Khống chế tâm linh và thôi miên khác nhau về bản chất, nếu nói thôi miên là chính sách vỗ về lung lạc, thuộc loại từ từ, từng bước từng bước dẫn dắt thì khống chế tâm linh chính là "Bá Vương ngạnh giương cung", dùng sức mạnh khống chế. Thôi miên không thể khống chế được một người tỉnh táo hoặc người có nghị lực kiên cường, nhưng khống chế tâm linh thì lại có thể, tiền đề là người khống chế phải có năng lực tâm linh rất mạnh.
Khống chế tâm linh là trực tiếp khống chế hành vi và tư tưởng của một người, khiến bạn phải đi làm theo suy nghĩ của kẻ đó. Cái này cũng giống như điều khiển con rối vậy, người ta muốn nó động đậy chỗ nào thì nó động đậy chỗ đó.
Thử nghĩ chút xem, khi quân đội hai bên giao tranh, chủ soái một bên đột nhiên bị người ta khống chế, hạ mệnh lệnh sai lầm thậm chí còn có thể dẫn đến hậu quả toàn quân bị tiêu diệt. Thôi miên thì không làm được như thế, bởi lẽ chẳng thể nào thôi miên người đang được bảo vệ kỹ càng, thôi miên cần có thời gian. Nhưng khống chế tâm linh thì không cần thế, người có khả năng khống chế tâm linh có thể ở một nơi rất xa khống chế một người, mà người bị khống chế sẽ chẳng khác chi phân thân của hắn.
Hoặc có lẽ trong chiến đấu, người bạn sau lưng đột nhiên giơ súng bắn vào những chiến hữu đang xung phong phía trước, tình cảnh sẽ như thế nào đây? Nhưng thôi miên cũng chẳng thể nào làm được như thế, ai dám ở trên chiến trường mà từ từ thôi miên người ta? Hơn nữa có thể khống chế được người ta hay không còn chư biết được. Nhưng người khống chế tâm linh lại vẫn có thể làm được, bọn họ chỉ cần một quãng thời gian rất ngắn là có thể đột phá và khống chế tư duy và tâm linh của một người, thậm chí là vài người, sau đó bắt những người đó làm theo suy nghĩ của hắn.
Cho nên mới nói một người có khả năng khống chế tâm linh mạnh mẽ là cỗ máy đáng sợ nhất trong chiến tranh, cũng là nhân tài hàng đầu mà mỗi một quốc gia đều muốn tranh thủ. Đáng tiếc những người có dị năng trên thế giới này ít đến mức đáng thương, đặc biệt là loại dị năng cực phẩm kia, hai loại khống chế tâm linh và khống chế ý niệm thì càng là loại hiếm hoi đến mức toàn thế giới cả trăm ngàn năm mới lòi ra được một người. Hơn nữa còn chưa chắc rằng đã có thể kích hoạt tiềm lực ấy, có thể cái tay thiên tài cả trăm ngàn năm mới có một kia từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi cũng vẫn được coi như người bình thường.
Walter hiện nay còn chưa mạnh mẽ đến mức có thể khống chế tư duy người ta, nhưng thay đổi một chút suy nghĩ của đối phương, để bọn họ thay đổi một vài suy nghĩ cố chấp, điểm này thì vẫn thuộc loại có thể làm được.
Walter đi đến bên cạnh gã tóc vàng mặt đầy vẻ cảnh giác, vẫn hỏi như cũ: "Các ngươi là ai?"
Toàn thân gã tóc vàng run lên, đôi mắt đang nhìn Walter không rời ra được, thành thực nói: "Ta là người của Lỗ hội ở Ôn Thành."
Diệp Kiếp và Cừu Tử Liệt lại chẳng có cảm giác gì, nhưng Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi lại ngạc nhiên nhìn nhau. Bởi lẽ bọn Diệp Kiếm không hiểu nhưng Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi thì lại có tai để nghe.
Cái kiểu hỏi trực tiếp như Walter mà đối phương cũng lại trực tiếp trả lời, đó là thôi miên sao? Tất cả đều biết thôi miên cần phải có quá trình, đầu tiên là nói chuyện tâm tình với ngươi, khiến người dần bỏ sự cảnh giác đi, hoặc là phải tìm kiếm chỗ yếu hại và khiến tâm linh ngươi sinh ra sơ hở, khi ấy mới có thể từ từ mà thôi miên, ít nhất thì cũng vần dùng thuốc mới được. Hơn nữa người bị thôi miên đều thần tình hoảng hốt, hai mắt vô thần, rơi vào trạng thái vô ý thức. Nhưng tình trạng của gã tóc vàng lúc này lại chẳng có cái vẻ như đang bị thôi miên.
"Lỗ hội?" Diệp Kiếm nhíu mày lại nói: "Cái bang phái nhỏ xíu chỉ có gần hai mươi tên đó cũng dám ra gây chuyện?"
Lãnh Dạ hỏi: "Lỗ hội rất nhỏ sao?"
Diệp Kiếm đáp: "Ừ, bọn chúng chẳng có tổ chức gì. Ban đầu chỉ là một đám bạn bè cảm thấy xã hội đen rất oai phong, tự tổ chức lấy một đám để đánh nhau gây rối, sau này thu thêm mấy gã tiểu đệ, từ đó đã dám tự xưng là một bang phái rồi."
Diệp Kiếm bĩu môi khinh thường nói: "Loại bang hội này bình thường chúng ta chẳng để vào trong mắt, muốn tiêu diệt bọn chúng so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn."
Lãnh Dạ lại nhìn tên tóc vàng hỏi: "Các ngươi đều là người của Lỗ Hội?"
Tên tóc vàng không trả lời hắn, ánh mắt cảnh giác nhìn lại. Sau khi Walter lặp lại lời của Lãnh Dạ tên tóc vàng mới lắc đầu nói: "Không phải, tôi và a Tài, a Kinh, tiểu Liêu là người của Lỗ Hội." Hắn chỉ chỉ về mấy tên dở sống dở chết bên ngoài, sau đó lại chỉ về một kẻ trọng thương khác nói: "Hắn đến cùng Khôn Ca."
Không đợi Lãnh Dạ ra lệnh, Walter lại hỏi: "Bọn chúng là người thế nào?"
"Bọn Khôn Ca đều là lính đánh thuê."
"Sao các ngươi lại ở cùng nhau?"
"Ông chủ Trương đưa cho bọn tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi và Khôn Ca cùng đi bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi."
"Ông chủ Trương là ai?"
Gã tóc vàng lắc đầu đáp: "Tôi không quen, chỉ có lão đại của bọn tôi quen ông ta."
Diệp Kiếm hỏi: "Các ngươi có bao nhiêu người đi?"
Gã tóc vàng không để ý đến Diệp Kiếm. Khi Walter lặp lại hắn mới chịu trả lời: "Một nửa số người của Lỗ hội bọn tôi, còn có người của bọn Khôn Ca nữa." Suy nghĩ một chút hắn mới nói ra một con số: "Có mười bảy người."
Walter lại hỏi: "Ngươi có biết tại sao ông chủ Trương lại muốn các ngươi đi bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi không?"
Gã tóc vàng nói: "Lão đại nói, ông chủ Trương rất thích nàng ta, muốn nhốt nàng ta lại để hưởng thụ."
Nghe xong câu cuối cùng Lãnh Dạ mới thở phào một hơi, xem ra sự thanh bạch của Âu Dương Nguyệt Nhi tạm thời được bảo đảm rồi. Chẳng có ai dám hạ thủ đối với người chủ thuê cần, thêm nữa còn có lính đánh thuê ở bên cạnh trông chừng. Chắc nàng ta sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lãnh Dạ có chút sợ hãi lén nhìn sang Mười Một, đáng tiếc là Mười Một vẫn chẳng lộ ra vẻ gì, cũng không biết là đang mừng hay đang giận. Lãnh Dạ không khỏi buồn thay cho Lỗ hội và ông chủ Trương kia. Chọc đến cái thằng hung thần này, so với chuyện trái đất đâm vào sao hỏa đúng là còn nghiêm trọng hơn.
"Bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở đâu?" Walter vòng một vòng, cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính.
"Đưa đi rồi." Gã tóc vàng thực thà trả lời.
"Đi đâu rồi?"
"Đưa đến Ôn Thành, giao cho ông chủ Trương rồi."
Walter hai mắt sáng lên: "Đi lúc nào? Có bao nhiêu người canh giữ nàng ta?"
"Sau khi chúng ta bắt cóc được người liền lập tức giao cho những huynh đệ chưa lộ mắt đưa đi, có sáu người. Lỗ hội bọn ta có ba, còn lại là người của Khôn Ca."
"Ra mặt bắt cóc đều là người của Lỗ hội các ngươi?"
"Vâng." Gã tóc vàng gật đầu.
Mọi người cùng xì xào một hồi, khiến cho Diệp Kiếm và Cừu Tử Liệt chẳng hiểu ra sao. Trừ hai người Diệp Kiếm ra, những người khác đều biết bọn Lỗ hội ngỏm củ tỏi là cái chắc rồi. Thảo nào bọn chúng lại để lại người ở đây, một là do những người này đã từng lộ mặt nên tạm thời không tiện xuất hiện, tránh khỏi bị người đã từng mục kích hiện trường nhận ra. Hai là vì Khôn Ca và ông chủ Trương dự tính giết người diệt khẩu, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, cái loại tổ chức nhỏ xíu không vào luồng như Lỗ hội không nghi ngờ gì chính là lựa chọn ngon nhất. Người ít thì dễ dàng nuốt gọn, hơn nữa sau chuyện ấy cũng chẳng có ai để ý đến. Vốn dĩ, cái loại tổ chức nhỏ không nhập luồng như Lỗ hội mỗi ngày không biết phải sinh ra đến bao nhiêu cái, cũng không biết có bao nhiêu cái diệt vong, có ai mà thèm đi để tâm đến sự diệt vong của nó chứ? Trừ phi bang hội này một ngày nào đó có thể phát triển đến một mức độ nhất định, khi ấy người ta mới bắt đầu chú ý. Có đoàn thể bang hội lớn nào mà không bắt đầu từ nhỏ đến lớn? Đến như Hồng môn ban đầu cũng chỉ do mấy người tổ chức thành một cách tự phát, phát triển mấy trăm năm mới có được quy mô như ngày nay.
Walter thở ra một hơi hỏi: "Các ngươi để lại mấy người?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Bọn tôi có tám người đã lộ mặt, còn có hai người Khôn Ca và Chiếm Ca nữa."
"Nơi này sao chỉ có sáu người các ngươi? Còn bốn người khác đâu?"
"Khôn ca nói chia nhóm đưa chúng tôi đi, sáng sớm hôm qua đã đưa bọn họ đi rồi. Sáng sớm ngày mai chúng tôi cũng được đưa đi." Lúc này còn chưa đến giữa đêm, gã tóc vàng nói là sáng sớm ngày mai, chắc là sau vài giờ nữa thôi.
Còn về bốn gã đa đi kia, khỏi cần nghĩ nữa, chắc chắn là sớm đã ngỏm rồi. Bọn Khôn Ca chỉ có hai người, một miếng chắc chắn không nuốt hết được tám người xuống, do đó mới chia nhóm ra mà giải quyết từng phần một. Còn về chuyện tại sao lại giết hai đám người vào buổi tối? Lý do là trên đường khi ấy không có người, ban ngày thì ngay cả góc tường cũng sẽ có người ngang qua, hơn nữa buổi tối thì dễ chôn giấu thi thể, điều này cũng có thể dễ dàng nhìn ra, đám lính đánh thuê như Khôn Ca rất biết nhẫn nhịn. Còn ba người của Lỗ hội đi cùng kia, chẳng cần nghĩ nữa, chắc chắn là chẳng sống được đến Ôn Thành.
Lính đánh thuê và lưu manh hoàn toàn khác nhau, bỏ tiền ra thuê lưu manh làm việc vĩnh viễn chẳng thể yên tâm được như khi thuê lính đánh thuê. Hơn nữa lính đánh thuê còn rất có nguyên tắc, ông chủ Trương chắc là có thể yên tâm. Còn về đám lưu manh của Lỗ hội, chỉ có chết thì mới khiến người ta yên tâm nổi.
"Hỏi hắn, giao hàng ở đâu?" Mười Một nói với Walter.
Walter gật gật đầu, lên tiếng hỏi: "Các ngươi giao hàng ở đâu?"
Gã tóc vàng trả lời: "Tôi không biết, tôi chỉ biết là về Ôn thành. Địa điểm cụ thể lão đại chưa từng nhắc đến. Là lão đại đích thân đi giao hàng, trừ lão đại ra thì chẳng có ai biết cả."
Diệp Kiếm thở dài một hơi: "Xem ra manh mối lại đứt quãng rồi."