Thứ công cụ được gọi là dụng cụ huấn luyện này chính là do Mười Một tự mình nghĩ ra, lần này trước khi xuống núi hắn đã bảo Lục Hướng Viễn đem theo mấy thứ này xuống luôn thể. Lục Hướng Viễn cũng không nói nhiều, lập tức trở về phòng đem theo một chiếu túi da dê đeo bên hông, sau đó đi theo ngay sau Mười Một, hai người đi một mạch ra khỏi thôn.
Đi tới một khoảng trống rộng rãi dưới chân núi, Mười Một đầu tiên nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Ở đây đi."
Lục Hướng Viễn hỏi: "Sở Nguyên, hôm nay ngươi vẫn muốn làm loại huấn luyện đó sao?" Nguồn tại http://Trà Truyện
"Muốn." Mười Một rời khỏi chỗ Lục Hướng Viễn, đi tới đứng cách đó năm mươi bước, xoay người lại đối diện với hắn. Sau đó từ trong túi lấy ra một miếng vải đen, bịt mắt lại. Lại chầm chậm rút ra một thanh chủy thủ cong cong toàn thân đen thui, nắm chặt trong tay phải, đầu tiên thử góc độ để đâm chém cho thích hợp. Thanh chủy thủ này chính là thanh tiểu loan đao vừa mới ra lò, thân kiếm được rèn từ ô kim pha long cốt nên có độ dẻo cực lớn, ô kim là một loại kim loại có độ dẻo cực tốt, dùng nó chế tạo đao kiếm khó màxuất hiện lỗ hổng, có thể nói là cực khó bị tổn hại, là loại nguyên liệu đúc kiếm mà những người trong nghề đúc kiếm cực kì muốn có. Đáng tiếc loại kim loại này lại thập phần hiếm có, bình thường cùng lắm cũng chỉ là phụ liệu thêm vào, rất ít khi có đao kiếm nào toàn thân đều do ô kim tạo thành. Nếu dung nhập huyền thiết cùng với các phụ liệu khác, độ cứng rắn của nó có thể đạt tới tiêu chuẩn cực cao. Chuôi kiếm là dùng gỗ Kim Ti Nam điêu khắc thành, gỗ Kim Ti Nam tính chất cứng rắn, có khả năng chống mục nát và truyền lực rất tốt, sử dụng nó đề làm chuôi kiếm cũng là lựa chọn tốt nhất, ít nhất so với việc dùng các loại kim loại khác để làm thì không dễ làm chấn thương lòng bàn tay. Chỉ là Mười Một hiềm Kim Ti Nam mộc quá chói mắt, ở bên ngoài đã dán thêm một tầng băng dính màu đen. Hiện tại bây giờ toàn thân thanh chủy thủ đều là màu đen, nhìn qua bình thường không có gì lạ, dùng nó làm đồ trang sức cũng khó nhìn, có lẽ chì có rơi vào trong tay đại sư đúc kiếm chính thức mới có thể biết được sự trân quý của nó.
Đối với thanh chủy thủ do Mười Một tự tính toán chế tạo này, hắn thực sự là yêu thích đến cực điểm. Thân kiếm hơi cong, thích hợp để quét, chém, bổ, hơn nữa góc độ khúc cong hắn đã tỉ mỉ tính toán để cánh tay mình có thể phát huy lực độ cùng góc độ chuẩn xác đến cực hạn. Độ chính xác phải đạt tới mức cực điểm thì mới có thể khắc ra được thứ khuôn đúc như vậy. Mặc dù trong quá trình Thạch Đại Lực liên tục tôi luyện có biến hình một chút, nhưng điều này là khó tránh khỏi, chuyện không chênh lệch quá lớn chứng tỏ kinh nghiệm và hỏa hầu của Thạch Đại Lực đã đạt tới đỉnh phong, nếu với thân thủ và hỏa hầu của Mười Một mà tôi luyện, có lẽ biến hình sẽ càng lớn hơn. Dù sao đập sắt cũng không phải là một môn dễ dàng, khi nào thì nên mạnh, khi nào nên nhẹ, khi nào thì lửa nên mạnh, khi nào lửa yếu, điểm này không thể qua loa, trong đó chỉ cần có chút sai lầm là không thể đúc ra một thanh kiếm tốt thật lí tưởng được.
Nguyên nhân Mười Một thích thanh chủy thủ này không chỉ là vì trọng lượng hay độ sắc nhọn của nó. Cũng có lẽ còn là vì nó không phát quang, hoặc là vì độ cong của nó. Nhưng cái hắn thật sự thích, chính là loại cảm giác khi cầm thanh chủy thủ này trong tay, nó giống như cốt nhục tương liên vậy, thanh đao phảng phất như một bộ phận của thân thể, hắn thậm chí còn cảm thấy tư tưởng của mình có thể truyền tới mỗi một nơi trên thanh đao.
Thảo nào Kiếm tống cứ một mực yêu cầu môn hạ đệ tử phải chính tay đúc một thanh kiếm thuộc về mình. Bởi lẽ tích cách yêu thích của mỗi người khác nhau, trên thế giới này người hiễu rõ bản thân nhất sợ rằng cũng chỉ có chính bản thân mình. Chỉ có khi tự mình đi tính toán ước lượng đúc ra thanh kiếm thì mới có thể có được cái loại cảm giác cốt nhục tương liên đó, có lẽ đây chính là Quy Thuộc cảm mà Thạch Đại Lực và Lục Huyền từng nói. Thiên Trảm từng nằm trong tay Mười Một, tuy hắn rất thích nó, nhưng dù sao Thiên Trảm cũng không phải do đích thân hắn đúc ra, cho nên khi sử dụng lại thiếu đi mất cái cảm giác gọi là người và kiếm tôn nhau lên, kiếm theo người đi.
Trên TV hay trong tiểu thuyết thường nói đến cái gì mà nhân kiếm hợp nhất, có lẽ binh khí của những người đó đều do chính tay họ đúc ra. Điểm này, lúc này Mười Một đã có được sự thể hội của chính bản thân mình.
Chủy thủ, phảng phất như đã trở thành một bộ phận trong thân thể hắn, trở thành ngón tay kéo dài của hắn vậy.
Lặng lẽ đứng đó, Mười Một bình tĩnh nói: "Bắt đầu đi."
Lục Hướng Viến nhìn thanh chủy thủ trong tay Mười Một, thở dài một hơi rồi mở cái túi da dê ra. Không ngờ lại móc từ trong đó ra mấy thanh tiểu đao sứt mẻ.
Đây chính là một hạng mục huấn luyện mà Mười Một định ra cho mình, bịt mắt trách phi đao.
Đó là từ sau khi Lục Hướng Viễn theo hắn không bao lâu, có một ngày Mười Một chợt nghĩ đến muốn thử xem uy lực của Nguyệt Vũ bộ. Vì thế liền bảo Lục Hướng Viễn dùng đá nhỏ ném hắn, còn hắn thì bịt mắt lại, lợi dụng sự cảm giác của thân thể đối với thế giới bên ngoài, dùng Nguyệt Vũ bộ để né tránh những hòn đá ném tới. Nhưng loại huấn luyện này mới bắt đầu được gần mười phút, Mười Một đã hiềm rằng diện tích bề mặt của đá quá lớn, sau khi ném ra âm thanh quá to, hơn nữa đá không có uy lực, không tạo thành áp lực với hắn. Vì thế liền bảo Lục Hướng Viễn đi xuyên đêm xuống núi, tìm Thạch Đại Lực để xin một số đoạn mũi kiếm nhỏ không bỏ vào lò tái chế được nữa, dùng làm phi đao để huấn luyện.
Loại phương pháp chán sống này quả thực đã khiến Lục Hướng Viễn trong lòng run rẩy, lực phóng ra cũng không dám quá lớn, chỉ sợ cái tội làm Mười Một bị thương quá lớn. Nhưng Mười Một lại không quản nhiều như vậy, sau khi giáo huấn vài câu liền khiến Lục Hướng Viễn tức giận, cầm mấy thanh tiểu đao rồi nhắm mắt ném bừa một trận.
Mấy lần huấn luyện trước Mười Một đều không dễ dàng tránh khỏi, dù sao Lục Hướng Viễn cũng luyện võ từ nhỏ, uy lực của thứ được ném ra với lực cổ tay của hắn không phải những vận động viên ném bóng trước đây có thể so sánh được, tay vừa vung ra, lưỡi đao đã liền lao tới ngay trước mặt Mười Một. Đây còn là Lục Hướng Viễn sợ làm Mười Một bị thương, có cho lực đạo nhẹ hết mức, nếu không tốc độ sẽ càng nhanh hơn.