"Bộ này thế nào?" Âu Dương Nguyệt Nhi cầm một bộ đồ dã chiến đen tuyền ướm thử lên người, hỏi Âu Dương Ninh. Trán Âu Dương Ninh nhăn tít lại, bởi bộ quần áo đó giống hệt như bộ mà 11 đã mua. Cô bé chỉ nhìn qua một cái rồi quay đầu phẩy tay, giọng gắt gỏng: "Không đẹp!" "Đâu có!" Âu Dương Nguyệt Nhi cúi xuống nhìn, nhún vai: "Chị cảm thấy rất đẹp mà. Ông chủ, tôi mua bộ này!" Âu Dương Ninh khẽ hừm một tiếng, làu bàu: "Đã quyết rồi còn hỏi người ta làm gì!" Cô bé không hài lòng không phải vì bộ quần áo đó không đẹp, mà bởi cô thực sự không sao nhìn được chị gái mình và gã đầu gỗ 11 kia mặc cùng một kiểu, giống như "trang phục tình nhân" vậy. "Còn em?" Nhân lúc đợi cửa hàng lấy đồ, Âu Dương Nguyệt Nhi đi lại hỏi Âu Dương Ninh hỏi: "Em chọn bộ nào chưa?" Âu Dương Ninh lục lạo khắp trên giá, đoạn ngán ngẩm lắc đầu: "Chẳng bộ nào ra hồn cả!" Âu Dương Lâm đang thử áo liền quay lại nhăn mặt: "Tiểu muội của ta ơi, đây là quân trang chứ đâu phải trang phục yến hội? Em muốn mặc đẹp như thế làm gì? Đã thấy nữ binh nào mặc váy ngắn tô son trát phấn cầm súng ra chiến trường chưa?" Âu Dương Ninh lườm đại ca, nũng nịu quát: "Xem quần áo của anh đi, em không cần anh lo!" Âu Dương Lâm xoa xoa mũi, thở dài một hơi. Vừa nãy ăn cơm còn vui vẻ, sao tự nhiên lại dở chứng thế không biết? Cứ tính khí này, tên nào lấy phải nó chắc xui xẻo tận mạng! Tưởng tượng về những tháng ngày khổ sở của em rể tương lai, chỉ mới nghĩ thôi mà Âu Dương Lâm cũng sởn cả gai ốc. Người ta vẫn nói, muốn rèn luyện tính nhẫn nại hãy đưa phụ nữ dạo phố mua đồ, quả không sai chút nào. Âu Dương Ninh mặc hết bộ này đến bộ khác, bộ nào mấy người cũng nói là đẹp đấy được đấy, nhưng chính cô bé lại không vừa ý, chọn gần một giờ đồng hồ vẫn chưa có bộ nào lọt vào mắt xanh. Âu Dương Lâm không kiên nhẫn thêm được nữa, ngồi phịch xuống ghế ngáp ngắn ngáp dài. Âu Dương Ninh vén rèm phòng thay đồ bước ra, gã cũng chẳng buồn nhìn buông ngay một câu: "Đẹp lắm, lấy bộ này đi!" Thực ra câu này gã đã nói không biết bao nhiêu lần, cảm tưởng như phản ứng có điều kiện vậy. Âu Dương Ninh hai tay chống nạnh, trợn mắt tức tối: "Đẹp cái gì? Đây là bộ cũ của em mà!" "Hả?" Âu Dương Lâm vội ngẩng đầu lên. Quả nhiên Âu Dương Ninh đã mặc lại bộ váy liền áo của mình, đành cười trừ cứu vãn: "À... sao không thử tiếp đi?" Âu Dương Ninh bực dọc: "Thử hết rồi!" "Hết rồi cơ à? Chà chà... vậy có chọn được bộ nào không?" Âu Dương Ninh tự nhiên như quả bóng xì hơi, gào to: "Khôôông............!" "Không sao!" Âu Dương Lâm đứng dậy phủi mông, tỉnh bơ: "Không thích bộ nào thì khỏi cần mua nữa, về mặc bộ anh mang theo là được..." "Không thèm!" Âu Dương Ninh lớn tiếng hét lên. Âu Dương Lâm đưa ngón tay bịt tai, cười khổ: "Thế này không, thế kia cũng không, vậy phải thế nào? Không lẽ em định không mặc quần áo đi lên đảo?" Âu Dương Ninh hừ to một tiếng, nhìn lại chiếc giá đầy quần áo, cuối cùng nhắm mắt đưa tay rút đại một bộ. Mở mắt ra nhìn, không ngờ đúng là bộ màu đen tuyền y hệt như của Âu Dương Nguyệt Nhi... Cô bé giãy lên như phải bỏng, lập tức định quẳng trở lại. Nhưng đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu "có lẽ ông trời đang ám thị cho cô phải chen chân vào phá hoại. không để chị mình và 11 mặc trang phục tình nhân!" Nghĩ đến đây Âu Dương Ninh không khỏi đắc ý, cầm bộ quần áo quay ra nói: "Bộ này được rồi!" Ông chủ cười loét miệng, hớn hở chạy vào lấy bộ đồ mới đưa ra. Âu Dương Ninh nhìn qua 11 rồi lại liếc chị gái, khoé miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý. Cô bé căn bản không nghĩ tới, nếu như mình mặc bộ đồ đen lên người, liệu có phải cũng là mặc đồ "tình nhân" với 11 hay không nữa! Giải quyết xong phiền phức lớn nhất, Âu Dương Lâm vốn đang buồn ngủ díu mắt sốt sắng đi ra lấy xe. Ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn lại thấy bốn người ai cũng ôm một bộ đồ đen, gã tự nhiên thấy khó nghĩ... Tất cả đều mặc đồ đen, chỉ mình gã chơi rằn ri, liệu có vẻ lạc loài quá không nhỉ? Nói thế nào thì năm người cũng là cùng một nhóm, cũng phải nên đồng tâm chứ! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m Nghĩ một lúc, Âu Dương Lâm nhảy tót khỏi xe chạy trở lại cửa hàng. Trước ánh mắt hồ đồ của ba cô gái, gã dương dương đắc ý ôm một bộ dã chiến màu đen kiểu cách y hệt như thế quay trở lại. Đóng cửa xe, Âu Dương Lâm liếc nhìn đồng hồ, ngáp dài: "Muộn rồi, về thôi chứ?" Âu Dương Ninh càu nhàu: "Còn sớm thế về làm gì? Hây... chị Tiểu Nhu, chúng ta đi dạo chợ đêm đi!" Âu Dương Lâm giật thót mình. Mua có mỗi bộ quần áo mà đã mất cả một giờ, lại còn đi chợ đêm... về đến khách sạn không khéo trời sáng mất, còn được ngủ nữa hay không đây? Gã lập tức lắc đầu lia lịa, phản đối: "Không được, ngày mai phải dậy sớm!" Âu Dương Ninh chỉ vào đồng hồ trên tay, bất mãn kháng nghị: "Giờ mới chín giờ mà, anh là gà chắc? Sớm như vậy ngủ làm gì?" Âu Dương Lâm cười khổ: "Bé con ơi, anh đã quen phải lên giường trước 10 giờ tối rồi!" Âu Dương Ninh không chút tỏ ra yếu thế: "Em thì đã quen trước 12 giờ không thể ngủ được!" "Hây, nội trú ngày nào cũng ngủ muộn vậy sao? Vậy trước 12 giờ em làm những gì?" "Cần anh lo chắc?" "Tôi là đại ca của cô, không lo thì ai lo đây?" "Anh biết thế là được rồi! Anh là anh trai chứ không phải bố em, một ông bố mắng mỏ suốt ngày là đủ rồi. Anh trai thì phải thương yêu nhường nhịn em gái, đúng không chị?" Âu Dương Lâm không khỏi cảm thấy đau đầu... Con bé láu lỉnh này càng ngày càng biết ăn nói rồi, đành phải cầu cứu 11 thôi: "Sở Nguyên, cậu muốn dạo phố hay về khách sạn?" Âu Dương Ninh trợn mắt: "Liên quan gì đến anh ta?" Âu Dương Lâm nhất định không thua kém: "Sao lại không liên quan? Năm người chúng ta bỏ phiếu dân chủ, thiểu số phục tùng đa số. Tạm thời anh và em hòa, Sở Nguyên, anh ủng hộ tôi hay Tiểu Ninh?" "Vô vị!" 11 nhắm mắt, ngả người dựa vào ghế. Âu Dương Lâm đắc ý: "He he, Sở Nguyên nói vô vị tức là phản đối. Còn cô, Tiểu Nhu?" "Hả?" Thuỷ Nhu e dè giơ hai tay, thè lưỡi: "Tôi từ bỏ, được không?" "Được!" Âu Dương Lâm gật đầu: "Hai phiếu chống, một phiếu trắng, tỉ số là 2:1, anh dẫn trước!" "Chị, họ đều bắt nạt em...!" Âu Dương Ninh kéo tay Nguyệt Nhi nũng nịu: "Chị phải cứu em một lần chứ?" "Chị…" Nguyệt Nhi nhìn Âu Dương Lâm, quay sang 11 rồi lại nhìn Âu Dương Ninh, đang định bỏ phiếu trắng thì Âu Dương Ninh đã đi trước một bước: "Không được ba phải, chị dám bỏ phiếu trắng em sẽ không thèm nói chuyện với chị nữa!" "Chúng ta nên về sớm chút đi, chị cũng mệt rồi..." "Yeah!" Âu Dương Lâm giơ tay đắc thắng: "3:1, về khách sạn!" Âu Dương Ninh giãy lên: "Không công bằng! Em phản đối!" "Phản đối vô hiệu!" Âu Dương Lâm bật động cơ, không thèm quay lại, cảnh cáo: "Nếu còn không phục, có thể tố cáo lên toà án quân sự!" "Hừm...!" Âu Dương Ninh tức tối đá mạnh vào lưng ghế trước. Có vẻ Âu Dương Lâm ở nhà đã phải nếm nhiều cục tức với tiểu ma nữ này, giờ thắng được một lần tâm trạng rất phấn khích, dọc đường vừa lái vừa hát nghêu ngao. Khỏi phải nói Âu Dương Ninh hậm hực thế nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tất cả đều tại khúc gỗ Sở Nguyên kia. Nếu không phải vì hắn thì Nguyệt Nhi đâu dám không giúp mình? Cô bé không lý do gì mà không đổ hết lên đầu 11, có điều ai tức cứ việc tức, hắn vẫn chỉ một điệp khúc nhìn mà không thấy gì hết! Đến khách sạn, Âu Dương Ninh hằn học nhảy xuống xe trước tiên, ôm bộ quần áo mới mua chạy thẳng về phòng. Bốn người còn lại chúc ngủ ngon rồi ai về nhà nấy. 11 vào phòng, quẳng bộ quần áo sang một góc rồi xếp bằng tròn ngồi lên giường tiếp tục luyện công. Hai ngày này hắn luyện đặc biệt chăm chỉ, bởi căn bản chẳng có việc gì khác nên luyện công là cách tốt nhất để giết thời gian. Suốt cả đêm không ai tới quấy rầy. Thực ra Nguyệt Nhi rất muốn đến thăm hắn nhưng lại bị Âu Dương Ninh cố tình bám riết, kết quả hai chị em tán gẫu đến mãi nửa đêm rồi thiếp đi lúc nào không biết. Sáng sớm hôm sau, 11 ngồi thiền xong ra khỏi giường, bắt đầu đánh Thái Cực. Hắn không nhớ nổi mình đã không ngủ từ bao lâu, hình như ngay sau khi được Lục Dương dạy Long gia tâm pháp, 11 đã không ngủ theo đúng nghĩa của chữ "ngủ", hầu như tối nào cũng là tịnh tọa qua đêm. Kỳ lạ là mỗi sáng thức dậy hắn không hề cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi, trái lại tinh thần càng trở nên phấn chấn. Có lẽ đó chính là sự huyền diệu của võ học bí truyền Trung Quốc chăng? Đánh Thái Cực chưa lâu thì Âu Dương Lâm gõ cửa, bởi 7 giờ sáng phải tập trung nên lúc này ra ngoài ăn rồi đi là vừa khéo. Năm người thu xếp đồ đạc, mà thực ra cũng chẳng có gì vì mỗi người chỉ mang theo có một bộ đồ dã chiến, về quần áo lót thay đổi thì Âu Dương Lâm nghĩ trên đảo không có nước tắm, căn bản khỏi cần mang, nhưng vì Nguyệt Nhi nằng nặc không chịu nên gã phải nhét thêm mấy bộ vào túi, ngoài ra chỉ còn chút thuốc đỏ và vải gạc. Sau khi ăn sáng, năm người lên xe của Âu Dương Lâm đi thẳng tới câu lạc bộ thể hình Hoàng Thất. Còn chưa đến nơi ngoài cửa đã nghe râm ran tiếng người, hóa ra trong phòng lớn có đến bảy tám mươi người tụ tập chờ sẵn. Hôm nay Nguyệt Nhi không cố tình giấu mình, chỉ đeo kính râm, không mang mũ, cô vừa xuất hiện mọi người lập tức nhận ra ngay... Cũng không biết ai là người đầu tiên hét to "Âu Dương Nguyệt Nhi!", liền sau đó là những tiếng kêu gào hỗn loạn. Đến quá nửa số người vừa gọi vừa vây đến, vô tình đẩy 11 và Âu Dương Lâm bật ra. Tình cảnh như vậy Âu Dương Lâm đã không còn lấy làm lạ, bèn cùng 11 đi vào phòng thay đồ khoán lên bộ dã chiến rồi bỏ tất cả đồ thay ra vào trong tủ khóa lại. Khi hai người bước ra, Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Nhược Thủy đã tháo chạy vào phòng thay đồ nữ. Nam giới thế là bị chặn lại, tuy nhiên các fan nữ vẫn tiếp tục đuổi theo... Cũng có mấy nam đồng bào liều mình xông vào định chụp ảnh hoặc xin chữ ký, kết quả bị mấy nữ quái bên trong vừa đẩy ra vừa mắng sa sả. Âu Dương Lâm không khỏi lắc đầu cảm khái... Đó chính là mê lực của minh tinh, có được hào quang tất nhiên khó tránh khỏi mất đi phần nào tự do. Là anh trai đương nhiên gã hiểu rất rõ, đứng trước công chúng Nguyệt Nhi sẽ không thể "tự do" nữa, thậm chí đôi lúc muốn ra ngoài dạo phố hay ăn cơm cũng là chuyện xa xỉ. Bất kể cô đi tới đâu, chắc chắn cũng sẽ có một đám người hâm mộ vây quanh đòi xin chữ ký hoặc chụp ảnh. Tệ hơn nữa, mọi lời nói cử chỉ thường ngày cũng đều phải đoan chính, không được để cánh săn ảnh có cơ hội trục lợi. Nếu không để họ chộp được dù chỉ là một hình ảnh vô ý, khẳng định ngay hôm sau thiên hạ sẽ biết hết. May mà Âu Dương Nguyệt Nhi từ khi xuất đạo đến nay chưa phạm sai lầm nào, luôn luôn giữ mình đúng mực. Chuyện râm ran nhất có lẽ chỉ là hậu trường của ca khúc "Anh ở nơi đâu", không ít người đoán già đoán non, thiên thần ca nhạc phải chăng đang bí mật yêu đương ai đó rồi? Chính vì sự kiện này, một thời gian dài trên các diễn đàn Trung Quốc luôn ở trong trạng thái đấu đá kịch liệt. Trước sự nôn nóng chờ đợi của đám đông bên ngoài, Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Nhược Thủy cuối cùng cũng thay xong trang phục, thướt tha bước ra... Đèn trong phòng dường như tắt phụt trong nháy mắt, bởi lẽ tất cả mọi người đều nảy sinh một thứ ảo giác, mọi ánh sáng đều đã tập trung trên người Âu Dương Nguyệt Nhi... Âu Dương Ninh và Nhược Thủy bên cạnh cô cũng phần nào được thơm lây. Trong bộ trang phục dã chiến, Âu Dương Nguyệt Nhi lại mang một vẻ anh tư đĩnh đạc riêng. Mái tóc dài mềm mại tết thành dải lúc lắc sau lưng, kết hợp với màu đen quần áo càng làm tăng thêm mĩ cảm lập thể trên làn da trắng ngần. Vốn Nguyệt Nhi là một đại mỹ nhân đầy nữ tính với khí chất cổ điển cao quý, được bộ chiến phục làm nền càng khiến cho mọi ánh mắt đều không nỡ rời đi. Tuy Âu Dương Ninh cũng phài vần hao hao Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Âu Dương Nguyệt Nhi có thiên hướng một nữ thần thánh thiện, khiến người ta nhìn mà không dám nảy sinh một mảy may tà niệm. Còn Âu Dương Ninh thì lại giống một tiểu muội láng giềng hoạt bát, xinh đẹp, ham chơi, rất dễ gần, nói cách khác là hết sức hiện thực, có thể với tay là chạm vào. Một cô gái như thế, cũng là mục tiêu theo đuổi của đa số nam nhân. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là cô bé đúng là hết sức xinh đẹp! Có điều phải tiếp xúc mới biết, Âu Dương Ninh thực sự là trái ớt có gai, nắm trong tay sẽ phải bỏng, ngậm trong miệng sẽ cay xè. Đúng như Âu Dương Lâm vẫn thường nói: "Ai lấy phải cô, chắc xui xẻo tận mạng!" |