Nhân Gian Băng Khí

Chương 543: Bờ Biển Đông Hải

Đông Hải là nơi du lịch duyên hải nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt Lưu Ly lại càng nổi tiếng. Đó là một quần đảo gồm 188 đảo nhỏ, phân bố dải rác trong vịnh Đông Hải. Phần lớn các đảo đã được phát triển thành điểm du lịch, một số ít thậm chí còn được bắc cầu nối với đất liền, xây dựng biệt thự nghỉ dưỡng. Nhiều người giàu có ở mọi nơi trong nước đã mua một tòa biệt thự như thế, để khi nhàn rỗi đến ở vài ngày, thưởng ngoạn không khí biển và phong cảnh hải đảo.

Tại vòng ngoài cùng của vịnh Đông hải vẫn còn hai ba chục hoang đảo chưa hề được khai phá. Do công nghiệp hoá thành thị ngày càng phát triển, môi trường sinh thái bị đe dọa nghiêm trọng nên vài năm trở lại đây tự nhiên phát sinh phong trào tới những hòn đảo nguyên sơ này cảm nhận thiên nhiên, trò chơi sinh tồn hoang dã cũng bắt đầu từ đó.

Sân bay Đông Hải...

11 chậm rãi tản bộ không mục đích trong đại sảnh, trên người hắn ngoài chiếc đồng hồ liên lạc của Long Hồn, thanh đao Trảm Nguyệt cùng chiếc điện thoại di động và thẻ ngân hàng ra, kỳ dư không còn thứ gì khác.

Đây là thói quen từ trước đến giờ của 11, cho rằng đồ đạc là gánh nặng nên không bao giờ mang theo túi xách, quần áo nếu cần thì có thể mua bất cứ lúc nào, đồ cũ thay ra quăng luôn khỏi cần giặt. Thế nên tủ quần áo trong phòng ở tại căn cứ Long Hồn của hắn từ đầu đến cuối vẫn trống trơn, một chút quần áo cũng không có. Tửu Quỷ từng đùa, nói phòng 11 ngày nào cũng bị trộm cướp khoắng sạch. Căn hộ ở cao ốc Vân Thiên thì có khá hơn, trong tủ treo hai bộ y phục chiến đấu và mấy thứ do Nguyễn Thanh Ngữ mua để sẵn, đáng tiếc 11 chưa một lần mặc đến, vì thế mấy bộ quần áo đến giờ vẫn khổ sở đợi sự sủng ái từ chủ nhân của chúng.

Vốn dĩ trên máy bay tuyệt đối không được phép mang theo vũ khí, có điều không hiểu Vấn Thiên đã tác động thế nào mà nhân viên mặt đất vừa nhìn thấy vé máy bay của 11 là chỉ làm ra vẻ đưa máy quét sơ qua, cả con dao găm Trảm Nguyệt giấu trong giày cũng không tìm thấy, mặc cho hắn đi qua luôn, khỏi cần phí thời gian đưa giấy tờ giải thích.

Ngoài ra, thể công tác của hắn cũng được làm mới. Sau cuộc thảm sát tại quán bar, Vấn Thiên cho rằng hắn không thể tiếp tục mang thân phận Quốc Vụ Viện nữa nên ngay trong đêm tạo ra cho 11 thân phận mới của Cục Quốc An. Ngay tối hôm đó, Thẻ công tác Quốc An và vé máy bay đã có người đưa đến khách sạn, có thể thấy hiệu suất làm việc của Long Hồn cao tới mức nào.

Điện thoại reo một hồi chuông, 11 nhìn qua, nhấn nút: "Tôi đến rồi!"

"Tôi cũng đến rồi, anh ở đâu?" Trong loa truyền ra một giọng nữ, ngữ điệu mang chút dịu dàng nhưng cũng có chút lạnh nhạt, cảm giác đầu tiên mang lại là chủ nhân giọng nói này chắc chắn là người cẩn thận nghiêm túc, không ưa nói cười.

11 ngẩng đầu nhìn tấm biển trên tường, đáp: "Cửa WC nam."

"Tầng mấy? WC ở vị trí nào?"

"Tầng 3. Bên cạnh có một phòng cà phê!"

"Được, cứ ở đấy đợi, tôi sẽ tới tìm anh!"

11 cúp điện thoại, đừng chờ ở ngay cửa WC nam. Không bao lâu đã nhìn thấy một phụ nữ trong bộ trang phục công sở, tuổi chạc 30, đeo kính gọng vàng, đi thẳng đến chỗ hắn.

Nữ nhân đi đến trước mặt 11 đứng lại, nhìn thẳng vào hắn hỏi: "Sở Nguyên?"

11 khẽ gật đầu, chăm chú quan sát "người liên lạc" của hắn. Nữ nhân thân hình đầy đặn, khuôn mặt cũng có vài phần tư sắc, tuy không sánh bằng Âu Dương Nguyệt Nhi hay Văn Vi song lại mang một khí chất nữ tính thành thục, một vẻ rất dễ khiến nam nhân rung động. Nhìn tư thế đi đứng chắc chắn cô ta không biết võ công, cũng chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, tóm lại là một người hoàn toàn bình thường.

Người phụ nữ đưa tay: "Chào anh, tôi là Phó Kiều Kiều."

11 đưa tay ra bắt theo đúng nghĩa xã giao. Phó Kiều Kiều nhìn qua dưới chân hắn, hỏi ngay: "Hành lý của anh đâu?"

"Không đem."

"Vậy thì chúng ta đi. Phòng khách sạn tôi đã đặt, chúng ta về đó trước. Xe của tôi đậu ngoài kia..." Phó Kiều Kiều lịch sự làm động tác mời.

11 theo cô ta ra khỏi sân bay, lên một chiếc xe Beettle đỏ. Phó Kiều Kièu khóa chốt cửa, đoạn lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu: "Đây là hồ sơ lý lịch mới của anh. Thân phận anh là nhân viên một công ty sản xuất quần áo ở Triết Nam, lần này thay mặt công ty đến thảo luận với chúng tôi về nghiệp vụ xuất khẩu. Anh đã tốt nghiệp khoa Quản trị đại học Triết Nam, sau đó vào ngay công ty này làm việc, phụ trach xuất khẩu hàng. Những tài liệu đây là hoàn toàn thật, dù có người đến Triết Nam điều tra cũng không thể phát hiện được gì, anh có thể yên tâm sử dụng thân phận này. Ngoài ra còn có một số tài liệu về quy trình sản xuất quần áo và mô hình kinh doanh của công ty, tốt nhất anh nên thuộc lòng để nhỡ có người hỏi cón biết cách trả lời. Một người chuyên làm về quần áo mà không hiểu gì về các công đoạn sản xuất sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ..."

11 mở hồ sơ, đảo mắt xem hai lượt đoạn gấp lại, hỏi: "Còn đồng nghiệp của tôi?"

"Đã đến từ hôm trước, ở ngay bên cạnh phòng anh. Thân phận của cô ấy lại khác, chỉ là theo chú họ đến Đông Hải bàn chuyện làm ăn. Vì chú họ có việc đột xuất không đi đuợc nên bất mãn, một mình chạy đến đây du lịch."

"Thân phận như vậy, không gây nghi ngờ sao?"

"Không đâu..." Phó Kiều Kiều vừa lái xe, vừa lắc đầu trả lời: "Con em nhà giàu tính khí ngông cuồng, một lần hờn dỗi chạy ra ngoài du lịch một mình, trong con mắt họ không có gì là lạ, sẽ không có ai nghi ngờ đâu."

11 không nói nữa, bắt đầu tỉ mỉ đọc tài liệu về quy trình sản xuất quần áo cũng như mô hình kinh doanh của nhà sản xuất kia. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

Chiếc xe đi một mạch đến khách sạn Đông Cảnh. Phó Kiều Kiều giúp hắn đăng ký và nhận chìa khóa, còn cùng hắn đi tận lên phòng. 11 ở phòng 7122 tầng 17, Nhược Thủy ở phòng 7124 ngay bên cạnh.

Nhược Thủy chắc đã ra ngoài đi dạo, không có ở trong khách sạn. Phó Kiều Kiều tiễn 11 vào phòng, dặn thêm mấy câu rồi cáo từ. Ra khỏi cửa, cô ta còn nhắc nhở: "Các bạn của anh sáng mai mới đến, vì đi máy bay chuyên dụng của quân đội nên thời gian cụ thể tôi không cách nào tra ra được. Trò chơi sinh tồn dã ngoại sẽ bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, hôm nay là thứ Bảy, anh chỉ còn thời gian chiều mai để tạo ra cơ hội gặp gỡ bất ngờ với bạn anh, sau đó dàn xếp để anh ta giới thiệu anh và Hàn Tiểu Nhu ghi tên tham gia trò chơi này. Bỏ lỡ ngày mai, anh phải đợi đến tháng sau."

Hàn Tiểu Nhu là tên thật của Nhược Thủy, cháu nội Liệt Hỏa. Hồi nhỏ một lần cô nghịch nước, Liệt Hỏa đã vô tình cảm nhận được nguồn năng lượng như thực như hư trên người Nhược Thủy lay động, ngay ngày hôm sau dẫn cô đi làm kiểm tra dị năng. Kết quả cho thấycô bé thực sự sở hữu một năng lượng dị thường yếu ớt, Liệt Hỏa liền đưa cô vào tổ dị năng bồi dưỡng thêm, Nhược Thủy chính là biệt hiệu của Hàn Tiểu Nhu trong Long Hồn.

11 khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Phó Kiều Kiều không còn gì phải nhắc nhở thêm, cáo từ rời đi. Sau khi cô ta ra khỏi, hắn bắt tay ngay vào kiểm tra từng vị trí trong phòng, sau khi không tìm thấy bất kì một thiết bị nghe trộm nào mới yên tâm ngồi xuống ghế, cầm tập tài liệu về sản xuất quần áo lên chăm chú đọc.

Mô hình kinh doanh của nhà sản xuất kia, 11 chỉ liếc qua đã quẳng bỏ. Vốn dĩ phương thức mua bán của công ty này cũng chẳng có điểm nào mới lạ, vẫn là đi theo kiểu truyền thống, hoàn toàn dựa vào tài chính để khuyếch trương danh tiếng. Bỏ ra cả mấy tỉ, suốt ngày từ sáng tới tối quảng cáo rùm beng khắp cả các đài truyền hình, báo và tạp chí ngày nào cũng đăng tên công ty cùng hình ảnh các mẫu quần áo mới, rõ ràng đã đổ một lượng lớn tiền bạc nhằm tạo ra chút danh tiếng cho mình.

Cũng chính bởi vậy, công ty mới nợ nần chồng chất, đến giờ vẫn còn thiếu ngân hàng một khoản kếch xù lên đến ba trăm triệu.

Về mặt kinh doanh, mô hình vận hành của doanh nghiệp vẫn là tự thiết kế tự sản xuất ra thành phẩm, chuyển đến các điểm bán hàng hoặc xuất khẩu ra nước ngoài. Tuy có daonh thu nhưng chuỗi mắt xích tài chính bị kéo quá dài, vòng quay của dòng tiền khá chậm. Nếu tài chính bị đứt đoạn, toàn bộ hệ thống sẽ có thể sụp đổ chỉ trong một đêm.

Với một mô hình kinh doanh như vậy, 11 chỉ có thể lắc đầu. Tại huấn luyện doanh trên cô đảo, Quỷ Thủ đã dạy hắn không chuyên sâu nhưng khá hệ thống về mặt này. Theo đó, trong đầu 11 hình thành ngay ra một số ý tưởng cải cách công ty "của hắn", hiệu quả đến đâu có lẽ phải thực thi mới biết nhưng chắc chắn sẽ cải thiện được vòng quay đồng vốn, giảm trừ nguy cơ có doanh thu nhưng luôn thiếu tiền mặt. Có điều hiện giờ hắn chỉ là mượn thân phận của nhà sản xuất này, chẳng địch cũng chẳng hữu với người ta nên cũng chỉ là xem để mà xem vậy thôi.

Còn quy trình sản xuất quần áo thì trước đây 11 quả thực không biết gì. Hóa ra từ vải vóc phụ kiện đến thành phẩm, phải qua khá nhiều công đoạn, chọn vải, cắt, tẩy, nhuộm... tất cả đều chưa từng được dạy trên cô đảo, vì thế 11 nghiên cứu khá chăm chú.

Tài liệu không dày, hắn chỉ mất chừng nửa giờ đã ghi nhớ từ đầu tới cuối. Với trí nhớ siêu phàm của 11, bất cứ tài liệu nào chỉ cần đọc qua một lần là hắn có thể ghi nhớ đầy đủ mọi nội dung, thậm chí không hiểu cũng có thể học thuộc lòng rồi lý giải sau.

Bỏ tập giấy xuống, nhìn qua đồng hồ thấy đã gần đến trưa, 11 xuống nhà hàng tầng 3 chọn mấy món ăn qua loa rồi về phòng xếp bằng tròn trên giường, bắt đầu luyện công. Dù sao thì lúc này hắn cũng không có gì để làm, lại không muốn ra ngoài đi dạo, ngồi thiền luyện công là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng mấy chốc đã gần tối, mãi tới khi một tiếng bước chân đi đến ngoài cửa dừng lại mới thu hút sự chú ý của 11. Hắn từ từ mở mắt nhìn chằm chằm ra phía cửa, ngón tay khẽ đặt lên Trảm Nguyệt cạnh bàn.

Đợi rất lẫu vẫn không thấy bấm chuông hay gõ cửa trong khi người đến vẫn đừng ngoài, 11 không khỏi sinh nghi, cầm Trảm Nguyệt nhè nhẹ đi đến, nhìn qua lỗ mắt mèo. Hóa ra Nhược Thủy đang chần chừ đứng đó, đầu hơi cúi không rõ đang nghĩ gì.

Thấy vậy hắn yên tâm, thu đao rồi kéo chốt mở cửa. Tiếng két khẽ đánh thức Nhược Thủy đang chìm trong dòng suy nghĩ, giật mình ngẩng lên thấy hắn đang đứng đó, cô gái gượng gạo khẽ gật đầu: "Băng!"

"Vào đi!" 11 đảo mắt qua hành lang, thấy không có ai mới nghiêng người chừa ra một lối đi.

Nhược Thủy khẽ "uh" một tiếng, bước vào phòng. 11 khóa cửa, quay lại nói: "Tôi là Sở Nguyên!"

Nhược Thủy khẽ gật đầu, lí nhí đáp lại một tiếng: "Ưm."

11 thoáng nhìn sắc trời đã chìm vào hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, kéo rèm cửa lại hỏi: "Hôm nay cô đều không ở trong phòng?"

Nhược Thủy đáp nhẹ: "Vừa sáng sớm Đội trưởng đã gọi điện thông báo hàng chúng ta cần đã tới, nên tôi mới ra ngoài nhận hàng. Xin lỗi đã không đi đón anh!"

11 biết "hàng" mà Nhược Thủy vừa nói là trang bị đặc biệt Long Hồn chuẩn bị cho họ. Vì cuộc điều tra hoàn toàn bí mật nên không thể yêu cầu chính quyền địa phương hỗ trợ, trang bị của họ phải chuyển từ ngoài vào theo một kênh riêng, trong đó còn có không ít vũ khí và trang bị đặc chủng mới nhất. Những thứ này chính quyền địa phương đừng nói là đã thấy, có lẽ ngay cả nghe thôi cũng chưa từng được nghe.

"Không sao!" Hắn lấy từ tủ lạnh ra lon nước đưa cho Nhược Thủy. Cô gái cảm ơn, nhận lấy nhưng chỉ cầm trong tay không mở. 11 cũng lấy cho mình một chai nước khoáng, vặn nắp uống hai ngụm, đoạn hỏi: "Cô ăn tối chưa?"

"Chưa..." Nhược Thủy lắc đầu: "Còn anh?"

"Cùng ra ngoài ăn đi!"

"Được!" Nhược Thủy đặt lon nước còn nguyên trong tay xuống bàn, đứng dậy theo 11 đi ra. Vào thang máy cô mới hỏi: "Anh muốn ăn gì? Tôi mời."

"Tùy thôi..." 11 ngẩng đầu nhìn lên máy giám sát lắp ở góc thang máy, nghĩ xem có nên liên lạc với Cuồng Triều bí mật theo dõi có người khả nghi hay không.

Nhược Thủy không hề biết suy nghĩ lúc này của hắn. 11 trong ấn tượng của cô luôn là một người im lặng, có thể nói với cô nhiều như vậy đã là rất khó rồi. Nghĩ vậy cô lên tiếng giới thiệu: "Hay là đến nhà hàng Hải Cảnh? Tối qua tôi đã đến đó một lần, thức ăn rất khá, còn được ngắm cảnh biển nữa."

"Tùy cô!" 11 vốn không cầu kỳ chuyện ăn uống, bất kể sơn hào hải vị hay chỉ là lương khô cơm nhạt, đối với hắn chẳng qua đều chỉ là lương thực nhét cho no, có sức lực để tiếp tục chiến đấu. Hai người ra khỏi khách sạn, phục vụ giúp họ gọi một chiếc taxi đi thẳng tới nhà hàng Hải Cảnh.

Dọc đường không trò chuyện gì, đến nhà hàng 11 cũng vẫn là câu "tùy cô", giao trọng trách gọi món cho Nhược Thủy.

Nhược Thủy chọn mấy món đặc sản, lại gọi một chai vang khá đắt tiền. Đồ ăn mau chóng được bưng lên, bồi bàn đang định giúp mở nắp thì 11 không chút khách khí nói luôn: "Tôi không uống rượu!"

Người phục vụ lấy làm lạ nhìn sang Nhược Thủy, cô gái gượng cười, dịu dàng: "Không cần mở nữa, cảm ơn!"

Nhân viên phục vụ rất lịch sự khom người chào, rời đi. Nhược Thủy chừng như nhớ đến chuyện xưa, trầm tư nói: "Trước đây Bách Biến mỗi lần cùng tôi ra ngoài ăn đều gọi một chai vang, thành ra tôi cũng quen rồi."

11 không đáp, cầm dao cắt một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, tóp tép vài ba cái đã nuốt ực. Nhược Thủy nhìn bộ dạng thô bạo của hắn, không khỏi tròn xoe mắt. Mới chưa đầy một phút mà cả đĩa thịt bò nướng biến mất, liền sau đó 11 lập tức chĩa nòng súng sang các món ăn khác khai hỏa. Cách ăn của hắn quả thực khiến người ta hết hồn, hệt như một kẻ đói khát đã mấy năm, bất kể là thứ gì vừa cho vào miệng đã trôi tuột xuống dạ dày.

Cả nhân viên phục vụ và thực khách bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn sang, nhưng 11 không mảy may bận tâm.