Nhìn thêm một lúc, Lãnh Dạ là người đầu tiên phát hiện ra sự lạ...
Động tác của 11 không giống như con thạch sùng, cả người áp sát vào bờ tường bò đi, mà hắn chỉ dựa vào sức lực mười ngón tay và hai mũi bàn chân, bám lên vách đá đẩy người lên phía trước. Tuy có thể nhận thấy đôi chút môn đạo, song chuyện này nếu kể lại thì quả thực đủ khiến người ta rởn tóc gáy. Chí ít Lãnh Dạ là vô phương làm được như thế.
Gã càng lúc càng nghi ngờ, trong nửa năm mất tích vừa rồi liệu 11 có được kì ngộ gì đó không?
Bản thân 11 thì không hề thấy huyền bí như Lãnh Dạ nghĩ, bởi cơ thể hắn vẫn chưa hồi phục lại trạng thái tốt nhất, thậm chí vẫn chưa thể vận dụng toàn lực. Đặc biệt là cơ bắp trên người, nếu căng lên quá mức thì toàn thân sẽ khá nhanh chóng mệt mỏi vô lực. Động tác bò trườn này, chẳng qua 11 chỉ sử dụng đặc tính bám dính của loa hoàn lực trong Thái Cực công phu và dị năng bẩm sinh của mình mà thôi. Kết hợp hai công năng đó, mười ngón tay hắn trở nên như giác hút, dù bề mặt nhẵn thín như thạch nhũ cũng có thể bám chặt.
Từ nóc hang, 11 thận trọng bò một mạch đến chỗ lắp camera. Càng đến gần tốc độ hắn càng giảm xuống, tránh cho quần áo hay các phần khác của cơ thể bị máy quay chộp được. Mấy mét cuối cùng hắn như một con ốc sên nhích dần từng ly, đến gần chiếc camera trên nóc hang, lấy chiếc máy mặc định gắn lên, đoạn lại tiếp tục bò về phía trước.
Màn hình camera này như vậy là đã bị mù hoàn toàn, hình ảnh vĩnh viễn dừng lại tại một thời điểm cho trước. Dù có người nhảy múa thoát y ngay trước máy, trên màn hình giám sát vẫn không xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
11 bò thêm mấy mét, men theo bờ tường tuột xuống, đoạn ngoặt trở lại phá hỏng nốt hai camera hai bên thành hang rồi mới gọi Lãnh Dạ và Hỏa Điểu.
Vừa tới nơi, Lãnh Dạ hỏi ngay: "Cậu đã luyện thành tuyệt thế thần công rồi hả?"
11 ngẩn ra một hồi, Lãnh Dạ khum hai tay bắt chước động tác bò: "Chiêu bích hổ du này cậu học từ khi nào vậy?"
"Bích hổ du?" 11 nghĩ một hồi, dường như chưa từng nghe qua môn công phu này, lắc đầu: "Đây chỉ là lực bám dính trong Thiềm Tơ Kình của Thái Cực."
"Thái Cực?" Đến lượt Lãnh Dạ ngây người. Thái Cực công phu thì gã không hề xa lạ, chỉ cần là người Trung Quốc thì ai lại không biết Thái Cực!
Trong Long Hồn cũng có không ít Thái Cực cao thủ, đặc biệt là ba người: truyền nhân Dương Thức Thái Cực biệt hiệu "Thanh Đế", truyền nhân Trần Thức Thái Cực biệt hiệu "Lôi Công" và truyền nhân Võ Đang Thái Cực với biệt hiệu "Kiếm Vũ". Cả ba người này, Thái Cực công phu đều đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Nghe nói Thái Cực là một trong những môn công phu thích hợp nhất để phát triển tiềm lực cơ thể con người. Nếy chịu bỏ công bỏ sức, lâu cũng không quá mười năm là có thể tiến vào đại thành chi cảnh.
Thiềm Tơ Kình là một dạng phát triển của môn công phu này, song không phải ai học Thái Cực cũng đều có thể luyện được. Thiềm Tơ Kình lấy nội công có tính xoáy ốc làm chủ, hình thành một khí trường xoáy tròn hút chặt vật thể tiếp xúc với cơ thể, thường sử dụng trong những đòn đẩy tay. Giống như trong phim kiếm hiệp, nhân vật chính khi kẻ địch tung đến một quyền là chỉ cần khẽ chạm vào cánh tay đối phương, nhẹ nhàng hất sang một bên. Cánh tay của địch thủ, thậm chí cả cơ thể sẽ đổi hướng theo một động tác đẩy hoặc kéo của nhân vật chính!
Xem thì hoang đường, nhưng đó chính là công phu Thiềm Tơ Kình, có điều đánh chết Lãnh Dạ cũng không ngờ 11 lại vận dụng công phu đó để bò trên tường đá.
Thiên tài, đúng là thiên tài! Trương Tam Phong tái thế e cũng phải mắt tròn mắt dẹt tóc tai dựng đứng (!). Bởi lẽ dù có là Thái Cực Đại tông sư Trương Tam Phong, nếu không có thêm hỗ trợ của dị năng băng khí thì cũng không thể bò trên vách đá nhẹ nhàng như 11 vừa rồi.
Tuy trong lòng vẫn còn đầy thắc mắc, chẳng hạn như Thái Cực rốt cuộc làm sao lại có thể bám dính trên bề mặt tường đá, hay 11 đã thọ giáo danh sư Thái Cực nào... song Lãnh Dạ và Hỏa Điểu hiểu rõ hiện tại đại cục là trên hết, cuối cùng đành cố nhịn thắc mắc trong lòng, lầm lũi theo 11 tiến vào trong.
Lòng hang ngoằn ngoèo uốn lượn, hơn 300m vẫn chưa thấy tận cùng, lối đi bên trong còn rẽ ngoặt lung tung tạo nên ảo giác khoảng cách rất dài. Cơ quan giám sát bố trí khá chu toàn, trên đường đi ba người 11 phải phá thêm ba camera tại hai chỗ sáng và một chỗ tối nữa. Thế nên họ không thể không thận trọng từng bước một, chỉ cần một giây không cẩn thận để lộ là mọi công sức xem như đổ sông đổ bể.
Khắp hang động chỗ nào cũng có dấu vết rìu búa, có lẽ là Huyết Hồng Hoa đục đẽo khai thông những ngả đường lớn nhỏ trong hang. Cách chừng 10m trên nóc hang lại lắp một bóng đèn, rọi xuống dưới sáng trưng như ban ngày. May mà suốt dọc đường ngoài bốn điểm theo dõi thì không có đến một bóng người...
Rẽ qua một ngách phía trong cùng, 11 chợt dừng phắt lại, hai mắt long lên đảo nhìn khắp bốn phía. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng đồng thời dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa kim loại trước mặt.
Đó là một cánh cửa chỉ có khung mà không thấy cánh cửa. Như thể chủ nhân đã quyết định tháo khoán "Hoan nghênh đến nhà tôi trộm đồ!"
"Khung cửa kia có vẻ kỳ quái?" Hỏa Điểu nhỏ giọng hỏi. Nhìn kiểu gì cũng thấy là một khung cửa không có cánh cửa, điểm duy nhất đáng chú ý là không phải bằng gỗ mà được đúc bằng thép, quét sơn vàng. Nhìn qua vẻ mặt đăm chiêu của 11 và Lãnh Dạ, Hỏa Điểu cũng hiểu cánh cửa kim loại này chắc chắn có gì đó cổ quái.
Lãnh Dạ đảo mắt: "Vận Mệnh các cậu huấn luyện kiểu gì vậy? Không phải khung cửa mà là máy dò kim loại EIMA 32. Đây là trang bị của quân đội Mỹ nhưng cũng rất có hạn, chỉ các cơ quan bí mật mới được dùng."
Hỏa Điểu ngượng nghịu gãi gãi đầu, lườm lại Lãnh Dạ rồi mới cãi: "Vận Mệnh chúng tôi là lính đánh thuê, đâu phải gián điệp hay đặc công? Đánh nhau trên chiến trường, hơi đâu học mấy thứ này làm gì?"
Đến lượt Lãnh Dạ thần mặt, đúng là vừa rồi gã đã coi Vận Mệnh cũng giống như Quỷ Thủ, kỳ thực tính chất hai tổ chức này là hoàn toàn khác nhau. Quỷ Thủ là một tổ chức hỗn hợp cỡ bự, mỗi thành viên đều được đào tạo toàn diện, đến khi phát hiện sở trường mới tiến hành huấn luyện chuyên biệt. Trong Quỷ Thủ vì thế có đủ cách ngành, đặc công, gián điệp, sát thủ, nghiên cứu, tình báo... Chỉ có những học viên lấy chiến đấu làm chính, không có sở trường gì nổi trội thì sau khi tốt nghiệp mới vào lính đánh thuê...
Vận Mệnh thì hoàn toàn khác, bởi vốn dĩ họ là một tổ chức đánh thuê thuần túy. Phương thức sinh tồn của Vận Mệnh là nhận nhiệm vụ rồi chiến đấu để hoàn thành nhiệm vụ, mọi thông tin tình báo cần thiết họ sẽ mua lại của các tô chức khác, chẳng hạn như Quỷ Thủ...
Một người chỉ biết đến chiến đấu như Hỏa Điểu, không hiểu gì mấy thiết bị này cũng là chuyện bình thường. Huống hồ đây còn là thiết bị cơ mật của quân đội, không mua bán được trên thị trường.
Lãnh Dạ lắc đầu thở dài, không biết than thở vì mình đã lỡ lời hay cảm thán cho Vận Mệnh, một tổ chức đầy truyền kỳ như vậy lại không hề có tình báo riêng... Có điều, nếu nghĩ thế thì đúng là Lãnh Dạ đã hiểu sai... Vận Mệnh vốn là một tổ chức chiến đấu thuần tuý, nhưng sau khi 13 tiếp quản ông ta đã tạo ra một hệ thống tình báo của riêng mình, song tình báo của 13 chủ yếu nhằm vào mấy thế lực lớn phương Đông. Bởi Vận Mệnh mai danh ẩn tích quá lâu nên hiểu biết của Lãnh Dạ về họ cũng vô cùng có hạn.
Thấy Hỏa Điểu vẫn hậm hực mãi không thôi, Lãnh Dạ đành gượng cười mấy tiếng, đoạn hất hàm về phía khung cửa kim loại: " Máy dò thẻ kim loại EIMA32 là hệ thống nhận biết được trang bị cho quân đội Mỹ sáu năm trước, có thể tự động cảm nhận được thẻ từ. Chỉ có mang theo thẻ từ có tần số tương ứng mới có thể đi qua, bằng không nếu có người qua mà không nhận được thẻ từ, máy sẽ lập tức phát báo động."
Hỏa Điểu phùng miệng vẻ bất cần: "Phá tan nó đi, chẳng phải xong chuyện sao?"
"Phá à?" Lãnh Dạ khẽ hừm lên một tiếng: "Nếu phá dễ như thế, cái này đâu có thể tồn tại đến bây giờ?"
Hỏa Điểu nghĩ một hồi, lại hỏi: "Nếu không phải người mà là ruồi nhặng bay qua, chẳng nhẽ nó cũng sẽ báo động?" Nói đoạn đảo mắt nhìn xung quanh, như thể muốn kiếm một con ruồi vứt thử vào xem sao.
"Nhiệt độ, thể tích cơ thể!" Lãnh Dạ chỉ vào người mình, giải thích: "Nhiệt độ cơ thể người là hằng số, còn thể tích nữa. Có bao nhiêu loài sinh vật có chiều cao như con người mà nhiệt độ cơ thể cũng tương tự? Cái này có cả cảm ứng nhiệt và máy quét hồng ngoại, khi có vật thể lọt qua mà nhiệt độ và thể tích đạt một trị số nhất định, hệ thống sẽ phán đoán là con người, sau đó mới quét thẻ từ."
"Nếu một con chó chạy qua thì sao?"
"Bốp!" Lãnh Dạ tát mạnh một cái vào trán, đau đớn rên rỉ: "Nói chuyện với kẻ ngốc sao lại mệt mỏi như vậy chứ!"
Hỏa Điểu hừm một tiếng: "Biết hơn người ta mấy cái móng tay thôi mà, huyênh hoang cái gì?"
"Đừng cãi nhau nữa!" Uy tín của 11 quả nhiên khác hẳn, vừa lên tiếng là hai gã lắm lời liên im bặt. 11 chằm chằm nhìn khung cửa kim loại, suy nghĩ: "Máy dò EIMA 32 đến nay mới sản xuất chưa đầy 5000 chiếc, Huyết Hồng Hoa sao có thể kiếm được chứ?"
Lãnh Dạ nghĩ một lúc, đoạn thận trọng: "Huyết Hồng Hoa vốn là tổ chức bí mật của Nhật Quốc, nếu là Chính phủ họ đặt mua thì sao?"
11 thấy có lý, khẽ gật đầu. Máy thăm dò thẻ từ EIMA32 là sản phẩm của sáu năm trước, Huyết Hồng Hoa thì ẩn náu ở đây đã mấy chục năm, bắt rễ đã khá sâu dày, thậm chí cả trong Chính phủ Trung Quốc, bí mật chuyển mấy thiết bị này sang thành công cũng không có gì lạ.
Chỉ có điều, chưa từng nghe nói Nhật Quốc mua máy thăm dò EIMA32 bao giờ, lẽ nào là đặt hàng theo một con đường khác? Hay quân đội Mỹ cố tình che giấu thông tin?
Nhật Quốc và Mỹ từng hợp tác nghiên cứu chiến sĩ biến đổi gen, chuyện Nhật lợi dụng quan hệ kiếm một vài thiết bị cao cấp của Mỹ cũng không phải không có khả năng.
11 thực sự cũng không quan tâm đến chuyện này, song trong lòng hắn lại sinh ra một suy nghĩ khác.
Thấy 11 chỉ chằm chằm nhìn khung cửa kim loại, lúc chau mày lúc lại trầm tư, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đứng cạnh không khỏi cảm thấy lo lắng.
Qua mấy phút, cho rằng 11 khổ não vì chưa tìm ra cách qua được cỗ máy thăm dò kia, Hỏa Điểu đưa ra chủ ý: "Chi bằng chúng ta lui ra, tìm đường khác?"
Bên ngoài đúng là có mấy ngã rẽ, họ chọn đại một lối không ngờ lại vấp phải con hổ ngáng đường khó chơi này.
11 lắc đầu: "Vô ích, Huyết Hồng Hoa không thể không đề phòng, những lối khác chắc chắn cũng có thiết bị tương tự!"
Lãnh Dạ há hốc mồm kinh ngạc: "Vẫn là EIMA32 sao? Thứ này được sản xuất rất có hạn, bọn chúng kiếm đâu ra nhiều vậy? Dù trả tiền, người Mỹ cũng chưa chắc đã chịu bán!"
"Có một chiếc là đủ. Nhật Quốc vốn mạnh về điện tử, chỉ cần có một chiếc làm mẫu hẳn có thể bắt chước chế tạo ra, chỉ là không biết hiệu quả như thế nào."
Hỏa Điểu thở dài: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, tìm cách qua cánh cửa này trước đã. Nếu đúng thật như anh nói, các lối đi khác đều có cái này, vậy có phải chúng ta đừng hòng vào được không?"
11 khẽ hừm một tiếng, đoạn cất bước tiến về phía khung cửa kim loại. Nhìn vẻ tự tin của hắn Hỏa Điểu không khỏi đưa mắt nhìn Lãnh Dạ, có điều nét mặt Lãnh Dạ cũng đang đầy nghi hoặc...
Muốn phá hỏng EIMA32 thì buộc phải tiếp cận khung cửa kim loại kia, nhưng trong vòng phạm vi 1m xung quanh đó đều được bao vây bởi vô số tia hồng ngoại mắt thường không nhìn thấy. Chỉ cần vi phạm khoảng cách là thiết bị sẽ phát ra báo động, hơn nữa loại tia hồng ngoại đặc chủng này dù đeo kính thăm dò cũng không thể phát hiện. Chính vì lẽ đó nó mới được quân đội Mỹ tin dùng.
Nhìn dáng bộ 11, không lẽ hắn có cách phá hỏng EIMA32 mà không bị báo động?
11 dừng lại cách khung cửa kim loại chừng một mét, chỗ này đã rất gần với phạm vi quét của máy, nhích thêm chút nữa là hệ thống sẽ lập tức báo động. Vì 11 quay lưng về phía Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nên cả hai đều không thấy, nhãn cầu mắt trái của hắn đã biến thành màu đen như mực, từng tia hồng ngoại dày đặc li ti đang hiện lên trên võng mạc. Chính là những tia hồng ngoại quét của máy dò...
Nếu lúc này Lãnh Dạ nhìn thấy chắc chắn sẽ giật mình toát mồ hôi, bởi lẽ rất nhiều tia hồng ngoại gần như đã chạm vào lông tơ trên mu bàn tay 11. Chỉ cần tay hắn khẽ run rẩy hoặc xê dịch một ly, đảm bảo trước khi rụt lại là hệ thống đã cảnh báo có người. Đáng tiếc Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đều không thể nhìn thấy, nên sự lo lắng của cả hai đều giữ ở mức có hạn...
Vô tri cũng là một dạng của hạnh phúc, có lẽ đúng là như vậy! Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Ngón trỏ 11 cuối cùng cũng khẽ điểm lên khung cửa, bề mặt kim loại lập tức phủ lên một lớp băng mỏng, những tia hồng ngoại trong mắt trái 11 tức thì biến mất.
11 bình thản thu tay như thể nguy hiểm vừa rồi chỉ đơn giản như đi toalet, mắt khẽ chớp, nhãn cầu mắt trái lập tức trở lại bình thường. Hắn quay người gật đầu ra hiệu cho Lãnh Dạ và Hỏa Điểu vẫn đang ngơ ngác: "Đi!"
Nhìn 11 bước qua khung cửa kim loại mà không hề có chuyện gì xảy ra, Lãnh Dạ ngây người rồi bàng hoàng sực tỉnh, sau đó mới hăng hái bước theo sau.
Hỏa Điểu thoạt tiên không hiểu gì, ngơ ngác bước đến cạnh khung cửa nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên lớp băng mỏng trên bề mặt khung cửa kim loại. Hai mắt hắn thẫn thờ chớp chớp, khẽ chau mày lẩm bẩm: "Tổ dị năng Long Hồn, quả nhiên lợi hại!"