đứng dậy, trịnh trọng: "Vì thế anh mới muốn đi tìm nguồn nước ngay. Không có nước, chúng ta tuyệt đối không thể cầm cự đến lúc thuyền quay lại."
Nhìn Âu Dương Lâm không hề giống nói đùa, Âu Dương Ninh ngẩn người: "Anh trai à, đừng doạ em đấy nhé!"
"Tôi hơi đâu đi dọa cô lúc này!" Âu Dương Lâm hằn học trừng mắt nhìn Khang Hữu Nghiệp: "Số nước mang trên người chỉ dùng được một đến hai ngày, trong hai ngày này nhất định phải tìm được nguồn nước, nếu không chúng ta sẽ lần lượt chết hết chỉ trong một hai ngày tiếp theo. Có thể sống tiếp hay không cũng đã là vấn đề, vậy mà có người còn ngu xuẩn đến mức dùng nước nấu canh, ngu xuẩn hết thuốc chữa!"
11 nhổ cát trong miệng ra, nói: "Nếu may mắn có thể tìm được nước thân cây, cũng có thể thu hứng hơi sương vào sáng sớm, sẽ cầm cự được lâu hơn một chút."
Bạch Quản và Trương Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Ánh mắt Bạch Quản không quên nhìn sang 11, biểu tình đầy vẻ kỳ dị.
Khang Hữu Nghiệp vẫn chun mũi coi thường: "Hai người đừng có kẻ xướng người họa dọa chúng tôi nữa. Nếu thật sự không tìm được nguồn nước, chúng ta vẫn có thể ở đây chờ thuyền tới đón."
Âu Dương Lâm bực dọc: "Đồ ngu! Vừa nãy chúng ta đã nói rất rõ rồi, đến hôm thuyền quay lại còn những sáu ngày nữa, chúng ta cùng lắm chỉ có ba ngày thôi, hiểu không?"
Khang Hữu Nghiệp cười ruồi: "Lại dọa hả? Các người tưởng tôi không hiểu mấy kiến thức này sao? Con người bảy ngày không uống nước, mười ba ngày không ăn thì mới chết, cái quái gì mà một đến hai ngày?"
Âu Dương Lâm tức điên trợn tròn mắt, chưa kịp nói thì 11 xen vào: "Đó chỉ là trong điều kiện lý tưởng, không khí chứa hơi nước ngọt nhiều, cơ thể người cũng phải tráng kiện, nhiều lắm có thể miễn cưỡng cầm cự được khoảng 7 ngày..."