Thăm bà nội xong, Văn Vi Tư Vũ cùng nhau xuống núi. Mỗi chủ nhật, hai thiếu nữ đều đi uống cà phê sáng, trò chuyện tâm tình.
Chiếc Bentley bóng loáng của Văn Vi lướt nhẹ trên đường phố, món quà hơn hai trăm vạn tệ này của cha cô đã làm khiếp vía hầu hết những gã trai trong trường, chỉ một số rất ít con nhà giàu sang là còn ôm mộng sánh đôi cùng người đẹp.
Dương Tư Vũ thì khiêm tốn hơn nhiều, xe của cô chỉ là một chiếc Nissan nhỏ nhưng Tư Vũ lại rất hài lòng. Nếu không phải cha cô chắt chiu dành dụm gần sáu năm để mua chiếc xe này thì e rằng Tư Vũ còn phải chịu cảnh chen lấn xe buýt đến trường. Nói rằng cô là "Dương tiểu thư" thì e thật oan uổng, bởi hàng tháng gia đình Tư Vũ chỉ nhận được từ Dương gia một số tiền thậm chí không bằng khoản tiêu vặt của các thiếu gia tiểu thư Dương gia khác. May là bà nội qua đời có di chúc lại một số tài sản, cha cô dựa vào đó mở một công ty nhỏ, xem như cũng đáp ứng được nhu cầu thường ngày của một gia đình ba miệng ăn. Bằng không chỉ dựa vào chút tiền ít ỏi của gia tộc thì Dương Tư Vũ đến mua vé tháng cũng phải tính toán rồi.
Phải chăng đến khi Tư Vũ được gả vào nhà họ Trương, kiếm cho gia tộc món lợi lớn thì cha mẹ cô mới có chút địa vị trong Dương gia?
Hai thiếu nữ vô tư lái xe đi, không hề biết nhất cử nhất động của họ đều không lọt qua mắt hai trung niên nhân trên đỉnh núi đối diện.
Một người bỏ ống nhòm xuống, hỏi: "Ghi lại biển số chưa?"
"Đã ghi!" Người kia gật đầu.
"Đi kiểm tra ngay!"
"Tuân lệnh!"
Trong khi đó, lão nhân sau khi từ trên núi xuống liền đi vào một quán ăn nhanh, đến ngồi trong góc, vẫy phục vụ gọi điểm tâm.
Bữa sáng phải chờ một chút, lão nhân như tiện tay nhặt tờ báo trên bàn, mở xem. Tờ báo rộng che khuất gương mặt ông, không ai chú ý đến lão nhân bình thường kia đang làm gì.
"Có gì mới không?" Lão nhân lẩm bẩm như tự hỏi chính mình.
Chiếc bàn phía sau có một thanh niên cũng đang ngồi xem báo, xoay lưng về phía ông, khôhng ngờ lại lên tiếng trả lời: "Có! Kế hoạch thay đổi một chút."
"Thế nào?"
"Đem qua chúng tôi phái người thâm nhập, đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng đến giờ chưa thấy trở về, nghi nghờ bị bắt. Vậy là đã bị phát hiện."
Lão nhân không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thanh niên nói tiếp: "Tôi vốn muốn từ từ thưởng thức thứ rượu ngon này, dù sao thì ông cũng khó khăn lắm mới về được, nhân cơ hội cho ông có thời gian ôn lại chuyện cũ luôn, có điều giờ xem ra không được rồi. Nếu họ bị người trong đó phát hiện, chúng ta cần phải hành động trước khi bọn chúng có phản ứng. Nếu chỉ là bị khốn không ra được thì chúng ta cũng phải ra tay thật nhanh, bằng không sớm muộn họ cũng bị phát hiện."
Lão nhân ừm nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
"Tài liệu còn phải chỉnh lý, chậm nhất trưa nay mới xong!" Thanh niên kết luận.
"Tức là hành động sau buổi trưa, đúng không?"
"Phải!"
Lão nhân suy nghĩ giây lát, đoạn nhỏ giọng: "Được!"
Đúng lúc phục vụ mang bữa sáng đến, lão nhân bỏ tờ báo xuống, ăn qua loa một chút, thanh toán rồi rời đi. Bàn bên cạnh, thanh niên cũng nhẹ nhàng thả tờ báo lên bàn, một tay đẩy kính, nhìn theo hút bóng lão nhân. Lúc đó khoé môi y mới khẽ nhếch lên trong nụ cười thâm hiểm cố hữu.
Người đàn ông trẻ tuổi nho nhã này, không ai khác chính là Lục Đạo, chiếc túi không của Vận Mệnh.
Đến trưa, khi những dữ liệu do nhóm 11 truyền ra đã được sắp xếp đến tám chín phần mười, Thanh Bang, Đại Khuyên và Vận Mệnh mới chú ý đến việc ba nhân vật chính vẫn chưa trở về.
"Đợi nốt hôm nay, nếu sáng mai vẫn không có tin tức thì chúng ta phải lập tức hành động!" Đó là lời của Lục Đạo khi bắt đầu cuộc họp, Đường Thúc và Vu lão béo cũng tán thành. Muốn làm chuyện lớn cần xử lý quyết đoán, cứ do dự chờ đợi thì chỉ tổ hại người hại mình.
Dù là Vận Mệnh, Thanh Bang hay Đại Khuyên, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng vào cuộc.
Đến chiều, ba người 11 vẫn chưa có tin tức, trong khi Kinh thành lại xảy ra một vụ án lớn thảm khốc...
Một sào huyệt xã hội đen bất ngờ bị tập kích giết sạch, tổng cộng mười chín nhân mạng. Các xác chết bị đâm chém một cách ghê rợn, không còn ai sống sót. Vu Quang Hải biết tin này liền đùng đùng nổi giận, bởi đó chính là tài sản của lão...
Hiệu quả phá án của cảnh sát rất cao, chỉ hai giờ đã tìm ra manh mối. Một số người được hỏi kể lại, trong mười chín người chết đó có mấy tên tối qua từng trêu chọc mấy thiếu nữ Nhật Quốc ở một quán rượu, còn như vụ này có phải là sự trả đũa hay không thì không rõ.
Hóa ra không phải là "mấy tên", mà là nhưng hơn mười tên đã có mặt ở tửu quán tối qua, một lúc sau có mấy thiếu nữ Nhật Quốc rất xinh đẹp khêu gợi đến uống rượu, mấy tên đó nổi máu mới lại gần trêu đùa. Lúc đó trong quán quá ồn nên người xung quanh không nghe thấy họ nói gì với nhau, có điều mấy thiếu nữ quả thật rất xinh đẹp nên khi họ bỏ đi có nhiều người để ý, hình như thái độ của họ đều rất giận dữ...
Không ngờ mới qua một đêm đã xảy ra vụ án thảm khốc này.
Còn về việc vì sao chắc chắn là người Nhật Quốc? Rất đơn giản, vì mấy tay ghẹo gái sau đó còn cưới hô hố, oang oang bàn luận về các thiếu nữ kia, nói rõ là họ nói tiếng Nhật.
Cho nên, bất kể là công an hay thế giới ngầm, tất cả các thế lực đều tập trung vào những nhóm mỹ nữ Nhật Quốc đến Kinh thành du lịch trong những ngày gần đây.
*************
"Quỷ kế!"
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn, cốc chén rung lách cách.
Trong phòng riêng quán rượu còn có một nam nhân và hai phụ nữ khác, bốn người họ là phụ trách dẫn đầu Phong Dã Tổ lần này.
Nam nhân duy nhất nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Chức Dã, có phải là người của cô làm không?"
Người được gọi là Chức Dã hừ mạnh một tiếng, trừng mắt: "Không có người nào của tôi ra tay hết!"
"Khỏi cần nói!" Người phụ nữ đầu tiên lại nghiến răng, giọng căm hận: "Không phải người của chúng ta! Từ khi vào Trung Quốc đến nay, người của chúng ta ngoài đi tham quan, không ai tự ý tách khỏi đoàn, càng không thể nói là đi đến nơi khác!"
Nam nhân gật gật đầu: "Vậy là có người cố ý hãm hại, rốt cuộc là ai chứ?"
Người phụ nữ trung niên rít nhỏ: "Bất kể là ai, sau vố này nhất cử nhất động của chúng ta đều bị theo dõi, khó mà hành động được nữa!"
Không khí trong phòng trầm xuống, người phụ nữ trung niên dần bình tỉnh lại, phân phó: "Tỉnh Thượng, lập tức phái người tìm bằng được mấy thiếu nữ tối qua, điều tra rõ thân phận!"
"Vâng!" Người đàn ông gật đầu, lập tức đứng lên rời đi.
Tỉnh Nghiệp đi rồi, Chức Dã hỏi: "Hoa Gian, cảnh sát Trung Quốc chắc sẽ tìm đến rất nhanh, chúng ta nên ứng phó thế nào?"
Người phụ nữ trung niên cười lạnh lẽo: "Không lo, chúng ta đâu có làm mà phải sợ? Quán rượu đó có thể làm chứng. Điều ta lo lắng không phải chuyện này mà là đại cục bị ảnh hưởng..."
************
"Xử lý sạch sẽ chưa?"
Trong một quán rượu khác, Lục Đạo nâng cốc rượu vang đỏ, nhàn nhã hỏi qua điện thoại.
"Rất sạch sẽ!" Đầu bên kia trả lời.
"Mấy đứa con gái đó thì sao?"
"Đã xử lý xong, bảo đảm không ai phát hiện!"
"Tốt!" Lục Đạo gật đầu: "Phong Dã Tổ chắc chắn sẽ đi điều tra mấy đứa đó, cứ để chúng làm. Tôi chỉ cần lão Đường và Vu béo tin là được rồi!"
"Vậy còn Đại Khuyên và Thanh Bang…?"
"À... họ cũng đang tức tối, nhưng kéo dài chắc chắn sẽ nghi ngờ. Chúng ta phải giúp họ một tay, đổ dầu vào lửa..." Ngừng một lúc y lại hỏi: "Người chúng ta mua thế nào?"
"Đã chuẩn bị xong!"
"Đáng tin chứ?"
"Đáng tin hay không không quan trọng, dù sao sau việc này chúng cũng biến!"
Lục Đạo cười thâm hiểm: "Được, ai cầm đầu?"
"Tên hắn là Ma Y, huynh đệ với tên Đại Tiên chết hôm nay, sẽ không ai nghi ngờ đâu!"
"Ừm..." Lục Đạo nhấp một ngụm rượu đỏ: "Lần này phải làm thật rạch ròi,i cần dưỡng thì dưỡng, cần ẩn thì ẩn, cần vứt phải vứt ngay tức khắc!"
"Tôi hiểu!"
"Cứ thế mà làm, tối nay tôi cần xong!"
"Không thành vấn đề!"
Vừa gác ống nghe, chuông lại reo, tai nghe truyền ra giọng Long Uy: "Có người muốn nghe trộm điện thoại của anh, bị tôi chặn rồi."
Lục Đạo cười không chút lo lắng: "Muốn qua mặt tôi đâu dễ vậy, dù sao có cậu tôi rất yên tâm, đồ đạc sắp xếp xong chưa?"
"Không có thứ chúng ta cần!"
Lục Đạo không hề bất ngờ: "Xem ra suy đoán của tôi là chính xác. Mạng nội bộ căn cứ này chia hai phần riêng biệt, cái 11 trộm được chỉ là tài liệu mạng ngoài, thứ chúng ta cần e là phải đánh vào trong mới có."
"11 mấy người vẫn chưa có tin tức."
"Ừm.." Lục Đạo lạnh nhạt: "Không quan trọng, cũng không còn tác dụng gì."
"Nhưng 13…"
"13 không cảnh giác, tạm thời bỏ qua ông ta!"
"Được, vậy anh định khi nào hành động?"
Lục Đạo uống một hơi cạn cốc rượu, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Sẽ nhanh thôi!"
**************
Thanh Bang quả thực rất nhanh nhẹn, cảnh sát vừa đi thì có ngay một đám đông xăm mình, dao búa bọc trong giấy báo, lao vào khách sạn nơi Phong Dã Tổ đang ở. Nhân viên khách sạn lập tức gọi điện báo cảnh sát, nhưng đám côn đồ ấy không hề quan tâm, cứ thế xông thẳng vào phòng các thiếu nữ Nhật Quốc. Sau khi phá cửa, cuộc hỗn loạn bắt đầu…
Bình thường, khi những tay côn đồ đối diện với một nhóm mỹ nữ yêu kiều thì đầu tiên không ai có ý động đến dao búa, nhất là những thiếu nữ Phong Dã Tổ lại quá hấp dẫn. Huống hồ trước khi xông vào, lão đại đã dặn qua bọn chúng, mấy thiếu nữ kia cứ tùy tiện xử lý mọi việc đã có người khác lo.
Đương nhiên "tùy tiện" nghĩa là xông đến, xông đến làm gì chứ? Cởi bỏ quần áo và làm cái trò vĩ đại tái tạo loài người!
Mấy chục gương mặt thèm khát đều lộ ra nụ cười đắc ý, có điều bầy sói đói này không tưởng rằng chúng đang đối diện với một ổ rắn độc. Chỉ mấy phút sau, chúng nhanh chóng bị đám mỹ nữ đánh cho một trận kêu trời kêu đất.
Một tên côn đồ tức tối mắt đỏ vằn, vung đao chém vào mặt một mỹ nữ. Thiếu nữ tránh được, đương nhiên cũng đùng đùng nổi giận, đoạt dao đâm vào giữa ngực đối phương. Cũng không biết là ai bắt đầu, những tên côn đồ đều lần lượt rút dao ra, không đánh bằng tay mà đã động đến hung khí. Trong nháy mắt, có thể nói đúng là máu chảy thành sông.
Thân thủ nhóm mỹ nữ tuy cao nhưng đối thủ lại đông hơn hẳn, mười mấy người dồn thành một cục khó tránh khỏi bị trọng thương vài nhân mạng. Dao trắng vung lên dao đỏ hạ xuống, không biết là máu của ai. Bất kể là mỹ nữ hay côn đồ, rốt cuộc ai cũng đằng đằng sát khí, tiếng đánh nhau cách xa hàng trăm mét còn nghe rõ.
Mấy nhân vật cầm đầu Phong Dã Tổ lần này khổ không biết đâu mà kể. Không phải không muốn nhảy ra can ngăn cuộc hỗn chiến, nhưng bản thân mấy họ cũng đang bị hãm vào chỗ hiểm. Người khác cầm dao chém mình, mình có thể làm gì chứ?
Khoan khoan, chúng tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, là quân tử động khẩu không động thủ?
Thật là nực cười, có kẻ muốn chém anh, đương nhiên trước tiên anh phải chém chết hắn rồi nói gì mới nói!
Cả một tầng lầu bị máu tươi nhuộm đỏ, tiếng rên rỉ, tiếng gầm thét, tiếng đánh nhau hoà thành một thứ tạp âm chát chúa, còn kèm theo cả tiếng kêu chói tai của mấy cô mỹ nữ, thật là một quang cảnh hết sức đặc biệt.
Có điều khéo không phải đầu lại phải tai, nên những người khách khác đều khóa chặt cửa phòng nằm run lập cập, chỉ sợ đại họa tìm đến mình. Ai dám mở cửa thưởng thức cảnh những thiếu nữ hở ngực hở lưng, cầm dao điên cuồn đuổi theo chém một đám đàn ông hung dữ chứ!
Đau đầu nhất đương nhiên là người quản lý khách sạn. Sau trận ẩu đả này, việc làm ăn của họ chắc chắn là nguy khốn, chức giám đốc của gã bị mất là cái chắc, nhưng lúc này ai còn quan tâm đến suy nghĩ của một giám đốc đây?
Khi cảnh sát đến nới thì cuộc chiến đã sắp kết thúc, sàn loang đầy máu tươi. Kẻ chết yên ổn, kẻ chưa chết kêu khóc rên rỉ. Thật lạ lùng, người chết hóa ra đến chín phần mười là những kẻ gây sự, phía các nàng mỹ nữ chỉ có vài người bị thương, nghiêm trọng nhất chỉ là một cô bị đâm sâu vào bụng dưới nhưng nếu điều trị kịp chắc chắn sẽ qua khỏi.
Cho nên phía cảnh sát ngay lập tức nghi ngờ, hai ba mươi thiếu nữ yêu kiều như thế mà đốn ngã bốn năm mươi tên côn đồ vằn vện, lại chỉ bị thương khong đáng kể? Những thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Gián điệp nước ngoài chăng?
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của cảnh sát, mấy người Hoa Gian Chức Dã khổ sở không thể nói ra, cuối cùng toàn bộ đều được mời đến cục cảnh sát uống trà.
**************
"Hồ đồ!" Quang Hải giận không kìm nổi quát lên: "Là ai làm?"
"Ma Y. Hắn là huynh đệ của Đại Tiên, cũng vì muốn báo thù cho huynh đệ nên mới manh động..." Một thuộc hạ báo cáo.
Vu lão béo sống phong lưu mấy chục năm, thể lực xuống dốc nghiêm trọng, lửa giận vừa bốc lên đã thở không ra hơi, horn hển phun ra một bãi nước bọt, hét lớn: "Nó đâu? Đã chết chưa?"
Thuộc hạ kia đáp nhỏ: "Không thấy đâu. Hiện trường quá hỗn loạn, không ai chú ý đến ai, sau khi yên bớt thì không thấy Ma Y, có lẽ đã chạy trốn trước khi cảnh sát đến..."
"Trốn hả? Thanh Bang có người dám lâm trận bỏ trốn sao? Ha ha ha... Được, được lắm!" Vu lão béo giận đến bật cười: "Đi tìm! Lục tung cả Kinh thành lên cũng tìm nó về cho ta!"
*************
Cùng lúc đó, trong một khu rừng rậm ngoài ngoại ô...
Ma Y, người mà Vu lão béo thề dù lục tung Kinh thành cũng phải tìm ra, đang ngồi dựa vào một cây to, nhàn nhã hút thuốc.
Đột nhiên gã sững lại, nghiêng tai nghe ngóng... Có tiếng bước chân từ xa đi đến, Ma Y liền dập thuốc, lẳng lặng rút súng.
Nhìn rõ người kia gã mới thả lỏng người, cười cười: "Anh đã đến!"
"Ừ..." Người đến đưa ra một chiếc va li. Ma Y đón lấy, mở ra nhìn. Bên trong là những xấp tiền dày ngăn nắp, nhìn hoa cả mắt.
Ma Y nhanh chóng sập va li lại, cười giả lả: "Đa tạ! Cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong, sẽ lập tức trốn ra nước ngoài, không quay về nữa."
"Tốt lắm!" Người kia gật đầu không nói gì thêm, quay người đi ngược lại con đường lúc trước.
Thấy người này bỏ đi trước Ma Y mới hết cảnh giác, vỗ nhẹ chiếc va li rồi cười vui sướng, quay người đi theo hướng ngược lại. Vừa đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng nói: "À đúng rồi, còn có chuyện này…"
Ma Y vừa quay lại, bên tai chỉ nghe một tiếng "chíu" nhỏ, đầu gã đau dữ dội rồi ngã vật ra đất.
Người kia cầm khẩu súng giảm thanh bước lại, đá cái xác trên mặt đất để chắc chắn đối phương đã chết, mặt lạnh tanh vác cái xác lên vai, cầm chiếc va li đựng đầy tiền đi đến chiếc xe đỗ bên đường.
Sau khi cho cái xác vào thùng xe, y ngồi lên ghế lái, rút điện thoại bấm số, chỉ nói một câu đơn giản: "Đã ngậm miệng!"