Nhân Gian Băng Khí

Chương 514: Người Trong Hốc Tối

Đây cũng là một con người ư?

Toàn thân trên dưới không một chút vải, ngồi bệt trong góc nhà như một đống thịt bầy nhầy. Lông tóc người này đều đã rụng hết, da trên ngưởi lở loét khắp nơi. Tại những vết loét thịt lồi ra, dính với nhau bởi một loại dịch màu trắng sữa, treo lủng lẳng trên thân người.

Chỉ nhìn qua là người ta đã lợm cổ, muốn tìm nơi nôn oẹ cho thoả sức.

Con người bệnh hoạn đó giương mắt nhìn ra, vì 11 quay lưng về phía cửa nên nhất thời gã không nhìn rõ mặt.

Hai người cứ thế im lặng nhìn đối phương, cũng không biết bên kia đang nghĩ gì.

"Sở Nguyên, nhanh lên!" Bên ngoài chợt vang lên tiếng Lãnh Dạ thúc giục. nguồn Trà Truyện

"Sở Nguyên.......?"

Người trong góc giật mình, mở to mắt như muốn nhìn rõ gương mặt người ở cửa. Tiếng nói gã cũng giống thân thể, đùng đục bệnh hoạn như ngâm trong nước, không thể nghe rõ lời.

"Ngươi có biết ta?" 11 nhăn trán hỏi.

"Ngươi... đúng là 11....?" Da mặt người trong hốc động đậy, miệng mở ra không biết là khóc hay cười. Có điều gã nói được ra số hiệu 11, rõ ràng là người quen biết.

"Ngươi là ai?"

"Ha ha ha, đúng là ngươi sao? Ha ha… ha ha ha…" Người trong hốc đột nhiên phá ra cười, tiếng cười khó nghe hơn cả tiếng khóc.

11 đi lên phía trước hai bước, tiếng cười bỗng im bặt, Người trong hốc trừng mắt nhìn 11: "Ngươi... vẫn còn chưa chết.......?"

"Phải!" 11 đến trước mặt đối phương ngồi xuống. Cả hai lại nhìn nhau, trong mắt 11 không ác cảm hay thương xót, chỉ là nghi vấn trùng trùng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"11 hả? Ngươi vẫn chưa chết. Ha ha ha…" Người kia vẫn cười như điên dại: "Sao ngươi vẫn chưa chết? Sao phải xuất hiện trước mặt ta....?"

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Không biết hả? Không nhìn ra hả? Ha haha… Vẫn không nhìn ra? Ta chính là ngươi đây... Ha ha ha ha…"

11 lập tức hiểu ra, nhạt giọng: "Ngươi chính là người giả mạo ta?"

"Giả mạo à? Đồ phế vật!" Không biết bị động chạm điều gì, người kia bỗng rống lên: "Ta chính là ngươi! Không... ta chính là 11... Ngươi mới là đồ giả, đồ giả mạo! Thả ta ra cho ta về, Thanh Ngữ đang đợi ta, Tiểu Vi cũng đang đợi ta! Thả ta raaaaaaa.....!"

Ánh mắt 11 thoắt lạnh lùng: "Ngươi đã làm gì họ?"

"Đã làm gì? Đau lòng hả? Ha ha.. rõ ràng ngươi đau lòng rồi... Haha... ngươi còn có một muội muội, đáng tiếc thời gian quá ít ta chưa đi tìm cô ta. Ha ha… ha… còn có một muội muội…"

11 từ từ đứng lên, chậm rãi rút khẩu súng trong thắt lưng. Giết người này hắn không muốn dùng dao, bởi hắn cảm thấy Trảm Nguyệt sẽ bị sự bẩn thỉu của gã làm cho nhớp nháp.

Người trong hốc đắc ý nhìn động tác của 11, lại bật cười bệnh hoạn: "Muốn giết ta hả? Hay lắm.... Lại đây! Dù sao ta đã muốn chết từ lâu rồi......!"

Trầm ngâm giây lát, 11 giắt súng lại thắt lưng, buông thõng: "Ta không giết ngươi!" Nói đoạn quay người bỏ đi.

"Đứng lại...!" Người trong hốc hét với theo: "Giết đi! Giết ta đi!"

11 không quay đầu lại, nói qua vai: "Đáng thương hại!"

"Thương hại?" Người kia lại cười như điên: "Đúng thế, tao đáng thương hại... Đồ khống kiếp, đều do mày ban cho đó....!"

11 chợt quay đầu, giọng đã nhẹ hơn: "Sao ngươi lại biến thành như vậy?"

"Ha, còn không phải vì ngươi...!" Ngừng một lúc, người kia chợt thở dài: "Tiến sĩ Sở nói gen của mày không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Mày là một con quái vật, cấy gen của mày vào ngươi sẽ có tác dụng phụ khó lường... Haha... thấy tác dụng phụ không...?" Nói rồi cố sức nâng ngón tay chỉ vào mặt mình, đôi môi lở loét vều ra không rõ là khóc hay cười.

Gã bỏ tay xuống, ảo nảo: "Ta đã không còn tác dụng gì với các ngươi, sao còn để lại? Sao không cho ta chết đi...?"

Bỗng người đó ngẩng phắt lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn 11 hét lớn: "Chính là ngươi...! Nếu không phải giả dạng ngươi, ta đã không biến thành hình dạng này? Sao ngươi không chết? Sao còn không chết đi?"

"Là vì tao không thể chết!" 11 trả lời lạnh nhạt.

"Đồ chó má! Ngươi không thể chết? Ngươi không chết thì ai chết? Ta đáng thương? Ta thấy ngươi còn đáng thương hơn ta...!" Không biết chạm phải mạch gì, người trong hốc vừa hét vừa run bần bật: "Ta thương hại ngươi... ha ha ha... Biết bản thân ngươi sống thế nào không? Không người thân không bạn bè... ngươi nói ngươi có đáng thương hại không...? Không đúng, ngươi còn có Thanh Ngữ... Thanh Ngữ tốt với ngươi như thế, ngươi đối với cô ấy thế nào...? Ha ha ha, thế càng hay... Đợi ta trở về ta nhất định cưới cô ấy... ha ha ha…"

11 không có thời gian quan tâm đến tên điên này, hắn quay người đi ra, tiện tay khóa cửa lại như cũ.

Trong nhà, tên đó vẫn la lớn: "Quay lại! Quay lại cho ta! Đồ sâu bọ đáng thương hại, đồ đàn ông nhu nhược, chỉ biết trốn tránh, đồ sâu bộ không cha không mẹ…!"

Bên ngoài, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nghe từ đầu đến đuôi, sắc mặt cả hai đều xám xịt, đặc biệt là Lãnh Dạ. Không ngờ đây lại là người giả mạo 11 tấn công vào căn cứ Long Hồn, mà đáng lo nhất là gã luôn miệng nhắc đến Nguyễn Thanh Ngữ... Liệu Nguyễn Thanh Ngữ có bị lừa hay không? Mà nếu như vậy, con quái vật như 11 không biết sẽ phản ứng thế nào?

Xem ra 11 đang rất bình tĩnh, nhưng một người càng bình tĩnh đôi khi lại càng đáng sợ...

"Đi thôi, không có Hầu Tử ở đây!" 11 ra hiệu.

Lãnh Dạ thở hắt ra một hơi, tay ôm Hồng Hoa, xốc khẩu súng bắn tỉa trên lưng rồi bước theo 11. Hoả Điểu liếc qua ngôi nhà đổ nát, nghĩ ngợi một chút rồi vờ như không có chuyện gì, cũng cùng Lãnh Dạ bỏ đi.

Thoát khỏi nơi "giam giữ" suốt hai ngày, những mệt nhọc tinh thần và thể xác nhanh chóng quét sạch. Bên tai vẫn truyền đến tiếng nổ súng máy, cuộc chiến bên ngoài hình như rất kịch liệt. Cũng không biết tình hình cụ thể rốt cuộc thế nào.

11 cứ theo con đường rộng nhất thẳng tiến, không gặp bất cứ toán tuần tra nào. Cả ba ung dung vượt qua từng hang động, Lãnh Dạ lúc ấy mới phát hiện con đường này là đường dẫn trở lại vào căn cứ, vội kêu: "Sở Nguyên, có phải là đi nhầm không?"

"Ừm..." 11 không quay đầu: "Đi tìm lão điên và Hoàng Hậu!"

"Lão điên?" Lãnh Dạ lặng im, không hiểu "lão điên" là ai, nhưng 11 đã quyết định thì gã cũng chỉ có thể im lặng đồng ý. Hoả Điểu cũng cảm thấy thật khổ sở nhưng nhiệm vụ của gã là bám sát cạnh 11, có chết ngay cũng phải cắn răng đi theo.

Ba người trở lại chỗ giam Hàn Nguyệt Dung. Lúc đó Lãnh Dạ mới nhớ ra người giống Thần Kiếm là Các lão đã đi vào chỗ này, trong đó còn có một người gọi là Tiến sĩ Sở. Lão điên mà 11 nói có phải là Tiến sĩ Sở không?

Trước đây 11 giao Hoàng Hậu cho Tiến sĩ Sở này cứu chữa, mới khiến cô ta bị Huyết Hồng Hoa bắt làm tù binh? Nói như vậy, người nghiên cứu gen sứa biến hình cũng chính là Tiến sĩ Sở sao?

Cửa sắt không người gác, Lãnh Dạ nghi ngờ cùng 11 bước vào, chỉ thấy phòng thí nghiệm trống trơn.

Tiến sĩ điên đi đâu rồi?

Cảnh tượng phòng hết sức lộn xộn, đủ các loại thuốc nằm vung vãi trên sàn, bình lọ vỡ nát, màn hình máy tính vẫn trên bàn nhưng bộ xử lý đã bị mang đi, thậm chí cả nguồn điện cũng chưa tắt.

Lãnh Dạ chau mày nhìn 11. Hắn suy nghĩ một lúc rồi phân phó: "Lãnh Dạ, Hoả Điểu, các anh mang Thiết Tướng và Hồng Hoa đi ra theo đường thủy, phối hợp cùng Vận Mệnh!"

"Vận Mệnh à?" Hoả Điểu ngạc nhiên: "Vận Mệnh sẽ vào theo đường thủy?"

"Phải, đột phá cửa chính chỉ có thể dùng mìn, Lục Đạo đâu có ngu như vậy! Vận Mệnh nhất định vào theo đường thủy. Các anh hãy ra theo đường đó, gặp Vận Mệnh hãy trao Thiết Tướng và Hồng Hoa cho họ, rồi quay trở lại đây!" Ngừng một lúc hắn nói tiếp: "Trên đường nếu gặp chủ lực Huyết Hồng Hoa thì cứ tìm chỗ nấp, đợi Vận Mệnh đột phá đến nơi hãy xuất hiện. Nhất định phải bảo vệ Thiết Tướng và Hồng Hoa an toàn!"

Lãnh Dạ nhìn hắn: "Còn cậu? Không đi định cùng chúng tôi?"

"Tôi có việc cần làm."

"Việc gì quan trọng hơn sinh mạng? Hay là chúng tôi cũng ở lại?"

11 lắc đầu: "Ở lại cũng không giúp được gì. Tôi đi tìm Hoàng Hậu và Hầu Tử, có họ giúp là được!"

"Hả…?" Lãnh Dạ định nói cho dù tìm được Hầu Tử thì sao, không khéo lại phải vác gã đi như Thiết Tướng bây giờ! Có điều gã chỉ nghĩ mà không nói ra, chuyện 11 đã quyết định hình như không ai có thể thay đổi.

"Thôi được!" Lãnh Dạ ôm chặt Hồng Hoa trong lòng, gạt đầu: "Vậy hãy cẩn thận!"

"Ừm...."

Ba người đều là dân chuyên nghiệp, khi đã quyết định liền lập tức làm không do dự. Lãnh Dạ và Hoả Điểu mang Thiết Tướng và Hồng Hoa đi, 11 ở lại quan sát một lúc, đoạn đi ra cổng tỉ mỉ kiểm tra, cố đoán phương hướng Tiến sĩ điên bị dẫn đi.

*********

"Đồi thối tha! Ta không đi, để ta lại! Đồ già không chết... hừ hừ... tài liệu của ta, nghiên cứu của ta! Đồ sâu bọ các ngươi…". Tién sĩ điên vừa mắng vừa kêu khóc, không biết làm sao với hai cánh tay bị buộc chặt kéo đi. Đây đã là lần dọn nhà thứ hai trong một năm, lão chỉ hận không thể cắn chết đồ sâu bọ là Các lão.

Các lão bên cạnh lại không thèm chấp, chỉ vận lực kéo người đi cấp tốc. Tiến sĩ điên là quân cờ quan trọng nhất trong tay lão. Cái gì Cáo lão cũng có thể bỏ, chỉ có người này là không thể! Một ngày Tiến sĩ điên còn trong tay lão, tín nhiệm của Tổ chức đối với lão sẽ không suy giảm, thậm chí có thể chuyện căn cứ bị đánh úp lão cũng hoàn toàn vô sự.

Các lão biết căn cứ này đã xong rồi, chỉ có mấy tên ngu xuẩn Nhật Quốc mới ảo tưởng phải chiến đấu đánh đuổi kẻ xâm nhập, ngu xuẩn!

Không hiểu sao trời lại sinh ra những kẻ bất trí như thế? Cho dù đánh đuổi được kẻ xâm nhập, sao đó thì sao? Phía sau còn có Long Hồn rình rập, một khi căn cứ bị lộ, lẽ nào có người ngây thơ cho rằng Long Hồn sẽ cho chúng con đường thoát?

Vừa chửi rủa sự ngu xuẩn của bọn người Nhật Quốc, Các lão vừa kéo Tiến sĩ điên lặng lẽ bỏ trốn. Mọi lực lượng trong căn cứ đều đã được động viên, thực ra thì Huyết Hồng Hoa không hề yếu kém, từ việc có thể tấn công căn cứ Long Hồn cũng có thể nhìn ra. Có điều lần này bị bất ngờ đánh trở tay không kịp, sĩ khí nhanh chóng mất đi nên mới thất bại.

Rất ít người biết, lực lượng nòng cốt của Huyết Hồng Hoa vẫn chưa bị tổn thương, vì thực lực của họ lại tàng ẩn chỗ khác...

Có điều căn cứ này thì đúng là đã không thể cứu vãn. Làm gì bây giờ? Trốn ư? Có thể trốn đến đâu? Cho dù trốn thoát khỏi sự truy bắt của Long Hồn thì cũng không thoát được trừng phạt của Tổ chức. Mấy Trưởng lão khác vì vậy vẫn chiến đấu điên cuồng, có thể vì họ không có thẻ bài miễn tội là Tiến sĩ điên trong tay, cũng có thể họ không nghĩ ra rằng Các lão vốn không màng đến nghĩa khí, đã bỏ trốn riêng một mình.

Có cơ hội để sống thì sao phải ở lại, chịu chết cùng các ngươi?

Trong căn cứ, mọi lực lượt xây dựng qua mấy chục năm đều được tổng động viên. Nghiêm lão tẩy não lần cuối cho các tinh hoa của mình, nhắc đi nhắc lại câu không thành công cũng thành nhân. Sau lần tập kích Long Hồn, Huyết Hồng Hoa cũng hao tổn một số cao thủ, nhưng các cao thủ còn lại vẫn thừa sức bảo vệ căn cứ trước Đại Khuyên và Vận Mệnh.

Trong khi những Trưởng lão khác đang đưa ra nỗ lực cuối cùng, chuẩn bị cho việc cá chết lưới rách, thì tiểu đội do Các lão dẫn đầu đã ra đến lối thoát hiểm.

Cáo lão chỉ mang theo mình rất ít người, bởi chuyện không hay gì nên người biết càng ít càng tốt. Đương nhiên mấy tên đi theo đều là thân tín do một tay lão đào tạo. Thoạt tiên lão còn nghĩ không mang theo thân tín thì càng an toàn hơn, nhưng đồ đạc cũng cần có người mang, tù binh cũng phải có người canh? Đường đường là một Trưởng lão cao cao tại thượng, sao có thể chuyện gì cũng tự tay đi làm!