"Thế chẳng phải là rõ rồi sao. Đại Quyển cũng có suy nghĩ như vậy. Cho dù biết ro Mười Một muốn kéo bọn họ xuống nước, bọn họ cũng không thể không tự mình nhảy xuống. Đối với họ mà nói, hiện giờ tìm ra kẻ đã vu hãm bọn họ là ai mới là điều quan trọng nhất. Nhưng Mười Một lại có thể cung cấp manh mối cho bọn họ, hắn lại nói địch nhân của họ và hắn là cùng một đám người. Như vậy sẽ có kết quả gì đây?"
Thiên Táng trề môi nói: "Đại Quyển tin lời Mười Một sao?"
"Có tin hay không là chuyện của Mười Một và Đại Quyển rồi, nhưng Mười Một đã dám nói ra miệng, điều đó nói lên rằng hắn chắc chắn Đại Quyển sẽ tin."
"Ý của ngươi là, kẻ vu hãm Đại Quyển cũng là Huyết Mân Côi?"
Lục Đạo hướng về phía Thiên Táng nháy nháy mắt một cách thần bí: "Cũng có thể là chính Mười Một."
Thiên Táng sững sờ một hồi lâu mới có phản ứng: "Mẹ nó, không bỉ ổi như vậy chứ?"
Lục Đạo vỗ vỗ vai Thiên Táng, thành tâm nói: "Tiểu tử này, theo ngươi cái gì gọi là chính trị? Đây chính là chính trị. Không có ư? Ta có thể làm ra thành có cho ngươi. Không tin ư? Ta có thể nói đến khi ngươi phải tin. Chỉ cần lợi ích thống nhất, cho dù một khắc trước còn là kẻ thù đang liều mạng với nhau, một khắc sau cũng có thể đều một lòng chống địch.
Thiên Táng xoa xoa mũi nói: "Ta đã nói rồi mà, Huyết Mân Côn sao có thể làm ra chuyện này chứ? Ai lại ngớ ngẩn để lại cái bình nước của Đại Quyển cho người ta làm manh mối."
Lục Đạo lắc đầu nói: "Cũng chưa chắc, hiện giờ đều chỉ là suy đoán cá nhân của ta thôi. Có thể thực sự là do Huyết Môn Côi làm, bọn chúng cố ý lưu lại manh mối nhằm muốn giá họa, khiến Đại Quyển phải gánh lấy cái tội lội này. Hoặc giả là khiến người ta thay đổi sự chú ý, cho bọn chúng có thêm chút thời gian. Ồ, nếu kết hợp với việc bọn chúng giả mạo Mười Một để tập kích Long Hồn sau này, khả năng này là rất cao. Đương nhiên, cũng có thể là tự bản thân Mười Một bày ra nghi trận, cố ý lưu lại cái bình nước đó để cho Lãnh Dạ bất ngờ phát hiện, sau đó lưu cái đó lại Long Hồn làm manh mối trước mặt Lãnh Dạ, kết quả là mọi người đều rơi vào cái bẫy của hắn."
"Tại sao lại muốn giả vờ để Lãnh Dạ bất ngờ phát hiện mà không phải là Lãnh Dạ hợp mưu cùng hắn?"
Lục Đạo gõ gõ lên trán Thiên Táng, bực mình nói: "Van ngươi đó, suy nghĩ mà xem, lúc đó Lãnh Dạ có thân phận gì chứ? Sao có thể đi hợp mưu với hắn? Đương nhiên, nếu Mười Một làm như thế này thì chắc chắn trước đó phải có tiền đề, đó là trong tay hắn phải có một chiếc bình nước tùy thân hàng thật giá thật của quân nhân Đại Quyển. Còn về chiếc bình nước này là lấy ở đâu ra thì ngươi đừng có hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Ta đoán rất có thể là do những người được phái ra do Ngõa Khả thuê khi tập kích hắn đã lưu lại, vừa khéo bị hắn cầm lấy dùng để mượn hoa dâng phật."
Mười Ba đặt chủy thủ xuống và ngẩng đầu lên nói: "Nói như vậy, ngay từ đầu tất cả mọi người đều đã bị Mười Một lừa? Bao gồm cả Lãnh Dạ và Long Hồn?"
Lục Đạo cười khổ nói: "Đây là là một phán đoán cá nhân có khả năng xảy ra của ta thôi. Ta nói rồi, cũng không loại trừ là do Huyết Mân Côi cố ý để lại. Với bản sự của Huyết Mân Côi, muốn lấy được một chiếc bình nước của Đại Quyển chẳng phải là chuyện khó."
Mười Ba vuốt vuốt sống mũi: "Thực thực giả giả, hừ. Chả quan trọng. Có điều ta thừa nhận mình quả thực đã coi thường Mười Một, không cần biết bình nước đó là do Huyết Mân Côi để lại hay là do hắn giở trò, chỉ bằng việc hắn đã bày ra cái bẫy này từ nửa năm trước để chuẩn bị cho ngày hôm nay mà xem xét, nếu thực sự đối địch với Mười Một thì phải rất cẩn thận mới được!"
Thiên Táng nhỏ giọng nói: "Thủ lĩnh, người này thật quá đáng sợ, nếu chúng ta không thể dùng hắn, chẳng bằng…" Hắn đưa tay lên làm động tác cứa cổ.
Trong mắt Mười Ba lóe qua một tia sáng chói, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, lắc lắc đầu nói: "Sau này hãy nói."
Cả kinh thành dần dần bị bao thủ bởi một tầng khói đen không tan, đè nén cho người ta chẳng thể nào thở nổi. Một vài người có khứu giác nhanh nhạy đã bắt đầu cảm giác được có mùi vị gì đó không đúng lắm, rõ ràng không phải là mùa du lịch, nhưng du khách nước ngoài cứ hết đám này tới đám khác tiến vào, còn cứ bám chặt ở đây không chịu đi. Bộ đội đóng quân trong quân khu số ba dưới tay Long Quốc Thượng Tướng Âu Dương Bác lấy danh nghĩa diễn binh liên tục được điều động, còn có một số nội tình mà ít người biết đến, nghe nói gần đây có người vẫn luôn ngầm nghe ngóng một số tin tức liên quan tới Long Hồn.
Long Hồn chẳng phải là không biết có người đang dò xét tin tức về bọn họ, có điều trong mắt bọn họ đó chắc là mấy thế lực muốn mượn mối quan hệ để tìm hiểu xem có phải là Long Hồn có hành động gì không thôi, cho nên vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, không dự định đánh rắn động cỏ.
Kinh thành, dưới không khí bị đè nén thế này vẫn cứ sừng sững nguy nga như cũ.
Một tuần sau, trong một gian phòng ở một câu lạc bộ giải trí đứng tên Vu Quang Hải, Hắc Ám Thập Tự cùng Vu bụng phệ và Đại Quyển lại một lần nữa tụ họp.
Lần này người mà Đại Quyển phái ra đã đổi thành một lão đầu gày gò, cái thân thể gày gò ấy nhìn vẫn còn có vẻ rất khỏe mạnh, đầu đội một chiếc mũ người già. Có lẽ là tóc lão đã sắp rụng hết cả rồi. Lão đầu này bộ dạng rất bình thường, duy chỉ có đôi mắt lão là còn có thần. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Qua sự giới thiệu của Vu bụng phệ, mấy người Mười Một mới biết thân phận của tiểu lão đầu này trong Đại Quyển không hề thấp, còn là nhân vật cấp nguyên lão đời trước. Còn về thân phận thực sự của lão là gì, Vu bụng phệ không giới thiệu kỹ càng. Bọn Mười Một cũng chỉ biết đại khái, dù sao thì lời nói của lão so với Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang còn có trọng lượng hơn, hơn nữa cũng chẳng biết được lão tên chi, chỉ nghe Vu bụng phệ vẫn luôn gọi tiểu lão đầu là Đường thúc.
Vu bụng phệ cung cung kính kính đích thân rót một ấm trà cho Đường thúc. Có thể nhìn ra Vu bụng phệ đối với tiểu lão đầu này rất là kính sợ, không khỏi khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ xem thân phận thực sự của tiểu lão đầu này rốt cuộc là gì!
Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang đều có mặt, lần này vai diễn của bọn họ đã thay đổi một chút, không ngờ lại là đứng sau lưng tiểu lão đầu làm vệ sĩ, trước mặt Đường thúc bọn họ không ngờ lại chẳng cả được ngồi.
Đường thúc đầu tiên là khẽ thổi vào mấy lá trà trong ấm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi tán dóc với Vu bụng phệ mấy câu vu vơ vể chuyện thường ngày mới nhìn sang Mười Một mà đánh giá cẩn thận với vẻ tán thưởng. Chỉ là ánh mắt đó, chẳng khác chi một ông bố vợ đang chọn con rể vậy.
"Ngươi chính là Mười Một?" Giọng nói của Đường thúc và cái dáng vẻ bên ngoài của lão hoàn toàn khác hẳn nhau. giọng nói rất mềm, có chút mùi vị như kiểu thái giám vậy. Khiến người ta bất giác nghĩ đến đám thái giám ở bên cạnh hoàng thượng trong ti vi.
"Sở Nguyên." Mười Một sửa lại.
"À à, cũng như nhau thôi, tên là gì cũng đều là đều người khác gọi thôi mà, có quan hệ gì đâu." Đường thúc đặt ấm trà xuống, "nhẹ nhàng ôn nhu" nói: "Tin tức mà ngươi cung cấp bọn ta đã xác nhận, Long Hồn đích xác có được bình nước của Đại Quyển. Hơn nữa thời gian và địa điểm hoàn toàn ăn khớp với điều ngươi nói."
Mười Một gật gật đầu, không có nói gì.
Đường Thúc lại tiếp: "Chuyện nầy đối với Đại Quyển bọn ta mà nói quả thực rất quan trọng, hi vọng ngươi có thể thành thực nói với ta, quyết định của Long Hồn là gì?"
Mười Một nhún nhún vai, sắc mắt như chẳng liên quan gì đến mình: "Long Hồn muốn thế nào ta không biết, bọn họ cũng chẳng thể nào nói với ta. Lần đó sau khi chúng ta tìm được bình nước, ta liên tưởng đến việc trước đây các ngươi được Ngõa Khả tướng quân thuê tập kích bọn ta, cho nên ta cảm thấy cần phải tìm các ngươi để nói chuyện một chút. Sau đó Vu gia dùng một vụ giao dịch để trao nổi, ta thay ông ấy đi làm chuyện đó, ông ấy giúp bọn ta liên hệ với các ông. Nhưng sau khi ta giúp ông ấy làm xong nhiệm vụ mới phát hiện có người hãm hại ta, tập kích vào cứ điểm của Long Hồn. Sau đó là quãng thời gian bị đuổi bắt dài tới nửa năm."
Đường thúc liếc nhìn Vu bụng phệ một chút, Vu Quang Hải liền cười khan hai tiếng. Đường thúc cũng không cố truy hỏi trước đây Vu bụng phệ đã bảo Mười Một đi làm giúp chuyện gì, hướng về phía Mười Một gật đầu nói: "Ta tin ngươi."